Sau 14 tiếng đồng hồ trằn trọc thì máy bay cũng đáp xuống sân bay quốc tế Dần Thành.
Tháng tám ở đây mưa rất nhiều.
Những áng mây đằng chân trời thấp dần, cả sân bay bao trùm vẻ u ám. Nước mưa rơi xuống, đáp vào cửa sổ trên máy bay, trông rất quen thuộc, những khung cảnh xa lạ dần dần bị cơn mưa bao phủ.
Kinh Kinh tựa vào ghế ngồi phía trước của Kim Kỳ ngáp một cái thật to, vừa lướt điện thoại vừa nhìn anh ta nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc.
Kim Kỳ dọn dẹp không ngừng, chợt nghiêng đầu sang nhìn cô ấy.
Kinh Kinh lầm bầm: “Đều là trợ lý như nhau, anh Kỳ làm như vậy biết đâu ngày nào đó Khê Khê mắng em thì sao?”
“Ngày nào?” Kim Kỳ cười: “Chọn ngày không bằng gặp ngày nhé.”
Mặt Kinh Kinh chết lặng, không nói chuyện nữa.
Kim Kỳ không chọc cô ấy nữa, kiểm tra lại hành lý rồi bảo cô ấy: “Em gọi Khê Khê dậy đi.”
Kinh Kinh thổi tóc mái sau đó khôi phục lại sức sống. Cô ấy nhanh chóng bước lên hàng ghế phía trước, “Khê Khê, sắp đến rồi!”
Cô gái vùi mình trên chiếc ghế rộng lớn, mái tóc dài trên vai hơi rối, cô nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ góc độ của Kinh Kinh có thể nhìn được cái cổ thiên nga thon dài và một bên gò má trắng nõn của cô.
“Khê Khê,” Kinh Kinh lại gọi lần nữa, cô ấy nhìn theo tầm mắt của cô, “Chị nhìn gì mà mất hồn vậy?”
Triệu Thính Khê nghe vậy thì quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn vào đôi mắt tò mò của Kinh Kinh, cô mím môi nhún vai một cái.
Kinh Kinh bị nụ cười mỉm của cô làm ngẩn người mất nửa giây.
Tiếp viên trưởng đi từ cửa khoang đến, ôn tồn mở miệng: “Cô Triệu, hiện máy bay đã đáp xuống sân bay Dần Thành, nhiệt độ bên ngoài là 26 độ. Thật xin lỗi vì lối đi VIP của sân bay đang trong quá trình kiểm tra định kỳ, khoảng một tiếng sau mới mở lại, xin hỏi cô có muốn đợi không ạ?”
Triệu Thính Khê ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không cần đâu, cảm ơn.” Chút nữa cô phải gọi video sang nước ngoài với quản lý, cô không muốn làm mất thời gian của người khác.
Kinh Kinh hơi lo lắng, Triệu Thính Khê đang nổi tiếng, không đi lối VIP nhỡ bị nhận ra thì không biết sẽ dẫn đến phiền phức như nào. Cô ấy không ngừng nhìn xung quanh Triệu Thính Khê, đợi tiếp viên trưởng rời đi thì nhỏ giọng hỏi: “Khẩu trang của chị đâu Khê Khê?”
Triệu Thính Khê chép miệng nói: “Rơi mất rồi.” Cô với tay đội nón lên đồng thời nhìn ra cửa sổ để soi gương, sau đó nhìn Kinh Kinh.
Kinh Kinh lập tức gật đầu như gà mổ thóc, rồi giơ hai ngón cái lên.
Triệu Thính Khê cười cong mắt, “Chúng ta đi thôi, thế này là được!”
Khoang hạng nhất không có nhiều khách, mọi người lần lượt ra khỏi khoang.
Triệu Thính Khê mặc một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, vạt áo cột bên hông, ôm lấy vòng eo thon gọn của cô. Bên dưới là chiếc quần jean ngắn, chân mang một đôi boot cao cổ.
Đôi chân dài trông lóa mắt.
