Tống Khả Khả tặc lưỡi hai lần, thở dài: "Chuyện này như muốn nhắc nhở chúng ta một điều, nghĩa là trên đời không có rèm nào có thể che kín gió."
Vu Thư Ngôn: "..."
Lúc này chuông vào lớp bỗng vang lên.
Tiết học sắp tới là tiết toán của thầy chủ nhiệm Đặng Duy.
Có lẽ vì nghĩ đến tính cách nhút nhát của Vu Thư Ngôn nên ông ấy cũng không ép cô giới thiệu bản thân trước mặt mọi người, ông ấy chỉ giới thiệu sơ lược về cô và yêu cầu các học sinh trong lớp sau này nhớ chiếu cố bạn học mới nhiều hơn.
Và như vậy, Vu Thư Ngôn đã chính thức gia nhập vào lớp học mới.
Nhưng vì bản tính ít nói cho nên đến cuối ngày, hầu hết các bạn cùng lớp trong lớp đều vẫn chưa quen biết cô, cô chỉ có thể trao đổi vài câu với những người xung quanh.
Trong giờ giải lao, một cô gái bỗng tiến tới chỗ ngồi của Vu Thư Ngôn.
"Xin chào, bạn cùng lớp Vu, tôi là bí thư chi đoàn của lớp chúng ta, Tống Hiểu Nhân. Chắc hẳn cậu cũng là đoàn viên, phải không?"
Vu Thư Ngôn nhìn lên và nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt cô. Khuôn mặt người nọ đầy đặn, lông mi dài, lông mày sáng, khi nói chuyện cằm còn hơi hếch lên có chút kiêu ngạo.
Cô liền gật đầu và ậm ừ.
Tống Hiểu Nhân tiếp tục nói: "Vậy cậu đóng cho tôi tiền đoàn phí nhé. Ngoài ra cậu nhớ nộp thẻ đoàn cho tôi luôn nhé, tôi sẽ giữ chung trong hồ sơ đoàn viên của lớp mình."
Vu Thư Ngôn liền lấy thẻ đoàn viên từ trong cặp ra và nộp số tiền theo yêu cầu.
"Được rồi." Tống Hiểu Nhân cất tiền và thẻ đoàn đi, cuối cùng còn nở nụ cười nhạt với cô: "Hoan nghênh cậu đã gia nhập đại gia đình chi đoàn Đoàn Thanh niên lớp 11 của chúng ta. Sau này lớp chúng ta sẽ thường xuyên tổ chức các hoạt động tập thể, tôi hy vọng cậu sẽ tích cực tham gia."
Nói xong, cô ta cũng không ở lại thêm giây nào nữa nữa, liền quay người bỏ đi.
Một giây tiếp theo, Tống Khả Khả liền tiến tới, nhỏ giọng nói vào tai Thư Ngôn: "Này, cậu thấy cô gái vừa rồi có đẹp không?"
Vu Thư Ngôn liền gật đầu.
"Cậu ta là giáo hoa của trường chúng ta đó."
"Ồ."
Tống Khả Khả ôm vai cô: “Là do người trong diễn đàn tuyển chọn, nhưng chưa chính thức phong danh hiệu, cho nên cứ xem là đóa hoa dại bên đường thôi.”
"..."
Tống Khả Khả giễu cợt nói tiếp: "Cô ấy và Giang Dư Quy hình như có chút quan hệ..."
Nói được giữa chừng, lông mày cô ấy liền nhướng lên, tỏ vẻ “chắc cậu cũng hiểu ý tớ mà đúng không”.
Vu Thư Ngôn ngạc nhiên: "Bọn họ là người yêu à?"
Tống Khả Khả ngồi trở lại chỗ ngồi, lắc đầu nói: "Tớ cũng không thể nói chính xác, hơn nữa hai người bọn họ cũng chưa có đưa ra thông báo chính thức, cho nên có thể xem là hai con thú hoang thôi."
"..."
"Nhưng mà Giang Dư Quy không chỉ có mỗi đoá hoa này không đâu." Tống Khả Khả cắn bút, chặc lưỡi: "Còn có rất nhiều tiểu cô nương để ý tới cậu ấy, về sau cậu cũng sẽ biết."
Vu Thư Ngôn không trả lời.
Bây giờ cô cũng đã biết điều đó.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã phát hiện ra vẻ ngoài của Giang Dư Quy rất hấp dẫn.
Tống Khả Khả tiếp tục nói: "Chẳng phải cậu cũng đã xem diễn đàn của trường chúng ta rồi sao... Này, nhân tiện, điện thoại của cậu đâu? Để tớ cho cậu xem cái này."
