Hoàng hôn nơi đường chân trời dần dần nhạt đi, bầu trời trở nên tối tăm.
Trong phòng bệnh, trên bàn cạnh giường bệnh có một bình hoa, trên đó là những bông hoa mua từ bà lão, những cánh hoa tươi sáng được rắc những giọt nước, tăng thêm chút sức sống.
Lâm Tuế Từ đang ngồi trên ghế sofa trước bàn cà phê, trước mặt là một bữa ăn được lấy từ một khách sạn hạng 5 sao nào đó, là sự kết hợp giữa thịt và rau, nhìn rất ngon miệng.
Tuy nhiên, Lâm Tuế Từ vẫn không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn được một nửa rồi đặt đũa xuống.
Cậu im lặng ngồi trên ghế sofa, nhìn ra bầu trời xanh thẫm ngoài cửa sổ.
Chỉ sau khi rời đi được vài giờ, cậu lại quay lại đây.
Khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông chợt hiện lên trong đầu cậu, anh ta nói tên mình là Bùi Xuyên.
Cái tên này nghe quen quen, hình như cậu đã nghe ở đâu rồi?
Bùi Xuyên nói cậu trông giống như một trong những người em trai của mình nên muốn giúp đỡ, có đúng vậy không...
Lâm Tuế Từ đang suy nghĩ thất thường thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng nói chuyện giữa một vệ sĩ và một giọng nam trẻ xa lạ:
"Thiếu gia, sao ngài lại ở đây?"
"Tôi nghe nói anh họ tôi nhặt được người ở ven đường, đương nhiên tôi phải đến xem thử, có phải bên trong không?"
"Đúng vậy, nhưng mà..."
"Tránh ra, hai người đừng đứng đây như thần giữ cửa nữa, tránh ra."
Lâm Tuế Từ đi theo tiếng động, nghe thấy cửa phòng bệnh mở ra, sau đó có một thanh niên xa lạ bước vào.
Người đàn ông dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài thời thượng, giản dị. Mái tóc cũng được chăm sóc cẩn thận, mái tóc ngắn màu xám bạc, tóc mái nhỏ được vén lên đến sau đầu, một cặp kính gọng kim loại gọng mỏng trên sống mũi và một đôi mắt hồ ly hẹp mỉm cười dưới tròng kính trong suốt.
Trợ lý Lý cũng đeo kính nhưng lại có một loại khí chất tao nhã, học giả, còn người đàn ông trước mặt đeo kính thì trông giống một kẻ cặn bã hơn.
Sau này, Lâm Tuế Từ kể lại ấn tượng đầu tiên về Bùi Ngọc tạo cho cậu là hắn là một bông hoa Khổng Tước quá phô trương, có thể bật màn ảnh mọi lúc mọi nơi.
Bùi Ngọc cũng đang nhìn Lâm Tuế Từ, sau khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và đẹp trai kia, một đôi mắt cáo đột nhiên sáng lên.
Người đẹp nhỏ bé dễ vỡ này đến từ đâu, chẳng trách anh trai hắn lại nhặt người này.
Nhưng sao trông quen quen nhỉ?
"Chào em trai." Bùi Ngọc mỉm cười đi tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuế Từ.
Không những vậy, hắn còn tiến lại gần và ngang nhiên nhìn chằm chằm vào người ta.
Khoảng cách gần như vậy, cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể đối phương, Lâm Tuế Từ tỏ vẻ bất an, xấu hổ, vô thức lùi về phía sau, dịch sang một bên tránh xa Bùi Ngọc.
Nhìn phản ứng của cậu, Bùi Ngọc chợt cảm thấy thú vị hơn.
Như cố ý, hắn tiến lại gần Lâm Tuế Từ, thậm chí còn giơ tay ôm lấy đôi vai gầy gò của đối phương.
"Trông tôi đáng sợ vậy à?"
"Tôi tên Bùi Ngọc, em họ của Bùi Xuyên, tiểu mỹ nhân, em tên gì?"
Giọng điệu của hắn có vẻ tán tỉnh, như thể đang trêu chọc ai đó.
Lâm Tuế Từ nắm chặt nắm đấm, hơi nhíu mày, đang lúc cậu còn chưa biết nên làm sao thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng:
“Bùi Ngọc, em đang làm gì vậy?”
Nghe được thanh âm này, Bùi Ngọc lập tức lạnh cả sống lưng.
Không biết từ lúc nào Bùi Xuyên đã đứng ở cửa phòng bệnh, một đôi ánh mắt lạnh lùng quét qua hắn, trong đôi mắt lạnh lùng của anh tựa hồ ẩn chứa một thanh kiếm vô hình.
Bùi Ngọc cười nịnh nọt: “Anh, anh đến khi nào vậy?”