Nữ tiếp viên đứng trước cửa tiễn khách khi thấy Triệu Thính Khê thì khó dời mắt được.
Xuyên qua hành lang, những hành khách ở chuyến bay khác dần tập họp lại một nơi. Kim Kỳ đứng sau quan sát một lượt rồi đuổi theo hỏi: “Thật sự không bị nhận ra sao? Sau lưng có nhiều người nhìn lắm ý.”
Triệu Thính Khê đè thấp vành mũ, đồng thời an ủi anh ấy: “Chắc không sao đâu, trong nước em không nổi tiếng lắm.”
Kim Kỳ vẫn còn lo lắng, Kinh Kinh đang mãi nghịch điện thoại ở phía sau đột nhiên la lên: “Độ hot của chị không thấp chút nào nha! Đã lên hotsearch rồi này!” Cô ấy lướt lướt trên màn hình rồi nhỏ giọng nói: “Nằm hạng thứ hai trên hotsearch Weibo: Nữ diễn viên Đức – Triệu Thính Khê có kế hoạch về nước phát triển.”
Triệu Thính Khê nhướng mày, không hề kinh ngạc, công ty chắc chắn đang muốn tung tin cô về nước phát triển để lấy ưu thế cho cô, chỉ hơi bất ngờ là tốc độ làm nhanh đến thế.
Chuyện Kim Kỳ để ý rất rõ ràng: “Sao chỉ ở hạng hai trên hotsearch? Công ty không cố gắng gì à?”
Kinh Kinh nghẹn lời, nghiêm túc nói: “Đứng hạng nhất là….nhà khoa học của quốc gia chúng ta được trao tặng giải thiên văn học Geneva.”
Kim Kỳ: “……”
Trời ạ, tôi không tranh với nhà khoa học.
Kinh Kinh nhìn chằm chằm vào màn hình, “Trời! Đây là nhà khoa học thần tiên phương nào thế?!”
Cô ấy thấp giọng cảm thán: “27 tuổi nhậm chức giáo sư đại học, anh ấy đã dẫn dắt các thành viên trong tổ thí nghiệm tìm ra được cách thức thăm dò hố đen, một vấn đề gây khó khăn cho thế giới trong suốt ba năm qua, nhận được giải thưởng cao nhất toàn cầu, để nhân loại đạt được sự tiến bộ cả trăm năm….”
“Trọng điểm là anh trai nhà khoa học này đẹp trai phết!” Đôi mắt Kinh Kinh mở to, tấm tắc khen, “Ôi chân dài này, sắc đẹp của thần tiên này. Oa oa oa, cả bàn tay cũng gợi cảm ghê! Em chết rồi em chết rồi!”
Triệu Thính Khê mím môi cười.
Kim Kỳ thoáng nhìn Kinh Kinh, “….Lau nước miếng kìa.”
Kinh Kinh “chậc” một tiếng, bất mãn đưa điện thoại đến trước mặt Kim Kỳ, “Không phải mỗi em u mê đâu nhé. Bên dưới phần bình luận nổ tung luôn, không tin thì anh tự xem đi.”
Kim Kỳ hoài nghi nhìn lướt qua màn hình, chợt cứng đờ người, miệng há to.
Kinh Kinh vô cùng đắc ý.
Kim Kỳ nhìn màn hình cảm thán: “Với giá trị nhan sắc này xem như đạt tiêu chuẩn hàng đầu trong showbiz rồi.”
Anh ấy đã trãi qua nhiều năm trong giới, đến nay có thể khen người khác đẹp trai là chuyện hiếm thấy.
Tuy nhiên Kinh Kinh lại bi thương lắc đầu.
Anh trai nhà khoa học đẹp trai so với thần tiên trên trời có gì khác nhau?!
Không dám nghĩ đến không dám nghĩ đến.
Cô ấy vào xem Weibo của Triệu Thính Khê, điên cuồng lướt. Đến khi nhìn thấy một bình luận thì chân mày khẽ nhíu lại, tức giận nói: “Chắc tên này muốn bôi đen? Dám nói Khê Khê xấu à?!”
