"Bang bang bang——"
Vài tiếng gõ cửa liên hồi nhanh chóng phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, một con chó ở đầu ngõ cũng giật mình tỉnh dậy sủa vài cái.
Ý thức của Vu Thư Ngôn vẫn chưa quay trở lại, cô chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh đột ngột ập đến.
Cô cố gắng nâng mí mắt lên, vừa mở ra một khe hở, một luồng ánh sáng trắng chói chang chiếu vào mắt khiến cô theo phản xạ liền nhắm mắt lại.
Mẹ Tằng Bình đã tự ý mở cửa bước vào phòng cô rồi bật đèn trong phòng.
"Nhìn xem đã mấy giờ rồi mà con vẫn còn chưa chịu dậy nữa, hôm nay là ngày đầu tiên con đi báo danh ở trường trung học số 1, con muốn đến muộn à?" Giọng bà ấy nghe có vẻ the thé và gắt gỏng, một khi bà ấy đã mở miệng thì sẽ bắt đầu liên tục nói luyên thuyên. "Tại sao con không học theo tính nết giống như chị gái con kìa, mới sáu giờ sáng con bé đã tự mình thức dậy tranh thủ coi lại bài vở, còn con thì cứ dửng dưng như đứa trẻ lên ba vậy. Nhìn bộ dạng của con sao có thể vào được trường đại học tốt được đây?”
Vu Thư Ngôn dụi dụi mắt, miễn cưỡng thích ứng với ánh sáng rồi từ từ ngồi dậy. Cô thấy kim đồng hồ báo thức cạnh giường vừa điểm bảy giờ.
"Mau thay quần áo rồi ra ngoài. Chị gái con đang ăn sáng ở ngoài kìa, mau ra ngoài ăn với chị con rồi hai đứa cùng đi đến trường đi. Hôm nay ở trung tâm có tổ chức lễ kỷ niệm thành lập nên cha mẹ không có thời gian đưa hai đứa đến trường." Tằng Bình vừa nói vừa mở cửa, bà ấy đang định đi ra ngoài, nhưng trước khi đi còn ráng nán lại nói một câu cuối cùng: "Trong bộ dạng con cứ uể oải như cọng bún thiu kìa, sao không học theo tác phong của chị gái con gì vậy?"
Nói xong bà ấy liền nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Cửa còn chưa đóng hẳn, rất nhanh liền bị gió thổi toang ra, từng đợt khí lạnh lại nhanh chóng ập vào.
Vu Thư Ngôn không khỏi hắt hơi một cái, cô khẽ khịt mũi, xuống giường và đóng cửa lại hoàn toàn.
Sau đó cô quay lại giường, nhặt chiếc áo len và quần cotton đặt trên chăn mặc lên, cuối cùng còn khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài.
Ở nhà không có hệ thống sưởi sàn, trong phòng cũng không có điều hòa nên cô phải trang bị đầy đủ ngay khi ra khỏi giường.
Sau khi thay quần áo, Vu Thư Ngôn mở cửa đi ra ngoài thì nhìn thấy Vu Giai Nhạc vừa đứng dậy từ bàn ăn.
Cô ấy ném chiếc khăn giấy đang lau miệng vào thùng rác, nhặt chiếc điện thoại trên bàn lên rồi hét lớn vào bếp: “Mẹ ơi, con đi học đây.”
"Này, đợi đã, nhớ dẫn em gái con đi cùng. Ngày đầu tiên con bé còn bỡ ngỡ." Tằng Bình vội vàng ra khỏi bếp để nhắc nhở cô ấy.
Vu Giai Nhạc cau mày: “Hôm nay con có việc gấp phải đến trường sớm, hai người tự mình chở nó đi đi.”
"Hôm nay cha mẹ không thể chở em con. Ở trung tâm mua sắm đang tổ chức lễ kỷ niệm thành lập rất lớn nên chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người đến xem."
Tằng Bình làm nhân viên bán giày nữ tại quầy trong một trung tâm mua sắm ở trung tâm thành phố, thu nhập các ngày trong tuần của bà ấy đều dựa vào lương cơ bản cộng với tiền hoa hồng bán giày nên bà ấy nhất định sẽ không bỏ qua một sự kiện có lượng người qua lại cao như vậy.
“Vậy thì kêu cha chở nó đi.”
"Cha con đêm qua đã làm việc suốt đêm, mãi đến ba giờ sáng mới từ công trình về nhà, ông ấy chỉ vừa mới chợp mắt một lát."