Bùi Xuyên nhìn chằm chằm bàn tay hắn đang đặt trên vai Lâm Tuế Từ, trong miệng thốt ra ba chữ: "Tay, lấy ra."
Người mà Bùi Ngọc kính trọng nhất trong đời chính là anh họ Bùi Xuyên và người hắn sợ hãi nhất cũng chính là Bùi Xuyên.
Hắn lập tức bỏ tay xuống như bị điện giật, xét theo vẻ mặt và giọng điệu của anh họ, nếu không buông ra, tay hắn sẽ bị chặt đứt mất.
Lâm Tuế Từ thở phào nhẹ nhõm, dịch sang một bên, cuối cùng rúc vào góc sofa.
Trông cậu vô cùng yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Bùi Ngọc có chút hoài nghi về cuộc sống: “Người anh em, nhìn kỹ mặt tôi đi, tôi đâu phải tai họa, tại sao phải trốn xa như vậy?”
Hắn muốn tiến lại gần hơn một lần nữa, nhưng ngay khi hắn di chuyển mông thì ai đó đã túm lấy cổ áo hắn.
Bùi Xuyên khá thô lỗ, anh không hề tỏ ra thương xót mà trực tiếp kéo Bùi Ngọc sang một bên.
"Này, này, anh họ, anh đang làm gì vậy?"
“Tránh ra, đừng dọa em ấy.” Sau khi ném người sang bên kia, Bùi Xuyên buông tay hắn ra.
Đừng dọa em ấy?
Bùi gia mặt lạnh từ khi nào lại trở nên ân cần như vậy?
Bùi Ngọc như phát hiện ra một thế giới mới, nhàn nhã dựa vào thành ghế sofa, tựa cằm, nhìn qua nhìn lại Bùi Xuyên và Lâm Tuế Từ bằng đôi mắt cáo đầy ẩn ý.
"Anh à, anh đã thay đổi rồi."
Bùi Xuyên liếc nhìn Lâm Tuế Từ trong góc sô pha, thấy vẻ mặt cậu không thay đổi, cũng không bị Bùi Ngọc làm cho sợ hãi liền thu hồi ánh mắt.
Bùi Ngọc nhìn thấy tất cả, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Anh, có chuyện gì đó không ổn với anh vậy.”
Bùi Xuyên cúi đầu nhìn Bùi Ngọc, lạnh lùng nói: "Ra ngoài với anh."
Nói xong xoay người đi ra ngoài, Bùi Ngọc hơi nhướng mày nhìn Lâm Tuế Từ đang nhìn qua, đứng dậy chậm rãi đi theo anh ra ngoài.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Lâm Tuế Từ lặng lẽ nhìn về hướng hai người rời đi, người vừa rồi là em trai Bùi Xuyên sao?
Nhưng hắn trông chẳng giống anh chàng tên Bùi Ngọc chút nào.
Lâm Tuế Từ bối rối sờ lên mặt.
Bên kia, hai anh em đứng bên cửa sổ cuối hành lang, Bùi Ngọc khoanh tay dựa vào tường, nhìn khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không thay đổi của Bùi Xuyên bằng ánh mắt dò hỏi.
"Anh ơi, anh và tiểu mỹ nhân đó xảy ra chuyện gì vậy? Em chưa bao giờ thấy anh có thói quen nhặt người trên đường, xin anh nói cho em biết đi."
Bùi Ngọc là người không ngại xem náo nhiệt, nhất là khi đối tượng gây náo động lại là người anh họ khổ hạnh của mình.
Bùi Xuyên hiển nhiên không có ý trả lời những vấn đề này, mà chỉ hỏi: "Sao đột nhiên trở về?"
"Không phải là do nghe nói anh trên đường nhặt được một người rồi mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện sao? Em tò mò nên chạy đến xem thôi?"
Hôm qua hắn đang đi nghỉ ở nước ngoài thì nghe được tin này liền thu dọn hành lý bay về, không có gì quan trọng hơn việc ăn dưa trong kỳ nghỉ.
"Anh ơi, cậu bé xinh đẹp đó là ai vậy? Em thấy cậu ấy trông quen quen, nhưng em không nhớ đã gặp cậu ấy ở đâu rồi."
"Lâm Tuế Từ." Bùi Xuyên chưa bao giờ nghĩ tới việc giấu kín chuyện này với em họ mình.
“Lâm Tuế Từ?” Cái tên này không xa lạ, Bùi Ngọc nhanh chóng nhớ ra.
Chẳng trách hắn thấy tiểu mỹ nhân này trông quen quen, Lâm Tuế Từ không phải là đứa con hoang trong tin đồn của Giang gia, em trai rẻ tiền của Giang Cảnh Duyên sao.
Để biết địch ta, trước đó hắn đã điều tra ba đời tổ tiên của Giang Cảnh Duyên nên cũng đã xem qua ảnh của Lâm Tuế Từ.