Triệu Thính Khê đi phía trước bỗng dừng chân, đôi mắt hạnh long lanh trở nên sắc bén, “Ai nói chị xấu?”
Kinh Kinh ngoan ngoãn đưa điện thoại qua.
Trên giao diện điện thoại hiển thị bình luận của tên đó: Chỉ có mình tôi thấy Triệu Thính Khê rất xấu sao? Hình này chỉnh nhìn đúng giả tạo, mặt cứng đờ, giống y như con búp bê, nửa đêm gặp phải sẽ bị dọa chết mất!
Triệu Thính Khê mím chặt môi, nhanh nhẹn lấy điện thoại ra trả lời bình luận của tên đó: Có thể nói Triệu Thính Khê không có diễn xuất nhưng tại sao lại nói cô ấy không xinh đẹp?! Nếu nói dối chân mày vĩnh viễn một cao một thấp, son môi tô lên luôn bị lệch, lông mi là chân ruồi!!!
Gõ xong, Triệu Thính Khê thoải mái thở ra một hơi, mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ đáng yêu.
**
Hôm nay số lượng người đến sân bay rất đông.
Khá nhiều cô gái cầm bảng hiệu đèn led của một tiểu thịt tươi mới nổi đang nhìn xung quanh, ở hàng trước có vài chàng trai trẻ tuổi, trong số đó có một người tóc nhuộm bạc, thân hình mập mạp, chắn tầm nhìn của cô gái phía sau. Cô gái đó nhỏ giọng trách hai câu, tên tóc nhuộm bạc lập tức hung hăng trừng mắt với cô ấy một cái, đáng sợ đến mức người bên cạnh vội kéo cô gái đó ra xa.
Kim Kỳ đi trước Triệu Thính Khê, thấp giọng nhắc nhở: “Khê Khê, em chú ý đó.”
Triệu Thính Khê “ừm” một tiếng rồi cúi đầu theo sau Kim Kỳ.
Đi chưa được hai bước, người ốm đứng cạnh tên tóc nhuộm bạc bỗng nhiên hô lên: “Triệu Thính Khê kìa?!”
Dần dà nhiều người nhận ra Triệu Thính Khê hơn.
Họ xôn xao bàn tán.
Mọi người sôi nổi lấy điện thoại ra quay phim, trong đó không thiếu những fan cuồng.
Người bên ngoài chen chút vào trong, còn những hành khách vừa đáp máy bay lại muốn đi ra ngoài. Nhất thời khung cảnh trở nên hỗn loạn. Kim Kỳ đang xách hành lỳ bị đám đông chia cách với cô.
Tên tóc nhuộm bạc hét lên rồi chen vào đám đông, cầm camera mini đưa đến trước mặt Triệu Thính Khê.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu, mặt tên tóc nhuộm bạc đỏ bừng, cánh tay cầm camera run rẩy.
Triệu Thính Khê hiểu ngay, người này không phải fan hâm mộ mà chỉ đến chụp ảnh.
Uống nhiều quá nên hóa điên!
Say thành dạng này chắc chắn không chụp được tấm nào đẹp.
Triệu Thính Khê hít sâu một hơi.
“Đừng chụp, xin đừng chụp!” Kinh Kinh duỗi tay che camera nhưng bị tên tóc nhuộm bạc đẩy ra.
Triệu Thính Khê vội đến đỡ Kinh Kinh.
Chung quanh có vài người thét lên.
Mọi người quay chụp tạo nên khung cảnh hổn loạn, thêm vào đó là niềm phấn khích khi gặp được nghệ sĩ. Những chiếc camera điên cuồng đưa đến gần, cong cong vẹo vẹo sắp trúng vào mắt Triệu Thính Khê.
Nhưng giây kế tiếp chiếc camera kia đã bị một bàn tay khác nắm lấy.