Vu Thư Ngôn tỏ ra hơi xấu hổ, gia đình vẫn chưa mua điện thoại di động cho cô.
Tống Khả Khả không hiểu sự bối rối của cô và cho rằng đó là vì cô nghĩ mình không thể mang điện thoại di động đến trường, cô ấy liền giải thích: “Trường chúng ta cho phép học sinh mang theo điện thoại di động, miễn là không chơi game trong giờ học là được rồi. Triết lý của trường chúng ta là chặn còn hơn bỏ. Càng hạn chế càng muốn chơi. Nếu bạn đã muốn chơi, tôi sẽ để cho bạn chơi thả ga, cho đến khi không còn hứng thú nữa thì thôi.”
"..."
"Không sao đâu, cậu về nhà xem cũng được. Bất cứ khi nào có người vừa đăng ảnh chụp lén của Giang Dư Quy lên diễn đàn… Chậc chậc, chỉ cần là nick ẩn danh thôi, phần bình luận đều nổ tung ngay lập tức."
Vu Thư Ngôn: "..."
"Nhưng mà, trên thực tế, cậu cũng có thể thấy xung quanh cậu ấy căn bản không có cô gái nào cả, cậu có để ý không?" Vu Thư Ngôn còn chưa kịp trả lời, Tống Khả Khả đã tự nói tiếp: "Bởi vì cậu ta rất có năng lực."
Nói xong, cô ấy liền vỗ nhẹ lên vai Vu Thư Ngôn, giọng điệu nghe có vẻ quan tâm: "Vậy nên ngày thường cậu phải chú ý tránh xa cậu ta ra. Cẩn thận bị đào hoa của cậu ta đánh bị thương."
Vu Thư Ngôn: "..."
Cô không cần phải cố tình tránh xa anh, bởi vì bọn họ cũng chẳng liên quan gì đến nhau.
Khi hai người đang nói chuyện, một bạn cùng lớp đi tới vỗ nhẹ vào bàn của Vu Thư Ngôn, nói rằng thầy Đặng bảo cô dành chút thời gian đến văn phòng tổng hợp để hoàn tất hồ sơ, đơn chuyển trường của cô đã được gửi xuống, cô cần phải đến văn phòng ký xác nhận.
Vào buổi chiều sau tiết thứ ba sẽ có một khoảng giải lao khá dư dả, ước chừng cũng cỡ năm mươi phút và sau đó là tiết tự học.
Tiếng chuông vừa vang lên, Vu Thư Ngôn đã sớm đi về phía tòa nhà văn phòng.
Khi cô vừa đến văn phòng tổng hợp, cô nhìn thấy cửa đóng kín, nhìn lên màn hình phía trên thì thấy hiển thị đang có người ở bên trong nên cô ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài chờ đợi.
Văn phòng tổng hợp là trung tâm xử lý các loại công việc liên quan đến học sinh, ngày thường người đến người đi, ngoài phòng học ra thì ở đây hầu như lúc nào cũng chật kín học sinh.
Tổng cộng có khoảng mười chiếc ghế được xếp thành một hàng dài.
Trong vòng mười lăm phút tiếp theo, nhiều người cũng lần lượt đến lấp đầy tất cả các ghế trống.
Vu Thư Ngôn lặng lẽ ngồi vào chỗ, cô vừa đăng ký tên mình vào phiếu đăng ký, đang đợi giáo viên bên trong gọi cô theo thứ tự.
Cảm thấy hơi chán nản nên cô liền đưa mắt nhìn xung quanh một lúc.
Ngôi trường này có diện tích rộng lớn và có cơ sở vật chất và trang thiết bị rất đầy đủ. Từ lan can tòa nhà văn phòng nhìn ra có thể nhìn thấy con đường nhựa bao quanh khuôn viên trường và sân bóng xanh ngát phía xa.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Cô đột nhiên quay lại và nhìn thấy Giang Dư Quy đang đứng ở quầy đăng ký trước mặt.
Anh đang cúi đầu điền tên mình vào tờ phiếu đăng ký. Sau đó anh đứng thẳng lên và bước về phía chiếc ghế nhồi chờ gọi tên.
Chỉ còn lại vài ghế trống nên anh ngồi thẳng vào chiếc ghế bên cạnh Vu Thư Ngôn.
Vu Thư Ngôn có chút kinh ngạc và nhìn anh.
Giang Dư Quy thản nhiên gật đầu với cô coi như một lời chào hỏi, rồi nhanh chóng quay đầu lại, như thể anh không có ý định nói chuyện cùng cô.
Sau khi ngồi xuống, anh ngả người ra sau, duỗi thẳng hai chân dài về phía trước, hai chân tùy ý gác chồng lên nhau. Chiếc quần ống suông màu đen lộ ra vài nếp nhăn nhưng không thể che giấu được hình dáng thon dài của đôi chân.