"Haizz, nhưng mà con không thể đợi được nữa, con đang gấp lắm." Vu Giai Nhạc không còn kiên nhẫn nữa, cô ấy đi đến ghế sofa trong phòng khách lấy cặp sách đeo lên lưng, chợt liếc mắt qua phòng ngủ của Vu Thư Ngôn, cô ấy rũ mắt xuống hằn học lên tiếng: "Ai bảo nó ngủ nướng đến bây giờ mới dậy."
"Được, được, vậy con đi trước đi. Năm cuối cấp phải tranh thủ thời gian." Tằng Bình cũng đồng ý.
Vu Giai Nhạc liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Vu Thư Ngôn chậm rãi đi tới: "Mẹ, con có thể tự mình đến trường, con có thể tự tìm được phòng học."
"Chứ giờ còn biết làm gì nữa đây? Ai kêu con ngủ nướng đến giờ mới dậy, la hét lâu như vậy con cũng không thể đứng dậy. Tại sao chúng ta đều có thể dậy sớm nhưng còn con thì không?” Bà ấy có vẻ khá bất mãn: “Tại sao con không học được điểm tốt gì từ chị con cả?”
Vu Thư Ngôn mấp máy môi nhưng không nói gì.
Tại sao con không học được điểm tốt gì từ chị con cả?
Cô đã nghe câu nói này từ khi còn nhỏ.
Tằng Bình không thấy được vẻ mặt sụp xuống của cô, bà ấy kéo cô lại: “Tranh thủ tới ăn sáng đi, lát nữa mẹ sẽ đưa con đến ga tàu điện ngầm, chỉ cần con nhớ xuống ga nào là được rồi. Mẹ đã liên lạc với thầy chủ nhiệm Vương của lớp con, lát nữa thầy ấy sẽ đón con ở cửa."
Trường trung học Hiệt Tú.
Vào khoảng cuối tháng 2 và đầu tháng 3, tuyết mùa đông cũng bắt đầu ngừng rơi.
Ánh nắng xuyên qua kẽ mây chiếu xuống các góc gạch trắng của tòa nhà văn phòng, khúc xạ thành vô số hình ngôi sao sáu cánh.
Hôm nay là ngày đầu tiên của Vu Thư Ngôn tại trường trung học số 1 Hiệt Tú.
Đi trên hành lang của tòa nhà văn phòng, cô dùng hai tay ôm quai cặp sách, mắt thì nhìn đôi bốt ngắn màu nâu dưới chân liên tục chạm đất, tuyết trên mép bốt cũng đã dần dần tan đi theo từng bước đi của cô.
Hai năm trước, vì kinh tế ở dưới quê suy thoái, cha mẹ cô đã quyết định đến thành phố Thanh Viễn, thủ phủ của tỉnh, để làm việc sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng.
Chị gái cô, Vu Giai Nhạc, vì có thành tích xuất sắc nên đã được nhận vào trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố Thanh Viễn, Cũng là trường trung học cơ sở số 1 Hiệt Tú, vì vậy chị ấy đã đến đây sớm hơn cô.
Hai năm sau, Vu Thư Ngôn mới bắt đầu tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp 3, nhưng điểm của cô không đủ cao để được nhận vào một trường tốt nên học kỳ đầu cô phải học tại một trường cấp hai ở quê nhà, cũng may cha mẹ Vu đã thành công móc nối quan hệ nên cuối cùng cô cũng có thể chuyển sang trường khác một cách suôn sẻ.
Chứ chuyện chuyển trường giữa chừng cũng không phải là chuyện dễ.
Sau khi trải qua học kỳ đầu tiên ở trường trung học ở quê, khó khăn lắm cô mới tập làm quen được với việc hòa nhập với các bạn cùng lớp mới nhưng sau đó cô lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Đi trong một môi trường xa lạ, đầu cô luôn hơi cúi xuống, hoa văn kim cương phức tạp trên sàn hành lang lộ ra qua khe hở giữa phần tóc mái rũ xuống trên trán khiến tầm nhìn của cô cũng trở nên mờ đi.
Lời mẹ nói buổi sáng vẫn còn vang vọng bên tai cô:
"Khi đến trường mới, con phải nghe lời giáo viên và tuân thủ nội quy."
"Trong lớp phải luôn luôn chú ý lắng nghe, không hiểu kịp thì ghi lại để tan học có thể kịp thời hỏi giáo viên, đừng cứ im im như thế."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Cố gắng kết bạn với những bạn học giỏi, đừng kết bạn với những đứa chỉ biết chơi bời lêu lỏng.”
