Thân thể Lâm Tuế Từ cứng đờ, phảng phất như toàn bộ máu trong cơ thể đều đông cứng lại, đầu óc ong ong.
Những lời Giang Hồng Vũ nói văng vẳng bên tai, như một thanh kiếm sáng lạnh, đánh nát tia hy vọng cuối cùng trong lòng cậu.
Cậu mím môi, nghe thấy giọng nói run rẩy của mình: "Con không hiểu cha đang nói gì..."
“Con, có phải Giang Nhạc nói gì đó không, con không làm gì cả, con, chúng con thật sự bị bắt cóc, con đã cứu em ấy…”
Lâm Tuế Từ giải thích không mạch lạc.
“Lâm Tuế Từ, ngươi làm cái gì trong lòng mình rõ ràng.” Giang Hồng Vũ ở đầu bên kia điện thoại có vẻ không kiên nhẫn.
Hắn vốn là người hiền lành tao nhã, lúc này ngữ khí lãnh đạm cắt đứt lời của đứa con ruột có quan hệ huyết thống với hắn: “Giang Gia đối xử tốt với ngươi nhưng ngươi thì lấy oán báo ân.”
Đầu óc Lâm Tuế Từ trống rỗng, nước mắt như pha lê lặng lẽ trào ra, cậu sửng sốt một lúc mới nhớ ra điều gì, nghẹn ngào giải thích: “Không… con không có, cha ơi, Giang Nhạc là…"
Giang Hồng Vũ lại ngắt lời cậu: “Từ giờ ngươi có thể tự lo liệu được rồi.”
Lâm Tuế Từ ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại đã cúp máy, đôi mắt ngấn lệ, những giọt nước mắt ấm áp lặng lẽ chảy xuống đôi má nhợt nhạt, thấm đẫm vạt áo sơ mi trắng.
Giang Nhạc mới là con ngoài giá thú, hắn không phải là con của Chu Văn Thiến, con mới là...
Cậu thầm nói thêm trong lòng.
"Xin mấy người, xin hãy gọi lại cho cha tôi. Tôi có chuyện muốn nói với ông ấy. Làm ơn..."
Lâm Tuế Từ ngẩng đầu nhìn mặt sẹo bằng đôi mắt đỏ hoe đẫm nước.
Cậu có khuôn mặt rất ưa nhìn, đẹp trai tinh xảo, đường nét trên khuôn mặt mềm mại, không có tính công kích. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khi cậu nhìn người khác bằng đôi mắt đẫm lệ như bây giờ, tái nhợt mà yếu ớt, rất dễ làm cho người ta mềm lòng. IchiRuki
Mặt sẹo không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, lại gọi điện thoại qua, lần này vang lên thật lâu cũng không ai bắt máy.
Sau đó gọi đến lần thứ hai, thứ ba nhưng không có ai bắt máy, khi hắn gọi lại thì đầu dây bên kia đã tắt máy.
Lần này không có cuộc gọi nào, lòng Lâm Tuế Từ càng lạnh hơn.
Mặt sẹo sắc mặt khó coi mắng vài câu tục tĩu.
"Mẹ kiếp. Xem ra lần này chúng ta đã làm một giao dịch thua lỗ rồi!"
"Mày có phải là con ruột của Giang Hồng Vũ không? Dù có là con ngoài giá thú cũng không thành vấn đề!"
Mặt sẹo hung hăng đạp lên người Lâm Tuế Từ một cước, "Tiểu Dã Chủng chính là Tiểu Dã Chủng, mất mẹ tiền hàng!"
Dường như Lâm Tuế Từ đã mất đi cảm giác đau đớn, không có chút phản ứng nào.
Cơ thể cậu bắt đầu không ngừng run rẩy, nước mắt vô tình chảy dài trên má, trong đôi mắt xinh đẹp mênh mông kia, có thứ gì đó từng chút từng chút biến mất, cuối cùng chỉ còn lại trống rỗng cùng tuyệt vọng.
Tựa như có một đôi bàn tay to lớn xé toạc trái tim cậu, rõ ràng là một ngày tháng bảy nóng bức lại có một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh thấu xương.
Mặt sẹo còn đang chửi bới, gã đầu trọc cũng bước vào, nhấc chân đạp lên người Lâm Tuế Từ hai cái, lại hung hăng nhổ một ngụm nước bọt.
"Đao ca, chúng ta phải làm sao với tên dã chủng này?"
"Chờ một chút, tao đi ra ngoài gọi điện thoại..."
Trước mặt cậu có những bóng người mơ hồ đi lại, bên tai còn có những giọng nói mơ hồ, Lâm Tuế Từ nghe không rõ họ đang nói gì, đầu óc ong ong.
Cậu mở miệng muốn nói nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể thoát ra được.
Không còn quan trọng nữa, không còn gì quan trọng nữa.
...
Giang Gia——
Chu Văn Thiến ôm cậu con trai nhỏ vào lòng, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt: “Được rồi, Nhạc Nhạc, con ngoan, không sao đâu, cha mẹ đều ở đây, sẽ không còn bất cứ ai có thể làm tổn thương con nữa."
"Con chỉ là cảm thấy rất thất vọng, rất buồn." Giang Nhạc hít hít mũi, nghẹn ngào mở miệng: "Anh Tuế Từ sao có thể làm như vậy? Anh ta cố tình tìm người bắt cóc con và còn ra tay lừa gạt cha mẹ. Anh ta không phải loại người như vậy mà."
"May mắn con cắt dây trốn thoát được, nếu không cha mẹ đã bị anh ta lừa rồi!"
"Con rất thích anh ấy và thực sự coi anh ấy như anh trai mình. Sao anh ấy có thể làm như vậy với con..."
Chu Văn Thiến thở dài, trách móc nhìn chồng ở bên cạnh, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bà quay sang an ủi cậu con trai nhỏ đang buồn bã: “Nhạc Nhạc, biết người biết mặt nhưng không biết tâm. Con coi nó như anh trai nhưng có thể nó sẽ không thực sự coi con như em trai đâu”.
“Cha đã nói rõ với nó, từ nay về sau ở Giang Gia sẽ không còn Lâm Tuế Từ nữa rồi.” Giang Hồng Vũ trầm giọng nói, vẻ mặt u ám, chính trực và tao nhã: “Đáng lẽ nó không nên xuất hiện ở Giang Gia."
Chu Văn Thiến thầm thở dài, không nói gì.
“Cha mẹ, con đi vệ sinh rửa mặt trước nhé.”
Giang Hồng Vũ vỗ vai con trai út an ủi, ấm áp nói: “Đi đi.”
Giang Nhạc đưa tay lau nước mắt trên mặt, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hắn đóng cửa phòng tắm, bật vòi và trả lời điện thoại.
“Giang thiếu gia, ngài định xử lý tên dã chủng kia như thế nào?”
Trong gương đối diện phản chiếu gương mặt thanh tú của Giang Nhạc, lúc này trên khuôn mặt không còn chút buồn bã hay tủi nhục nào nữa.
"Dạy hắn một bài học, cẩn thận, đừng thật sự đánh hắn tàn phế."