Là một người đàn ông, ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, bên trong tay áo sơ mi trắng thoáng lộ ra chiếc đồng hồ, nó có màu bạc, mặt bằng kim loại đính đá đắt tiền sáng chói.
Triệu Thính Khê quay đầu nhìn lại lập tức sững người tại chỗ.
Người đàn ông này cao hơn tên tóc nhuộm bạc nửa đầu, sống lưng thẳng tắp, trên người mặc tây trang thẳng thóm, áo vest vắt trên cánh tay, áo sơ mi trắng tinh được cài đến cút cao trên cùng. Làn da của anh sạch sẽ trắng ngần, mi hơi rũ xuống.
Là Từ Thanh Xuyên……
Anh vẫn đẹp lạnh lùng như trước đây, thế nhưng dường như có chỗ khác trước.
Trong trí nhớ của cô người đàn ông lạnh lùng này rất tự cao, lại thêm vài phần thong thả và cương nghị.
Triệu Thính Khê hoảng hốt nhìn sườn mặt người đàn ông vài giây. Cô nhẹ thở hắt ra, mím môi, định chờ anh nhìn qua sẽ làm như chẳng có việc gì chào anh một cái.
Thế nhưng Từ Thanh Xuyên không hề nhìn sang. Anh hơi ngước mắt nhìn đỉnh đầu tên tóc nhuộm bạc, ép camera vào ngực anh ta, chậm rãi lên tiếng: “Xin nhường đường.”
Thanh âm ấy như cơn gió từ ngọn núi tuyết xa xôi thổi đến, lạnh lẽo không chút hơi ấm.
Có lẽ khí thế của anh quá lớn, những người muốn chụp ảnh không dám tiến lên, anh nhìn tôi tôi nhìn anh sau đó im lặng dẹp điện thoại.
Theo sau Từ Thanh Xuyên có một nam một nữ, một người là giáo sư Tiêu Trạch trong tổ thí nghiệm, anh ấy mặc âu phục, vì đi chuyến bay đường dài nên trông rất mệt mỏi, tay áo sơ mi vén lên đến khủy tay. Cô gái còn lại là nghiên cứu sinh Dương Hà được Từ Thanh Xuyên hướng dẫn. Hai người cùng nhau dọn đường, lối đi dần hiện ra một lối nhỏ.
Chỉ còn tên tóc nhuộm bạc đứng giữa đường.
“Anh ghê quá nhỉ?”
Vừa rồi anh ta bị giọng nói của Từ Thanh Xuyên dọa, bây giờ phản ứng kịp mới cảm thấy bản thân thế này thật mất mặt, độ cồn trong người khiến anh ta nổi giận thêm. Anh ta bắt lấy tay Từ Thanh Xuyên, ngửa mặt la hét: “Đồ của ông đây hỏng rồi, mau bồi thường đi!”
Từ Thanh Xuyên rũ mắt nhìn xuống cánh tay mình, ống tay áo ngay ngắn bị người này nắm đến nhăn nhúm. Anh nhíu mày, lạnh nhạt nhìn sang, “Anh chắc chứ?”
Tóc nhuộm bạc hừ cười, gằn giọng uy hiếp: “Không bồi thường thì đừng mơ đi được!”
Từ Thanh Xuyên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Trạch. Anh ấy ngầm hiểu, lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số.
Chưa đến ba phút, nhân viên an ninh sân bay xếp hàng dài đi theo sau nhân viên sân bay đến.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc trang phục nghiêm chỉnh, ông ta nhiệt tình chào hỏi Từ Thanh Xuyên và Tiêu Trạch, “Xin chào các cậu, tôi là phó tổng giám đốc sân bay quốc tế Dần thành, tôi họ Nghiêm. Sáng nay đã nhận được thông báo các cậu nhận giải về nước, thật xin lỗi vì lối VIP phải kiểm tra định kỳ nên gây nhiều phiền phức cho các cậu.”
