"......Chết tiệt!"

Lương Du vừa nghe liền cảm thấy tức giận.

Rõ ràng mỗi lần tên này cảm thấy phiền phức liền cố tình lấy cái cớ đó ra khiêu khích những trái tim cô đơn như cậu ta.

"Mọi người, thiêu sống cậu ta nào!"

Những chàng trai xung quanh đều bị tổn thương trước lời nói của Giang Dư Quy, mọi người bất ngờ đều đứng dậy “lao” về phía anh, tám chín chàng trai cứ đùa giỡn đánh qua đánh lại, nhất thời liền trở nên rối loạn thành một đoàn.

Những chiếc bàn vừa được Vu Thư Ngôn sắp xếp gọn gàng liền bị bọn họ giỡn qua giỡn lại làm xô lệch lung tung, những chiếc ghế bị đẩy tới đẩy lui trông vô cùng lộn xộn, còn tạo ra âm thanh kìn kịt khó nghe khi chân ghế cọ sát trên mặt đất.

Cô nghe thấy tiếng Giang Dư Quy cười nhẹ trong đám đông, có vẻ cà lơ phất phơ và không hề đứng đắn.

Các chàng trai vẫn còn ồn ào sôi nổi chẳng mảy may quan tâm thầy Đặng Duy đã bước vào lớp từ lúc nào.

Khi nhìn thấy đám đông còn đang mải đùa nghịch ở phía cuối lớp, ông ấy chợt nhíu mày và dùng thước đập vào bảng để thu hút sự chú ý của bọn họ.

"Đã mấy giờ rồi? Có phải còn con nít nữa đâu mà suốt ngày cứ đùa nghịch lung tung vậy! Nhanh về lại chỗ ngồi mau. Hôm nay thầy có chuyện quan trọng muốn nói."

Vu Thư Ngôn vội vàng đặt giỏ rác vào chỗ quy định và quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Các chàng trai ở hàng cuối cùng cũng dần giải tán và kéo bàn về vị trí ban đầu.

Đặng Duy hắng giọng và thông báo với cả lớp rằng kỳ thi hàng tháng đầu tiên của học kỳ này sẽ diễn ra sau hai tuần nữa.

Tin tức này đột ngột ập đến như một tia sét giữa trời xanh, lớp học vừa mới im lặng không lâu lúc này lại càng thêm sôi nổi.

Không ai ngờ kỳ thi tháng đầu tiên lại đến nhanh như vậy, trong lớp chưa có ai chuẩn bị gì cả.

Thầy Đặng Duy đứng trên bục xua tay ra hiệu cho mọi người im lặng: "Đây đâu phải là lần đầu tiên các em trải qua kì thi này nữa đâu? Trên lớp chăm chỉ nghe giảng thì không có gì phải sợ cả. Các em thấy thầy nói có đúng hay không?"

Ông ấy vừa dứt lời, phía cuối lớp liền có một nam sinh tích cực đáp lại: "Đúng vậy!"

"Giỏi lắm, Lương Du, cậu không biết xấu hổ sao?" Giọng nói của Lục Nhất Thông nối tiếp vang lên: "Chúng ta tuyệt giao quan hệ đi, chuyện gì cậu cũng thể nhắm mắt tâng bốc, sau này không có gì là cậu không thể làm được cả."

“Lục Nhất Thông!” Đặng Duy trên bục giảng liền lên tiếng trách mắng cậu ta, trừng mắt nhìn cậu ta rồi quay sang bên cạnh cậu ta: “Vậy các em muốn thầy soạn đề cương ôn tập bao nhiêu câu?”

Vẻ mặt của Giang Dư Quy không chút thay đổi liền lên tiếng: "500."

Lục Nhất Thông: "..."

Đúng là những kẻ nịnh bợ!

Chỉ còn duy nhất cậu ta là người chính trực, ngay thẳng

Đặng Duy có vẻ hài lòng gật đầu, rồi nói tiếp: “Trước khi thi luyện tập giải đề cũng là một phương pháp khá hữu hiệu, còn có thể giúp các em bớt bỡ ngỡ khi gặp đề thi thật. Ví dụ như trước khi thi làm 100 câu thì khi thi có thể làm đúng 10 cậu; hoặc nếu trước khi thi làm được 500 câu thì khi vào phòng thi có thể làm đúng được 50 câu, chẳng phải khi chúng ta làm nhiều đề thì sẽ thấy có sự lặp lại tương đối giữa các câu hỏi sao?”

