Vu Thư Ngôn bị sốc.
Giây tiếp theo, thiếu niên liền quay người bước ra ngoài rồi nhanh chóng biến mất ở cửa.
Vu Thư Ngôn thoáng do dự, cô tạm biệt thầy Đặng rồi cũng vội vàng đi theo.
Đi trên hành lang, ánh mắt của Vu Thư Ngôn rơi vào bóng lưng của chàng trai trước mặt vừa gọi chính xác tên cô.
Anh có thân hình đĩnh bạt tuấn tú, mái tóc đen được cắt ngắn vừa phải trông rất gọn gàng và sạch sẽ.
Tư thế đi lại vô cùng tự tin, không hề có vẻ lép vế, vì chân anh dài nên anh bước đi rất dài.
Hai chàng trai đi cạnh nhau ở phía trước, bóng của họ dài đến nỗi uốn khúc đến tận chân cô.
Vì khách khí nên Vu Thư Ngôn luôn giữ khoảng cách và không giẫm lên cái bóng của bọn họ.
Cứ như vậy, cái bóng càng lúc càng dài, khoảng cách giữa cô và hai người trước mặt cũng càng ngày càng xa.
“Này, cậu tên gì…” Chàng trai gầy gò lúc này mới chợt nhớ ra phía sau còn có người đi theo, cậu ta quay đầu lại nói với cô: “Trời ơi! Sao cậu cách xa thế, cậu đi lại không thuận tiện à?”
Nghe thấy tiếng động, chàng trai kia cũng dừng bước, quay đầu nhìn lại cô.
"Không, không phải, tôi chỉ là..." Vu Thư Ngôn đang định giải thích, nhưng cô lại cảm thấy suy nghĩ đi chậm vì không muốn giẫm lên cái bóng của bọn họ quá buồn cười, nên cô liền nhanh chóng đi về phía trước mà không nói gì, dùng hành động của mình để cho thấy bọn họ thấy cô có thể theo kịp.
Chàng trai gầy gò nhìn cô: "Cậu đói à?"
Vu Thư Ngôn: "..."
"Nếu cậu đói, tôi có một ít mì xào trong lớp."
"..."
“Vốn định tôi định để dành sau giờ học mới ăn, nhưng nếu cậu đang đói thì lát nữa vào lớp tôi sẽ đưa cho cậu ăn cầm cự đỡ.” Thiếu niên gầy gò thoạt nhìn cô cùng vui vẻ hào phóng, vẻ mặt trầm lặng thành thật hối lỗi trước mặt thầy giáo đã hoàn toàn biến mất trên mặt cậu ta.
Có thể thấy vừa rồi cậu ta cũng không để tâm những gì thầy Đặng Duy nói trong văn phòng.
“Nhân tiện, cậu tên gì vậy?” Chàng nam sinh gầy gò hỏi cô.
"Tên tôi là Vu Thư Ngôn."
"Là “ngôn” gì?"
"..."
Quả thực cậu ta không hề nghe thấy những gì vừa nói trong văn phòng.
Vu Thư Ngôn vẫn kiên nhẫn trả lời cậu ta: "Là lời ít ý nhiều."
“Ồ.”
"..."
“Đi thôi.” Một nam sinh khác trầm giọng thúc giục, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người: “Lớp học sắp bắt đầu rồi.”
"Chẳng phải tiết tự học sáng nay đã bị hủy rồi sao? Chẳng phải chúng ta vẫn còn nhiều thời gian sao?" Chàng nam sinh gầy gò liên tục lẩm bẩm nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp tục đi về phía trước.
Vu Thư Ngôn vẫn đi theo phía sau hai người họ.
Hơn nữa không biết có phải là cô tưởng tượng hay không, nhưng cô cảm giác được tốc độ của chàng nam sinh cao lớn kia dường như đã chậm lại một chút, đã không còn nhanh như trước nữa.
Cô cẩn thận giữ khoảng cách với hai cái bóng, không quá xa nhưng cũng không quá gần.
Đột nhiên có một cơn gió từ phía trước thổi tới.
Cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trong không khí.
Cô cẩn thận ngửi ngửi rồi nhìn hai người trước mặt.
Mì xào vị bạc hà?
Khu văn phòng cách khu phòng học không xa, chỉ đi ngang qua một luống hoa là tới.
Lúc này đang là giờ tự học buổi sáng, ngoài hành lang đã có thể nhìn thấy các học sinh đang vừa làm bài tập vừa vui vẻ nói chuyện, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười the thé của các cô gái, còn có tiếng ghế xê dịch cọ sát trên mặt đất.