Tóc nhuộm bạc vừa rồi còn ngang ngược đã bị tình hình hiện tại dọa sợ, không thể tin được nhìn nhóm người Từ Thanh Xuyên, khuôn mặt đó cực kỳ khó coi.
Giám đốc Nghiêm nói xong thì nhanh chóng vẫy tay với nhân viên an ninh, tóc nhuộm bạc bị khống chế ngay lập tức.
Những người còn lại nhanh chóng lui về sau.
Tóc nhuộm bạc tỉnh rượu hơn phân nửa, vội xin tha, cuối cùng vẫn bị dẫn đi.
Giám đốc Nghiêm nhìn sang nhóm người Triệu Thính Khê, quan tâm hỏi: “Mọi người không bị thương chứ? Gần đây sân bay thường xuất hiện những người chụp ảnh thế này, đây là sơ suất của chúng tôi, chúng tôi sẽ chấn chỉnh lại.”
Triệu Thính Khê liếc sang bên cạnh, sau đó chậm rãi lắc đầu, “Chúng tôi không sao.”
Giám đốc Nghiêm gật đầu, quay lại nói với nhóm người Từ Thanh Xuyên: “Mọi người vất vả nghiên cứu khoa học, mang vinh dự về cho quốc gia, chúng tôi vốn nên cung cấp dịch vụ tốt nhất cho mọi người, thế nhưng lại làm trễ nãi thời gian quý giá của mọi người, đây là sơ suất trong công việc, thật xin lỗi.”
Từ Thanh Xuyên gật đầu.
Tiêu Trạch vội nói: “Không sao không sao, hôm nay phải cảm ơn giám đốc Nghiêm đã giúp đỡ,” anh ấy nhìn Từ Thanh Xuyên cười nói, “Nếu không giáo sư Từ của chúng ta còn phải đền cho người ta một bộ camera đấy.”
Bầu không khí sôi nổi hẳn lên, mọi người cùng bật cười.
Dương Hà thừa dịp mọi người cười nói bèn rón rén đến cạnh Triệu Thính Khê, thấp thỏm hỏi: “Khê Khê, chị có thể ký tên cho em không? Em rất thích chị ạ!”
Triệu Thính Khê dịu dàng cười, “Được chứ.”
Dương Hà đỏ mặt, nhanh chóng lấy giấy bút đưa cho Triệu Thính Khê.
Từ Thanh Xuyên chỉnh lại tay áo, nhìn lướt qua một hướng nào đó nói: “Chờ em ở ngoài, đừng chậm trễ.”
Đầu bút Triệu Thính Khê hơi khựng lại, ngón tay hơi cong, cô ngước mắt lên nhìn chỉ thấy bóng dáng anh bỏ một tay vào túi kéo vali sải bước rời đi.
Tiêu Trạch theo sau Từ Thanh Xuyên, chậc chậc hai tiếng: “Vốn chẳng muốn dùng đặc quyền, ai ngờ…” Anh ấy lắc đầu, nhìn Từ Thanh Xuyên cười như không cười nói: “Ai ngờ giáo sư Từ của chúng ta học theo người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân nha?”
Từ Thanh Xuyên liếc anh ấy một cái, giọng nói lạnh lẽo: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn đuổi kẻ cản đường mà thôi.”
Tiêu Trạch không nhận ra điều gì khác thường trên mặt Từ Thanh Xuyên, nhớ ra anh luôn lạnh lùng với phụ nữ, đành bất đắc dĩ thở dài. Bỗng nhớ lại điều gì, anh ấy nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ cậu không biết thật à? Cô gái vừa rồi là Triệu Thính Khê đó, ảnh hậu Berlins – Triệu Thính Khê.”
Từ Thanh Xuyên không đáp lời, anh mím môi, đôi con ngươi màu nâu nhìn vào màn mưa.
Thật lâu sau, ngay tại lúc Tiêu Trạch cho rằng anh sẽ không trả lời mình thì anh ấy nghe Từ Thanh Xuyên phát ra tiếng hừ nhẹ, “Triệu Thính Khê? Chưa từng nghe.”