Buổi tự học buổi tối ở trường trung học số 1 Hiệt Tú được sắp xếp sau giờ nghỉ lớn, kéo dài hai tiếng rưỡi và kéo dài đến chín giờ mới tan học.
Vu Thư Ngôn tận dụng thời gian này để tập trung làm bài tập về nhà và sau khi làm xong sẽ tranh thủ chuẩn bị bài vở ngày mai.
Ngày đầu tiên, cô cảm thấy tiến độ học tập ở đây rất nhanh và khó khăn, vì thế nên cô càng phải nỗ lực hơn nữa.
Chuông tự học buổi tối bỗng vang lên, trong lớp học gần như không có động tĩnh gì, các học sinh xung quanh vẫn đang nằm trên bàn đọc sách.
Vu Thư Ngôn nghĩ thầm phong cách học tập ở đây thực sự rất hiệu quả, hầu hết học sinh đều học hành rất chăm chỉ và thực tế.
Cô lấy tay che sau gáy và xoay xoay cái cổ cứng ngắc vài lần, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thì lại thấy Giang Dư Quy cùng năm sáu chàng trai đang đi ra từ cửa sau, trên vai bọn họ còn khoác ba lô.
Các chàng trai đều có dáng vẻ cao ráo, hành động không hề kiêng kỵ gì cả, vô cùng nổi bật giữa một nhóm học sinh đang lặng lẽ học bài.
Đây là......
Đang trốn học ban đêm?
Nhưng không phải anh là lớp trưởng sao? Thay vì tổ chức và giám sát các bạn cùng lớp, anh lại dẫn đầu mọi người đi trốn học?
Cô dần có một cách hiểu mới về hai từ lớp trưởng này.
Cô nhớ đến lớp học ở trường cũ, lớp trưởng cũ của lớp cô là một chàng nam sinh tỉ mỉ, trên mặt đeo kính gọng đen, độ dài tóc trên trán lúc nào cũng chỉnh chu không vượt quá quy định.
Mỗi ngày cậu ấy đều nghiêm túc hỗ trợ giáo viên quản lý kỷ luật lớp, dù là giờ ra chơi hay tổng vệ sinh, cậu ấy đều tận tâm giám sát cả lớp hoàn thành nhiệm vụ một cách tận tâm.
Cô cũng không biết tại sao mọi người lại bầu cho Giang Dư Quy làm lớp trưởng.
Vì danh tiếng của anh nên mọi người bỏ phiếu đại cho vui?
Vu Thư Ngôn đưa tay chạm nhẹ vào Tống Khả Khả, ra hiệu cho cô ấy nhìn về phía cuối lớp: "Tớ nhìn thấy một vài nam sinh trong lớp chúng ta đang đi ra hành lang. Bọn họ đang làm gì vậy?"
Tống Khả Khả không quay đầu lại, như thể cũng không quá ngạc nhiên với chuyện này: “Bọn họ đang đi đến ký túc xá của Giang Dư Quy. Họ không chỉ trốn học vào buổi tối mà đôi khi đang học còn dám cúp để đi ngủ bù. Có lần bọn họ ngủ đến chiều vẫn chưa dậy, cũng nhờ có chú quản lý ký túc xá đã dùng sào phơi quần áo chọc tỉnh bọn họ.”
"..."
Vu Thư Ngôn ngay lập tức liền bắt được một từ khóa khác: "Ký túc xá?"
"Ừ, Giang Dư Quy sống trong trường." Tống Khả Khả thản nhiên trả lời.
Điều này làm Vu Thư Ngôn còn ngạc nhiên hơn.
Bởi vì trước đó cô từng nghe nói trường trung học số 1 Hiệt Tú không bắt buộc học sinh phải chọn sống nội trú nên hầu hết các học sinh đều chọn sống ngoại trú.
Chỉ có một số học sinh ở các quận, huyện xa xôi mỗi tháng chỉ có thể về nhà một lần nên mới phải sống trong khuôn viên trường.