Vu Thư Ngôn ngồi trên ghế cẩn thận lắng nghe và viết con số 500 lên giấy.

Tống Khả Khả cũng tò mò ngó qua nhìn xem cô vừa ghi gì: "Cậu lo nhớ mấy con số đó làm gì?"

Vu Thư Ngôn vẫn im lặng.

"Cậu thực sự định làm hết 500 câu thật hả?" Tống Khả Khả biểu cảm không thể tin được nhìn cô.

"Tớ nghĩ nó cũng có lý." Vu Thư Ngôn thành thật nói.

"..." Tống Khả Khả im lặng hai giây, sau đó chợt bật cười: "Cậu đừng nghe tên kia Giang Dư Quy kia nói bậy! Cậu ta thích làm thì kệ cậu ta! Vậy mà cậu thật sự muốn làm luôn à, trời ơi, hahahaha, sao cậu nghe lời quá vậy!"

Vu Thư Ngôn khẽ mím môi dưới và cũng không phản bác gì cả.

Không phải là cô dễ tin người, cũng không có liên quan gì đến Giang Dư Quy, cô chỉ là cảm thấy lý thuyết này quả thật cũng có phần đúng đắn.

Vui vẻ được một lúc, Tống Khả Khả dường như cũng đã bị lây nhiễm bởi sự nghiêm túc của Vu Thư Ngôn. Cô ấy cũng bắt đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào những con số, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi.

Cô ấy chợt nắm chặt tay: "Được rồi, vì tương lai sau này, tớ sẽ cố gắng nỗ lực cùng cậu!"

Vì thế, sau khi ăn cơm chiều, Vu Thư Ngôn nói muốn đến hiệu sách tìm mua thêm những quyển sách bài tập, Tống Khả Khả cũng hào hứng nói muốn đi theo cô.

Khi bọn họ vừa đến thì thấy trong hiệu sách đã đông nghẹt học sinh, có thể thấy rất nhiều học sinh cũng đang hoảng sợ trước thông báo kỳ thi hàng tháng bất ngờ này.

Tống Khả Khả vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lục Nhất Thông cũng đang ở bên trong, cô ấy liền vội vàng kéo Vu Thư Ngôn lách qua bên đó.

"Này, cậu đang làm gì ở đây vậy?" Tống Khả Khả vỗ nhẹ vào lưng cậu ta.

“Mua sách chứ làm gì nữa.” Lục Nhất Thông tỏ ra biểu cảm giống như cô ấy vừa mới hỏi một câu hoàn toàn vô nghĩa: “Chẳng lẽ đến đây để ăn phân à?”

"..."

Tống Khả Khả chợt sững sờ trước câu hỏi của cậu ta trong giây lát.

Vu Thư Ngôn nhìn vào ghi chú trên kệ sách và thấy rằng đó không phải là giáo trình học tập gì cả mà là những cuốn sách luyện viết theo chữ mẫu.

Thứ mà Lục Nhất Thông đang cầm trên tay là một cuốn sách có tên "Điền Anh Chương dạy bạn cách viết thư pháp hay", là một cuốn sách để luyện tập viết thư pháp.

Tống Khả Khả cũng chú ý tới bìa cuốn sách cậu ta đang cầm: "Cậu muốn mua cái này à?"

"Ừ. Dự tính mỗi ngày tôi sẽ luyện viết năm, sáu bài, đến kỳ thi tháng là cũng vừa xong."

Tống Khả Khả cảm thấy khó tin: "Thời gian gấp rút như vậy vậy mà cậu còn có thời gian ngồi luyện viết thư pháp sao?"

Lục Nhất Thông hạ giọng, có chút kiêu ngạo nói: “Đây chính là bí quyết đạt điểm cao mà hôm nay Giang ca vừa nói cho tôi biết.”

"Có phải Giang Dư Quy bảo cậu luyện cái này không? Cậu ta nói gì cậu liền nghe cái đó à?"

Vu Thư Ngôn đang lắng nghe và chợt nhận ra rằng mặc dù những chàng trai này ngày thường hay đùa giỡn, khích bác lẫn nhau nhưng thực tế bọn họ lại rất coi trọng lời nói của Giang Dư Quy.