Bọn họ vừa đi không lâu đã tới lớp 11.
"Này, Giang ca, cậu đi đâu vậy?"
Vu Thư Ngôn đột nhiên nghe thấy chàng trai gầy gò gọi chàng trai cao lớn, rồi cô thấy chàng trai cao lớn quay mặt về phía tòa nhà bên cạnh.
"Cậu lên trước đi."
"Sao cậu không lên lớp chung luôn? Giờ này còn đi đâu vậy ?"
"Tôi còn bận vài chuyện."
Nói xong, Giang Dư Quy quay người đi về phía tòa nhà bên cạnh khu phòng học.
Chàng trai gầy gò nghi ngờ liếc nhìn anh, vốn dĩ muốn đi theo anh, nhưng sau đó cậu ta liếc nhìn Vu Thư Ngôn phía sau, rồi tiếp tục dẫn cô đi về phía cầu thang.
Trên tầng hai của tòa nhà giảng dạy, Vu Thư Ngôn đã nhìn thấy bảng tên của lớp 11 trước mặt từ xa.
Đây có lẽ là lớp học mới của cô.
Thiếu niên gầy gò thoải mái đi vào từ cửa sau, giơ tay chỉ về phía trước: "Đấy, hàng ghế thứ hai vẫn còn trống, cậu có thể qua đó ngồi tạm."
Chàng nam sinh gầy gò còn không thèm nghĩ ngợi liền chỉ cô ngồi đại vào một chỗ trống, sau đó cậu ta liền đi thẳng đến chỗ ngồi của mình ở hàng cuối cùng rồi tìm cốc nước để lấy nước.
Cậu ta thực sự khát nước sau khi ăn mì xào.
Vu Thư Ngôn không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng tự mình bước tới.
Một số ít bạn cùng lớp đã nhận ra khuôn mặt xa lạ của cô, bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến mọi dây thần kinh trong cô càng trở nên căng thẳng.
Khi cô bước đến chiếc ghế trống ở hàng ghế thứ hai, cô nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở ghế bên cạnh.
Khuôn mặt cô gái có vẻ tròn trịa, có hơi béo một chút. Tóc cô ấy được buộc lại và cuộn thành búi tròn sau gáy.
Cô gái đang cúi đầu sắp xếp sách trong hộc bàn nên không để ý đến cô.
Vu Thư Ngôn đặt tay lên chiếc ghế trống và muốn hỏi cô ấy cô có thể ngồi ở đây không, nhưng cô không biết phải mở miệng với cô ấy như thế nào.
Nhưng giây tiếp theo, như nhận thấy có chuyển động, bạn cùng bàn đột nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người bạn cùng lớp mới này.
Vu Thư Ngôn mấp máy môi, vừa định chào hỏi thì bạn cùng bàn của cô đã lên tiếng trước: "Cậu là học sinh mới chuyển trường mà thầy Đặng mới nhắc tới ngày hôm qua à?"
Vu Thư Ngôn ậm ừ đáp lại.
Bạn cùng bàn có vẻ rất hứng thú, liền dừng lại việc dọn dẹp hộc bàn, đôi mắt đen tròn không chớp nhìn cô chằm chằm: “Cậu từ đâu chuyển đến vậy?”
"Quận Hầu Tập."
"Ồ..." Bạn cùng bàn của cô có vẻ trầm ngâm.
Trường trung học quận Hầu Tập và trường trung học số 1 Hiệt Tú là đối tác hỗ trợ giáo dục, Vu Thư Ngôn không biết đối phương có nhớ điều này không, tay cô đặt trên ghế càng lúc càng căng thẳng siết chặt.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Đột nhiên, bạn cùng bàn của cô bất ngờ nói tiếp: "Pudding đậu hũ ngọt hay pudding đậu hũ mặn?"
"Hả?"
"Cậu chọn cái nào?"
"......Mặn."
Vu Thư Ngôn không biết tại sao cô ấy lại hỏi thế, nhưng cô vẫn thành thật trả lời.
Ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể cô đột ngột bị kéo xuống ngồi trên ghế. Ngay khi định thần lại, cô đã bị bạn cùng bàn ghim chặt vào ghế.
"Là người một nhà cả mà, cậu cứ ngồi đi!"
Vu Thư Ngôn bị cô ấy làm cho choáng váng.
Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu vừa rồi cô trả lời là pudding đậu hũ ngọt...
