Triệu Thính Khê hoàn toàn bị thu phục, đi lòng vòng trong phòng quần áo hơn nửa tiếng mới ra ngoài.

Sau khi Kinh Kinh và Kim Kỳ sắp xếp hành lý cho cô xong thì rời đi, Triệu Thính Khê lấy táo trong tủ lạnh ra gặm để lấy lại sức sống rồi vừa hát vừa đi tắm.

Lúc cô nằm lên giường vẫn chưa đến chín giờ, do chênh lệch mười mấy tiếng khiến Triệu Thính Khê khó đi vào giấc ngủ. Cô hạ độ sáng đèn ngủ xuống, trong phòng tràn ngập hương thơm sữa tắm kết hợp cùng đèn ngủ mờ tối.

Triệu Thính Khê nhắm mắt, những chuyện xảy ra ban ngày mang đến nhiều cảm xúc cho cô. Không ngờ chỉ vài năm ngắn ngủi Từ Thanh Xuyên đã quên mất mình. Chắc chắn năm đó anh không hề để tâm gì đến cô.

Hình ảnh gò má Từ Thanh Xuyên và đôi mắt lạnh lùng của anh cứ xuất hiện trong đầu, cô thở dài một hơi rồi ngồi dậy.

“Người ta đâu có nhớ mày đâu Triệu Thính Khê, phiền mày kiểm điểm lại bản thân đi, chỉ là đối tượng thầm thương trộm nhớ hồi còn bé thôi mà…” Cô đá chăn, lại như quả bóng xì hơi tựa vào đầu giường, một lát sau thì bật cười, che mặt nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng mà năm đó ánh mắt của mình tốt ghê…”

Mặc bản thân ngây ngô một lúc, Triệu Thính Khê cầm điện thoại lên bấm một dãy số.

Thật lâu bên kia mới bắt máy, năm xưa giọng của cụ bà đã khó phân biệt được là nam hay nữ, “Ai đó? Gọi hồn ai giữa đêm vậy hả?!”

Triệu Thính Khê khẽ cười, dù xa cách bao lâu, tiếng mắng quen thuộc này lập tức đưa cô về khoảng thời gian tuổi thơ. Cô tựa như được trở về thành phố nhỏ ấy, chân đạp lên cơn gió ấm, tay cầm nhành cây đuổi theo con gà con mà Triệu Cảnh Thần mới mua.

“Bà ơi,” Triệu Thính Khê gọi một tiếng, giọng nói hơi cứng đờ.

Bên kia im lặng mấy giây, không chắc chắn hỏi: “Nhóc con?”

Triệu Thính Khê “Vâng” một tiếng, nói tiếp: “Nội ơi, bà có khỏe không ạ? Con mới về nước, ngày mai sẽ đến thăm ông bà ạ.”

Giọng nói Dương Thục Cầm cao hơn: “Phải về chứ, không lẽ bà đến mời con về sao?!”

Triệu Thính Khê nghẹn lời, chưa biết phải trả lời thế nào thì nghe tiếp một tràn tiếng mắng của Dương Thục Cầm, “Nhóc con chết tiệt gọi điện vào nửa đêm thế này là ngại bà sống lâu quá hả?! Đồ không có lương tâm, tắt máy đây!”

Không chờ Triệu Thính Khê nói nữa, trong loa đã phát ra âm thanh máy bận.

Cô chép miệng, mở phần mềm trong điện thoại đặt vé máy bay.

Huyện Vị cách Dần Thành không xa, chỉ có đường đi khá phiền. Phải ngồi máy bay, rồi đi tận hai chuyến xe buýt. Ban đầu Triệu Thính Khê định xuống máy bay sẽ gọi xe, nhưng trông thấy một nhóm tài xế như “đại ca xã hội đen” thì cô quyết định từ bỏ.

Thế nên cô đi từ sớm, đến nhà bà nội đã hơn mười một giờ.

Ông nội Triệu Bảo Sơn đón cô dưới lầu, hai người vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng lải nhải của Dương Thục Cầm, “Con nhóc chết tiệt không báo mấy giờ về, đồ ăn hâm nóng cả trăm lần rồi…”

Đồ vật trong nhà vẫn như xưa, có hơi cũ kỹ, nhưng phòng ốc luôn sạch sẽ ngăn nắp. Dương Thục Cầm đeo tạp dề đứng ngoài ban công nấu ăn.

