Khi Lâm Tuế Từ phản ứng lại, cậu nhận ra mình đã vô thức gật đầu và đồng ý quay lại với người đàn ông đó.

    "..."

    Thôi quên đi, dù sao bây giờ cậu cũng chẳng biết đi đâu, nên giờ đi đâu cũng vậy.

    Lâm Tuế Từ nhếch khóe môi tái nhợt, trong mắt vẫn còn có chút cô đơn, cậu đứng dậy đi theo Bùi Xuyên ra khỏi quảng trường.

    Cậu bước đi rất chậm rãi, đôi mắt không ngừng nhìn về nơi nào đó, giữa đôi lông mày đẹp đẽ của cậu dường như có chút bối rối và do dự.

    Vài giây sau, cậu ngập ngừng đưa tay ra, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cổ tay áo Bùi Xuyên rồi kéo nhẹ.

    Bùi Xuyên cúi đầu nhìn qua, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Sao vậy?"

    Anh dừng lại, quay lại nhìn Lâm Tuế Từ.

    Lâm Tuế Từ lập tức buông bàn tay đang nắm ống tay áo ra, sau đó giơ ngón tay chỉ vào nơi nào đó.

    Bên cạnh một thân cây xanh cách đó không xa, có một bà lão đang bán hoa ở một sạp hàng, mái tóc đã bạc, mặc dù quần áo bà mặc rất cũ nhưng sạch sẽ ngăn nắp, bà hơi khom người canh giữ những bông hoa trên quầy hàng trước mặt.

    Người đi đường chỉ liếc nhìn quầy hàng rồi tiếp tục đi qua.

    Niềm hy vọng trên mặt bà lão nhanh chóng biến thành tuyệt vọng.

    Vừa rồi khi Lâm Tuế Từ ngồi trên ghế đã chú ý đến bà lão bán hoa, gần một tiếng đồng hồ bà lão cũng không bán được nhiều hoa.

    Cậu lục túi, nhưng đáng tiếc là cậu thậm chí không tìm thấy được một đồng xu.

    Dù cuộc sống cậu không như ý, không nhìn thấy được tương lai nhưng Lâm Tuế Từ vẫn cảm thấy thương cảm sau khi nhìn thấy vẻ cô đơn trên gương mặt bà lão.

    “Muốn mua hoa?” Bùi Xuyên rất nhanh hiểu được ý Lâm Tuế Từ, có chút do dự nhìn đối phương, hỏi: “Thật sao?”

    Lâm Tuế Từ do dự một chút rồi gật đầu với Bùi Xuyên.

    Hành vi của cậu có vẻ hơi liều lĩnh và hấp tấp, dù sao cậu cũng không quen biết người đàn ông này đến mức nhờ anh ta mua đồ cho mình.

    Cậu khẽ cau mày, giống như có chút bực bội, quan sát biểu cảm của Bùi Xuyên.

    Tuy nhiên, cậu không biết rằng mọi hành động của mình đều lọt vào mắt Bùi Xuyên.

    Tâm trạng của Bùi Xuyên đột nhiên trở nên vui vẻ, anh mím nhẹ môi, nói: "Mua cho em."

    Lâm Tuế Từ ngơ ngác đứng đó, nhìn tấm lưng thon dài của người đàn ông dần dần đi xa, ánh hoàng hôn chiếu vào người anh, như có một tầng ánh sáng vàng mờ ảo bao phủ quanh người anh.

    Mãi cho đến khi người đàn ông dừng lại và quay lại vẫy tay với anh, cậu mới nhận ra mình đang làm gì và cúi đầu đi theo anh.

    “Hai người muốn mua hoa sao?” Bà lão bán hoa ngẩng đầu nhìn hai người đứng trước quầy hàng, trên khuôn mặt mang theo nụ cười lịch sự hiền lành, mang theo dấu vết thời gian.

    Một gian hàng nhỏ chỉ trưng bày ba loại hoa thông thường là hoa hồng đỏ, hoa cẩm chướng và hoa hướng dương.

    Lâm Tuế Từ gật đầu với bà lão, cậu không có tiền nên chỉ có thể lúng túng nhìn người đàn ông bên cạnh.

    Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Chúng tôi muốn những thứ này, giá bao nhiêu?”

    Ánh mắt bà lão lập tức sáng lên, trong lòng vui mừng thấy rõ, bà không xác định hỏi: "Anh bạn trẻ, cháu thật sự muốn tất cả sao?"

    "Ừm."

    Bùi Xuyên trả tiền, nhận lấy một bó hoa lớn từ tay bà lão, khẽ gật đầu với bà lão một cách lịch sự và xa cách: “Cảm ơn bà”.

    “Không cần cảm ơn, là bà lão này nên cảm ơn mới đúng.” Bà lão vội vàng gật đầu, cười tươi đến khóe mắt nheo lại, thành khẩn khen: “Hai anh bạn trẻ thật đẹp trai.”

    Lâm Tuế Từ nhìn nụ cười trên mặt bà lão, bất giác trên khuôn mặt nhợt nhạt tuấn tú của cậu hiện lên một tia ý cười. ( truyện trên app T𝕪T )

    Nụ cười nhàn nhạt này khiến khuôn mặt vô cảm đó trở nên sống động, những tia nắng hoàng hôn bao phủ khuôn mặt mềm mại của cậu, khiến nó trở nên tươi sáng và rực rỡ.