"Tôi tên là Tống Khả Khả, cậu tên gì?"
Quay đầu lại, cô thấy cô bạn cùng bàn đang cười toe toét với cô, hàm răng cửa của cô sáng lên dưới ánh mặt trời.
Như bị lây nhiễm, tâm trạng cô cũng dần trở nên vui vẻ hơn, những thắc mắc trong lòng nhất thời cũng không còn quan trọng nữa.
Vu Thư Ngôn là người luôn quan sát lời nói và cảm xúc của người khác.
Sau khi trò chuyện với Tống Khả Khả vài câu, Vu Thư Ngôn cởi chiếc cặp đi học trên lưng xuống và mở khóa kéo ra.
Trong đó trống rỗng, chỉ có một túi đựng tài liệu và một số dụng cụ học tập, cô còn chưa có sách giáo khoa.
Cô lấy những dụng cụ học tập ra đặt lên bàn, cô có thể cảm nhận được những ánh mắt đầy tò mò và dò xét xung quanh cô.
Cô cúi đầu xuống và cố gắng không nhìn xung quanh.
Gần mười phút trôi qua, dường như bọn họ đã cảm thấy cô không còn mới mẻ gì nữa, những ánh mắt tò mò xung quanh cũng dần dần giảm xuống.
Lúc này cô đã có thể thả lỏng người và thầm cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh và một chồng sách dày được đặt trên bàn của cô.
Một âm thanh va chạm nặng nề vang lên, còn kèm theo mùi mực in của sách mới.
Đó là một bộ sách giáo khoa mới.
Vu Thư Ngôn bất ngờ giật mình, sau đó cô liền quay đầu lại và nhìn thấy chàng nam sinh tên Giang Dư Quy đang đứng bên cạnh bàn cô.
Lúc này khi cô ngước nhìn anh, khoảng cách giữa hai người bọn họ đã gần hơn lần trước.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng màu môi nhợt nhạt của anh, những nếp gấp nông trên mí mắt anh khi anh nâng chúng lên, cùng con ngươi đen tuyền và yết hầu khẽ khàng di chuyển.
“Còn thiếu sách gì nữa thì báo cho tôi biết.” Giang Dư Quy chợt lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Sau đó Vu Thư Ngôn mới nhận ra rằng anh vừa đi giúp cô lấy tài liệu học tập.
"Cảm ơn, cảm ơn." Cô lắp bắp đáp lại.
Giang Dư Quy không nói thêm gì nữa, thản nhiên xua tay rồi đi về phía cuối lớp.
Tống Khả Khả đưa tay lật qua gáy chồng sách: "Ồ, nhiều sách mới quá, trong đó còn có sách của học kỳ trước nữa, nặng lắm đấy, hôm nay cậu xách về nổi không?"
Cô ấy cũng vừa nhìn thấy Giang Dư Quy đặt chồng sách lên bàn của Vu Thư Ngôn, nhưng cô ấy dường như cũng không ngạc nhiên gì mấy trước hành động này.
"Chắc cũng được, tớ sẽ để lại trường một ít, mang về một ít..." Vu Thư Ngôn cũng cân nhắc sức nặng của những cuốn sách đó và nói: "Chỉ là vừa rồi làm phiền cậu bạn cùng lớp kia quá rồi."
Anh giúp cô có được tất cả chỉ trong một chuyến đi.
"Cậu ấy là lớp trưởng, cũng là việc nên làm mà." Tống Khả Khả nói một cách tự nhiên.
Vu Thư Ngôn ngạc nhiên: "Cậu ấy là lớp trưởng à?"
Từng vẻ mặt, hành động và lời nói của anh trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc chợt hiện lên trong đầu Vu Thư Ngôn.
Tính tình như vậy sao lại tranh cử chức lớp trưởng?
Dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, Tống Khả Khả cũng chủ động giải thích: “Ồ, không phải là cậu ấy tự mình tranh cử, là Lục Nhất Thông giúp cậu ấy tranh cử.”
"Lục Nhất Thông?" Vu Thư Ngôn cảm thấy cái tên này có vẻ quen quen.
"Giang Dư Quy là người anh em tốt của cậu ta. Cả ngày hai người bọn họ cứ dính lấy nhau."
Vu Thư Ngôn: "?"
Tống Khả Khả: “Là người thoạt nhìn không thông minh lắm.”
Vu Thư Ngôn phản ứng: "Ồ."
Thực ra.