Anh dường như vừa mới chơi bóng xong, trên cổ và trán anh còn lấm tấm mồ hôi.
Nhưng trên người lại không có mùi mồ hôi, ngược lại...
Vu Thư Ngôn dường như lại ngửi thấy mùi thơm của bạc hà.
Đúng lúc này, một bóng người mảnh khảnh từ góc hành lang đi tới, người nọ là Tống Hiểu Nhân.
Cô ta đang cầm trên tay một chồng thẻ đoàn viên, đúng như lời cô ta nói lúc sáng, cô ta đang đến văn phòng để nộp chúng.
Ánh mắt đầu tiên của cô ta là nhìn về phía cô, dừng lại một chút, rồi lại nhìn quanh sang những chiếc ghế còn lại. Dừng lại một giây, cô ta vẫn đi tới.
Đi tới trước mặt Giang Dư Quy, cô ta đưa cho anh một chai soda: “Lỡ mua nhiều quá, cho cậu nè.”
Giọng điệu rất tự nhiên, như thể đó là chuyện bình thường.
Giang Dư Quy chỉ khẽ nhếch khóe môi, anh không những không từ chối mà liền nhận lấy và còn cảm ơn cô ta.
Sự tương tác giữa hai người rất hài hòa và đầy sự thân quen.
Cô ta không quan tâm đến Vu Thư Ngôn đang ngồi bên cạnh mình, từ đầu tới cuối cô ta luôn cố tình nhìn lảng ra chỗ khác.
Khu vực này không còn chỗ ngồi nên Tống Hiểu Nhân liền quay người tìm một chỗ ở đầu bên kia ngồi xuống.
Điều này khiến Vu Thư Ngôn cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, cô khó chịu cử động bàn chân, lén lút nhìn về phía Giang Dư Quy, nhìn thấy anh đặt chai nước lên tay vịn của ghế rồi tiếp tục nhắm mắt lại ngủ trưa trên lưng ghế.
Vu Thư Ngôn suy nghĩ vài giây rồi dũng cảm lên tiếng với anh: "Cậu..."
Cô vừa thốt ra một âm tiết, Giang Dư Quy đã mở mắt ra và nhìn về phía cô, chờ đợi xem cô sắp nói gì.
"Cậu có muốn tôi ... à...đổi chỗ…?" Vu Thư Ngôn thăm dò hỏi.
Cô cảm giác nếu như mình cứ ngồi mãi ở đây thì có vẻ không lịch sự cho lắm.
Nhưng cô không nói thẳng tên của Tống Hiểu Nhân, dù sao chính chủ người ta còn chưa muốn công khai, cô cũng không muốn lên tiếng gây rắc rối.
Không ngờ Giang Dư Quy nghe vậy lại cười khẩy một tiếng, vẻ mặt liền trở nên rất hứng thú, còn mang theo chút đùa giỡn: "Cậu mới tới đây chưa đầy một ngày, là ai đã nói cho cậu biết?" - edited by Phương team
Rõ ràng là anh đã lập tức hiểu được hàm ý của cô.
Vu Thư Ngôn mấp máy môi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, cũng không biết anh nói như vậy là đang thừa nhận hay chưa.
Giây tiếp theo, một chai nước uống liền được đưa tới trước mặt cô.
Đó là cái chai vừa rồi Tống Hiểu Âm đưa cho anh, nước trong chai có màu xanh nhạt lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Muốn uống không?" Giang Dư Quy hỏi cô.
Vu Thư Ngôn chợt sửng sốt, cũng không đưa tay nhận lấy.
Anh không thích uống sao? Nhưng mà nước này...
Trong hai giây tĩnh lặng này, đồ uống lại được người ta lấy lại, kèm theo ba chữ của Giang Dư Quy: “Thôi bỏ đi.”
Vu Thư Ngôn cũng không phản ứng gì nữa, cô chỉ nghe Giang Dư Quy bình tĩnh nói: "Không cần."
Có vẻ như anh đang trả lời câu hỏi cô vừa hỏi.
"Cậu ngồi bên cạnh tôi cũng được."
Những cơn gió lạnh đầu xuân thổi qua mang theo không khí mát mẻ.
Vu Thư Ngôn cảm thấy tai mình như ù đi, nhịp tim chợt tăng lên hai nhịp không thể giải thích được.
Khi anh còn định nói thêm điều gì nữa thì cánh cửa văn phòng tổng hợp chợt cót két được mở ra từ bên trong.
Lát sau liền thấy một cô gái vừa bước ra từ trong phòng.
