Hai tay hai chân Lâm Tuế Từ  lại bị trói lại, trên người cậu đau đến lợi hại, nhất là hai tay cùng thắt lưng, lưng của cậu bị gã đầu trọc dùng ống thép hung hăng đập vài cái.

    Chàng trai trẻ gầy gò cúi đầu, mí mắt khép hờ, mồ hôi lạnh chảy xuống đôi má nhợt nhạt, hai tay bị trói sau lưng bê bết máu.

    Làn da trắng nõn như ngọc cùng máu đỏ sậm tạo thành sự tương phản rõ rệt, khiến người ta giật mình.

    Mặt sẹo từ bên ngoài trở về vô cùng tức giận khi biết Giang Nhạc đã bỏ trốn.

    "Xảy ra chuyện gì vậy? Thế mà có người bỏ chạy! Mày làm cái trò gì vậy? Ngay cả hai thằng nhóc da mềm này cũng nhìn không xong!"

    "Đều là lỗi của tiểu tử này ôm chặt tôi không buông! Mẹ kiếp!"

    Nói đến đây, gã đầu trọc tức giận, nhổ nước bọt, sau đó vươn tay túm tóc Lâm Tuế Từ, tát vào cái má tái nhợt không còn chút máu của cậu.

    "Ba" một tiếng vang dội dị thường, trên khuôn mặt không còn chút máu lập tức xuất hiện dấu ngón tay, cơn đau rát ập đến.

    Lâm Tuế Từ bị kéo tóc, buộc phải ngẩng đầu đối mặt với khuôn mặt đầy dầu mỡ và dữ tợn của gã đầu trọc.

    Cậu thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, chỉ mím khóe môi khô nhợt nhạt và hơi nhíu mày.

    Tên đầu trọc tức giận vì thái độ của cậu, giơ tay tát cậu lần nữa, thốt ra những lời lẽ tục tĩu.

    Người đàn ông có vết sẹo ngăn động tác của hắn lại, “Được rồi, nhìn tên này yếu đuối gầy gò như thế, đừng có đánh nữa, chúng ta vẫn phải dựa vào nó để đổi lấy tiền.”

    Sau đó, gã đầu trọc buông tay ra, lấy điếu thuốc đưa vào miệng, châm lửa rồi rít một hơi.

    "Thiếu gia chân chính đã chạy trốn, một tên dã chủng có thể đáng giá bao nhiêu tiền?"

    “Trên người nó còn mang trong mình dòng máu của Giang Hồng Vũ, Giang Hồng Vũ sẽ không nhìn nó chết đâu.”

    “Đúng vậy, nhà Giang thị làm ăn lớn, cũng sẽ không ngay cả mấy trăm vạn cũng không chịu cho."

    Đôi mắt bình tĩnh của Lâm Tuế Từ lóe lên một tia dao động.

    Giang Nhạc hiện đã trốn thoát, hắn biết vị trí kho hàng, hẳn là rất nhanh sẽ gọi người tới cứu cậu.

    Giang Nhạc nói nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài.

    Nhưng Lâm Tuế Từ lại không chắc chắn, bởi cậu biết Giang Nhạc không thích mình và ghét mình, cho dù bề ngoài đối phương vẫn giả vờ tốt bụng.

    Không có Giang Nhạc, liệu cha có còn trả tiền để chuộc cậu không? Chắc là có, dù sao cậu cũng đã giúp Giang Nhạc trốn thoát... Vì lý do này, cha sẽ không bỏ rơi cậu.

    Đau quá...

    Cậu nghĩ nếu có thể an toàn trở về, cậu sẽ nói hết sự thật cho cha và… mẹ.

    Trong lòng Lâm Tuế Từ lóe lên rất nhiều ý niệm loạn thất bát tao, trong lòng chợt dâng lên một chút hi vọng cùng khao khát, đôi mắt đen tuyền, điềm đạm và ẩm ướt cũng lóe lên một chút sáng ngời.

    Ngay cả cơn đau trên cơ thể cậu dường như cũng giảm bớt.

