Nắng chiều nóng nực, thiêu đốt mặt đất.

    Không khí trong nhà kho ngày càng ngột ngạt giống như đang xông hơi, Lâm Tuế Từ liếm đôi môi khô khốc, đã lâu cậu không uống nước, trong cổ họng như có lửa đốt.

    Giang Nhạc bên cạnh không ngừng nức nở, cũng không quên an ủi Lâm Tuế Từ: “Anh Tuế Từ, anh đừng sợ, cha nói sẽ cứu chúng ta.”

    Đang nói chuyện, hắn chợt nhận ra điều gì đó, đôi mắt đỏ bừng sáng lên, lập tức ghé vào tai Lâm Tuế Từ, cẩn thận hạ giọng nói:

    “Anh Tuế Từ, hình như có mảnh thủy tinh ở đó.”

    Nghe vậy, Lâm Tuế Từ nhìn về phía ánh mắt Giang Nhạc, chỉ thấy cách cậu không xa có mấy viên gạch đỏ bụi bặm.

    Mảnh kính nằm phía sau những viên gạch đỏ, từ góc nhìn của họ, họ chỉ có thể nhìn thấy một góc nhỏ.

    Cửa sắt nhà kho đóng chặt, có lẽ kẻ bắt cóc đang ở bên ngoài, không biết khi nào sẽ vào.

    Yết hầu của Lâm Tuế Từ cuộn lên, một lượng lớn mồ hôi trượt xuống cằm, lăn qua yết hầu đang nhô lên.

    Giống như là hạ quyết tâm, cậu nín thở và bắt đầu cẩn thận di chuyển cơ thể, từng tấc từng tấc hướng về phía kính vỡ.

    Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng cầm được mảnh thủy tinh vỡ to bằng lòng bàn tay của người lớn trên tay.

    Lâm Tuế Từ không dám thả lỏng, khi quay về chỗ cũ đã thở hổn hển vì kiệt sức, mồ hôi tràn vào mắt khiến cậu vô cùng khó chịu.

    Cậu cố nén sự khó chịu, dùng giọng nói khàn khàn nhỏ giọng nói với Giang Nhạc: “Để anh cắt dây cho em trước đã”.

    Giang Nhạc gật đầu như gà mổ thóc.

   Hai tay hai người đều bị trói ngược ở phía sau, muốn dùng một mảnh thủy tinh vỡ nhỏ để cắt dây cũng không dễ dàng gì.

    Lâm Tuế Từ quay lưng lại với Giang Nhạc, trong lúc hồi hộp chú ý đến động tĩnh bên ngoài, cậu cầm lấy mảnh kính vỡ cố gắng cắt sợi dây buộc ở cổ tay Giang Nhạc.

    Các cạnh của tấm kính vỡ rất sắc, sợi dây vừa bị cắt một chút thì những ngón tay mảnh khảnh và lòng bàn tay mềm mại của Lâm Tuế Từ đã bị mảnh kính cắt đứt.

    Máu đỏ tươi nhuộm đỏ tấm kính trong suốt, trong không khí nóng bức và ảm đạm có chút mùi máu.

    Cơn đau tiếp tục ập đến, đôi mày thanh tú của Lâm Tuế Từ cau lại, cậu cắn chặt đôi môi nhợt nhạt, đôi vai gầy không thể kiềm chế bắt đầu run lên.

    Đau quá... đau quá.

    Dù vậy, cậu vẫn không dừng việc mình đang làm.

    Chiếc kính sắc nhọn cắt đi cắt lại ngón tay và lòng bàn tay của cậu, cuối cùng sợi dây cũng bị cắt.

    Hai tay Giang Nhạc được tự do, sau khi nhìn thấy đôi tay máu tươi đầm đìa của Lâm Tuế Từ, nước mắt lại rơi.

    "Anh Tuế Từ, tay của anh..."

    "Đừng nói nhiều nữa và dùng thủy tinh cắt sợi dây quanh chân em đi."

    "Ồ được rồi."

