Hạ Linh trà trộn quán bar nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên cùng người khác xảy ra xung đột, cũng may quán bar này là của bạn anh, hơn nữa còn do mấy gã say rượu kia gây sự trước, bồi thường thiệt hại là xong, cũng không quậy ra bao nhiêu rắc rối.

Làm anh kinh ngạc chính là, thoạt nhìn tính cách mềm mại như Bách Hành thế mà sẽ động thủ đánh người, nếu không phải anh ngăn lại, nhìn tình hình lúc ấy căn bản Bách Hành không có ý muốn dừng lại.

Rượu không thể tiếp tục uống, Hạ Linh dẫn Bách Hành rời khỏi quán bar, cẩn thận nói, "Cậu mạnh động quá."

Bách Hành nghe ra ý trách cứ như có như không, cau mày lẩm bẩm nói, "Nhưng gã muốn chạm vào anh."

Đều là nam nhân cả, chạm một cái cũng không mất miếng thịt nào, nhưng Hạ Linh nhìn vẻ mặt ủy khuất của Bách Hành, khó chịu vẫn luôn quanh quẩn trong lòng tức khắc giống như bị gió thổi qua ánh nến, phụt một cái tắt ngóm, chuyện cũng đã giải quyết xong, anh cũng không thể cứ nắm chặt không buông, trầm mặc đi về phía trước.

Bách Hành như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau anh, muốn nói lại thôi, nửa ngày mới gọi anh một tiếng, "Hạ Linh…"

Hạ Linh quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Bách Hành, trong lòng anh mềm thành bông, cuối cùng cười nói, "Tôi lớn hơn cậu 6 tuổi, theo lý mà nói cậu phải gọi tôi là anh."

Bách Hành cười thẹn thùng, "Tôi muốn gọi tên của anh."

Chẳng qua chỉ là vấn đề xưng hô, Hạ Linh cũng không để bụng, trong đầu anh lại nhớ tới một chân kia của Bách Hành, nhìn thì nhẹ nhàng, lại có thể đá một người cao to như thế văng ra xa, có thể thấy được thân thủ lợi hại, nếu Bách Hành cả người cơ bắp cường tráng anh cũng không lấy làm lạ, nhưng cố tình Bách Hành lại mang khuôn mặt xinh đẹp như thế, hiệu quả thị giác quá sâu sắc, khiến anh mở rộng tầm mắt.

Anh tò mò hỏi, "Cậu từng học võ?"

Bách Hành không giấu giếm, gật đầu nói, "Từ nhỏ người nhà đã mời thầy tư về cho tôi, nếu anh cảm thấy hứng thú, tôi có thể dạy anh."

 Hạ Linh cười nói, "Không cần, " dừng một chút, "Cậu đánh nhau nhiều không, ý tôi là, nếu tôi không cẩn thận khiến cậu tức giận, cậu sẽ đánh tôi à?"

Nếu như bị Bách Hành biết anh thấy sắc nảy lòng tham, chắc sẽ không đá bày đâu nhỉ?

Bách Hành vội vàng lắc đầu, khẩn trương nói, "Tôi sẽ không đánh anh," gò má cậu hơi ửng hồng, "Đây là lần đầu tiên tôi cũng người ta đánh nhau."

Hạ Linh kinh ngạc chớp chớp mắt, vừa cảm động vừa nhạy bén nắm được cái gì đó, vì thế ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Bách Hành, thả chậm ngữ điệu nói, "Bởi vì gã chạm vào tôi?"

Đôi mắt Hạ Linh rất đẹp, đuôi mắt hẹp dài, khi nghiêm túc nhìn người nào đó, sẽ cho người ta một loại ảo giác thâm tình, bây giờ anh liền dùng ánh mắt đa tình này thu hết phản ứng của Bách Hành vào đáy mắt, gò má trắng nõn của Bách Hành hồng như hoa đào tháng ba, hàm răng khẽ cắn cánh môi hồng nhuận, sau đó dưới ánh mắt chuyên chú của Hạ Linh, chậm rãi gật đầu.

Đường phố ồn ào, trong mắt Hạ Linh chỉ có Bách Hành, anh thừa cơ tiến tới, nói nhỏ, "Tại sao lại không muốn người khác chạm vào tôi?"

