Bách Hành có tài xế trong nhà tới đón, nhưng cũng không vội trở về, mà cùng Hạ Linh chậm rãi đi dạo dọc quảng trường.
Đêm mùa xuân mang theo gió lạnh, thổi quá làm Hạ Linh khẽ rùng mình, anh ở dưới ánh đèn đường nhàn nhạt nhìn gương mặt xinh đẹp của Bách Hành, cảm giác lạnh lẽo giống như cũng không khó chịu đựng như vậy, anh nói, "Lần này là tôi không phải, tôi thật sự xin lỗi cậu."
Hàng mi Bách Hành hơi động, "Tôi cũng không keo kiệt như vậy."
"Tôi đương nhiên biết cậu không phải người keo kiệt," Hạ Linh tiếp lời, "Thế này đi, tôi có một người bạn mở quán bar trên đường Xuân Hoa, tôi dẫn cậu tới đó chơi đi."
Bách Hành nghiêng đầu nhìn anh, không đáp ứng ngay, dáng vẻ có hơi đỏ dự.
"Cậu không phải chưa từng đi quán bar đấy chứ?" Hạ Linh có hơi kinh ngạc, nhìn vẻ mặt này của Bách Hành thì có lẽ là đoán đúng rồi.
Bách Hành muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thành thật nói, "Người nhà không cho tôi đi cái loại này…địa phương."
Loại nào địa phương? Hạ Linh cười cười, trong ấn tượng của Bách Hành, chẳng lẽ quán bar lại là một cái hang động huyền huyễn gì, anh không ngờ tới người nhà họ Bách lại quản giáo Bách Hành nghiêm khắc như thế, đến quán bar cũng không cho cậu đi.
Bất kỳ trải nghiệm mới mẻ nào, đều nhất định có thể lưu lại kỉ niệm, Hạ Linh hạ giọng, "Vậy cậu muốn đi không?"
Cho dù có là học sinh ngoan, cũng sẽ thỉnh thoảng muốn nổi loạn, Bách Hành mím môi dưới, dưới ánh nhìn của Hạ Linh, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tôi có thể dẫn cậu đi, nhưng cậu phải hứa với tôi, không được để người nhà cậu biết, tôi không muốn gánh tội danh dạy hư cậu đâu." Hạ Linh nửa đùa nửa thật nói.
Bách Hành do dự hai giây, không nhịn được cám dỗ của việc được đi quán bar, lại gật đầu, còn ngượng ngùng cười nói, "Tôi nhất định sẽ không để bị phát hiện."
Như học sinh ngoan đảm bảo với thầy cô.
"Vậy chờ khi nào tôi rảnh, tôi lại liên lạc với cậu," Hạ Linh lấy điện thoại ra đưa cho Bách Hành, "Số điện thoại của cậu."
Bách Hành nhận lấy, nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào, lại trả lại cho Hạ Linh, Hạ Linh nhìn các đốt ngón tay trơn loáng dưới ánh đèn, vươn tay ra, cầm lấy điện thoại từ phía dưới, năm ngón tay như có như không chạm lên tay Bách Hành, chỉ trong thoáng chốc, tự nhiên như vô tình, điện thoại đã về trong tay.
Bách Hành không nghĩ tới anh sẽ lấy điện thoại như thế, tay bị chạm phải cuộn cuộn lại, mới chậm rì rì thủ lại.
Hạ Linh nhận ra cậu không được tự nhiên, giả vờ khó hiểu hỏi, "Sao thế?"
Bách Hành tránh ánh mắt dò hỏi của Hạ Linh, quay mặt đi ngập ngừng nói, "Không sao…"
Hạ Linh không trêu cậu nữa, cười nói, "Cũng muộn rồi, cậu về đi, tôi cũng phải về đây."
Gió đêm nhẹ nhàng, Bách Hành nhìn áo sơ mi mỏng manh của Hạ Linh, gật đầu.
Hạ Linh vẫy vẫy tay với Bách Hành, "Tôi rất mong đợi cuộc hẹn tiếp theo của chúng ta đấy, gặp lại sau Tiểu Bách."
Anh nói xong, không chờ Bách Hành nói tạm biệt với mình, cứ thế tiêu sái xoay người rời đi.
Bách Hành không thể nói ra lời tạm biệt, đi tới chiếc xe đỗ bên cạnh, quay đầu nhìn lại, bóng dáng kia càng lúc càng mờ dần, không hề có ý định quay đầu lại, mím mím đôi môi hồng, thu hồi tầm mắt, lúc này mới ngồi vào ghế sau rời đi.