    Nhưng nó chỉ thoáng qua.

    Bùi Xuyên thu hồi ánh mắt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những cánh hoa hồng mỏng manh.

    Hóa ra cậu không muốn mua hoa, cậu chỉ muốn giúp bà lão bán hoa.

    Đứa trẻ này... vẫn như xưa.

    Bùi Xuyên chọn ra bông hoa hướng dương nở đẹp nhất từ trong chùm hoa lớn rồi đưa cho Lâm Tuế Từ, ra hiệu cho cậu cầm lấy.

    Lâm Tuế Từ không từ chối, cầm bông hoa hướng dương trong tay, mím môi mỉm cười với người đàn ông trước mặt.

    Không giống như nụ cười mơ hồ vừa rồi, lông mày và khóe mắt của chàng trai hơi nhướng lên, đôi mắt trong veo nhìn về phía hoàng hôn, ấm áp và sáng ngời như đóa hoa hướng dương trong tay.

    Bùi Xuyên sửng sốt một lát rồi quay đi, giọng điệu vẫn bình tĩnh tự nhiên nói: “Đi thôi.”

    Lâm Tuế Từ cầm hoa ngoan ngoãn đi theo.

    Cả hai đều rất đẹp trai, lại càng dễ thấy hơn vì đang cầm hoa trên tay, khi đi qua quảng trường sôi động, họ đã thu hút sự chú ý của vô số người.

    Tài xế dừng xe bên đường, trợ lý Lý đang đợi bên cạnh, khi nhìn thấy Bùi Xuyên và Lâm Tuế Từ đi về phía mình, đồng tử hắn lập tức giãn ra.

     Chuyện gì đã xảy ra thế?

    Bùi gia đó sao? Tại sao trên tay anh còn cầm bó hoa lớn như vậy? Phía sau anh còn có một cái đuôi nhỏ, cái đuôi nhỏ cũng đang cầm hoa.

    Bức tranh này... dù nhìn thế nào cũng có vẻ mâu thuẫn nhưng trong sự mâu thuẫn cũng có sự ăn khớp kỳ lạ?

    Quả nhiên, chỉ cần sống lâu đều có thể nhìn thấy được mọi thứ.

    —

    “Bùi tiên sinh, chúng tôi đã cho bệnh nhân kiểm tra tâm lý và phát hiện bệnh nhân bị trầm cảm nhẹ.”

    Vị bác sĩ mặc áo choàng trắng đưa một tập báo cáo mỏng cho Bùi Xuyên.

    Nghe được câu trả lời này, Bùi Xuyên hơi nhíu mày, nhưng trên mặt lại không có chút kinh ngạc, anh đã mơ hồ đoán trước được điều này.

    Bùi Xuyên cầm lấy bản báo cáo và đọc kỹ.

    “Ngoài hiện tượng trầm cảm, bệnh nhân còn có một triệu chứng khác”.

    Nghe xong lời của bác sĩ, Bùi Xuyên dừng động tác, nói: “Nói đi.”

    "Tôi tin rằng ngài cũng phát hiện ra rằng bệnh nhân đã không nói trong vài ngày điều trị vừa qua."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

    "Chúng tôi cẩn thận kiểm tra tình trạng thể chất của cậu ấy và phát hiện không có vấn đề gì, vì vậy đây chỉ có thể là nguyên nhân tâm lý."

    Bác sĩ nhìn vẻ mặt vô cảm của Bùi Xuyên, có chút cảnh giác nói: "Bệnh nhân có thể mắc chứng mất ngôn ngữ tâm lý."

    “Triệu chứng này thường đi kèm với những biến động lớn về tinh thần hoặc chấn thương, khiến người bệnh phải khép chặt trái tim và không muốn nói”.

    "Sự trầm cảm của cậu ấy cũng có thể là do điều này gây ra."

    Nghe xong những lời này, sắc mặt Bùi Xuyên dần trở nên nghiêm túc, dường như vụ bắt cóc đã gây tổn hại rất lớn cho Lâm Tuế Từ.

    Hoặc có thể vụ bắt cóc này chỉ là ngòi nổ và vấn đề tâm lý của đứa trẻ đã xuất hiện từ trước rồi.

    Ngoài ra, sống trong một môi trường khủng khiếp như vậy.

    Trầm cảm nhẹ, mất ngôn ngữ...

    Bùi Xuyên yên lặng nhai những lời này trong lòng, bàn tay cầm bản báo cáo kiểm tra không khỏi siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ.

    Vết thương thể xác có thể lành nhanh chóng, thậm chí không để lại sẹo, nhưng vết thương tâm lý có thể theo cậu cả đời và dù có lành đi thì cũng sẽ có những vết sẹo không bao giờ mờ đi.

    Người đàn ông mím đôi môi mỏng, quai hàm siết chặt, đôi mắt đen sâu thẳm không thể nhìn thấy đáy, như thể có một dòng nước ngầm dâng trào trong sâu thẳm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play