Triệu Thính Khê chạy lại ôm bà, gọi: “Bà nội, con đã về ạ.”

Dương Thục Cầm vỗ lưng cô, “Mau buông ra, dầu nóng trong nồi bắn lên người con bây giờ!”

Triệu Thính Khê buông ra, khẽ liếc mấy món ăn trong nồi, tất cả đều là những món cô thích ăn nhất. Cái vỗ vừa rồi của bà nội hơi mạnh, Triệu Thính Khê thật sự muốn khóc. Cô nhún nhún vai, nhìn xung quanh vài vòng rồi hỏi: “Triệu Cảnh Thần đâu ạ?”

Dương Thục Cầm nói liên miên: “Cũng không có lương tâm như con vậy, bảo phải giải đề, không chịu về. Bố nhà nó! Bà thấy nó muốn chơi game ở ký túc xá ấy!”

Triệu Thính Khê nhẩm tính thời gian, thằng nhóc năm đó chơi đùa cùng cô cả ngày đến giờ chắc đang học đại học.

Động tác của Dương Thục Cầm rất nhanh, ba người ngồi vào bàn, tâm trạng của Triệu Bảo Sơn rất tốt, ông lấy một chai rượu ra, chưa kịp rót rượu đã nghe Dương Thục Cầm hét lên: “Uống uống uống, chỉ biết uống thôi!”

Triệu Bảo Sơn luôn nghe lời hiếm khi tranh thủ vì mình một lần, “Tiểu Khê về nên tôi vui ấy mà.”

Dương Thục Cầm liếc ông nhưng không nói gì nữa.

Một bữa cơm này Dương Thục Cầm mắng xong Triệu Bảo Sơn lại quay sang mắng Triệu Thính Khê, mắng xong Triệu Thính Khê thì đến Triệu Bảo Sơn cho đến hết bữa ăn. Nhưng Triệu Thính Khê ăn vô cùng ngon miệng, tay nghề của bà nội tốt hơn mấy món khoai tây chiên hay Hamburger cả trăm lần!

Ăn cơm xong, Triệu Thính Khê quay về phòng ngủ trước đây của mình, đã hơn sáu năm cô không về nơi này, mọi vật dụng trong căn phòng này không hề thay đổi từ khi cô rời đi.

Dương Thục Cầm bưng một ly nước ấm đi vào, thấy Triệu Thính Khê lục lọi khắp nơi thì tức giận nói: “Sao đó, ở lâu trong biệt thự lớn nên chê nhà nhỏ của chúng tôi à?!”

Triệu Thính Khê bĩu môi nói, “Nội ơi có khi nào nội nói dễ nghe chút không ạ!”

Dương Thục Cầm trừng mắt, “Bà nói dễ nghe với con liệu con có vào nhà không!”

Triệu Thính Khê rụt cổ lại, nghĩ ngợi thấy cũng đúng, từ khi còn bé mình đã như vậy, nếu Dương Thục Cầm không hay mắng cô nói không chừng cô đã lục tung nóc nhà biết bao lần rồi.

Dương Thục Cầm kéo ghế ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con định ở đây bao lâu?” Bà cụ thở dài, giọng nói không còn cứng rắn nữa, “Nếu con muốn đến thăm bố thì nhớ nói với bà trước để bà chuẩn bị đồ viếng.”

Triệu Thính Khê cúi đầu, hai tay đan vào nhau, “Con không đi, sáng mai con phải về rồi, còn rất nhiều việc đang chờ con nữa.”

Dương Thục Cầm gật đầu, “Cũng được, vậy con nghỉ ngơi một lúc đi, chăn trong tủ, tự con lấy nhé.”

Kế bên giường là bàn học của cô, trong ngăn kéo đều đựng bảo bối của cô, năm ấy đi vội nên không kịp mang theo.

Cô mở ngăn kéo ra, lấy một tấm ảnh trong quyển sổ tay.

Người đàn ông trên bức ảnh mặc cảnh phục, trong ngực ôm cô bé chừng bốn năm tuổi.

Lúc nhỏ Triệu Thính Khê rất nghịch ngợm, khuôn mặt nhỏ trong ảnh bầm xanh bầm tím.

