Trưa hôm sau, Hạ Linh giả vờ say rượu vừa tỉnh dậy liền gọi điện cho Bách Hành, cũng quyết định mượn cớ say rượu hôm qua quên đi chuyện này.
"Tiểu Bách, tôi nhìn thấy trong lịch sử di động có cuộc gọi, xin lỗi, tối hôm qua tôi uống say, không làm phiền tới cậu chứ?"
Bách Hành rõ ràng nói, "Không có."
"Chúng ta đã nói cái gì thế, tôi uống say quá, không nhớ nữa." Hạ Linh tránh thủ rót cốc nước, mang theo áy này nói, "Tôi mà uống say lại không biết lựa lời, tôi không có nói gì không phải chứ."
Thanh âm bên kia điện thoại có chút nghẹn khuất, "Không có…" Dừng một chút, do dự nói, "Anh quên hết rồi?"
"Ừ," Hạ Linh không có cảm giác áy náy nào, uống ngụm nước nhuận họng, "Sao thế?"
Bách Hành rầu rĩ nói, "Không có gì."
"Thế thì tốt rồi," Hạ Linh cười thầm, giả vờ như vừa nhớ ra nói, "Đúng rồi, gần đây công việc bận quá, thiếu chút nữa nữa quên mất chuyện hứa với cậu, Tiểu Bách, thứ tư tuần sau tôi rảnh, 8 giờ tối gặp ở đường Xuân Hoa được không?"
Anh để Bách Hành đợi một tuần, cũng đến lúc hẹn người ta gặp mặt rồi.
Bách Hành nghe anh nhắc tới chuyện đi quán bar, ngữ khí mới nhẹ nhưng hơn một chút, "Có thể."
"Vậy chúng ta giữ liên Lạc," Hạ Linh lắc lắc ly thủy tinh, nhìn nước bên trong gợn sóng, chân thành nói, "Lần này tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."
Bách Hành thật sự rất dễ dỗ, vô cùng vui vẻ "Ừ" một tiếng.
Mấy ngày sau đó, Hạ Linh không tiếp tục đặt tâm tư lên Bách Hành, anh tuy rằng yêu cái đẹp, nhưng sự nghiệp cũng chưa bao giờ buông bỏ, anh từng yêu đương nhiều, cũng hiểu rõ thứ như tình cảm này chẳng qua là gia vị trong cuộc sống, một ngày nào đó sẽ biến chất, anh trung thành vĩnh viễn chỉ có tăng thêm tiền vào tài khoản.
Có thể chặn vận đào hoa của anh, nhưng tuyệt đối không thể chặn tài phú của anh.
Thực tế thì Hạ Linh cũng không tính là hoàn hoàn toàn lừa Bách Hành, gần đây anh đang phụ trách một hạng mục nhẫn cưới của công ty, thật sự rất là bận.
Phần lớn những người kết hôn bây giờ vẫn lấy nhẫn đính kim cương là chính, rất ít người dùng trang sức khác, kiểu dáng quanh quẩn cũng chỉ có mấy kiểu, cho nên muốn thiết kế có thể nổi bật thì rất khó, Hạ Linh thức mấy đêm, mới kịp giao bản thảo trước ngày đã định, sau lại sửa ba lần, cuối cùng mới được hoàn thiện dưới dạng mẫu.
Hoàn thành hạng mục này, Hạ Linh có thời gian rảnh rỗi, tự nhiên có thời gian đi chơi với Bách Hành.
Khiến anh cảm thấy kinh ngạc chính là, Bách Hành thế nhưng cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh, có lẽ không tìm ra được đề tài gì, nghẹn ra một câu, "Tôi có cần chuẩn bị gì không?"
Khi trên app, Hạ Linh luôn cố ý tỏ vẻ lãnh đạm, không nhẹ nhàng dễ gần như khi bọn họ nói chuyện phiếm, "Không cần."
Bách Hành không trả lời, Hạ Linh phát huy chiêu thức lạt mềm buộc chặt đến hết mức, tất nhiên sẽ không vội vàng chủ động gửi tin nhắn.
Rất nhanh đã đến thứ tư.
Hạ Linh tan làm thì về nhà tắm rửa, mặc áo sơ mi trắng quần đen đơn giản, xị thêm ít nước hoa.
Anh chọn hương gỗ, hương hoa hồng cùng gỗ đàn hương rất phù hợp với ấn tượng sạch sẽ lần đầu, sau đó là mùi xạ hương cùng mùi tuyết tùng tăng thêm cảm giác ôn như trầm ổn, khí chất ôn nhu đáng tin này là nơi khiến những thiếu niên ngây thơ muốn dựa vào.
Hạ Linh sớm đã lái xe đến chỗ hẹn, dừng xe xong thì đứng dưới ánh đèn đường chờ Bách Hành.