    Giang Nhạc run run tay cầm lấy mảnh kính dính máu, cẩn thận cắt sợi dây quanh chân rồi giúp Lâm Tuế Từ cắt sợi dây quanh cổ tay và mắt cá chân.

    Mọi việc diễn ra suôn sẻ và cả tay chân của hai người đều được tự do.

    Bây giờ chỉ cần trốn thoát khỏi nhà kho.

    Lâm Tuế Từ chịu đựng cơn đau dữ dội ở tay, khó khăn lắm mới bám vào tường, chiếc áo phông trắng lấm tấm vài vết đỏ tươi.

    Lúc này, bên tai cậu chợt vang lên một tiếng “rầm”, cửa sắt từ bên ngoài mở ra.

    Trong lòng Lâm Tuế Từ nhảy dựng lên, Giang Nhạc sợ hãi đến mức trốn ở phía sau hét lên: "Làm sao bây giờ...".

    Người đàn ông đầu trọc xuất hiện ở cửa với điếu thuốc đang cháy dở trên tay, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

    "Mẹ kiếp! Còn muốn chạy à?" Một giây tiếp theo, gã đầu trọc ném điếu thuốc trên tay xuống, cúi xuống nhặt một ống thép to bằng cánh tay người lớn rồi sải bước vào trong, "Lão tử thấy các ngươi muốn chết!"

    Giang Nhạc có vẻ sợ hãi, ngơ ngác đứng đó.

    Lâm Tuế Từ chịu đựng đau đớn, cúi xuống nhặt những viên gạch đỏ trên mặt đất đập mạnh vào người gã đầu trọc.

    Người đàn ông đầu trọc tránh đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

    “Em đi trước, anh giữ hắn lại!” Lâm Tuế Từ đẩy mạnh Giang Nhạc ra sau, lại nhặt viên gạch đỏ dưới đất ném lên đầu gã trọc.

   Còn chưa đập trúng, cổ tay của cậu đã bị gã đầu trọc tóm lấy, sau đó bị đá vào bụng ngã mạnh xuống đất.

    Bụng cậu truyền đến một cơn đau dữ dội, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó trong phút chốc mất hết màu sắc.

    Không kịp suy nghĩ, Lâm Tuế Từ chịu đựng cơn đau dữ dội, nhanh chóng chạy tới ôm lấy đùi gã đầu trọc, hét lên với Giang Nhạc vẫn đang ngơ ngác đứng bên cạnh: "Mau đi đi!"

    Giang Nhạc sợ hãi lùi lại hai bước: “Anh Tuế Từ, anh chờ em, em trở về nhất định sẽ kêu cha mẹ đến cứu anh!”

    Nói xong hắn quay người chạy nhanh ra ngoài.

    Thấy người bỏ chạy, gã đầu trọc tức giận cầm ống thép trong tay đánh vào lưng Lâm Tuế Từ: "Chết tiệt! Thả tao ra!"

    Lâm Tuế Từ nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe, ôm chặt đùi đối phương không buông.

    Người đàn ông đầu trọc chửi rủa và bắt đầu động thủ.

    Lâm Tuế Từ không biết mình đã lãnh bao nhiêu đòn, mãi đến khi xác nhận Giang Nhạc đã chạy xa, cậu mới buông tay như thể đã kiệt sức.

    May mắn thay tên mặt sẹo không có ở đây, nếu không thì cả hai người đều không thể trốn thoát được.

    Bên kia, Giang Nhạc cứ chạy ra ngoài, không dừng lại cho đến khi cách nhà kho ngày càng xa.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

    Hắn ôm đầu gối và thở hổn hển cho đến khi hơi thở dần dần bình tĩnh lại.

    Hắn quay lại nhìn nhà kho phía xa, khác với vừa rồi, trên khuôn mặt thanh tú và ngây thơ đó không có chút hoảng sợ hay sợ hãi nào.

    Một nụ cười thành công thoáng qua đôi mắt đỏ hoe vì khóc của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play