Đôi còn ngươi đen như mã não của Bách Hành lập loè, ậm ừ nói không nên lời.

"Vậy còn cậu, cậu có muốn…" Hạ Linh ánh mắt lưu chuyển, kề sát vào một chút, một tay đặt lên vai Bách Hành, "Chạm vào tôi không?"

Bách Hành như bị hoảng sợ, cả gương mặt đỏ bừng, liên tục lùi lại hai bước, ngơ ngác nhìn Hạ Linh.

Hạ Linh lại bật cười, giống như người vừa mới từng bước dụ dỗ không phải anh, anh thu tay lại, nhẹ nhàng nói, "Đùa cậu thôi, cậu sẽ không nghiêm túc đi?"

Bách Hành ngơ ngẩn nhìn gương mặt thanh lệ của Hạ Linh, cắn môi nói, "Không…" Lại tức giận quay mặt đi, "Về sau không được cùng người khác đùa như vậy."

"Cậu giận rồi?" Hạ Linh cười hỏi.

Đỏ hồng trên mặt Bách Hành nhạt đi một chút, không trả lời.

Hạ Linh cho rằng mình chơi quá rồi, vội vàng dừng đùa cợt, đang muốn nói gì đó hoà hoãn bầu không khí, Bách Hành lại đột nhiên nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói, "Nhiều người." 

Hả? Cái lý do này ngược lại học rất nhanh.

Hạ Linh lại mỉm cười, để mặc Bách Hành nắm tay.

Hai người bọn họ dung mạo quá đẹp, trên đường phố thực sự hút được không ít ánh mắt, cho dù là Hạ Linh, cũng có chút chịu không nổi, nhưng mà anh vừa muốn rút tay về, Bách Hành giống như bị khơi dậy tâm lý phản nghịch nắm thật chặt.

Hạ Linh cũng không giãy giụa nữa, thích nhìn thì nhìn đi.

Hai người đi ngang qua một cửa hàng bán cá cảnh, Hạ Linh bị con cá bảy màu của cửa hàng hấp dẫn.

Cá nhỏ màu làm xinh đẹp dưới ánh đèn bơi qua bơi lại, cái đuôi hình quạt hoa văn sặc sỡ, đung đưa qua lại tạo nên gợn nước nhỏ, anh khom lưng nhìn bể cá, cảm thấy con cá này có hơi giống Bách Hành.

Một chút mồi câu là có thể dẫn lên mặt nước, xinh đẹp, lại cực kỳ có tính trạng trí, giống như sinh ra nên được nuôi trong bể cá để người ta thưởng thức.

“Giống anh đấy.”

Thành âm này không phải của Hạ Linh.

Anh nghiêng mặt nhìn Bách Hành đứng bên cạnh, ánh sáng màu trắng ngược dòng nước chiếu lên mặt Bách Hành, có một loại vẻ đẹp diễm lệ, anh nghĩ hoặc ừ một tiếng, có lẽ vừa rồi là ảo giác của mình.

Anh làm sao có thể là cá cảnh được, anh là nhân tài nuôi cá mới đúng, còn cá ngốc Bách Hành này nên được anh nuôi trong một cái lồng sắt, nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, Hạ Linh che giấu ánh mắt nhất định phải có được.

Ông chủ thấy hai người đứng đó rất lâu, lớn tiếng hỏi, "Hai anh chàng đẹp trai, muốn mua mấy con không?"

Hạ Linh đứng lên, cười nói, "Lần sau đi."

Trong mắt anh đã có một con cá xinh đẹp nhất rồi, không còn chỗ cho mấy con cá bình thường kia nữa.

Hơn 9 giờ, Hạ Linh lái xe đưa Bách Hành về nhà.

Gần 40 phút đi xe, Bách Hành nói so với trước nhiều hơn chút, Hạ Linh hỏi cậu chuyện ở trường học, cậu đều trả lời hết.

Lúc chờ đèn giao thông, phía xa có cô gái nhỏ bày quán bán hoa, Hạ Linh thuận miệng hỏi, "Cậu thì sao, thích hoa gì?"

Ánh đèn ngoài cửa xe lập loè, chiếu lên mặt Hạ Linh, Bách Hành nhớ tới hoa trắng nhỏ nở trên ngọn cây, buột miệng thốt ra, "Hải đường trắng."