"Không có việc gì thì đừng làm phiền chị gái con. Bây giờ chị con đang vào năm cuối cấp nên lịch trình học rất dày đặc, nhiệm vụ nặng nề, áp lực rất lớn."
...
Phù, cô khẽ thở dài.
Cô đã nghe những lời này từ khi còn nhỏ.
Mặc dù trình độ học vấn của Tằng Bình không cao nhưng bà ấy rất coi trọng việc học tập của các hai đứa con của mình.
Theo bà ấy, nếu không học tập chăm chỉ thì không thể vào đại học, không thể vào đại học thì đồng nghĩa với việc không có tương lai.
Vì vậy, Vu Thư Ngôn từ khi còn nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc để trở thành một cô học sinh giỏi, kính trọng thầy cô và tuân thủ các nội quy.
Và cô đã làm được tất cả.
Từ nhỏ đến giờ cô vẫn luôn rất ngoan ngoãn.
"Vu Thư Ngôn? Vu Thư Ngôn?"
Nghe thấy tên cô, Vu Thư Ngôn nhanh chóng ngẩng đầu lên. Người vừa gọi cô là giáo viên Vương Hồng đang đi phía trước, cũng là người vừa dẫn cô đi làm thủ tục nhập học.
“Cô Vương.” Cô liền tăng tốc để đuổi kịp thấy ấy.
"Thấy em nãy giờ vẫn không lên tiếng, có phải em đang lo lắng không? Đừng quá căng thẳng, trường chúng ta là trường trọng điểm của tỉnh, học sinh ở đây đa số đều ngoan ngoãn, hiểu chuyện, bình thường đều chuyên tâm vào việc học, sẽ không có ai quậy phá làm em xấu hổ đâu." Cô Vương Hồng dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng cũng có một số người được “đặc cách” đi cửa sau vào đây, nhưng chỉ là một bộ phận nhỏ thôi, đừng để bị bọn họ dẫn vào con đường sai trái."
Vu Thư Ngôn gật đầu và ậm ừ.
"Hình như chị gái của em là Vu Giai Nhạc, học lớp tự nhiên phải không? Thành tích của em ấy rất tốt, thấy tin rằng em cũng có thể làm được như vậy."
Vu Thư Ngôn muốn "ừm" một tiếng và thừa nhận rằng đó là chị gái cô, nhưng khi nghe đến nửa sau lời nói của cô Vương, cuối cùng cô vẫn im lặng.
Vương Hồng liếc cô hai cái, thấy cô vẫn cúi đầu, vẻ mặt đầy ngượng ngùng rụt rè.
Cô ấy lắc đầu thắc mắc tại sao hai chị em nhà này lại có tính cách hoàn toàn khác nhau như vậy chứ.
Từ lúc đó cô ấy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chỉ về phía trước: "Đi thôi, chúng ta sắp đến phòng làm việc của thầy Đặng Duy rồi, để cô dẫn em đi gặp thầy ấy. Thầy ấy sẽ là giáo viên chủ nhiệm tương lai của em. Em yên tâm, thầy ấy rất tốt bụng và yêu thương học sinh…"
"Thật hết nói nổi! Em cho rằng em trốn sau rèm thì tôi sẽ không thấy sao? Một cái bóng lớn như vậy, em tưởng thầy bị mù không nhìn thấy gì sao?" Cô Vương còn chưa kịp nói xong, một giọng nói trung niên đột nhiên vang lên từ phía sau.
"Tôi còn tưởng các cậu chỉ là đang lén lút chơi game! Nào ngờ các cậu lại đang ăn mì xào! Ăn mì xào cơ đấy!!"
Vương Hồng lập tức im lặng, lập tức nuốt lại hai từ “hiền lành” vào cuống họng.
Vu Thư Ngôn vẫn hạ mi xuống, giả vờ như không nghe thấy gì, cô ngoan ngoãn đi theo bước chân của cô Vương Hồng bước vào văn phòng.
Nhưng cô đã yên lặng nhớ kỹ một điều: ở ngôi trường này, ăn mỳ xào trong lớp còn nghiêm trọng hơn việc chơi game.
Trong văn phòng lúc này có hai nam sinh cao ráo mặc đồng phục học sinh đang đứng trước bàn, quay lưng về phía cửa.