Nghĩ đến đây, cô liền hỏi: “Vậy cậu ấy là người ở huyện à?”
"Hahaha." Tống Khả Khả mỉm cười, tỏ vẻ không thể tin được nhìn cô: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy cậu ta là người đến từ nông thôn vậy? Cậu ta sống ở quận Tĩnh Thủy."
Vu Thư Ngôn cũng không biết quận Tĩnh Thủy là quận nào, chỉ hỏi: "Vậy tại sao cậu ấy không về nhà sống?"
“Ở đây đương nhiên là tự do hơn rồi, cậu ta có vẻ ghét bị người ta quản lý.” Tống Khả Khả dường như nhớ ra điều gì đó, lại cười lớn, “Nhân tiện, trước đây khi cậu ta viết đơn xin ở trong khuôn viên trường, một nhóm nam sinh cùng lớp cũng hối hả làm đơn xin theo ở chung với cậu ta, trưởng khoa thấy vậy liền hét lên: “Tính toán của mấy em đã hiện rõ ra trên mặt luôn rồi kia, vậy mà mấy em còn dám viết [Để không lãng phí thời gian trên đường đến trường và về nhà, vì để trân trọng từng phút giây quý báu nên em xin được ở lại ký túc xá trong trường để thuận tiện cho việc học tập." “Tôi nhìn cũng cảm thấy xấu hổ thay cho mấy em.” Sau đó, thầy ấy liền xé hết đống đơn đăng ký của bọn họ và ném chúng vào thùng rác, hahahahaha.”
Vu Thư Ngôn chợt nhớ tới ngày đầu tiên đến trường, cô Vương Hồng cũng đã nói với cô rằng trường này có một số nhân vật được đặc cách đi vào bằng cửa sau.
Có lẽ nó đang ám chỉ đến những cậu ấm lót tiền để có thể vào trường này, và Giang Dư Quy có thể cũng là một trong số đó.
Bây giờ cô càng hiểu hơn rồi.
Chuông tự học buổi tối chợt vang lên, đã đến lúc tan học, Vu Thư Ngôn lấy cặp sách từ trong ngăn kéo ra và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô cố gắng nhét càng nhiều sách giáo khoa vào cặp càng tốt và mượn bạn một chiếc túi nhựa để bỏ những cuốn còn lại vào.
Trên lưng cô đang đeo một chiếc cặp nặng trĩu, trên tay còn xách thêm một chiếc túi khác, cô bước về phía cổng trường một cách vô cùng khó khăn.
Rõ ràng lúc đó đã là cuối mùa đông nhưng người cô lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.
Vừa rời khỏi trường học, Vu Thư Ngôn liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc duy nhất trong trường này, Vu Giai Nhạc.
Cô ấy cao hơn cô nửa cái đầu nên dáng người có vẻ thon thả hơn cô rất nhiều.
Vu Giai Nhạc đang nắm tay và trò chuyện với một cô gái trong lớp, hai người chỉ đứng cách nhau vài mét nên cô còn có thể nghe thấy vài chuyện tán gẫu linh tinh của bọn họ.
Một giây tiếp theo, Vu Giai Nhạc chợt quay đầu lại và liền nhìn thấy cô. Cô ấy chần chừ một chút, rồi quay sang nói vài câu với các bạn cùng lớp, rồi bước tới.
"Chị." Vu Thư Ngôn chủ động chào hỏi cô ấy.
“Sách mới à?” Vu Giai Nhạc nhìn đống sách trên người cô.
Vu Thư Ngôn gật đầu.
Vu Giai Nhạc cau mày: "Sao em ngốc thế? Dù sao ngày nào cũng phải đem đến lớp, tha đống này về nhà làm gì cho chật nhà."
Vu Thư Ngôn không nói nên lời, cô quả thật cũng không nghĩ tới điều này, cô chỉ muốn chuyển toàn bộ sách vừa nhận được về nhà.