    Cha sẽ đưa cậu ra ngoài và lúc đó mọi chuyện sẽ ổn thôi.

    Vì vậy hãy chờ đợi, hãy chờ đợi...

    Hiện tại vị trí của nhà kho đã bị bại lộ, mặt sẹo và gã đầu trọc ở bên ngoài bàn bạc một lúc rồi quyết định chuyển địa điểm.

    Chúng dùng băng keo bịt miệng Lâm Tuế Từ, trùm bao tải lên đầu rồi nhét vào thùng xe tải.

    Sau nửa giờ hỗn loạn, Lâm Tuế Từ được chuyển đến một tòa nhà bỏ hoang và chưa hoàn thiện không rõ ở đâu đó.

    Chàng trai trẻ đang ngồi trên sàn bê tông cứng dựa vào tường, đôi lông mày lạnh lùng đầy mệt mỏi, bộ ngực gầy gò lên xuống yếu ớt.

    Bây giờ cậu mệt mỏi và khát nước, toàn thân mềm nhũn và không còn sức lực.

    Người đàn ông mặt sẹo xé miếng băng dính trên miệng Lâm Tuế Từ rồi thô bạo đút cho cậu mấy ngụm nước khoáng.

    Sau đó người đàn ông mặt sẹo đi ra ngoài nói chuyện điện thoại, không biết đối phương đã nói gì mà giọng điệu hắn trở nên cáu kỉnh và tức giận.

    "Chúng ta chỉ cần mười triệu, chỉ cần đưa tiền ra chúng ta liền lập tức thả người!"

    "Cái gì? Giang Gia có tài sản mấy chục tỷ mà ngay cả mấy trăm vạn cũng không lấy ra được?!"

    "Giang Hồng Vũ, con ruột của mày hiện đang ở trong tay tao!"

     "Mẹ kiếp!"

    Giọng nói của người đàn ông mặt sẹo rất lớn, Lâm Tuế Từ từ bên trong lắng nghe từng chữ một.

    Cho dù không biết bên kia điện thoại Giang Hồng Vũ nói gì, nhưng cậu vẫn có thể hiểu đại khái từ những lời nói tức giận của người đàn ông mặt sẹo.

     Không, không...

    Cuối cùng Lâm Tuế Từ cũng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt bình tĩnh rốt cục không khống chế được toát ra sợ hãi bất an.

    Cậu nhìn người đàn ông mặt sẹo đang tức giận ngoài cửa, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một chút hoảng sợ và khó tin, hàng mi dài không khỏi run rẩy, giống như con bướm lạc đường trong bão tuyết.

    Đúng lúc này, người đàn ông mặt sẹo đá vào tường rồi sải bước vào, túm chặt tóc Lâm Tuế Từ, đưa chiếc điện thoại di động đang nói chuyện đến trước mặt cậu, trợn mắt ra lệnh một cách hung hãn:

    "Hãy nói với người cha tốt của mày vài lời và yêu cầu ông ta trả tiền chuộc mau!"

    Cho dù vừa rồi uống vài ngụm nước thì Lâm Tuế Từ vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc, đôi mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại di động, trong miệng thốt ra một câu: "Cha ơi, cha có thể cứu con ra ngoài hay không... Con, con đau quá."

    Dù vậy, trong lòng cậu vẫn có chút mong đợi không thực tế.

    Cha sẽ không đối xử với cậu như vậy, sẽ không...

    Tuy nhiên, ông trả lời một cách bình tĩnh: "Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là cha".

    Giọng Giang Hồng Vũ nhẹ nhàng, không có một chút phập phồng nào, dòng điện truyền qua tai Lâm Tuế Từ thông qua điện thoại di động, méo mó đến mức gần như lạnh lẽo:

    "Lâm Tuế Từ, ngươi ở bên ngoài muốn chơi thế nào cũng được, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên đem chủ ý đánh lên đầu Nhạc Nhạc."

    "May mà Nhạc Nhạc không có chuyện gì, nếu không chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

    “Về sau ngươi cũng không cần phải quay về Giang gia nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play