——
Thời gian từ buổi hòa nhạc đã qua một tuần lễ, thông tin liên lạc của Bách Hành trong danh bạ của Hạ Linh vẫn trống rỗng.
Hôm đó anh nói là chờ mình có thời gian rảnh sẽ gọi Bách Hành, cho nên tự nhiên là muốn khiến Bách Hành thật sự muốn ăn.
Đối với Bách Hành mà nói, chờ đợi hẳn là một trải nghiệm mới mẻ, dù sao cũng không ai hẹn được Bách tiểu thiếu gia, lại không đặt việc này trong lòng.
Hạ Linh chính là cố ý tạo ra ngoại lệ.
Thật ra thì đến ngày thứ năm, Hạ Linh cũng từng nghĩ có nên liên lạc với Bách Hành hay không, nhưng thấy đoạn lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở thời điểm buổi hoà nhạc kia, Hạ Linh liền giữ vững ý định ban đầu.
Bách Hành có thể nhịn được tò mò không hỏi anh chuyện đi quán bar, anh đương nhiên không thể vội vàng.
Hạ Linh biết rõ, người quá chủ động sẽ dễ đánh mất quyền chủ động trong một đoạn tình cảm.
Nhưng anh cũng không phải cái gì cũng không làm, tối thứ bảy lúc Bách Hành đi chơi, bảng tin của Hạ Linh vẫn luôn trống nhiều thêm một bài đăng chỉ Bách Hành nhìn thấy —— ảnh chụp là ảnh tháng trước anh cùng đồng nghiệp đi bar chụp một ly Martini, ánh sáng mờ ảo, liếc một cái là biết anh đang ở đâu.
Anh không tin Bách Hành nhìn thấy bức ảnh này trong lòng lại không có cảm giác, cho dù Bách Hành đối với anh không có ý ở phương diện kia, cũng sẽ vì đã hứa sẽ dẫn cậu đi quán bar cuối cùng lại chậm chạp không thấy đâu, ngược lại lại đi cùng nguời khác.
Bị biến thành lựa chọn thứ hai, cho dù là ai trong lòng đều sẽ thấy không thoải mái, đây là chuyện bình thường, huống hồ gì người luôn được đặt lên hàng đầu quan tâm như Bách Hành.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Bây giờ Bách Hành chắc là rất tức giận đi, có lẽ sau này cũng không muốn phản ứng anh rồi.
Hạ Linh không định chơi quá mức, thật sự làm Bách Hành cảm thấy anh là người nói không giữ lời, vì vậy quyết định phá vỡ im lặng bảy giữa hai người.
Đăng ảnh xong, Hạ Linh ở nhà thoải mái uống say, làm giọng mình khàn khàn giống như khi say rượu, đêm khuya 11 giờ 30, tìm số Bách Hành trong danh bạ, ấn xuống.
Tiếng "tút tút" quá mười giây, Hạ Linh không chờ điện thoại được bắt máy, lập tức kết thúc cuộc gọi.
Anh nằm trên giường, tìm một tư thế ngủ thoải mái, đúng như anh nghĩ, lúc này Bách Hành nhanh chóng bắt máy, nhưng ngay khi tiếng "tút" vừa dứt, anh lại kết thúc cuộc gọi.
Quá tam ba bận, Hạ Linh ngáp một cái, quyết định đợi ba phút, nếu Bách Hành không gọi lại, anh lại tiếp tục hành vi vừa rồi.
Ngay khi điện thoại vừa rung, Hạ Linh không nhịn được bật cười, anh sợ Bách Hành hối hận, không tiếp tục giả vờ nữa, lập tức bắt máy, giả vờ say rượu, mơ hồ hỏi, "Cậu là ai?"
Bách Hành nghe ra giọng Hạ Linh không đúng, sửng sốt hai giây, mới chậm rãi nói, "Tôi là Tiểu Bách."
"Tiểu Bách, Tiểu Bạch?" Hạ Linh dựa lên gối đầu mềm mại, nhìn ánh đèn ấm áp, lười biếng nói, "Tiểu Bạch thỏ, tôi không quên Tiểu Bạch thỏ nào hết a."
Anh vừa nói vừa rũ mắt không tiếng động cười cười, Bách Hành bên kia điện lỗ tai nhất định đỏ rồi đi.
"Tôi không phải Tiểu Bạch…" Bách Hành không nói ra cái từ "thỏ" kia, nghiêm túc nói, "Tôi là Bách Hành."
