Không ngoài dự đoán của Hạ Linh, một công tử thế gia như Bách Hành tuyệt đối sẽ không muốn nợ người khác, cho dù hai người có là bèo nước gặp nhau.

Anh quay người lại, giả vờ khó hiểu ừ nhẹ một tiếng.

Không biết có đúng không, anh phát hiện vành tai Bách Hành hơi đỏ, nhìn qua càng thêm mấy phần thuần khiết.

"Đồng hồ của anh sửa được chưa?"

Phùng Tiểu Phượng nhìn nhìn hai người bọn họ chuyện, nói một một câu chị đợi cậu bên ngoài rồi rời đi.

Trong vườn chỉ còn lại Hạ Linh cùng Bách Hành, giữa vườn hoa lộng lẫy, Hạ Linh nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ một chút, mới hỏi Bách Hành, "Cậu muốn nghe lời thật lòng không?"

Bách Hành chậm rãi gật đầu.

Anh tiếc nuối nói, "Thợ sửa chữa nói đồng hồ hỏng nặng quá, không thể sửa được nữa."

Kỳ thật anh căn bản không tính đem đi sửa.

Bách Hành không nghĩ tới kết cục lại như vậy, nhẹ giọng a một tiếng, nghi hoặc nói, "Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết, tôi có thể bồi thường cho anh."

"Cũng không phải loại đồng hồ đắt tiền gì," Hạ Linh ngẩng đầu nhìn Bách Hành, "Tôi không nói với cậu, là sợ cậu sẽ để ý, bây giờ cậu biết rồi, cũng không cần để trong lòng, chỉ là…"

“Chỉ là cái gì?”

Dáng vẻ Hạ Linh có hơi buồn bã, "Cái đồng hồ này là một người bạn tốt tặng cho tôi, với tôi mà nói thì có ý nghĩa kỷ niệm hơn."

Quả nhiên, Bách Hành cau mày, vừa định mở miệng, Hạ Linh đoán cậu sẽ muốn bồi thường cho anh một chiếc đồng hồ khác y chang, phương pháp giải quyết của người có tiền luôn đơn giản mà hữu dụng, nhưng Hạ Linh sẽ không cho Bách Hành cơ hội này.

"Nhưng nghĩ lại, mất một cái đồng hồ, giá thể gặp được một người bạn mới, với tôi mà nói đây là một chuyện tốt." Hạ Linh nói tới đây, thong thả chớp mắt một cái, không chắc chắn nói, "Tôi tự chủ trương xem cậu là bạn bè, cậu sẽ không để ý chứ."

Vành tai Bách Hành càng hồng, thấp giọng nói, "Sẽ không," sợ Hạ Linh không tin, lại bổ sung, "Chúng ta là bạn bè."

Đúng là quý công tử có nền giáo dục tốt đẹp không bao giờ làm người ta thất vọng mà.

Làn da Hạ Linh trắng nõn, đuôi mắt hẹp dài, là vẻ đẹp cổ điển, lúc anh không cười thì lạnh lùng như một bức tranh thủy mặc, nhưng khi cười lại rạng rỡ, khuôn mặt anh tuấn thêm vài phần tú lệ, lúc này anh đúng lúc hướng Bách Hành cười cười, lộ ra vẻ vui mừng, trêu ghẹo nói, "Không nghĩ tới có thể cùng Bách tiểu thiếu gia trở thành bạn bè."

Đôi mắt đen láy của Bách Hành khẽ động, không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Linh, chuyển tầm mắt đi mới nói, "Chuyện cái đồng hồ…"

"Đã là bạn bè, đương nhiên là không có việc gì," Hạ Linh vẫn cười, "Nếu cậu vẫn còn để ý, tôi thật ra có chuyện muốn nhờ cậu giúp."

Bách Hành nghe thấy có thể bồi thường, không do dự nói, "Anh nói."