"Cậu hiểu cái con khỉ khô ấy." Lục Nhất Thông “chán ghét” liếc nhìn Tống Khả Khả, rồi nghiêm túc nói: "Việc luyện tập thư pháp có vô số lợi ích. Chữ viết gọn gàng, giấy làm bài sạch sẽ, tâm trạng thầy chấm bài sẽ càng thêm vui vẻ, cho dù còn nhiều câu tôi vẫn chưa kịp hoàn thành nhưng mà có khi thầy cảm thấy bài thi tôi sạch đẹp liền cho không tôi vài ba điểm trình bày."

Tống Khả Khả chợt bất động, cô ấy đánh một cái vào đầu cậu ta: "Còn tôi thì cảm thấy Giang Dư Quy cố tình làm vậy là có ý bảo cậu tránh xa, đừng làm phiền cậu ta ôn bài ấy chứ."

"..."

Lục Nhất Thông chợt ngẫm nghĩ hai giây, sau đó cũng bình tĩnh tiếp nhận: “Nguyên nhân cậu nói cũng có lý.”

"Chắc là vì lý do này."

"..."

Nhưng cuối cùng, Lục Nhất Thông vẫn vui vẻ mang bảo bối mình vừa chọn được đem ra quầy tính tiền.

Vu Thư Ngôn và Tống Khả Khả cũng chọn hai cuốn sách bài tập toán và khoa học, sau đó hai người liền quay trở lại lớp học.

Khi vào bằng cửa sau, bọn họ sẽ phải đi ngang qua hàng ghế cuối cùng.

Vu Thư Ngôn thoáng nhìn thấy Giang Dư Quy đang nằm dài ngủ gật trên bàn, trong khi Lục Nhất thông bên cạnh thì đang say sưa với bài luyện chữ đầu tiên.

Cậu ta trông có vẻ khá nghiêm túc với việc này, vậy nên không khí trong lớp học cũng bớt đi phần ồn ào.

Cả thế giới dường như trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều.

Hai tuần đã trôi qua nhanh chóng, thứ Năm và thứ Sáu tuần này là đã tới ngày thi.

Vào ngày thi, Vu Thư Ngôn đã đến phòng thi từ sáng sớm.

Bên trong chỉ có một số ít người ngồi, có người tranh thủ thời gian cuối cùng đứng ngoài phòng đọc sách, còn có người thì tụ tập thành tốp hai tốp ba để trò chuyện.

Vu Thư Ngôn im lặng đi tìm chỗ ngồi của mình theo số báo danh trên danh sách rồi ngồi xuống đúng chỗ đúng với số báo danh được ghi trên góc trái của bàn học.

Ngay khi vừa đặt túi đựng dụng cụ học tập và giấy nháp lên bàn, cô liền vô tình nhìn thấy tên người ngồi trước cô là Giang Dư Quy.

Hành động của cô như bị đình trệ.

Cô khẽ mím môi dưới, đột nhiên trong đầu lại nổi lên suy nghĩ không biết anh có ăn mì xào trong giờ thi hay không.

Thầm suy nghĩ vài giây, cô liền kéo bàn và ghế dịch xuống phía sau một chút.

Qua vài giây, lại cảm thấy không ổn nền liền kéo lùi về sau thêm một chút.

Khi cô đang dời ghế thì bất ngờ có tiếng “cạch” vang lên, chiếc ghế của cô đã đập vào chiếc bàn ở hàng sau.

"Aida, cậu đang làm gì thế?”

Sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói có vẻ khó chịu của một nữ sinh.

Vu Thư Ngôn vội vàng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy người ngồi phía sau cũng là bạn cùng lớp với cô, tên là Trần Vệ Hà.

Cô nhớ rằng cô gái này thường nắm tay nhau đi dạo với Tống Hiểu Nhân.

Nhưng dung mạo của cô ta còn kém xa so với chị em tốt của cô ta, lại có phần xấu tính, vẻ mặt lúc này lại nhăn nheo càng khiến gò má xương xẩu trông càng thêm nổi bật hơn.

Làn da lại còn ngăm đen, tuy đã thoa một lớp son môi nhưng gương mặt vẫn không sáng sủa hơn là bao.

Khi cô ta mở miệng, Vu Thư Ngôn còn có thể nhìn thấy làn da khô nứt nẻ trên môi của cô ta.

"Cậu vừa làm rơi bút của tôi rồi. Lỡ như không viết được nữa thì tôi biết thi sao đây?"

