Cửa sổ trong phòng bệnh sáng sủa, sạch sẽ, vài tia nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào giường bệnh sạch sẽ ngăn nắp.
Giữa giường là một bộ áo bệnh nhân sọc xanh trắng cũng được gấp gọn gàng, trên đó có dán một tờ giấy ghi chú bằng bút ký.
Một bàn tay có khớp nối rõ ràng cầm lấy tờ giấy, trên đó chỉ có hai chữ rõ ràng - cảm ơn.
Bùi Xuyên mím môi và nhìn chằm chằm vào hai từ đó một cách vô cảm.
Trợ lý Lý đứng phía sau cẩn thận quan sát vẻ mặt của ông chủ, ngập ngừng nói: "Bùi gia, trên người Lâm thiếu gia không có nhiều tiền, hẳn là chưa đi xa."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Người vệ sĩ chịu trách nhiệm canh gác bên ngoài phòng bệnh lúc này càng sợ hãi hơn, hắn cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình:
"Bùi gia, tôi xin lỗi, tôi vừa đi vệ sinh thì Lâm thiếu gia đã biến mất."
Lâm Tuế Từ vẫn luôn ở trong phòng không hề ra khỏi cửa, ai biết lần này cậu sẽ đột ngột rời đi không một tiếng động.
Bùi Xuyên không nói gì, nhưng cũng không lộ ra vẻ tức giận, cầm tờ giấy trong tay rồi nói: “Trước tiên tìm người đi.”
—
Đường phố đông đúc người, một thanh niên mặc áo phông trắng và quần tây đen đi trong đám đông, dáng người cao gầy, cổ áo thun hơi rộng có thể nhìn thấy được vết bầm trên xương đòn trên vai cậu vẫn chưa mờ đi.
Khuôn mặt của chàng trai trẻ gần như tái nhợt, lộ ra một chút mong manh, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú thu hút sự chú ý của người qua đường, nhưng cậu dường như không chú ý đến điều đó mà chỉ cúi đầu đi về phía trước.
Lâm Tuế Từ không biết đi đâu, không có điện thoại cũng không có tiền, từ khi ra viện cậu đi lang thang không mục đích trên đường, cũng không biết hiện tại mình đang ở đâu.
Người đàn ông họ Bùi đã giúp đỡ cậu, cậu rất biết ơn nhưng không biết tại sao người đó lại cứu mình, không ai lại giúp đỡ người lạ mà không có lý do.
Thế là cậu rời đi.
Lâm Tuế Từ không biết mình đã đi bộ bao lâu, trên đường có vô số xe cộ, đám người qua đường đến rồi đi xung quanh cậu.
Cậu lạc lõng trong thành phố nhộn nhịp và náo nhiệt này.
Cuối cùng vì cảm thấy mệt mỏi nên Lâm Tuế Từ dừng lại ở quảng trường phía trước, cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh gốc cây xanh. ( truyện trên app T𝕪T )
Thời gian trôi qua từng giây, mặt trời dần lặn, bầu trời nhuốm màu ánh hoàng hôn, vô cùng lộng lẫy, giống như một khay sơn bị úp ngược.
Dần dần, trên quảng trường ngày càng có nhiều người, bao gồm các cặp đôi tay trong tay đi dạo, các gia đình vui vẻ, trẻ con đuổi theo và chơi đùa.
Lâm Tuế Từ ngồi yên lặng trên ghế nhìn bọn họ, trong đôi mắt trong veo đẹp đẽ không có chút cảm xúc nào, không thể nói là ghen tị hay buồn bã.
Mặt trời lặn chiếu ánh sáng và bóng tối lên khuôn mặt tĩnh lặng và nhợt nhạt của cậu.
Ở đầu bên kia quảng trường, Bùi Xuyên đứng đó, ánh mắt lướt qua đám đông đông đúc và rơi vào người thanh niên ngồi trên băng ghế như một con chuồn chuồn trên mặt nước.
Dường như có một rào cản vô hình xung quanh chàng trai trẻ, ngăn cách cậu với đám đông sôi nổi.
Cậu chỉ ngồi đó một mình, như một đứa trẻ không tìm được nhà.
Trong lòng Bùi Xuyên như bị cái gì đó chọc thủng, trong đôi mắt sâu thẳm điềm tĩnh của anh hiện lên một gợn sóng.
Giây tiếp theo, anh dang rộng đôi chân dài, xuyên qua đám đông náo nhiệt đi tới chỗ Lâm Tuế Từ.
Ngoại hình và dáng người của người đàn ông này rất nổi bật, đi đến đâu cũng nổi bật giữa đám đông và khi anh ta đi qua Lâm Tuế Từ đã nhìn thấy anh.