Chưa đến 8 giờ, anh đã nhìn thấy Bách Hành một mình xuất hiện giữa đám đông trên đường.
Trong đêm, Bách Hành như một viên mình châu biết đi trong biển sâu, những nơi đi qua, đều được toả sáng, khiến ánh đèn đường neon sáng rỡ trên đường trở nên mờ nhạt, trai gái đi qua bên cạnh cậu, đều không nhịn được nhìn nhiều mấy phần.
Hạ Linh càng thêm tán thưởng mắt nhìn của mình quá tốt.
Bách Hành cũng nhìn thấy anh, đôi mắt đen láy sáng lên, bước chân đã chuyển thành chạy chậm tới chỗ anh, giống như vì sao rơi xuống nhân gian, tự động rơi vào lòng bàn tay Hạ Linh.
Bị nắm chặt, bị cất giữ.
Hạ Linh cảm nhận được trái tim từ lâu không rung động đang nhộn nhịp, nhưng ở thời điểm Bách Hành đến gần đã bình thường trở lại, đôi mắt hạnh của Bách Hành lòng lanh, nhìn chằm chằm vào Hạ Linh, vành tai bỗng dưng lại nổi lên rạng hồng.
"Một mình cậu tới à?" Hạ Linh thấy bên cạnh cậu không còn người nào nữa.
Bách Hành gật đầu, "Tôi nói với cô câu lạc bộ trong trường có hoạt động, tự mình lái xe tới." Cậu chớp chớp mắt như muốn được khen, "Tôi không để bị lộ."
Ý tứ muốn khen ngợi quá rõ ràng, Hạ Linh lại giả vờ không nhìn ra, chỉ cười nói, "Quán bar của bạn tôi ở ngay phía trước, chúng ta đi thôi."
Bách Hành khẽ mím đôi môi hồng nhuận, đi theo bên cạnh Hạ Linh.
Cậu có chút hưng phấn không nói nên lời, vì là lần đầu đi quán bar, cũng là vì cùng Hạ Linh đi quán bar.
Bách Hành lặng lẽ nhìn khuôn mặt lạnh lùng khi không cười của Hạ Linh, tự cho là không dấu vết dịch tới bên người Hạ Linh, Hạ Linh chú ý tới động tác nhỏ của cậu, nghĩ nghĩ, nắm lấy tay Bách Hành, nhìn cậu mang theo tia ái muội nói, "Nhiều người, nắm đi."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Bách Hành chưa từng cùng bất kỳ người nào thân thiết như vậy trừ người nhà, cũng không bài xích, gương mặt cậu đỏ ửng, tùy ý để Hạ Linh nắm.
Đến tận khi đi vào quán bar, Hạ Linh mới buông tay.
Hơn 8 giờ, người đến quán bar dần dần nhiều lên, ánh đèn ngũ sắc lập loè, ghế dài có người đánh bài uống rượu, âm nhạc sôi trào, lắc lư trên sàn nhảy, cả đám người cười nói vui vẻ, thế giới trong trắng của Bách Hành như bị nứt ra, bị sự hủy hoàng ầm ĩ của thế giới bên ngoài xâm nhập vào.
Hạ Linh hiển nhiên là khách quen ở đây, cùng mấy bartender bên trong chào hỏi, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt diễm lệ của Bách Hành đang ngơ ngác, nhìn qua có chút không thích ứng được, Hạ Linh đưa tay về phía cậu, lẳng lặng nhìn cậu.
Ở hoàn cảnh xa lạ, Hạ Linh trở thành người duy nhất Bách Hành có thể dựa vào, cậu không nghĩ ngợi nắm lấy tay Hạ Linh, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Hạ Linh dẫn Bách Hành xuyên qua khung cảnh đầy màu sắc, đi vào một lô ghế dài trong góc, đem tiểu thiếu gia đi nhầm vào "Động ma quái" ấn lên sô pha mềm mại, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, anh cười đến chân thành, mặt mày đều giãn ra.
Bách Hành cắn răng, “Anh cười cái gì?”
Hạ Linh đột nhiên đến nghiêng người đến trước mặt Bách Hành, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng, dài giọng nói, "Cậu đoán xem?"
Bách Hành lùi về sau một chút, khẩn trương nói, "Anh đang cười tôi."
"Tôi chỉ là," Hạ Linh chân thành nói, "Rất lâu rồi không gặp được người đáng yêu như Tiểu Bách."
Nghĩ gì đều viết hết lên mặt, không cần anh phải mất công đi đoán.
Tai Bách Hành chậm rãi hồng thành như ánh nắng chiều, cậu nhìn Hạ Linh gần trong gang tấc, hô hấp không thuận.