Hạ Linh cười nói, "Không thích màu đỏ, hồng nhạt à?"

Bách Hành kiên định lắc đầu, “Thích trắng.”

Hạ Linh bày tỏ ý kiến, trong lòng lại có ý tưởng mới.

Rất nhanh liền đến khu biệt thự, Hạ Linh không muốn để người nhà họ Bách biết mình cùng Bách Hành quen biết, không lái xe đi vào.

Anh vắt tay lên cửa sổ xe, vẫy vẫy tay với Bách Hành, "Lần sau gặp lại."

Trong mắt Bách Hành có mong chờ, "Lần sau là khi nào?"

Hạ Linh không đưa ra thời gian cụ thể, "Chờ tôi công việc đỡ bận hơn một chút, tôi dẫn cậu đi ăn."

Lúc này Bách Hành mới lưu luyến rời đi.

Trải qua một ngày một đêm, quan hệ của Hạ Linh cùng Bách Hành có tiến triển, nhưng Hạ Linh cũng không nóng vội, chỉ thỉnh thoảng cùng Bách Hành liên hệ, không hẹn gặp mặt.

Cuối tuần, Hạ Linh đến quán xăm hình, hai hình xăm trên người anh đều từ nơi này ra.

Hạ Linh 22 tuổi quen một người bạn trai tên tiếng anh là Austyn, nhỏ hơn anh hai tuổi, ấu trĩ lại bá đạo, anh là người sẽ thật tâm trong mỗi một đoạn tình cảm, vì để cho bạn trai nhỏ vui vẻ, hình xăm đầu tiên ở  đùi trong bên trái  —— là chữ A viết hoa màu đen, kết quả sau khi xăm chưa đầy một tháng, nhiệt tình của anh như quả bóng xì hơi rất nhanh tiên tán, cùng bạn trai nhỏ đề nghị chia tay, bạn trai nhỏ khóc muốn giữ lại cũng không thể làm anh hồi tâm chuyển ý.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Hình xăm thứ hai ở gần xương bướm, bởi vì bạn trai quen lúc 23 tuổi khen lưng anh đẹp, anh nóng đầu liền xăm một con bướm màu làm đang giương cánh, khi anh thích một người, đều cho rằng có thể thích thật lâu, lần này bạn trai hơn anh ba tuổi, đẹp trai nhiều tiền lại còn ôn như săn sóc, tìm không ra một tật xấu nào, cùng anh quên biết dài nhất nửa năm, cuối cùng chia tay trong hòa bình.

Sau ba năm, trên người anh sẽ lại nhiều thêm một hình xăm, một đoá hoa hải đường màu trắng sau eo.

Lúc đầu anh cũng không tính làm đến mức này, dù sao bà hình xăm phong cách khác nhau, ở cùng trên một thân thể nhìn qua thực sự chẳng ra gì, nhưng Bách Hành quá hợp ý anh, không giống những người anh từng kết giao, anh nguyện ý lưu lại trên người một ít dấu vết người từng thích qua.

 Suy nghĩ của anh bay hơi xa, còn chưa quen nhau, đã nghĩ đến lúc chia tay có cái để lưu giữ kỉ niệm.

Sau eo có thuốc tê, kim đâm xuống cũng không quá đau, thậm chí Hạ Linh còn mơ màng sắp ngủ, một tiếng rưỡi sau, thợ xăm hình chụp cho anh một bức ảnh.

Bởi vì hình xăm màu trắng, chỉ là hình hoa hải đường, nhìn giống như dùng bút màu vẽ lên, da Hạ Linh lại trắng, giữa vết đỏ chưa mất trên da thịt phảng phất như đã hút máu đến no.

Hạ Linh rất thích, cũng không biết Bách Hành nhìn thấy cái hình xăm này sẽ có vẻ mặt gì.

Rời khỏi phòng xăm, Hạ Linh mới phát hiện điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc, chậm rãi click mở khung chat cùng Bách Hành.

“Hạ Linh, tuần sau tôi rảnh."

Ẩn ý rõ ràng: Anh chừng nào thì dẫn tôi đi ăn?

Hạ Linh khẽ mỉm cười, quen biết một tháng, con cá cuối cùng cũng chủ động cắn câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play