"Tôi nhìn thấy buổi hòa nhạc cậu chia sẻ, thật ra tôi cũng thích bạn nhạc đó, nhưng không mua được vé, không biết cậu có cách nào không?"

Đối với âm nhạc Hạ Linh không có quá nhiều hứng thú, nhưng muốn theo đuổi ai đó, thì phải gãi đúng chỗ ngứa, muốn mua vé buổi hòa nhạc với người bình thường là chuyện khá khó khăn, nhưng nếu đối phương là người nhà họ Bách như Bách Hành đây, thì lại là chuyện chỉ bằng một câu nói.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Hai mắt Bách Hành sáng lên, "Anh cũng thích sao?"

Hiển nhiên biểu hiện này là vì thấy được người cùng sở thích, Hạ Linh rất nể tình mà gật đầu, khao khát nói, "Nếu mua được vé thì tốt biết mấy."

"Tôi có cách." Bách Hành không nghĩ nhiều, mím môi ngượng ngùng cười nói, "Tôi có thể cho anh vé."

Mỹ nhân mỉm cười, cảnh đẹp ý vui, Hạ Linh cười đến đôi mắt hơi cong, mang theo chút ý tứ sùng bái nói, "Vậy thì tốt quá, tôi hỏi nhiều bạn bè rồi, bọn họ đều nói không có cách nào, không nghĩ tới Bách thiếu vậy mà có cách giải quyết."

Không ai là không thích được người khác khen ngợi, cho dù là người lớn lên trong tiếng khen ngợi của người khác như Bách Hành, không chỉ muốn được khen, mà còn muốn được khen ngợi từ tận đáy lòng.

Bởi vì cùng sở thích, khoảng cách giữa Bách Hành và Hạ Linh được kéo gần không ít, Bách Hành nghe Hạ Linh xưng hô với mình, có hơi bất mãn nói, "Anh có thể gọi tên của tôi."

Chỉ một câu nói, Hạ Linh nghe ra được tiểu thiếu gia không muốn người khác coi mình là hoa trong nhà kính được Bách gia nuôi dưỡng, mặc dù đây chính là sự thật không thể chối cãi, nhưng Hạ Linh vẫn theo ý Bách Hành, "Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, vậy tôi gọi cậu Tiểu Bách?"

Bạn bè xung quanh Bách Hành đều gọi thẳng tên cậu, trừ người nhà ra không ai thân thiết gọi cậu như vậy, cậu nhìn thanh niên khuôn mặt tuấn tú trước mặt, vui vẻ gật gật đầu, ý cười càng thêm chân thành, không nhịn được cũng cảm thấy thân thiết, còn muốn hàn huyên thêm chút nữa, Hạ Linh lại hiểu rõ cái gì gọi là vừa thì đủ, giành trước nói, "Vậy nhé Tiểu Bách, tôi còn có việc, đi trước, 27 gặp lại ở hoà nhạc."

Anh tự quyết định đem ngày diễn ra buổi hoà nhạc là ngày hai người gặp lại, làm một người bạn mới, Bách Hành đương nhiên sẽ không từ chối, "Được."

Hạ Linh đi ra khỏi cửa, lại quay đầu lại mỉm cười với Bách Hành vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, lúc này mới hoàn toàn biến mất sau cửa nhà họ Bách.

Anh nhìn ra được, Bách tiểu thiếu gia tuy rằng rất được sủng ái, nhưng có lẽ vì địa vị quá cao, hoặc là tính tình quá đơn thuần, bên cạnh cũng không có nhiều bạn bè, cho dù có, những vị bạn bè kia phần lớn đều sẽ làm theo ý cậu, mọi việc đều sẽ hỏi ý kiến của Bách Hành trước, điều này cũng dễ dàng cho Hạ Linh cơ hội xâm nhập.

Anh không được Bách Hành đồng ý mà đã xem đối phương là bạn bè, lại lần nữa định ra thời gian hai người gặp mặt, đối với người được chúng tinh phủng nguyệt như Bách Hành là một loại trải nghiệm mới mẻ.