Hạ Linh thấy chuyển biến tốt liền thu, đứng thẳng dậy, hỏi, "Lát nữa cậu muốn đến trường học hay về nhà?"
“Về nhà.”
"Vậy cậu không được gọi rượu, tôi nhớ rõ trong văn phòng bạn tôi có nước dừa, tôi đi tìm tên đó lấy."
Cho dù Bách Hành có ngây thơ như thế nào, cũng chưa từng nghe qua có ai đi quán bar lại uống nước dừa, cậu có hơi buồn bực khi bị xem như trẻ con, tay mắt nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay của Hạ Linh vừa đứng dậy, nói, "Tôi không uống nước dừa."
"Vậy thì sữa bò?"
Đôi lông mày tú lệ của Bách Hành cau lại, cứng rắn nói, "Cũng không cần."
"Cậu muốn uống rượu?" Hạ Linh có hơi buồn rầu, "Nếu như người nhà cậu biết thì sao?"
Bách Hành nhìn anh chằm chằm, "Tôi cũng không phải trẻ con."
Nhưng người nhà của cậu xem cậu thành trẻ con a, Hạ Linh thầm mắng, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định để Bách Hành tận hứng, "Thôi được, chúng ta rượu trái cây nồng độ thấp."
Bách Hành lúc này mới thoả mãn lộ ra tươi cười.
"Cậu ở đây đợi tôi, đừng chạy lung tung." Hạ Linh dặn dò.
Bách Hành chậm rãi buông tay Hạ Linh, ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Linh đứng dậy đi tới quầy bar, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Bách Hành ngày ngắn ngồi trên ghế dài, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt tinh tế trắng nõn, đẹp đến kinh người.
Trái tim anh lại "thình thịch" kêu hai tiếng.
Bởi vì quầy bar cách lô ghế dài một đoạn, Hạ Linh rất nhanh đã không nhìn thấy được tình huống bên kia.
Anh tìm thấy người pha chế quen thuộc, gọi cho Bách Hành một ly rượu trái cây nồng độ thấp, lại cùng bạn bè nói chuyện phiếm, mới xoay người đi về lô ghế dài .
Mà lúc anh rời đi chưa tới 15 phút, Bách Hành bên kia liền xảy ra chuyện.
Mấy gã uống rượu đến mức không biết trời đất gì đem Bách Hành trở thành con gái, bảo vây ghế dài, mở miệng đùa giỡn, không cho Bách Hành đi.
Lúc Hạ Linh đi tới, cảnh thượng nhìn thấy chính là Bách Hành đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, gương mặt luôn ngoan ngoãn dưới ánh đèn mờ ảo không hiểu sao lại nhiễm vài phần lệ khí, giống như bông hoa kiều diễm ướt át, càng làm người ta thèm muốn.
Bách Hành đơn thuần thiện lương thế nào anh là người biết rõ nhất, bây giờ lại lộ biểu tình chán ghét thế này, khẳng định là tức giận không ít, Hạ Linh tức giận từ đáy lòng, bước nhanh đi qua, đẩy Bách Hành ra khỏi quỷ say rượu trước mặt, như hộ hoa sứ giả che trước người Bách Hành, lạnh giọng mắng, "Mấy người uống say rồi, mời đi cho, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Không phải chưa từng ở quán bar gặp phải mà men, nhưng việc này liên quan đến Bách Hành, Hạ Linh trong lòng như có lửa đốt, cố gắng lắm mới không khiến anh chửi ầm lên.
Gã đàn ông uống đến say không biết trời đất gì híp híp mắt, thấy rõ mặt Hạ Linh, càn quấy cười ha ha, "Chỉ bằng hai tên tiểu bạch kiểm, muốn không khách khí thế nào," gã vươn tay muốn chạm vào mặt Hạ Linh, trêu đùa, "Không bằng gọi tiếng ca ca nghe nào, ca ca mời hai đứa ly rượu."
Hạ Linh đang định hất bàn tay bẩn thỉu đang duỗi đến ra, nhưng một bàn tay thon dài trắng nõn nhanh hơn anh một bước nắm chặt tay gã đàn ông.
Anh còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy người được anh che chở sau người Bách Hành như một làn gió đứng ra, anh thậm chí không nhìn rõ Bách Hành ra tay như thế nào, gã say rượu đã bị một quyền đánh bại nằm trên mặt đất, Bách Hành không cho gã cơ hội đứng dậy, chân dài nhẹ nhàng nhấc lên, gã đàn ông nhìn qua ít nhất phải 170 cân thân hình như bao tải thủng bị đá bay ra ngoài, âm thanh loảng xoảng rơi vỡ của chén rượu trên mặt bàn vàng lên.
Hạ Linh ngơ ngác nhìn thân ảnh cao gầy của Bách Hành, hồi lâu không nói nên lời.