Đây là tấm ảnh hiếm hoi mà hai cha con chụp chung với nhau, đầu ngón tay mảnh khảnh của Triệu Thính Khê vuốt ve gương mặt người đàn ông.

Lúc cô chưa nhớ gì thì bố mẹ đã ly hôn, đến mức nguyên nhân vì sao cũng không ai kể với cô, đến bây giờ cô vẫn không hỏi. Sau đó mẹ đi nước ngoài để lại cô cho bố.

Triệu Thính Khê không có ấn tượng sâu sắc về bố, dường như ông rất bận rộn, nhưng vẫn luôn mỉm cười. Bà nội nói nguyện vọng lớn nhất của ông là làm lính bảo vệ quốc gia, nhưng ông nội sống chết không chịu, đến ngày đăng ký ông nội luôn giấu hộ khẩu trong túi quần, cuối cùng bố cô không thể thực hiện được ước mơ. Sau đó ông trở thành cảnh sát ngoài biên chế, rất thường tự hào bảo mình là cảnh sát. Năm đó cô còn chưa vào tiểu học, một ngày nọ bà nội nói với cô trong lúc bố đuổi theo tên cướp thì bị tai nạn xe, rồi bố biến thành một tấm ảnh đen trắng.

Kiếp sau chắc ông sẽ được như ý nguyện đi bảo vệ quốc gia, Triệu Thính Khê nghĩ thế.

Cô thở ra một hơi, đặt ảnh vào quyển sổ rồi lấy chăn ra ngủ một giấc.

Giấc ngủ kéo dài vài tiếng, lúc tỉnh lại trời đất tối om, Triệu Thính Khê thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng, phát hiện ông bà nội đều không ở nhà. Cô nhìn từ cửa sổ lầu hai xuống, thấy ông nội đang đánh cờ với mấy ông cụ, còn bà nội thì ngồi trên ghế tán gẫu với mấy cụ bà.

Triệu Thính Khê mặc áo khoác, đeo khẩu trang và mũ vào, một mình đi dạo bên ngoài.

Con đường ngày trước cô hay đi, phía sau trường cấp ba có bán trà sữa, gà rán, món gì cũng có, được những bạn học ở đây gọi là con phố ăn vặt ngon nhất.

Kéo mũ xuống thấp, chợt cô bắt gặp những học sinh lớp 12 tan trường, phố thức ăn nhộn nhịp đâu đâu cũng là người.

Triệu Thính Khê vào quán mỳ trước đây mình hay ăn, tìm một góc không người ngồi xuống.

Bàn trước mặt có hai học sinh một nam một nữ. Hai người rất đẹp, nữ sinh thanh thuần còn nam sinh thì đẹp trai sáng sủa.

Nữ sinh chọn món, trong mắt đầy ý cười, nói không ngừng với nam sinh bên cạnh, còn gấp hết thịt trong tô của mình cho nam sinh.

Từ đầu đến cuối nam sinh ấy đều lạnh mặt, mấy miếng thịt đó đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cậu. Cậu đẩy tô về phía nữ sinh, ôn tồn nói: “Bạn học Khâu, tớ biết tâm ý của cậu nhưng tớ không có ý nghĩ gì khác. Hôm nay đồng ý đi ăn với cậu là vì muốn nói rõ ràng. Sau này…sau này cậu đừng làm phiền tớ nữa.”

Nói xong thì nam sinh đặt hai tờ tiền lên bàn rồi rời đi.

Giọng nói ríu rít của nữ sinh đó biến mất.

Triệu Thính Khê cúi đầu ăn vài đũa chợt không thấy ngon nữa, có lẽ quán ăn đã đổi chủ, mùi vị không còn như xưa. Cô đứng dậy rời đi, không muốn nhìn phản ứng của nữ sinh đó.

Con phố này rất dài, Triệu Thính Khê đi mãi về phía trước.

Khuôn mặt Từ Thanh Xuyên lại hiện lên trong đầu, Triệu Thính Khê để mặc dòng suy nghĩ quay về mùa hè sáu năm trước.

Khi đó cô học năm nhất đại học, lúc nghỉ hè có hẹn với vài bạn học đến thăm chủ nhiệm lớp là thầy Từ.