Vu Giai Nhạc lại nhìn cô một cái, cũng không hề có ý định giúp đỡ, thay vào đó cô ấy chỉ nói: “Chị không về với em được, trên đường về chị và bạn chị còn phải tận dụng thời gian ôn lại những kiến thức vừa học, nếu không sẽ làm lãng phí hết thời gian.”
Vu Thư Ngôn chỉ nói “Ổ’ coi như đáp lại. Cô nhớ lại lời mẹ dặn lúc sáng, năm cuối cấp 3 căng thẳng lắm, nên mẹ bảo cô đừng làm phiền chị gái.
Vu Giai Nhạc nói xong liền quay người đi về phía các bạn cùng lớp.
Bỏ lại Vu Thư Ngôn một mình đi tàu điện ngầm, lúc cô về đến nhà thì cũng đã là 9 giờ 40 tối.
Căn hộ nơi gia đình cô đang ở nằm ở tận tầng năm.
Lúc cô lấy chìa khóa ra, những ngón tay cô khẽ run rẩy vì đỡ lấy chiếc túi nặng trĩu trên tay.
Đẩy cửa ra, phòng khách hoàn toàn tối om, chỉ có một ánh đèn vàng hiu hắt trên bàn ăn.
“Thư Ngôn về rồi à, lại đây ăn chút đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm đi.” Cha cô, Vu Phúc, gọi cô lại ăn cơm.
Vu Giai Nhạc đã ngồi chỉnh tề vào bàn, cô ấy đang lướt điện thoại và múc một nắm cơm nếp vào miệng.
Vu Thư Ngôn xách cặp sách và sách vào phòng trước, rồi mới trở ra rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn.
Cô liếc nhìn màn hình của Vu Giai Nhạc đang chứa đầy các câu hỏi kiểm tra, tiêu đề ở trên cùng là "Tuyển tập các câu hỏi trong đề thi tuyển sinh của Đại học Thanh Bắc trong những năm qua."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Vu Phúc vào bếp múc cho cô một bát cơm nắm rồi đặt trước mặt cô.
“Ăn không đủ thì còn phần trong nồi, ăn xong thì kêu cha múc thêm cho con.”
Vu Thư Ngôn nhận thấy ngón tay cha cô xuất hiện một vết nứt, và trên đốt ngón tay của ngón trỏ còn có hai vết bầm tím màu đỏ sậm.
Hiện giờ cha cô đang làm thợ sửa ống nước cho một công trình, những lúc có việc gấp còn phải tăng ca đến hơn nửa đêm mới về. Chẳng hạn như tối qua gần đến ba giờ sáng cha cô mới về nhà, mười giờ tối nay lại phải xách thân đi làm tiếp.
"Caa." Vu Thư Ngôn nhìn thấy vậy thì buồn bã lên tiếng: "Kem trị sẹo mà mẹ mua cho cha cha dùng hết rồi à? Sao cha không dùng nữa?"
"Không phải, cha cũng hay dùng nó ấy chứ, nhưng mà sao có thể hiệu quả nhanh như vậy được chứ."
Vào mùa đông lạnh giá, từng cơn gió lạnh buốt thổi tới làm cóng hết cả người, cho dù trên người có mặc mấy lớp quần áo chần bông cũng không đủ sức chống chọi với sương giá, vậy nên mà vết loét cũ còn chưa lành thì vết loét mới liền xuất hiện.
"Để con tìm loại khác cho cha."
"Không sao đâu, phí tiền làm gì chứ? Gần đến mùa xuân rồi, thời tiết cũng đang dần ấm hơn thì vết loét cũng dần trở nên tốt thôi."
"Nhưng mà…"
Vu Thư Ngôn còn chưa nói xong đã bị Vu Giai Nhạc ngắt lời: "Ôi, hai người ồn ào quá, con không đọc được gì cả."
Hai người lập tức rơi vào im lặng.
Vu Giai Nhạc lại vuốt điện thoại lên hai lần để quay lại câu hỏi trước đó, cô ấy vừa nhai nắm cơm nếp vừa phàn nàn: "Sao mà khi ăn lại cứ thích nói chuyện vậy chứ?"
