Lúc Hạ Linh đi đến cửa, buổi đấu giá đã bắt đầu được khoảng mười phút.
Anh đưa thư mời cho nhân viên, một đường thông suốt đi đến hội trường, vừa vào đã thấy Vương Sóc phất phất tay với anh.
Anh đi đến chỗ đã sắp xếp ngồi xuống, Vương Sóc hạ giọng hỏi: "Tắc đường à?"
Hạ Linh ừ một tiếng, anh nhìn trên đài triển lãm, sản phẩm đang đấu giá là viên hồng ngọc "Cánh bướm" của một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong nước, thanh âm hét giá lần lượt vang lên, cuối cùng, một người đàn ông trung niên lấy được với mức giá 11 vạn.
Là tác phẩm của một nhà thiết kế trang sức trong nước, viên hồng ngọc này cũng không tính là một món hàng cao cấp, chủ yếu là dựa vào kiểu dáng cùng ý tưởng sáng tạo, có thể bán được với mức giá này đã xem như rất tốt.
Hạ Linh cũng có tác phẩm trong danh sách đấu giá, anh làm người thiết kế trang sức cho một nhãn hàng cao cấp ở Trung Quốc, ngẫu nhiên sẽ buông thả bản thân, sử dụng những viên đá quý thô giao dịch được từ thị trường để tạo ra những tác phẩm phù hợp với thẩm mỹ của bản thân.
Thị trường trang sức trong nước chỉ mới nổi lên mấy năm gần đây, mấy năm trước đá quý thời trung cổ có thổi lên một làn gió, tuy nhiên, có rất ít chỗ đứng cho những người thiết kế trang sức tự đó như bọn họ phát huy tài năng, phần lớn tác phẩm được tạo ra đều là để phù hợp với thẩm mỹ đại chúng, so với những nghệ thuật gia thỉnh thoảng phê bình thẩm mỹ đại chúng theo khuôn sáo cũ, Hạ Linh lại thản nhiên chấp nhận hiện tượng này.
Suy cho cùng, thiết kế là để phục vụ phần đông số người, mà nghệ thuật lại là sự đơn độc, người trước có thể kiếm tiền, người sau là dựa vào vận khí để kiếm tiền, Hạ Linh là người bình thường, anh thích tiền, không thích mạo hiểm đánh cược bản thân có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên anh tình nguyện thiết kế phục vụ thị trường thẩm mỹ đại chúng.
Nếu lúc nào đó tế bào nghệ thuật không chịu yên phận, anh sẽ thuận theo ý muốn bản thân đem tác phẩm sáng tác đưa lên sàn đấu giá, có người đánh giá cao đương nhiên là tốt, nếu không được, cũng có thể kiếm được chút tiền, dù sao đối với anh mà nói cũng không lỗ.
Anh là một nhà thiết kế mới, không nổi tiếng như những nhà thiết kế thành danh khác, tác phẩm đắt giá nhất anh bán ra trong hai năm qua là một chiếc vòng cổ ngọc màu lam, nguyên thạch là lúc đi công tác Hồ Bắc anh ngẫu nhiên đào được, được một vị phu nhân mua với giá 7 vạn.
Lần này tác phẩm đấu giá của Hạ Linh là một đôi hoa tai Hồng ngọc khảm vụn kim cương, xét về độ cao cấp của đá quý thì không có giá trị sưu tầm lớn, nhưng thắng ở chỗ thiết kế xa hoa đẹp mắt, là món đồ rất được lòng các quý phu nhân, Hạ Linh nghe hét giá, đúng như anh đoán, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi mua nó với giá 6 vạn.
Anh cũng không vội đi, bởi vì "nhân vật chính" vẫn chưa được đưa lên sân khấu.
Buổi đấu giá mùa xuân lần này, đáng chú ý nhất chính là chiếc nhẫn ngọc lục bảo đính một viên Columbia 22 carat, từ trước khi tin tức được truyền ra ngoài, một số chuyên gia đã dự đoán chiếc nhẫn có thể đạt tới mức giá 1500 vạn, vì vậy, Hạ Linh cũng muốn tận mắt chứng kiến viên đá quý cao cấp này.
Những viên ngọc lục bảo bảo được đựng trong rương thủy tinh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong hội trường, Hạ Linh tuy rằng đã thấy qua không ít đá quý, nhưng màu sắc trong lại sáng như thế này thì cực kỳ hiếm thấy, nghe từng người mỗi lần hét giá một lần so một lần càng cao, Vương Sóc ngồi bên cạnh cậu cảm thán, "Người có tiền cũng nhiều thật đấy."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Hạ Linh cười nói, “Trung Quốc cũng không thiếu người có tiền.”
“1800 vạn.”
