Cuối xuân trời bắt đầu trở nên ấm áp, gió đêm mang theo độ ẩm vừa phải, giống như một bàn tay ấm áp mơn trớn da thịt, cực kỳ thoải mái.

Hạ Linh và Bách Hành hẹn nhau ở chợ đêm, anh đến sớm hơn thời gian hẹn mười phút, nhưng lúc vừa đến lối vào chợ, từ xa đã nhìn thấy điểm nổi bật nhất trong đám người.

Người càng lúc càng đông, Bách Hành yên tĩnh đứng dưới ánh đèn, cậu mặc áo dài màu đen, màu đen đậm càng tôn lên vẻ trong sáng của cậu, giữa phố xá sầm uất, tinh xảo đến mức không hài hoà, khiến cậu như cách ly cùng đám người, giống như một vị tiên xuống phàm trần, hấp dẫn ánh mắt kính nể từ phàm nhân.

Trái tim Hạ Linh vì hình ảnh đẹp đẽ không thể khống chế đập nhanh, anh kìm nén nhịp tim đang rộn ràng, bước nhanh xuyên qua đám đông ồn ào, đi đến trước mặt Bách Hành, "Sao cậu tới sớm thế?"

Bách Hành mừng rỡ, "Không muốn để anh phải đợi tôi."

Hạ Linh dứt khoát nắm lấy tay cậu, Bách Hành cũng không cự tuyệt, nắm hai giây, đảo khách thành chủ nắm lại tay Hạ Linh, đi bên cạnh Hạ Linh, cậu tò mò đánh giá xung quanh, chợ đêm cực kỳ náo nhiệt, các quầy hàng đông đúc, ngõ cũng không lớn, tùy tiện di chuyển cũng có thể đụng phải người khác, cậu chưa từng tới nơi như thế này bao giờ, có phần hưng phấn lại mong chờ.

Hạ Linh đoán chắc người như Bách Hành chưa từng đến nơi này bao giờ, mới dẫn cậu tới chợ đêm chơi, bây giờ anh đối với Bách Hành cực kỳ để bụng, nguyện ý mang theo đoá kiều hoa này "Đi nhìn thế giới".

"Chưa từng đi nhỉ?" Hạ Linh thuận miệng hỏi.

Đám đông chen chúc, người bán hàng rong hét to mời chào khách qua đường, Bách Hành cùng Hạ Linh vai tựa vai, cậu lắc đầu, nhìn trái nhìn phải, mới mẻ cực kỳ, "Tôi từng nghe bạn bè nói qua, nhưng chưa từng tới."

Hạ Linh nghĩ thầm đấy là đương nhiên, bạn bè Bách Hành không phú thì quý, bạn học đều biết gia thế của cậu, đưa cậu đi tất nhiên cũng là gần với hoàn cảnh sống của cậu, làm sao có thể dẫn một tiểu thiếu gia như cậu tới nơi này chơi, ăn mấy thứ mấy chục tệ ven đường?"

Thấy Bách Hành nhìn chằm chằm quán đậu hũ, Hạ Linh trực tiếp dẫn cậu quá đó, hào phóng nói, "Ông chủ, cho một phần đi."

Bách Hành nhìn chằm chằm ông chủ xào nấu trên vỉ ngang, tròng mắt sáng lấp lánh nhìn qua Hạ Linh, "Tôi từng ăn qua Teppanyaki."

Ngữ khí nghe qua có chút kiêu ngạo, giống như học sinh đạt điểm cao trong kỳ thi.

Hạ Linh không nhịn được cười, "Teppanyaki ở đây không giống trong nhà hàng, cậu có ăn hành không?"

"Tôi không kén ăn."

Hạ Linh nhướn mi, "Tôi còn tưởng rằng những người có tiền miệng đều kén đấy."

Bách Hành tưởng Hạ Linh đang khen cậu, thẹn thùng cười.

Ông chủ đem đậu hũ đổ vào hộp giấy đưa cho Bách Hành, Bách Hành cầm điện thoại muốn quét mã, Hạ Linh đè cổ tay cậu lại, "Có tám đồng cậu đừng có tranh với tôi, đã nói là tôi dẫn cậu đi ăn ngon rồi."

Anh trả tiền, thấy Bách Hành vẫn luôn cầm hộp đậu hũ trong tay, dường như đang suy nghĩ xem nên ăn ở đâu, Hạ Linh trực tiếp lấy từ tay cậu, lấy một xiên xiên một miếng đậu hũ đưa tới bên miệng Bách Hành, Bách Hành nhìn trái nhìn phải, cậu mày nói, "Cứ thế ăn ở trên đường à?"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

"Không thì sao?" Hạ Linh bật cười, "Chẳng lẽ đồ đáng giá tám đồng còn phải đặt cho cậu một phòng riêng cao cấp, mọi người đều thế này, cậu không cần phải ngại, a ——”

Anh há miệng như dỗ trẻ con ăn cơm, dùng ánh mắt thúc giục Bách Hành.