Hiển nhiên cậu không ngờ người đàn ông kia lại đi tới, ánh mắt Lâm Tuế Từ hiện lên một tia kỳ dị, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy nhưng không nói gì.
Lẽ ra cậu nên đứng dậy và rời đi ngay lập tức, cậu không thể liên quan gì đến người đàn ông này nữa.
Nhưng cậu vừa do dự một lát, người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh cậu.
Yết hầu của Lâm Tuế Từ cuộn lại nhưng cuối cùng cậu vẫn không đứng dậy rời đi, hàng mi dài rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt cậu.
Giọng nói trầm từ tính của người đàn ông vang lên bên tai cậu: "Sao em lại lẻn ra ngoài?"
Vẫn là giọng nói không có dao động cảm xúc nhưng lại có chút kiên nhẫn nhẹ nhàng.
Lâm Tuế Từ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt sắc bén của đối phương chìm trong ánh hoàng hôn, đôi mắt đen láy dường như bị nhuộm một chút nhiệt độ.
Trong lòng Lâm Tuế Từ khẽ động.
Cậu lẻn ra ngoài mà không tạm biệt, vậy mà người đàn ông này không những không tức giận mà còn kiên nhẫn hỏi tại sao.
Cậu ngày càng không thể hiểu được con người này.
“Không muốn ở lại bệnh viện sao?” Bùi Xuyên tiếp tục hỏi.
Lâm Tuế Từ lắc đầu, ngón tay đặt trên đầu gối hơi co lại, trên tay đã tháo gạc ra, có thể nhìn thấy vết thương đóng vảy, cũng như những đường gân màu lục lam nhợt nhạt trên mu bàn tay.
Dù bị thương nhưng đôi tay này vẫn mảnh mai và xinh đẹp.
Bùi Xuyên nhìn bàn tay xinh đẹp của thanh niên liền đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay của cậu.
Sau đó, chàng trai duỗi ngón trỏ ra và di chuyển nó trong lòng bàn tay, như muốn viết điều gì đó.
Đầu ngón tay chạm vào làn da gây ra cảm giác hơi ngứa ngáy, lông mi của người đàn ông khẽ run lên.
Lâm Tuế Từ viết bằng dấu chấm hỏi: ?
Viết xong, cậu buông tay ra.
Nhưng trong chốc lát, cảm giác ấm nóng và ngứa ngáy trong lòng bàn tay biến mất, ngón tay Bùi Xuyên co lên như muốn nắm lấy thứ gì đó.
Nhưng chẳng có gì cả, anh chỉ mím môi, bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Lâm Tuế Từ nhìn anh như đang chờ đợi câu trả lời, ánh hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt đẹp đẽ của anh, con ngươi trong veo như chứa đựng một dòng suối trong vắt.
Bùi Xuyên thực ra là một người không mấy hứng thú với bất cứ điều gì, nhưng lúc này ánh mắt anh không khỏi dừng lại ở đôi mắt đó một lúc.
“Anh biết em đang lo lắng điều gì.”
“Em trông giống một trong những em trai của tôi, nên anh muốn giúp em.” Bùi Xuyên nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuế Từ, bình tĩnh giải thích: “Anh không có mục đích nào khác, cũng sẽ không nhờ em làm bất cứ điều gì cho tôi cho anh"
"Em không cần phải làm gì cả. Em có thể rời đi bất cứ lúc nào khi tình hình khá hơn."
Lời nói nhẹ nhàng của Bùi Xuyên mang một sức thuyết phục như toát ra từ xương tủy, đặc biệt là đôi mắt điềm tĩnh và thờ ơ, khi anh nghiêm túc nhìn thì mọi người sẽ luôn bất tỉnh.
Lâm Tuế Từ rất phòng thủ, nhất là sau khi trải qua vụ bắt cóc.
Cậu biết mình không thể dễ dàng tin lời nói của một người xa lạ, nhưng vào lúc này, không hiểu sao cậu lại có cảm giác tin tưởng vào người đàn ông trước mặt.
“Trở lại với anh nhé, được không?”
Giọng điệu của người đàn ông có vẻ dỗ dành, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ bỏ nhà đi không chịu quay về.
Lâm Tuế Từ nhìn vào mắt anh, bất giác gật đầu.
Quảng trường này rất gần bệnh viện và chỉ mất mười phút đi bộ đến đó.
Lâm Tuế Từ tuy đi bộ đã lâu nhưng cũng không quen khu vực xung quanh nên chỉ đi vòng quanh bệnh viện hai lần, cũng không đi xa chút nào.
Chính vì thế mà Bùi Xuyên mới có thể tìm được cậu nhanh như vậy.