Vu Phúc im lặng ra hiệu cho Thư Ngôn, bảo cô mau chóng ăn nhanh lên.
Vu Thư Ngôn cúi đầu và múc một nắm cơm nếp cho vào miệng. Nó vẫn còn nóng và ngay khi cô vừa cắn vào, nhân mè bên trong liền chảy ra.
Sau khi ăn hai viên, cả người cô đã cảm thấy thấy ấm hơn một chút.
Ánh sáng vàng mờ phía trên đầu họ bao trùm ba người đang ngồi ở bàn ăn trong im lặng.
Đột nhiên, tiếng mở khóa phá vỡ sự im lặng.
Tằng Bình đẩy cửa bước vào, trên chiếc nón lông còn đọng những bông tuyết chưa tan, bà ấy trông rất vui mừng, còn chưa kịp thay giày đã hét lên: “Hôm nay trung tâm thương mại có rất nhiều người. May mắn cửa hàng của mẹ nằm ngay ở vị trí đầu tiên. Khách khứa ra vào thư giày, mua hàng liên tục. Mẹ bận đến mức giọng cũng khàn hết rồi này. Hôm nay ước chừng bán cũng được hơn trăm đôi giày, trong kho đều hết sạch không còn đôi nào, thùng hộp rỗng vương vãi khắp sàn, vừa đóng cửa phải dọn gần cả tiếng đồng hồ mới xong.....”
Giọng nói lớn của bà ấy vang khắp căn nhà và không có dấu hiệu dừng lại.
Vu Thư Ngôn bất an liếc nhìn Vu Giai Nhạc, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện cô ấy không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn mà ngừng xem màn hình, còn quay lại mỉm cười với mẹ: “Mẹ, hôm nay công việc của mẹ tốt quá, chắc hẳn cũng kiếm được không ít tiền nhỉ.”
"Còn phải nói sao, sản phẩm cao cấp ở cửa hàng của mẹ cũng có giá hơn một nghìn một đôi. Mẹ có thể nhận lấy 3% hoa hồng từ tiền bán giày, ước chừng hôm nay cũng được..."
Trong lúc Tằng Bình còn đang tính toán trong đầu thì Vu Giai Nhạc liền buột miệng nói ra ngay: "Hơn ba nghìn!"
Vu Thư Ngôn nghe xong cũng không nhịn được nhếch miệng cười toe toét.
Chi phí sinh hoạt hai tháng tới cho gia đình bốn người của họ đã được trang trải.
Vu Giai Nhạc lấp tức đứng dậy chạy về phía mẹ, cô ấy nũng nịu nắm lấy cánh tay bà ấy: "Mẹ à, mẹ thật tuyệt vời."
Vẻ mặt Tằng Bình đầy tự hào: “Đó là bởi vì mẹ con có cái miệng nhanh nhạy, chẳng bù cho cha con, có khi ra đứng cũng chẳng bán được đôi nào.”
Vu Thư Ngôn quay lại nhìn cha mình, Vu Phúc chỉ cười hồn nhiên đáp lại.
Nhiều năm như vậy, tình tình ồn ào của mẹ Tằng Bình cũng đã trở thành thói quen.
Vu Giai Nhạc kéo Tằng Bình về phía bàn ăn: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ đã vất vả rồi, mẹ lại đây ăn một chén bánh trôi đi."
Đúng lúc Vu Phúc vừa đi vào bếp và múc ra một chiếc bát khác, Tằng Bình có vẻ đói lắm nên liền cầm lấy và cắn hai miếng lớn.
"Cha, cha không ăn à?" Vu Thư Ngôn hỏi.
"Ăn đi. Lúc ăn tối cha đã ăn luôn rồi."
"Ăn cái này thôi sao đủ no, tối nay cha lại đi làm ca đêm nữa à?"