Trở thành một người tương đối đặc biệt bên người một ai đó, có thể gia tăng địa vị trong trí nhớ người đó.

 Huống hồ Hạ Linh nhìn ra được, Bách Hành cũng không bài xích anh, thậm chí đối với anh còn có ấn tượng tốt.

Anh không nghĩ sự việc lại tiến triển thuận lợi thế này, còn tưởng rằng công tử thế gia chân chính như Bách Hành sẽ khó tiếp cận, lại ngờ được, Bách Hành từ đầu đến cuối đều một ngốc bạch ngọt, thế nhưng sau hai lần gặp mặt, liền thuận lợi kết giao.

Hạ Linh không thể không cảm ơn Bách gia mấy năm nay che chở Bách Hành, đem một người thuần khiết như vậy đưa tới trước mặt anh.

Trên đường trở về, Phùng Tiểu Phượng vì tò mò nên hỏi thẳng Hạ Linh cùng Bách Hành có quan hệ gì, Hạ Linh trả lời qua loa lấy lệ, Phùng Tiểu Phượng thấy không hỏi được, không thèm để ý Hạ Linh nữa, Hạ Linh nói rất nhiều lời hay, mới khiến cô lần nữa nở nụ cười.

Trên phương diện dỗ dành người khác này, Hạ Linh cực kỳ có kinh nghiệm.

Ngày hôm sau, giao diện trò chuyện giữa  Hạ Linh và Bách Hành có thêm chút nội dung, người khởi xướng là Bách Hành.

“Lấy được vé rồi.”

Hạ Linh nhìn Bách Hành chủ động nhắn đến, tâm trạng rất tốt, anh nhàn rỗi, nhưng cũng không lập tức nhắn lại cho Bách Hành, mà là nửa tiếng sau mới chậm rì rì nhắn qua, "Tôi vừa đi làm, cảm ơn."

Giọng điệu cực kỳ khách khí.

Bách Hành chắc chắn đang thắc mắc rõ ràng lúc gặp nhau thì vui vẻ thân thiết, vừa lên mạng lại xa cách như vậy đi.

Như gần như xa, lúc nóng lúc lạnh, mới có thể khiến đối phương tò mò.

Nháy mắt đã đến ngày 27.

Hôm nay là thứ bảy, Hạ Linh không đi làm, một giấc ngủ đến tự nhiên tỉnh, đọc tài liệu mới trong ngành, buổi chiều 6 giờ, anh gửi tin nhắn cho Bách Hành, "Tiểu Bách, thực xin lỗi, tôi đột nhiên phải tăng ca, không thể cùng cậu đi hoà nhạc, cậu tìm người khác đi cùng nhé."

Bách Hành rất nhanh trả lời lại, "Không sao."

Thật sự không sao à?

Hạ Linh cười thầm, không tiếp tục trả lời Bách Hành.

Bách tiểu thiếu gia hẳn là lần đầu tiên bị người cho leo cây đi, cảm giác này phỏng chừng không dễ chịu đâu, hiện tại chắc là đang lặng lẽ giận anh kia.

Vừa nghĩ đến gương mặt xinh đẹp kia của Bách Hành vì tức giận mà ửng đỏ, Hạ Linh không khỏi bật cười.

Hoà nhạc bắt đầu lúc 7 rưỡi, còn một tiếng rưỡi nữa, Bách Hành có lẽ không kịp tìm người khác cùng hắn đi hoà nhạc, Hạ Linh ở nhà ăn tối, tính toán thời gian hoà nhạc kết thúc, cầm chìa khoá xe ra ngoài.

8 giờ 50 phút tối, mười phút trước khi kết thúc buổi hoà nhạc, Hạ Linh đến trước cửa phòng buổi hoà nhạc.

Mùa xuân vẫn chưa qua hẳn, gió đêm sẽ lạnh, Hạ Linh nghĩ nghĩ, cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi mỏng xuống xe.