Tống Khả Khả: "..."
Vu Thư Ngôn: "..."
Vu Thư Ngôn đang bận muốn nói điều gì đó để chuộc lỗi, nhưng Tống Khả Khả đã vỗ vai cô và bật cười: "Hahaha, tớ chợt phát hiện cậu rất ngoan ngoãn nhưng cũng rất có khả năng làm tổn thương người khác đấy, hahahahaha."
Vu Thư Ngôn chợt cảm thấy xấu hổ, cô vội vàng xua tay, hoảng sợ nói rằng cô không có ý đó.
Tống Khả Khả không nghe cô giải thích mà nói tiếp: "Lúc trong lớp đang tổ chức bầu lớp trưởng thì Giang Dư Quy còn đang say giấc trong ký túc xá. Lục Nhất Thông nhắn tin gửi hình ảnh một phiếu bầu cho cậu ấy, và hỏi cậu ấy có muốn đảm nhận chức lớp trưởng hay không. Giang Dư Quy chỉ trả lời một câu [Cút đi.] Sau đó thì Lục Nhất Thông đã mạnh dạn điền tên cậu ấy vào phiếu bầu, với lý do ngang ngược là vì Giang Dư Quy giỏi diễn đạt và giao tiếp với mọi người.”
Vu Thư Ngôn: "..."
"Nhưng hai người coi như cũng không ai thiệt ai. Sau này Giang Dư Quy còn giúp cậu ta xin phương thức liên lạc của các bạn học nữ xinh đẹp."
"..."
Lúc này, Lục Nhất Thông đang đi tới chỗ của bọn họ, trên tay cầm cốc tới bình nước phía trước lấy nước.
Tống Khả Khả bắt chéo chân ngăn cản, cười lớn: "Này, cậu thật thông minh, ngay cả bạn mới vào lớp chúng ta cũng có thể thấy cậu là đồ ngốc."
Lục Nhất Thông nheo mắt lại: "Hả? Tôi ngốc chỗ nào chứ?"
Lúc nãy cậu ta còn tốt bụng nhường phần mì xào cuối cùng của mình cho người bạn cùng lớp mới này, thật là phí công mà!
Sắc mặt Vu Thư Ngôn liền trở nên đỏ bừng, sao cô có thể đắc tội với bạn cùng lớp ngay ngày đầu tiên đi học ở trường mới đây? Lúc này cô định liều mạng giải thích với cậu ta.
Khi cô ngước mắt lên, cô chợt bắt gặp ánh mắt của Giang Dư Quy ở phía sau Lục Nhất Thông, anh cũng đang nhìn về phía cô.
Sau khi ánh mắt chạm nhau, Vu Thư Ngôn càng cảm thấy xấu hổ hơn, hận người mình có miệng nhưng lại không nói được gì.
Giang Dư Quy bình tĩnh nói: "Cậu ta không ngu ngốc. Cậu ta đã chụp CT não rồi."
Lục Nhất Thông: "..."
Bất quá Giang Dư Quy cũng không có tâm trạng can thiệp vào việc của người khác, sau khi thay anh em tốt của mình giải thích, anh liền nhấc chân bước qua chân của Tống Khả Khả rồi ung dung rời đi.
Tống Khả Khả nhìn thấy Giang Dư Quy đã đi xa thì cũng không cười nhạo Lục Nhất Thông, cô ấy liền kéo cậu ta cúi người thấp xuống, thấp giọng hỏi: "Lão Đặng hôm nay mời hai người đến văn phòng là có việc gì vậy?"
"Tôi còn biết nói gì nữa đây, thì là khen tôi thông minh, ham học hỏi, khiêm tốn và chăm chỉ chứ còn gì nữa. Nói thật, nghe những lời đó tôi cũng cảm thấy phát chán luôn rồi".
"..." Tống Khả Khả vỗ vào đầu cậu ta: "Bớt nói nhảm đi, nếu cậu thật sự thông minh như vậy thì làm sao còn bị lão Đặng bắt tại trận cậu ăn mì xào trong lớp?"
"Chết tiệt, hôm nay thực sự không phải lỗi của tôi!"
"Giang Dư Quy? Làm sao có thể? Chẳng phải trước giờ cậu ấy vẫn luôn rất đàng hoàng sao?"
“Mẹ kiếp!” Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Lục Nhất Thông liền cảm thấy đầy phẫn nộ: “Ai kêu cậu ta từ sau rèm ném rau mùi vào đĩa mì xào của tôi?”
"..."