"Xin lỗi, là do tôi không để ý." Vu Thư Ngôn liền vội vàng nói xin lỗi.

Nhưng Trần Vệ Hà lại không có ý định bỏ qua cho cô, cô ta tiếp tục lên tiếng: "Đúng là có mắt cũng như không…"

Đột nhiên, giọng nói của cô ta chợt dừng lại.

Vu Thư Ngôn bỗng nghe thấy tiếng ghế trước mặt bị kéo ra, cô quay lại và nhìn thấy Giang Dư Quy cũng đang quay đầu nhìn bọn họ.

Sau đó anh liền thản nhiên đặt một cây bút đen và một cây bút chì mới toanh lên bàn cô ta.

Anh cũng có mang theo hai thứ này dự phòng.

Trần Vệ Hà cũng không có ý định kiếm chuyện với Vu Thư Ngôn nữa, cô ta liền thò đầu ra hét lên với Giang Dư Quy: "Này, lớp trưởng!"

Giang Dư Quy cũng quay đầu nhìn lại.

"Cậu cảm thấy kỳ thi này khó đến mức nào?" Trần Vệ Hà nghiêng người về phía trước, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Lỡ như tớ không làm được thì sao?"

Thấy cô ta cố tình bắt chuyện linh tinh, Giang Dư Quy vô cảm cụp mi xuống, định quay người lại phớt lờ cô ta.

“Aida, này, thật đúng là….” Trần Vị Hà vội vàng ngăn cản, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, “Lỡ như lúc vừa phát đề ra đề thi thật sự khó thì sao?”

Giọng điệu của Giang Dư Quy không mặn mà cũng không nhạt: “Tôi thường có thói quen bịt mắt khi phát đề nên cũng không biết.”

"..."

Trần Vệ Hà càng cố gắng bắt chuyện càng cảm thấy anh cố tình phớt lờ cô ta, trên mặt cô ta càng lúc càng ngượng ngùng.

Vu Thư Ngôn ngồi giữa hai người trong suốt thời gian đó, khóe miệng cô không tự chủ được liền cong lên, sau đó lại ép mình kéo khóe môi xuống.

Nhưng không biết tại sao, cô nhận thấy thái độ của Giang Dư Quy đối với Tống Hiểu Nhân và Trần Vệ Hà dường như hơi khác nhau.

Lúc này tiếng chuông đã đến giờ thi bỗng vang lên, cô vừa sắp xếp lại đồ dùng xong xuôi thì đã thấy giám thị cầm túi đựng bài thi bước vào.

Các học sinh đứng bên ngoài cũng vội vàng nhét tài liệu vào cặp rồi nhanh chóng bước vào chỗ ngồi của mình.

Khi các đề thi lần lượt được phát ra, phòng thi bỗng trở nên rơi vào im lặng đáng sợ.

Mọi người đều đang đắm chìm ghi ghi chép chép, nhất thời trong phòng học chỉ còn nghe thấy tiếng ngòi bút sột soạt trên trang giấy.

Vu Thư Ngôn nhìn lướt qua đề thi và nhận ra rằng nó thực sự khá khó nhằn với cô, nhưng cô cũng cố cầm bút lên bắt đầu giải những câu mình biết cách làm.

Đang lật đề kiểm tra, cô vô tình ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Dư Quy ngồi ở hàng ghế đầu đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai chân lúc này đã thu lại gọn gàng, vuông vắn chụm lại dưới gầm bàn.

Cô có thể nhìn thấy mái tóc đen ngắn sau lưng anh.

Anh đang cúi đầu làm bài một cách vô cùng nghiêm túc, không hề có dáng vẻ cẩu thả như thường ngày.

Không biết sao cô lại có một loại cảm giác kỳ lạ.

Cảm thấy dáng vẻ Giang Dư Quy nghiêm túc có chút không quen thuộc.

Một cơn gió đột ngột tràn vào lớp học qua khe hở trên cửa sổ làm một góc bài làm của cô bị nhấc lên, còn kèm theo tiếng đồ vật rơi xuống đất.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Vu Thư Ngôn vội vàng giữ chặt tờ bài làm lại và cúi xuống nhặt đồ dưới đất lên.

Cô không thể lãng phí thêm thời gian nữa, nên liền thu hồi ánh mắt lại để tập trung vào bài thi trước mắt.

Hai tiếng rưỡi sau, chuông báo hết giờ cũng đã reo lên.