Lời nói của anh rất nhanh đã được nghiệm chứng, giọng nói nhẹ nhưng vang lên trong hội trường, sau ba lần gõ chốt, viên ngọc bảo bán ra so với dự đoán còn nhiều hơn 300 vạn.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía người mua, Hạ Linh cũng không ngoại lệ, ánh mắt cậu lướt qua đám người, chỉ nhìn thấy được một người mặc một bộ phận tây trang màu đen, nhìn rất trẻ, ngồi bên cạnh là một người phụ nữ thành thục, chắc là trưởng bối của anh, Hạ Linh để ý thấy trên tay người phụ nữ đeo hồng mã não, từng viên sáng bóng đều đặn, hiển nhiên là vật phẩm có giá trị cao.
Xem ra hôm nay hai người này đặc biệt đến đây vì chiếc nhẫn ngọc lục bảo này.
Không nhìn thấy mặt của người ra giá, Hạ Linh có hơi mất hứng.
Kế tiếp là tác phẩm của mấy nhà thiết kế, anh nhìn thời gian, có hơi muốn đi, đang định hỏi Vương Sóc có muốn đi cùng hay không, người vừa mua được viên ngọc lục bảo kia lại đứng lên, hơi khom người đi ra ngoài, chắc là muốn đi toilet, Hạ Linh rất có hứng thú nhìn người này, đợi người thanh niên kia đứng thẳng lên, quay mặt về phía cậu, đột nhiên như bị một mũi tên đâm trúng hồng tâm, trong khoảnh khắc trái tim như ngừng đập.
Thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, da trắng như tuyết, lông mày như núi xa, đôi mắt hạnh trong veo như nước suối trong núi, con ngươi đến nhánh, làm Hạ Linh không nhịn được liên tưởng tới một viên hắc mã não anh từng gặp, sáng bóng trong suốt, diện mạo vốn là có chút nữ khí, nhưng sống mũi cao thẳng trung hòa ba phần nữ tính, làm cho khuôn mặt diễm lệ mà không tục khí, giống như đóa hoa mọng nước, nhìn quanh sinh tư, kinh diễm bốn phương.
Hạ Linh là một nhà thiết kế, cũng có thẩm mỹ riêng, đối với ngoại hình cực kỳ kén chọn.
Anh từng có vài mối tình, mỗi người đều là những chàng trai đẹp hiếm có, nhưng không một người nào trong số bọn họ đúng với sở thích của anh như người thanh niên kia, anh thậm còn thở dài, loại gen này quá mức thần kỳ, thế mà có thể đem những điểm thẩm mỹ của anh kết hợp hoàn hảo lên cùng một người.
Ngày cả trai thẳng đến không thể thẳng hơn là Vương Sóc, lúc nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên cũng không khỏi sững sờ,“Người này như thế nào lớn lên ......”
Hạ Linh nhìn chằm chằm người thanh niên, mãi đến khi thân ảnh kia biến mất ở khúc cua mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Vương Sóc thấy biểu tình của anh, cân nhắc một chút, thấp giọng nói, "Có phải cậu coi trọng người ta rồi không, tôi phải nhắc nhở cậu, vừa rồi người ta tùy tiện ra tay chính là 1800 vạn, cậu cẩn thận đừng có rước họa vào thân."
Lý trí nói với Hạ Linh, người thanh Niên kia không phải người anh có thể chọc vào, nhưng nếu con người có thể tự mình kiểm soát, vậy thì tình cảm chính là thứ vô dụng nhất, anh nhướng mi, liếc mắt nhìn Vương Sóc một cái, đứng dậy đi về phía khúc cua.
Đối với một nhà thiết kế mà nói, có được nguồn cảm hứng dồi dào là điều quý giá nhất —— nhỏ thì như ngọn gió đầu tiên của mùa thu, những bông tuyết bay phất phới ngày đông chí, lớn thì như bầu trời bao la mênh mông bát ngát, bất ngờ như một cơn sóng thần đột nhiên xảy ra, đấy đều là cơ hội để tạo ra nguồn cảm hứng.
Cảm hứng thiết kế của Hạ Linh, chính là xuất phát từ một tình yêu ngắn hạn này đến một tình yêu khác.
Có lẽ bởi vì anh trời sinh đa tình, rất dễ đối với một người nào đó có hảo cảm, có thể là vì gương mặt của người đó, lời nói, ánh mắt, hành động, anh liền có thể toàn tâm toàn ý yêu, nhưng anh là người thích cảm giác mới mẻ, thích nhanh, chán cũng nhanh, yêu ngắn thì một tháng, lâu nhất là nửa năm, sau khi chia tay, lại tiếp tục đợi một Muse khác xuất hiện.
Thực hiển nhiên, anh không để ý ngày tháng lâu dài, người có thể khiến cậu sinh ra dao động, không lý nào cậu lại buông tha dễ dàng như thế.