Một chàng thanh niên gầy hơn đang quay mặt vào bàn, còn chàng trai bên cạnh lại cao hơn, bởi vì góc độ nên nhìn đầu người nọ có vẻ hơi nghiêng sang một bên.
Ánh mặt trời từ cửa sổ phía đông chiếu vào làm cả hai người bọn họ được bao phủ bởi một lớp ánh sáng, đứng từ bên cạnh cũng có thể nhìn thấy những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt, nhưng lông mày và đôi mắt lại tối sầm.
Vu Thư Ngôn cũng không có nhìn kỹ hơn, liền nhanh chóng cúi đầu.
Giọng nói của một người đàn ông trung niên tiếp tục vang lên từ phía sau bàn làm việc trước mắt hai nam sinh: “Nhìn xem hai người các cậu mỗi ngày đều đang làm chuyện tốt gì kìa? Này Giang Dư Quy, em còn không biết xấu hổ nói là em ấy mua tới mời em nên em mới ăn, vậy chẳng lẽ một ngày nào đó em ấy kêu em cùng nhảy xuống hố phân thì em cũng nhảy à?”
“Sao có thể chứ?” Giọng nam sinh trả lời rất rõ ràng và thản nhiên: “Trực tiếp đi chôn cậu ta dưới hố phân đó luôn.”
"Giỏi quá ha!"
Đặng Vi còn chưa kịp nói hết câu thì cậu nam sinh kế bên liền phản ứng trước, không thể tin quay đầu nhìn người anh em tốt của mình: "Vậy phải chôn thầy hiệu trưởng ở đâu đây?"
Đặng Duy tức giận đến run giọng: “Hai người các cậu...”
“Thầy Đặng.” Vương Hồng vội vàng kêu lên cắt ngang lời nói tiếp theo của Đặng Duy.
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi từ bên cạnh hai nam sinh liền nhìn qua: “Chào cô Vương.”
Sắc mặt Đặng Duy vẫn còn tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy có người tới, ông ấy liền dần trở nên bình tĩnh lại. Đặt hai nam sinh quậy phá này sang một bên trước, ông ấy liền đứng dậy đi về phía hai cô trò bên này.
"Đây là học sinh mới của lớp thầy, là học sinh chuyển trường mà tôi đã nói với thầy hai ngày trước, hôm nay là ngày đầu tiên em ấy đến trường." Vương Hồng nói xong liền quay người ra hiệu cho Du Thư Ngôn tiến lên: "Đến đây nào, thầy Đặng đây sẽ là thầy chủ nhiệm lớp của em. Em qua chào hỏi thầy ấy một tiếng đi.”
Vương Hồng tự nhiên bước sang một bên, nhưng toàn thân Vu Thư Ngôn đột nhiên trở nên cứng đờ.
Cô là người sống nội tâm và không giỏi giao tiếp với mọi người chứ đừng nói đến việc nói chuyện với người lạ.
Nhưng cô Vương Hồng đã lên tiếng, cô cũng không thể từ chối, thầy Đặng Duy cũng đã đứng sẵn trước mặt cô, vui vẻ trìu mến nhìn cô.
Còn có cách đó không xa...
Bóng dáng hai chàng trai mặc đồng phục học sinh mơ hồ lắc lư trong tầm mắt cô, cũng không rõ bọn họ có quay đầu nhìn về hướng này hay không.
Một lúc sau, Vu Thư Ngôn hơi di chuyển chân sang trái và quay người về hướng thầy Đặng Duy.
Cô hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào thầy chủ nhiệm tương lai trước mặt, khi mở miệng, giọng nói cô còn rất trầm.
"Xin chào thầy Đặng, em tên là Vu Thư Ngôn..."
"Thư Ngôn? Người tốt bụng và vui vẻ?"
"Không phải, là......"
“Hả?” Thầy Đặng Duy nghe không rõ.
Da đầu Vu Thư Ngôn đã có chút tê rần, cô cố gắng cao giọng lên một chút: "Có nghĩa là lời ít mà ý nhiều..."
Nói xong tên của mình, cô dừng lại khoảng chừng vài giây rồi lại mấp máy mở miệng nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được điều gì khác để nói nữa. Hai tay cô bối rối đan vào nhau, hai mắt vẫn luôn dán chặt xuống mặt đất.
Thầy Đặng Duy đợi hơn mười giây nhưng vẫn thấy cô im lặng, ông ấy chợt cười hai tiếng: “Cha mẹ em đặt tên rất hay, thật sự là một cái tên đầy đủ ý nghĩa nhưng lại rất ngắn gọn, súc tích.”
