Lâm Tuế Từ đã bị nhốt trong nhà kho hai tiếng đồng hồ.
Hơn hai giờ trước, không lâu sau khi cậu ra khỏi tiệm bánh nơi cậu làm việc bán thời gian, một chiếc xe tải đột nhiên dừng lại bên cạnh cậu.
Cửa xe mở ra, cậu bị hai người đàn ông lực lưỡng kéo vào trong xe.
Cậu đã bị bắt cóc.
Đây là một nhà kho bỏ hoang không biết ở đâu, mặt đất phủ đầy bụi, những bức tường bong tróc treo đầy mạng nhện, không khí nồng nặc mùi bụi bặm.
Thời tiết tháng 7 ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở.
Lâm Tuế Từ ngồi trong góc, chiếc áo phông trắng dính đầy bụi.
Tay chân cậu bị trói bằng dây, không thể thoát ra được, trên cổ tay và mắt cá chân trắng bệch đã bị siết ra những vết đỏ.
Thời tiết oi bức, áo sơ mi gần như ướt đẫm mồ hôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn có một lớp mồ hôi mịn, những sợi tóc trên trán cũng rối tung.
Một đôi mắt đẹp trong trẻo và ẩm ướt mờ ảo, đem tất cả bất an cùng hoảng sợ đều ẩn giấu ở đáy mắt.
Một tiếng nức nở kìm nén từ bên cạnh truyền đến, tràn đầy sợ hãi và hoảng sợ: "Anh Tuế Từ, em sợ quá..."
"Hu hu...chúng ta sẽ chết ở đây à?"
"Em rất nhớ ba mẹ và anh cả..."
Lâm Tuế Từ liếc nhìn Giang Nhạc đang ngồi bên cạnh cũng bị trói hai tay hai chân một cái.
Đôi mắt của đối phương đã đỏ hoe vì khóc, nước mắt chảy dài trên gò má trắng nõn mềm mại, một đôi mắt đẫm lệ chứa đầy sự ủy khuất và sợ hãi.
Giang Nhạc đã bị trói lại một tiếng trước.
Lâm Tuế Từ cảm thấy mình hẳn là bị trói nhầm.
Bởi vì cậu thực sự không hiểu tại sao bọn bắt cóc lại muốn bắt cóc cậu, cậu chỉ là một đứa con ngoài giá thú bị người Giang gia khinh thường, làm sao có thể có giá trị như Giang Nhạc, một thiếu gia chân chính được nâng niu trong lòng bàn tay của ba mẹ.
"Đừng khóc, bọn bắt cóc chỉ cần tiền, bọn họ nhất định sẽ đưa tiền chuộc." Giọng nói bình tĩnh của cậu không có dao động, mang theo vài phần khàn khàn.
Giang Nhạc sụt sịt, nức nở nói: “Ừ, ba mẹ nhất định sẽ cứu chúng ta…”
Lâm Tuế Từ nhếch khóe miệng lên, không nói thêm nữa.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa kính đóng kín, chiếu lên khuôn mặt mềm mại và thanh tú của cậu.
Lông mi mảnh mai của cậu rũ xuống, hơi run rẩy, dưới mắt phủ bóng tối, ngay cả trong hoàn cảnh này cũng lộ ra một chút xa lạ và lạnh lùng.
Vài phút sau, cánh cửa sắt tồi tàn của nhà kho bị đẩy ra từ bên ngoài.
Hai người đàn ông lần lượt bước vào.
Người đàn ông đi phía trước cao lớn, dáng vẻ hung dữ, có một vết sẹo từ trán đến cuối lông mày bên phải, xấu xí như một con rết.
Một người đàn ông khác đi theo phía sau rất mập, dầu đầy mặt, còn cạo trọc đầu.
Giang Nhạc sợ đến mức ngừng khóc, không ngừng dựa vào bên cạnh Lâm Tuế Từ.
Lâm Tuế Từ ngước mắt nhìn lướt qua hai người kia một cái, lại thu hồi tầm mắt, mí mắt cụp xuống che đi cảm xúc dao động trong mắt.
"Hai người bọn họ ở trong tay lão tử, các ngươi có thể thấy rõ ràng rồi chứ!" Người mặt sẹo cầm điện thoại di động, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Tuế Từ và Giang Nhạc, dùng camera trước của điện thoại di động đối diện với hai người, vẻ mặt dữ tợn nói: "Hai vị tiểu thiếu gia, cùng cha mẹ các ngươi nói một câu đi."
Một giọng nữ đang khóc lập tức vang lên từ loa điện thoại di động:
"Nhạc Nhạc con không sao chứ? Họ có làm gì con không? Con có bị thương không?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Người nói chuyện là Giang phu nhân, mẹ của Giang Nhạc, Chu Văn Thiến.
Tiếp theo là một giọng nam trung niên êm dịu ôn hòa, giọng điệu vừa lo lắng vừa run rẩy, mang theo trấn an nói:
"Nhạc Nhạc đừng sợ, cha mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu."
Giang Hồng Vũ, người đứng đầu Giang gia, cha Giang Nhạc, đồng thời cũng là cha Lâm Tuế Từ.
“Cha mẹ…” Nước mắt Giang Nhạc vừa kìm lại lập tức chảy xuống, “Hãy đến cứu chúng con, con sợ quá…”
"Nhạc Nhạc đừng sợ, đừng khóc, cha mẹ sẽ sớm đến cứu con..."
"Tôi có thể thương lượng số tiền các người muốn, nhưng đừng làm tổn thương con trai tôi!"
Vợ chồng trung niên trên màn hình điện thoại di động, người đàn ông tuấn tú lịch lãm, trên mặt mày tràn đầy quan tâm cùng sốt ruột, người phụ nữ xinh đẹp, khí chất ôn hòa, đôi mắt đẫm lệ.
Tuy nhiên, ánh mắt lo lắng của hai người chỉ dừng lại ở Giang Nhạc, từ đầu đến cuối đều không hề liếc nhìn Lâm Tuế Từ bên cạnh một cái, như thể cậu là người trong suốt không hề tồn tại.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Lâm Tuế Từ cũng luôn cụp mắt xuống, gáy lộ ra không khí, trắng nõn mảnh khảnh, bờ vai gầy gầy, khuôn mặt tuấn mĩ không có chút biểu cảm.
Nhưng những đường nét trên khuôn mặt căng thẳng vẫn bộc lộ tâm trạng lúc này của cậu không hề bình tĩnh.
Cậu nhắm mắt lại và cố gắng ngăn chặn những âm thanh ồn ào từ thế giới bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, mặt sẹo liền đứng lên, sải bước đi ra ngoài.
“Một người tổng cộng là 10 triệu.”
"Tôi muốn tiền mặt, tám giờ tối nay giao tiền ở đường XX, đến lúc đó nghe theo mệnh lệnh của tôi..."
"Nếu các người dám gọi cảnh sát, cả hai sẽ chết!".
"Được, mười triệu tiền mặt phải không? Không thành vấn đề, chúng ta sẽ không báo cảnh sát, đừng làm tổn thương con trai tôi!"
Dù đã nỗ lực ngăn cách thanh âm bên ngoài nhưng những lời Giang Hồng Vũ nói với kẻ bắt cóc vẫn mơ hồ lọt vào tai Lâm Tuế Từ.
Trong đôi mắt bình tĩnh của cậu nổi lên một tia gợn sóng, trong lòng đột nhiên dâng lên vài phần chờ đợi không nên có.
Cha cũng muốn cứu cậu, cha không từ bỏ cậu...