Bách Hành gia giáo nghiêm khắc, từ nhỏ đã học những lễ nghi rườm rà, ở trên đường ăn gì đó cậu chưa từng tưởng tượng tới, nhưng dưới sự mong đợi của Hạ Linh, cậu vẫn há miệng ngậm lấy miếng đậu hũ kia, ăn vào.

Hạ Linh cả kinh nói, “Cái này nóng lắm, cậu phải thổi một chút…"

Còn chưa dứt lời, đã thấy Bách Hành sắc mặt khó coi, ngậm đậu hũ nóng hổi, ăn không được cũng không thể nhả ra, ủy khuất nhìn Hạ Linh cầu cứu, Hạ Linh vội vàng đưa hộp giấy đến bên miệng cậu, "Cậu nhả ra đi."

Ở nơi công cộng, Bách Hành tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi thất lễ thế này, cậu cau mày nhẫn nhịn sức nóng trong miệng, tùy ý nhai hai cái, nuốt xuống.

Hạ Linh sợ cậu bị nóng đến bỏng, kéo cậu đến một bên đường vắng, vội vàng lấy khăn giấy kề sát bên môi Bách Hành, lại gần nhìn xem, "Có nóng lắm không, há miệng tôi xem nào."

Tư thế này, nhìn qua như như muốn hôn môi, nhưng lúc Hạ Linh là thật sự lo lắng, không quan tâm được nhiều như thế, thấy Bách Hành không nhúc nhích, cậu mày trực tiếp động thủ sờ lên đôi môi hồng nhuận, đau lòng nói, "Không nổi mụn nước chứ."

Cánh môi mềm mại của Bách Hành khẽ động, lòng bàn tay Hạ Linh có hơi lạnh, giống như xua tan cái nóng trong miệng cậu, đồng thời, khi Hạ Linh tới gần chạm vào cậu, trong thân thể cậu bỗng dâng lên khô nóng không sao giải thích được, cậu không hiểu được mím mím môi, tay Hạ Linh vẫn còn đặt trên môi cậu, cứ thế, liền hơi hơi ngậm lấy đầu ngón tay Hạ Linh.

 Hạ Linh nghi hoặc ngẩng đầu, trong bóng tối, đôi mắt đen láy của Bách Hành đầy thâm ý, thần sắc có hơi lạ, anh dường như cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại liếm qua đầu ngón tay anh, nếu không phải Bách tính cách đơn thuần, anh chắc chắn sẽ cho rằng hành động này của Bách Hành là đang ám chỉ anh cái gì đó.

Quá ái muội, ái muội đến mức Hạ Linh hận không thể lập tức làm chút gì đó với Bách Hành. 

Đáng tiếc ở đây quá nhiều người, có mấy người còn đang lén nhìn bọn họ, Hạ Linh cần mặt mũi, không muốn trở thành đối tượng bị bàn tán, vội vàng rút tay về, đứng thẳng người nói, "Không sao chứ?"

Bách Hành khàn khàn nói, "Không sao."

"Đều tại tôi, quên không nhắc cậu," Hạ Linh tự trách nói, "Chúng ta đi ăn kem giải nhiệt một chút nhé."

Trên môi Bách Hành còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay Hạ Linh, lúng túng gật gật đầu. 

Sau đó, Hạ Linh mang theo Bách Hành đi qua mỗi cái hẻm nhỏ trong chợ đêm, ăn không ít đồ ăn bên đường, còn dẫn cậu đi chơi bắn bóng bay.

Hạ Linh tự nhận mình bắn cũng không tồi, tuy rằng không phải bách phát bách trúng, nhưng mỗi lần đều có thể thắng được mấy món quà nhỏ, tính toán muốn thể hiện trước mặt Bách Hành, mười phát đạn trúng bảy, thắng được một con búp bê Tây Dương, tùy tay đưa cho bé gái bên cạnh.

"Tôi có thể chơi không?" Bách Hành nóng lòng muốn thử.

Hạ Linh lại hỏi ông chủ mua thêm mười phát đạn.

Bách Hành nhìn Hạ Linh cười cười, sau lại nghiêm túc quay mặt đi, giơ súng đồ chơi lên, Hạ Linh thất thần nhìn sườn mặt xinh đẹp cực điểm của cậu, chỉ nghe thấy bang bang không ngừng, Bách Hành buông súng xuống.