Vu Thư Ngôn bối rối mím môi dưới.
Cô biết rõ thầy Đặng đang cấp bậc thang cho cô leo xuống.
Để cứu cô khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan vì không thể nói rõ.
Sau khi đưa người tới đây, cô Vương Hồng cũng rời đi giải quyết công việc chính của mình.
Thầy Đặng Vi thấy Vu Thư Ngôn ngượng ngùng như vậy nên cũng không ép buộc cô nữa.
Ông ấy xoa xoa tay và trao cho cô một nụ cười đầy ân cần: “Vậy thì, thay mặt lớp 11, tôi xin hân hoan chào mừng em trở thành một thành viên mới của lớp chúng ta. Nếu sau này em có điều gì không thể giải quyết thì có thể đến gặp thầy và chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện chậm rãi để tìm cách giải quyết."
Nói xong, thầy Đặng Duy chợt liếc nhìn đồng hồ, rồi ông ấy khẽ cau mày, quay lại nhìn hai nam sinh đang đứng trước bàn làm việc, vẻ mặt ông ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Giang Dư Quy, Lục Nhất Thông, hai người các em đứng ở chỗ này lâu như vậy đã cảm thấy hối lỗi về hành động của mình chưa? Lần sau nếu tôi còn bắt gặp các em làm những việc như thế này nữa thì tôi tuyệt đối sẽ không nương tay đâu. Hai em về lớp trước đi. Sẵn tiện các em cũng dẫn bạn mới về lớp chúng ta đi. Thầy còn vài công việc cần giải quyết nên sẽ vào lớp trễ một chút.”
Nói xong, ông ấy bắt đầu lục tìm tài liệu giảng dạy trên kệ bên trái.
Sau khi hai chàng trai được “ân xá”, bọn họ lập tức quay người đi về phía cửa văn phòng.
Cánh cửa ở phía sau Thư Ngôn nên cô liền vội vàng bước sang một bên để nhường đường cho bọn họ.
Ánh mắt cô nhìn thấy hai bóng người mặc đồng phục đang tiến về phía cô, bước đi của họ rất nhanh, dưới chân như có gió thổi, tựa như không hề có chút hoài niệm nào về nơi này.
Không ai trong số họ nói chuyện với cô khi họ đi ngang qua cô.
Vu Thư Ngôn vẫn cứ đứng đó không nhúc nhích.
Cô chưa từng nghĩ tới việc nhờ người khác dẫn mình đến lớp, dự định sẽ tự mình tự tìm rồi tự đi.
Cũng giống như buổi sáng, cô cũng không hi vọng Vu Giai Nhạc đưa cô đến trường.
Cô không muốn làm phiền bất cứ ai.
Đột nhiên.
"Vu Thư Ngôn."
Vu Thư Ngôn bất giác giật mình, cô quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy chàng trai cao hơn một chút đang đứng ở cửa nhìn cô.
Ngoài cửa ánh sáng sáng rực, khuôn mặt người nọ chìm trong ánh sáng và bóng tối, sau khi nhìn rõ, khuôn mặt đó còn tuấn mỹ hơn so với bóng người đứng dưới ánh đèn sáng vừa rồi.
Người nọ có nước da trắng lạnh, đôi mắt hoa đào hơi xếch lên, cánh mũi và xương mày đầy đặn. Dù là nhìn chính diện lúc này hay lúc nhìn nghiêng như vừa rồi, đường cong quai hàm đều vô cùng rõ ràng và sắc nét.
Chàng nam sinh này có vẻ ngoài rất xinh đẹp, đẹp đến mức như có thể làm hòa tan cảm giác phóng túng, bất cần trên gương mặt của anh.
Trái tim của Vu Thư Ngôn chợt run lên ngay khi anh mở miệng gọi cô.
Cô luôn cho rằng vừa rồi không có ai có hứng thú nghe lời giới thiệu của bản thân cô, thậm chí có nghe được cũng sẽ không nhớ được tên của cô.
Cô là một người quá bình thường, rất đỗi bình thường, không có gì để có thể thu hút người khác ghi nhớ bản thân cô.
Nhưng chàng trai kỳ lạ này thực sự đã gọi đúng tên cô.
Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, chàng trai thản nhiên nhướng mày, ngay cả giọng điệu còn có chút lười biếng:
"Đi thôi, tôi dẫn cậu lên lớp."