"Phải đi thôi. Hai ngày nữa là phải hoàn công cho người ta rồi, phải đi để tranh thủ nốt những việc còn dang dở."
Tằng Bình chợt xen vào: "Này, vừa rồi trên đường về tôi thấy tuyết rơi dày lắm đấy, không ngờ thời điểm này còn có tuyết rơi. Đêm nay lạnh quá, ông nghỉ một buổi cũng không được à?"
“Đúng vậy.” Vu Thư Ngôn cũng đồng ý: “Hôm nay mẹ con kiếm được nhiều như vậy, tiền lương tối nay cũng không thiếu.”
Vu Phúc cũng không nói thêm gì, chỉ đơn giản mỉm cười nhìn hai người bọn họ.
Lúc này, Vu Giai Nhạc đang ngồi cạnh Tằng Bình chợt nắm lấy tay mẹ, lắc lắc hai lần rồi áp sát vào tai mẹ: “Mẹ, mẹ có nhớ lần trước con đã nói với mẹ chuyện muốn mua một chiếc điện thoại di động mới không?”
Tằng Bình dừng lại một chút, thở dài một tiếng, giống như cũng vừa mới nhớ ra chuyện này.
"Hiện nay thông tin trên mạng rất nhiều, nhưng màn hình điện thoại di động của con đã chập chờn hết rồi, tốc độ Internet lại chậm, ảnh hưởng rất lớn đến việc học hành của con."
Tằng Bình cảm thấy lý do này có lý, nhưng bà ấy lại có chút do dự: "Vậy con muốn đổi sang điện thoại loại nào?"
"Con muốn đổi sang iPhone, nó có giá hơn 6.000 tệ thôi."
Khi nghe con số này, ba người còn lại có mặt đều im lặng.
Vu Thư Ngôn cảm thấy chiếc điện thoại này có hơi đắt tiền, nhưng cô cũng không nói gì.
Ở nhà này, cô chưa bao giờ có nhiều quyền quyết định.
"Cái này chỉ là hàng tầm bình dân thôi đấy, việc học của con cũng không cần chọn cái nào có cấu hình tốt nhất, con nghĩ cấu hình điện thoại đó cũng đủ dùng rồi." Vu Giai Nhạc vẫn đang thuyết phục mẹ mình: "Hiện nay trên mạng có rất nhiều video giải đề của những giáo viên nổi tiếng, ngày nào con cũng phải tranh thủ mượn các bạn cùng lớp xem qua một ít, xài điện thoại cũ này thì mạng lại cứ chập chờn không ổn định.”
Tằng Bình còn chưa kịp nói gì, cô ấy lại nháy mắt với Vu Thư Ngôn: “Cái cũ của con có thể đưa cho Thư Ngôn xài, như vậy cũng sẽ không làm lãng phí. Dù sao sớm muộn nó cũng xin mẹ mua điện thoại di động mới.”
Tằng Bình còn đang do dự, nhưng Vu Phúc đã lên tiếng trước: “Nếu cần thiết cho việc học tập thì cứ mua. Hai chị em cùng nhau đi mua mỗi đứa một cái.”
“Mỗi người một cái, ước chừng cũng tốn hơn một vạn!” Tằng Bình bỗng nhiên bùng nổ: “Sao không để Thư Ngôn xài tạm cái điện thoại di động cũ này? Thư Ngôn tạm thời cứ xài tạm cái cũ của chị gái trước, không cần thiết phải mua cái mới, dù sao việc học của con cũng chưa cần dùng nhiều."
Cứ như vậy, xem như bà ấy đã mặc nhiên đồng ý với yêu cầu của Vu Giai Nhạc.
Vu Thư Ngôn trong suốt quá trình vẫn im lặng, cô cúi đầu và ăn thêm một miếng bánh trôi.
Nhưng đó bị gió lạnh thổi nguội hết rồi.
Vu Phúc nhìn Thư Ngôn rồi bèn thở dài, ông ấy chợt đứng dậy đi lấy khăn quàng cổ: “Tôi đến công trường đây.”