Hạ Linh bị câu trả lời đáng yêu đến muốn lăn lộn hai vòng, nhưng đã diễn thì phải diễn đến cùng, anh không thể để mình bị lộ, quyết tâm diễn một màn say rượu, lẩm bẩm nói, "Nhưng tôi thích Tiểu Bạch thỏ, nếu cậu không phải Tiểu Bạch thỏ, tôi liền không nói chuyện với cậu…"
Bách Hành không trả lời anh, thầm nghĩ mình chưa từng bị "đùa giỡn" như này bao giờ đâu, không biết phải làm thế thế nào.
Nửa ngày sau, mới nghe thấy giọng Bách Hành có chút oán trách, "Tôi thấy bài đăng của anh, anh uống say."
Quả nhiên là để ý.
Hạ Linh làm bộ nghe không hiểu cậu nói gì, anh bây giờ đang say rượu, rất thích hợp càn quấy, "Tôi không say, tôi biết cậu là Tiểu Bạch thỏ, cậu nhớ tôi, cho nên mới gọi điện thoại cho tôi đúng không?"
“Là anh,” Bách Hành hẳn là bĩu môi, "Anh gọi cho tôi trước."
Hạ Linh nhẹ giọng, nghe như đang làm nũng, "Vậy cậu có nhớ tôi không?"
Bách Hành trầm mặc, không trả lời, cũng không phủ nhận.
"Cậu không nói gì, tôi sẽ xem như cậu thừa nhận." Hạ Linh kéo dài giọng, "Tiểu Bạch thỏ ——”
Bách Hành dường như là không biết phải làm sao với anh, nhẹ nhàng thở dài, "Tôi chờ anh tỉnh rượu lại cùng anh nói chuyện.'
"Cậu muốn cúp điện thoại của tôi sao?" Hạ Linh cười khẽ, chắc chắn nói, "Tôi đoán cậu không đành lòng đâu."
Kỳ thật anh cũng không biết bây giờ Bách Hành đang nghĩ gì, anh chỉ muốn thử, nhưng điện thoại còn chưa ngắt, Bách Hành là thật sự không đành lòng.
Hạ Linh nhịn không được có chút đắc ý, anh cùng Bách Hành quen biết chưa đến một tháng, chỉ gặp mặt ba lần, từ tình hình hiện tại suy ra, mặc kệ là điểm nào của anh vừa mắt Bách Hành, Bách Hành hiển nhiên đối với anh cũng rất có hảo cảm.
“Tiểu Bạch thỏ, cậu còn nghe không?"
Bách Hành rầu rĩ "Ừ" một tiếng, thoả hiệp mà chấp nhận cái xưng hô này.
Hạ Linh trở mình, vùi mặt vào gối, "Tôi có hơi mệt, cậu thì sao?"
"Vậy anh ngủ đi."
"Được," Thành âm Hạ Linh từ tầng vải dệt truyền ra, nguyên bản âm sắc trong trẻo có điểm nhão nhão dính dính, “Nhưng tôi muốn nghe Tiểu Bạch thỏ nói chúc ngủ ngon với tôi."
Bách Hành do dự một lúc, cuối cùng thoả mãn nguyện vọng của con ma men anh đây, ngập ngừng nói, "Ngủ ngon."
Hạ Linh cảm thấy mỹ mãn, cao giọng nói, "Ngủ ngon, thỏ trắng bảo bảo."
Anh không cúp điện thoại, giả vờ ngủ, còn đặc biệt đem điện thoại đến gần mặt, để Bách Hành có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
Bách Hành lúc này, mặt chắc là đỏ lên rồi đi.
Hạ Linh còn đang suy đoán vẻ mặt của Bách Hành, yên lặng đợi Bách Hành cúp điện thoại trước, nhưng đợi mấy phút, điện thoại vẫn hiển thị cuộc gọi được kết nối, anh giả vờ ngủ đến có chút mệt mỏi, đang do dự có nên giả bộ xoay người đem điện thoại cúp đi, liền nghe thấy di động truyền đến một tiếng "Ừm" rất nhẹ, theo thanh âm dần biến mất, Bách Hành cũng cúp máy.
Hạ Linh cầm đi động, tiếng ừm bạn nãy có hơi biệt nữu, không nhịn được bật cười, mặc kệ là Tiểu Bách, Tiểu Bạch, hay là Tiểu Bạch thỏ, thỏ trắng bảo bảo, cái nào cũng đều đáng yêu đến nỗi làm anh yêu thích không thôi.