Anh đứng dưới đèn đường, nhìn quảng trường náo nhiệt cách đó không xa, gió lạnh thổi qua làm anh khẽ rùng mình, anh lại mặc kệ đôi tay dần lạnh lẽo.

9 giờ, mọi người dần rời khỏi buổi hoà nhạc.

Hạ Linh căn chuẩn thời gian gửi tin nhắn cho Bách Hành, "Buổi hoà nhạc kết thúc chưa?"

Bách Hành tuy rằng tính tình tốt, nhưng từ câu "ừm" anh vẫn có thể nhận ra cậu không vui khi bị người cho leo cây.

"Ra ngoài rồi à?" Hạ Linh lại hỏi.

Ánh mắt anh dừng ở lối ra, dòng người đông đúc, ánh sáng lờ mờ, dung mạo Bách Hành lại nổi bật, giống như vì sao chiếu sáng trong đêm tối, thậm chí Hạ Linh không phải nhìn quá lâu, liếc một cái là nhìn thấy được.

Bách Hành đang cúi đầu ấn di động, lại "Ừm" một cái không mặn không nhạt.

Hạ Linh không nhịn được mà bật cười, đổi hướng lặng lẽ vòng đến phía sau Bách Hành, tiếp tục cùng cậu nói chuyện phiếm, "Cậu có phải tức giận rồi không, phải làm sao mới tha thứ cho tôi vì lỡ hẹn đây?"

Người đi đằng trước tự nhiên sẽ không phát hiện ra Hạ Linh, "Không tức giận."

"Thật à? Nhưng tôi lại thấy cậu đang giận." 

"Anh cũng không tới, làm sao nhìn thấy tôi."

Quanh co lòng vòng trách anh cho cậu leo cây.

Hạ Linh quyết định không cùng tiểu thiếu gia tán gẫu nữa, hai ba bước đi lên phía trước, nắm lấy cái tay bên trái đang buông bên hông của Bách Hành, thấp giọng cười nhẹ nói, "Tôi đương nhiên thấy được." 

Bách Hành sửng sốt, quay đầu lại, Hạ Linh nhìn con ngươi đen láy đang mở lớn, lúc nhìn thấy mình, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, cùng với vui mừng không thể xem nhẹ, "Anh, sao anh lại?" 

"Tôi sao lại ở đây phải không?" Hạ Linh thưởng thức vẻ đẹp trước mắt, ngữ khí sủng nịch như dỗ trẻ con, "Đương nhiên là tới bồi tội với Tiểu Bách rồi."

Bách Hành đang kinh ngạc còn chưa kịp hoàn hồn, tay cậu bị Hạ Linh nắm, rất nhanh liền chú ý tới lòng bàn tay lạnh lẽo của Hạ Linh, không chắc chắn hỏi, "Anh đợi lâu lắm sao?"

"Không còn cách nào nha, tăng ca tới muộn quá, không có vé không vào được, lại không muốn quấy rầy cậu nghe hoà nhạc, đành phải ở bên ngoài chờ cậu." Hạ Linh hít một hơi, "Không nghĩ tới đêm nay lạnh như vậy, cậu còn muốn giận tôi à?"

Bách Hành bị anh làm cho kinh ngạc, cậu nhìn Hạ Linh, hai má chậm rãi ửng hồng, lẩm bẩm nói, "Tôi nói rồi, tôi không giận…"

Cũng dễ dỗ quá đi, Hạ Linh bật cười, thu lại tay đang nắm tay Bách Hành, anh chú ý tới đầu ngón tay Bách Hành giật giật, là động tác muốn giữ lại, tầm tình sùng sướng dỗ dành nói, "Được, được, Tiêu Bách không tức giận."

Bách Hành mặt càng đỏ hơn, gương mặt phấn hồng diễm lệ như xuân.

—— sao lại đáng yêu như vậy a, Tiểu Bách? Tôi cũng không đành lòng lừa cậu đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play