Bài kiểm tra toán đầu tiên đã kết thúc.

Bài thi nhanh chóng bị giám thị lấy đi, Vu Thư Ngôn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao đi nữa, môn học khiến cô đau đầu nhất cũng đã kết thúc.

Khi bóng dáng giám thị biến mất ngoài cửa, lớp học đột nhiên trở nên ồn ào sôi nổi.

Nhiều học sinh bắt đầu quay người lại và rôm rả trò chuyện, trao đổi câu trả lời với những bạn học khác.

Trần Vệ Hà đứng dậy khỏi chỗ ngồi và vươn vai một cái.

Cô ta tình cờ nhìn thấy Vu Thư Ngôn cũng quay đầu lại nên liền thuận miệng hỏi cô: "Này, đáp án câu hỏi lớn của cậu là gì?"

Vu Thư Ngôn cũng thành thật trả lời: "Tôi chưa kịp trả lời câu hỏi cuối cùng."

“Câu hỏi áp chót thì sao?” Trần Vệ Hà còn chưa buông tha cho cô.

"2πr."

Sắc mặt Trần Vệ Hà liền thay đổi: “Hả tôi tính ra 4πr."

Vu Thư Ngôn cũng có chút hoảng sợ. Câu hỏi này có giá trị 8 điểm lận đấy.

Trần Vệ Hà: "Làm sao có thể là 2 được chứ? Tôi đã tính kỹ hai lần rồi mà."

Vu Thư Ngôn im lặng nhớ lại quá trình giải bài toán và suy nghĩ xem liệu có sai sót nào không.

Trần Vệ Hà vẫn đang ồn ào tranh luận: "Cậu có chắc chắn mình đã tính đúng không? Cậu có đọc đúng điều kiện không? Sau khi tính toán xong, cậu có kiểm tra lại không? Hay là cậu nhớ nhầm?"

Lúc này, Giang Dư Quy ngồi ở trước mặt cô bỗng cau mày quay người lại, bình tĩnh nói: "Vu Thư Ngôn nói đúng rồi."

Vu Thư Ngôn ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn anh.

Nhưng Giang Dư Quy cũng không giải thích gì thêm mà liền nhanh chóng quay lại.

Nhưng Trần Vệ Hà vẫn có vẻ khó chịu.

Thời gian thi luôn trôi qua rất nhanh, hai ngày rưỡi trôi qua như một cái chớp mắt.

Bài thi được chấm rất nhanh, thứ sáu thi xong, thứ hai đã có kết quả.

Bảng xếp hạng thành tích thậm chí còn được dán công khai trên bảng tin ở hành lang.

Ngoại trừ mười người đứng đầu trong bảng xếp hạng tổng thể của khối được in nổi trên giấy đỏ, kết quả của những học sinh còn lại được in trên trên một loạt biểu mẫu dài, dày đặc và kéo dài ra ngoài tới ba hoặc bốn bảng thông báo.

Sau giờ học, chỗ bảng thông báo đã có đông nghịt học sinh đến xem kết quả của mình.

Tống Khả Khả cũng kéo Vu Thư Ngôn chen vào đám đông, lại tình cờ đụng phải Lục Nhất Thông đang đứng chen ở bên trong.

Cậu ta trông có vẻ khá vui vẻ, còn hào hứng khoe với Tống Khả Khá: "Tôi xếp thứ 470 lận đấy!"

Tống Khả Khả cũng phối hợp chúc mừng cậu ta, quả thực kết quả đã tốt hơn trước rất nhiều.

"Luyện thư pháp đúng thật là có ích! Thật có ích!" Lục Nhất Thông bước ra hai bước nhường chỗ cho Tống Khả Khả và Du Thư Ngôn chen vào. Cậu ta vừa đi vừa lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng cái tên Giang Dư Quy kia lại đang giở trò với tôi."

Giang Dư Quy.

Khi Lục Nhất Thông nói ra cái tên này, Vu Thư Ngôn mới ngẩng đầu lên đối mặt với ba cái tên xếp hạng đầu tiên trong danh sách đỏ.

Tên của Giang Dư Quy được viết rõ ràng ở trên đó.

Cô mở to mắt xác nhận kỹ lại lần nữa.

Chính xác rồi, không có nhầm lẫn đi đâu được.

Lớp 11, Giang Dư Quy, xếp hạng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play