Người nọ có dáng vẻ cao ráo, tóc buộc kiểu đuôi ngựa sau gáy, khi xoay người đóng cửa lại, đuôi tóc theo động tác của người nọ khẽ lắc lư sang hai bên trái phải.
Vu Thư Ngôn biết cô gái này, là bạn cùng bàn đã chỉ cho cô trong giờ ra chơi, tên cô ấy là Hướng Uyển, cô ấy là một trong những "đào hoa" thường xuyên vây quanh Giang Dư Quy.
Hướng Uyển đang muốn đi về phía trước, chợt cô ấy nhìn thấy Giang Dư Quy đang ngồi trên ghế dựa vào tường, bước chân cô ấy đột nhiên chuyển hướng, liền mỉm cười đi tới chỗ Giang Dư Quy đang ngồi.
“Cậu làm gì mà bị bắt ở đây vậy?” Giọng Hướng Uyển cao vút, tất cả bạn học nhất thời đều nhìn sang bên này.
Nhưng cô ấy vẫn không hề quan tâm, trong mắt cô ấy lúc này chỉ có hình bóng Giang Dư Quy đang ngồi trước mặt cô ấy, trong ánh mắt còn tràn đầy niềm vui sướng không thèm che giấu.
Giang Dư Quy hơi ngước mắt lên, ánh mắt anh nhìn cô ấy một lúc, nhưng không có cảm xúc gì cả.
Anh không trả lời câu hỏi của cô ấy mà lại cầm chai nước uống trên tay vịn lên đưa qua: “Cậu có muốn uống một chút không?”
Vu Thư Ngôn có vẻ ngạc nhiên, cô vô thức liếc nhìn qua phía Tống Hiểu Nhân, thấy sắc mặt cô ta trong phút chốc liền trở nên tái nhợt.
Cô dường như mơ hồ nhận ra rằng mối quan hệ giữa Giang Dư Quy và Tống Hiểu Nhân có thể không ... à, man rợ.
Nói cách khác, Tống Hiểu Nhân có tình ý, nhưng Giang Dư Quy lại không nhận ra suy nghĩ đưa nước sau khi chơi bóng của cô gái.
Hướng Uyển hiển nhiên cũng không biết, cô ấy kinh ngạc nhận lấy chai nước, rồi mở nắp uống một ngụm cho đỡ khát.
Uống xong còn thuận tay dùng mu bàn tay lau đi vết nước trên khóe miệng, giọng nói nghe ngọt ngào vô cùng: “Sao cậu biết tôi thích vị bạc hà, cảm ơn cậu.”
Giang Dư Quy tựa lưng vào ghế, khóe môi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Là Tống Hiểu Nhân mua đó, cậu nên cảm ơn cậu ấy mới đúng."
Lời này vừa nói ra, tay cầm chai nước của Hướng Uyển đột nhiên cứng đờ, cô ấy ngơ ngác quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt của Tống Hiểu Nhân.
Cả hai đều không nói gì, nét mặt của hai người họ chỉ trong mấy phút đã thay đổi xoành xoạch.
Khung cảnh bỗng trở nên yên tĩnh, không khí trong lúc nhất thời cũng trở nên như ngưng đọng, một làn gió nhẹ thổi qua cũng không có.
Xung quanh là một bầu không khí khó xử và đầy căng thẳng.
Một lúc lâu sau, Hướng Uyển vặn nắp chai nước lại, ngượng ngùng nói chuyện với anh vài câu rồi cũng rời đi.
Vu Thư Ngôn đưa mắt nhìn theo cô ấy, nhìn thấy cô ấy tức giận ném chai nước uống vào thùng rác ở góc hành lang.
Nhưng khi cô quay lại nhìn Giang Dư Quy lần nữa, cô thấy anh đang cười nửa miệng, anh cũng không nhìn hai cô gái nào mà chỉ cúi đầu chơi đùa với cây bút trong tay.
Khóe môi còn lộ ra một tia thờ ơ.
Vu Thư Ngôn thầm nghĩ, là anh cố tình làm như vậy.
Anh thực sự rõ ràng biết tất cả mọi thứ.
Anh hiểu suy nghĩ của những cô gái này, biết ý đồ hành vi của họ, đồng thời cũng biết họ đang tranh giành ánh mắt của anh.
Nhưng anh chỉ muốn giải quyết nó nhanh chóng và hiệu quả nhất có thể.
Niềm vui hay nỗi buồn của bọn họ đều không liên quan đến anh, anh chỉ cảm thấy bọn họ thật ồn ào.
Vu Thư Ngôn đột nhiên nghĩ đến những gì Tống Khả Khả nói với cô sáng hôm nay, cô lặng lẽ di chuyển ra xa anh một chút.