Không trượt phát nào, mười phát đạn, thế mà lại trúng mười hai quả bóng bay, mấy đứa bé xem xung quanh đều hét lên, nhìn tay súng thiện xạ Bách Hành đầy sùng bái.

Hạ Linh kinh ngạc nói, “Cậu chơi giỏi như vậy?"

Bách Hành khiêm tốn cười, “Từng học qua lớp cưỡi ngựa bắn cung."

Quả thực là một đòn đả kích.

Sắc mặt ông chủ không tốt lắm, hỏi Bách Hành muốn phần thưởng nào, Bách Hành tùy tiện chỉ con gấu nhung nâu cao nửa người, Hạ Linh cho rằng tính tình cậu trẻ con, không nghĩ tới Bách Hành lại đưa con gấu cho anh.

Một đại nam nhân 26 tuổi như anh ôm gấu nâu dở khóc dở cười, "Sờ còn rất thoải mái. "

Bách Hành cắn môi dưới, nghiêm túc nói, "Đây là lần đầu tiên tôi đồ thắng được tặng người khác."

Rất nhiều lần đầu tiên của cậu đều do Hạ Linh dẫn cậu đi trải nghiệm, lần đầu tiên đi quán bar, lần đầu tiên cùng người khác nắm tay, lần đầu tiên đến chợ đêm chơi, lần đầu tiên ăn ở trên đường, lần đầu tiên phần thưởng thắng trò chơi tặng người khác…

Hạ Linh mặc dù cảm động, nhưng cũng không để trong lòng, chủ yếu là do anh thật sự không có hứng thú gì với gấu bông, hơn nữa chiêu thức ấu trĩ này lúc anh mười sáu tuổi đã không dùng nữa, chẳng qua vì dỗ Bách Hành, anh vẫn giả vờ thành dáng vẻ cực kỳ vui mừng, ôm gấu bông không nỡ buông tay, trêu chọc nói, "Như vậy đi, mỗi ngày đi ngủ tôi đều ôm nó ngủ nghĩ về Tiểu Bách."

Bách Hành quả nhiên lại đỏ mặt, cậu sao lại dễ đỏ mặt như vậy a?

Hơn 9 giờ, Hạ Linh cùng Bách Hành rời khỏi chợ đêm, anh đem gấu bông để vào cốp xe, hỏi Bách Hành có người tới đón hay không.

"Chú Trần sắp tới rồi."

Chú Trần là tài xế chuyên dụng của Bách Hành, Bách Hành ra ngoài đều do ông phụ trách.

Hạ Linh yên tâm, lần trước anh xum xoe đưa Bách Hành về nhà, vòng đường xa như thế, về đến nhà mệt đến mức chỉ muốn đi ngủ ngay.

"Hôm nay chơi vui không?" Trong lúc đợi tài xế của Bách Hành,  Hạ Linh câu được câu không cùng Bách Hành trò chuyện.

Bách Hành không giấu diếm cảm xúc của bản thân, "Vui," hàng mi cậu công lên, run rẩy, "Tôi còn có thể hẹn anh không?"

“Đương nhiên, chúng ta là bạn bè, cậu muốn hẹn đều được."

"Vậy lần sau hẹn hò để tôi sắp xếp được không?"

Hẹn hò? Hạ Linh nhướng mày, "Được."

Tài xế của nhà họ Bách sắp đến, Hạ Linh giữ chặt tay Bách Hành, cười nói, "Tôi có quà quên không đưa cho cậu."

Khuôn mặt xinh đẹp của Bách Hành hiện lên vẻ kinh hỉ.

"Nhưng quà của tôi có hơi đặc biệt, cho nên ở đây không tiện lắm." Hạ Linh nắm lấy tay Bách Hành, chậm rãi đặt ở vị trí hình xăm hoa hải đường sau eo, nhẹ giọng nói, "Món quà này giấu ở đây, chờ tìm chỗ nào không có người cậu tự mình mở ra nhé."

Tay Bách Hành đặt trên eo Hạ Linh qua cảm nhận độ ấm xuyên qua lớp vải, cứng đờ không dám cử động, cậu khinh ngạc thẹn thùng trừng mắt nhìn, không biết trong đầu nghĩ đến cảnh tượng không phù hợp trẻ em gì, mặt mày đỏ bừng, há miệng thở dốc, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

Hạ Linh nhìn phản ứng của cậu, lùi về sau hai bước, bứt ra, "Tài xế đến rồi, đi đi thôi."

Bách Hành muốn nói lại thôi, sửng sốt chớp chớp mắt, lên xe rồi còn hạ cửa kính xe xuống thò đầu ra nhìn anh.

Hạ Linh tiêu sái vẫy vẫy tay với cậu, ở trong lòng cười mắng, cá nhỏ ngốc tự chui đầu vào lưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play