Khi Hạ Linh 18 tuổi, thích những người đàn ông thành thục, sau khi tốt nghiệp đại học, lăn lộn trong xã hội mấy năm, năm nay 26 tuổi, ngược lại lại thích những thiếu niên trong sáng hơn, giống như thực vật trồng trong nhà kính, chỉ cần tưới nước, là có thể tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Hạ Linh quyết định tìm cách hái xuống bông hoa xinh đẹp này.
Anh đứng trước cửa toilet, do dự một chút, tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống, cầm trên tay lắc lắc, lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong.
Thanh Niên đã sớm rửa tay, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, anh nâng mắt lên, xoay người một cái liền đụng vào người thanh niên, đồng hồ lạch cạch rơi xuống đất, giày anh cũng mạnh mẽ giẫm xuống, nghe thấy tiếng nứt vỡ, mới giả vờ đứng vững, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên gần trong gang tấc.
Khoảng cách quá gần, ảnh hưởng thị giác càng lớn, Hạ Linh nhìn khuôn mặt thanh niên áy này, giọng nói thanh thúy hướng anh nói, "Xin lỗi, anh không sao chứ?"
Hạ Linh cố ý tạo ra bất ngờ, tất nhiên là không có khả năng năng có việc, anh cười lắc đầu, xoay người nhặt đồng hồ lên, nhỏ giọng kinh hô.
Thanh niên cũng nhìn thấy mặt kính đồng hồ bị vỡ, đôi mắt hơi lóe, "Cái này…"
Hạ Linh đem đồng hồ bỏ vào túi, hào phóng nói, "Không sao, là tôi không cẩn thận giẫm lên."
Nhưng người thanh niên lại khẳng định nói, "Tôi cũng có một phần trách nhiệm, để tôi bồi thường cho anh."
Hạ Linh nhìn gương mặt trắng nõn có chút bối rối, trong lòng ngày càng hài lòng với khuôn mặt thuần khiết trước mắt này, anh vốn dĩ cũng không phải muốn tống tiền người ta, cười nhẹ nói, "Cái này vẫn còn bảo hành, nhưng nếu cậu thấy có lỗi, vậy chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, nếu sửa chữa quá mức tốn kém, tôi lại tìm cậu."
Thanh niên sửng sốt, không nghĩ tới thật sự muốn cậu chịu trách nhiệm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, lấy điện thoại ra cùng anh thêm bạn tốt.
Hạ Linh đem điện thoại của mình đưa qua, nhìn đối phương điền hai chữ Bách Hành, yên lặng nhẩm lại một lần, trong lòng không hiểu sao có chút quen thuộc, hình như đã từng thấy qua, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.
Mục đích đã đạt được, Hạ Linh rất hài lòng nhận lại điện thoại, hướng Bách Hành gật gật đầu, "Được rồi, cậu mau trở lại hội trường đi, buổi đấu giá vẫn chưa kết thúc đâu."
Bách Hành ừ một tiếng, không nghĩ nhiều, nhấc chân rời đi.
Hạ Linh đứng ở phía sau cậu, nhìn hai bàn tay lộ ra khỏi tây trang, vừa rồi anh liền để ý tới đôi tay này, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, giống như ngọc cao cấp, tỏa sáng lấp lánh.
Đẹp đến mức như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tinh xảo.
Hạ Linh không vội xem nội dung mạng xã hội của Bách Hành, cũng không quay lại hội trường đấu giá, gửi tin nhắn cho Vương Sóc nói mình đi trước, vòng đến cửa sau, đi ra bãi đậu xe lấy xe.
Trên đường về vẫn kẹt xe khiến người ta phát bực, nhưng so với bực bội lúc đi, khi về tâm tình Hạ Linh lại rất tốt, ít nhất lần này, anh không chỉ có thêm mấy vạn, mà còn tìm được nguồn linh cảm mới là Bách Hành.
Cũng không biết Bách tiểu thiếu gia đối với anh có ấn tượng thế nào?
Nhiều năm này, Hạ Linh chủ động tấn công chỉ có một lần thất thủ, chuyện này khiến anh buồn bã hai tháng, nhưng lúc ấy anh còn trẻ, không hiểu được chân lý tình cảm chỉ là chút gia vị, bây giờ cho dù thật sự không thể thành công, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy đáng tiếc.
Lang thang giữa những bông hoa, Hạ Linh tuân thủ ba nguyên tắc, không lạm giao, không xuất quỹ, không lừa hôn.
Hai điều trước quá vô vị, điều cuối cùng thì quá thấp kém.
Chỉ cần anh giữ vững lập trường, chỉ là yêu đương mà thôi, dễ hợp dễ tan, ai cũng không có tư cách chỉ trích cách sống của anh.