Hồi còn học cấp ba Triệu Thính Khê là một tiểu bá vương trong lớp, được nhiều người yêu mến. Tuy thầy cô không ít lần phê bình cô nhưng mọi người đều thật tâm thích cô nhóc lanh lợi xinh đẹp này. Nhất là thầy Từ chủ nhiệm lớp.

Ngày đó thầy Từ trò chuyện sôi nổi với các bạn học, bỗng nhiên có bạn đề nghị muốn chụp chung một tấm ảnh, thầy Từ bảo Triệu Thính Khê vào thư phòng của ông lấy máy ảnh.

Khoảnh khắc Triệu Thính Khê đẩy cửa vào, ánh mặt trời chiếu trên đất, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn trước bàn học, thân thể cao ráo thẳng tắp, bàn tay đang cầm bút.

Người thanh niên nghe thấy tiếng động nên ngước mắt lên nhìn, Triệu Thính Khê không hiểu sao lúc đó lại đỏ mặt.

Đầu óc cô rối bời, nắm chặt váy trắng khó khăn nói: “À, thầy Từ bảo em đến lấy anh chàng đẹp trai.”

Trên mặt chàng thanh niên hiện lên vẻ kinh sợ.

Triệu Thính Khê vội cắn môi, nhắm chặt mắt, hận không thể nuốt luôn lưỡi của mình, cô lập tức sửa lời: “Máy ảnh, thầy Từ bảo em đến lấy máy ảnh.”

Sau đó đầu óc cô trống rỗng, không nhớ mình lấy máy ảnh bằng cách nào, cũng không nhớ mình đã ra khỏi thư phòng thế nào.

Thầy Từ nói với cô đó là con trai của chị ông, nghỉ hè đến nhà ông chơi. Vì vậy cứ cách vài hôm cô lại đến nhà thầy Từ.

Có một ngày con gái nhỏ năm tuổi của thầy Từ hỏi Triệu Thính Khê: “Chị gái xinh đẹp, có phải chị thích anh của em nên mới thường xuyên đến nhà em chơi không?”

Tròng mắt Triệu Thính Khê suýt nữa đã rớt ra. Nhưng vì năng lực thích ứng của cô quá tốt, da mặt luyện càng ngày càng dày nên dường như mọi người quen của cô đều biết cô thích Từ Thanh Xuyên, cô cũng cảm thấy chẳng có gì phải ngại.

Chỉ là trong độ tuổi thanh xuân cô thích một người đẹp trai thôi mà.

Điều tiếc nuối duy nhất là Từ Thanh Xuyên không hề nghĩ như vậy, mỗi lần Triệu Thính Khê mang hết tâm tư đến tìm anh chơi thì anh luôn lạnh mặt.

Bây giờ ngẫm lại có lẽ gia giáo đã dạy Từ Thanh Xuyên không được tổn thương danh dự một cô gái, hoặc từ trước tới nay anh chưa từng để ý đến sự tồn tại của cô.

Thật may kỳ nghỉ hè ngắn ngủi, cũng thật may cô phải rời đi sớm.

Nếu không chắc có ngày Từ Thanh Xuyên cũng như nam sinh trong quán mỳ kia sẽ nói với cô “Sau này cậu đừng phiền tớ nữa” nhỉ!

Hôm trước khi cô đi, đêm đó mọi người cùng nhau tụ hội, Triệu Thính Khê nhớ mình uống say, Từ Thanh Xuyên đưa cô về, cũng không biết bản thân đã nói gì với anh.

Không nhớ thì tốt, nếu không sẽ mất mặt chết.

Tiếng huyên náo của đám đông kéo Triệu Thính Khê quay về, cô lắc đầu cười khẽ, chuẩn bị bắt xe về nhà nội.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Thang Nghê gọi đến.

Triệu Thính Khê bắt máy, bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói như súng liên thanh của người đàn ông: “Tiểu Khê, anh đến Dần Thành rồi, em chuẩn bị tuần sau chúng ta sẽ đến công ty điện ảnh ký hợp đồng. Ngoài ra anh đã tìm một người bạn anh quen biết, vừa hay cậu ấy cũng đang tìm người đăng ký kết hôn, khi nào rảnh sẽ dẫn em đi gặp cậu ấy.”

Triệu Thính Khê nhìn dòng người trên phố đứng trầm mặc rất lâu, sau đó nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play