Mưa ngày càng nặng hạt, loa phát thanh trong sân bay không ngừng vang lên thông báo tạm hoãn các chuyến bay.
Triệu Thính Khê trả quyển sổ lại cho Dương Hà, cô gái nhìn trang giấy ngượng ngùng đỏ mặt, nói cảm ơn không ngừng.
Kim Kỳ cúp máy quay sang nói với Triệu Thính Khê: “Xe đón chúng ta đang bị kẹt xe, có lẽ không đến sớm được.”
Triệu Thính Khê híp mắt nhìn ra ngoài, khẽ thở dài nói: “Hay chúng ta gọi xe nha.”
Kinh Kinh không biết bị điều gì tác động, cô nàng đỏ mắt phồng má, nghe Triệu Thính Khê nói thì lập tức lấy điện thoại ra: “Với thời tiết thế này khó gọi xe lắm chị, để em thử xem.”
Dương Hà do dự nhìn họ, như có điều suy nghĩ theo sau mọi người ra ngoài.
Đến sảnh, bên ngoài đứng đầy người.
Triệu Thính Khê đứng trong góc cách xa đám đông, cô cố đè thấp vành mũ, nước mưa thấm ướt đôi giày trắng tinh của cô, những giọt mưa văng lên cả bắp chân.
Kinh Kinh mở vài phần mềm bắt xe, nhưng không có xe nào. Cô ấy chán nản hỏi Kim Kỳ: “Tối nay Khê Khê có kế hoạch phải không ạ?”
Kim Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay rồi gật đầu: “Một tiếng sau phải họp qua video với anh Thang, tất cả tài liệu đều để ở nhà rồi.”
Kinh Kinh nắm tóc, bắt đầu điên cuồng lướt các phần mềm.
Dương Hà đến gần Tiêu Trạch rồi nhỏ giọng nói: “Thầy Tiêu, bác Lưu đến đón chúng ta phải không ạ?”
Tiêu Trạch gật đầu.
Bác Lưu lái xe thương vụ bảy chỗ, ánh mắt Dương Hà sáng lên, vội hỏi: “Chúng ta có thể cho Triệu Thính Khê đi nhờ một đoạn được không? Vì mưa quá to nên xe của chị ấy vẫn đang bị kẹt.”
“Thầy sao cũng được.” Tiêu Trạch thờ ơ nhún vai, rồi quay lại nhìn Từ Thanh Xuyên, anh đang rũ mắt, môi mím chặt, trong sự yên tĩnh toát lên vẻ hời hợt lạnh nhạt.
Tiêu Trạch nhíu mày.
Rõ ràng anh không nói là đồng ý hay không đồng ý, với thái độ này của Từ Thanh Xuyên khiến anh ấy khó đoán được anh đang nghĩ gì.
Xe thương vụ màu đen lái vào khu chờ, Từ Thanh Xuyên mặt không đổi sắc sải chân dài bước lên xe.
Tiêu Trạch nhìn thoáng vào trong, rồi nhìn cô gái diễn viên đứng trong góc.
Anh ấy bỗng nhiên nổi hứng, khẽ cười thúc giục Dương Hà gọi người.
Không lâu sau, ba người cùng bước đến trước xe, Kim Kỳ và Kinh Kinh đi phía trước, Triệu Thính Khê theo sau.
Trò chuyện đơn giản vài câu, mọi người trước sau bước lên xe, Triệu Thính Khê do dự nhìn khắp nơi, Tiêu Trạch ngồi ghế phụ phía trước kéo kính xuống gọi cô: “Cô Triệu, không thể dừng xe quá lâu, mau lên ngồi đi!”
Triệu Thính Khê cười áy náy, thở hắt ra rồi bước lên xe.
Trong xe bảy chỗ, Tiêu Trạch ngồi cạnh tài xế, Dương Hà khá sợ Từ Thanh Xuyên mặt lạnh nên ngồi cùng Kim Kỳ và Kinh Kinh ở phía sau. Trong xe chỉ còn một vị trí bên cạnh Từ Thanh Xuyên. Bước chân Triệu Thính Khê hơi ngừng lại, cô cúi đầu ngồi vào chỗ trống.
Xe nhanh chóng rời đi, khung cảnh thành phố dần lùi về sau.
Triệu Thính Khê khẽ nhìn sang Từ Thanh Xuyên, người đàn ông ngồi bên ghế trái sát cửa sổ, một tay gác lên tay vịn bên ghế, anh đang nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Lạnh nhạt như thế, chắc anh đã sớm quên mất cô.
Triệu Thính Khê mất mát quay đầu đi, cúi đầu khẩy khẩy vạt áo.
Đến một ngã tư đường, xe càng ngày càng đông, bác tài xế mở một bài hát, trò chuyện câu được câu không với Tiêu Trạch về trường học. Ba người trẻ tuổi ở hàng sau cũng làm quen với nhau, những tiếng đùa nghịch vang lên.
Triệu Thính Khê luôn cảm giác được có một ánh mắt nhìn vào gò má mình vì thế cô thoáng quay đầu lại thì thấy Từ Thanh Xuyên đang nhìn thẳng về trước. Cô khó hiểu, định quay đầu đi chợt Từ Thanh Xuyên nhìn về phía cô.
Đây là lần đầu hai người nhìn nhau.
Đôi mắt của Từ Thanh Xuyên rất đẹp, ánh mắt anh hẹp dài, đuôi mắt xếch lên, con ngươi sâu thẳm, lúc nhìn người khác khiến họ cảm thấy bên trong anh đang ẩn giấu nỗi niềm nào đó.
Triệu Thính Khê chợt giật mình nhớ lại buổi trưa của nhiều năm về trước, lúc cô đẩy cửa thư phòng của thầy Từ thì nhìn thấy một chàng trai, vừa sạch sẽ vừa trong trẻo lạnh lùng, nghe có người vào, chàng trai khẽ nâng đôi mi dài lên nhìn sang.
Nhiều năm sau, đôi mắt đẹp ấy vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Mặt Triệu Thính Khê lập tức đỏ lên, tim đập càng ngày càng nhanh. May thay cô là người khống chế biểu cảm rất tốt, cô bình ổn hơi thở, nhẹ nhàng cong môi, lễ phép cười với Từ Thanh Xuyên một cái.
Fan của cô luôn trêu cô là “sát thủ nụ cười”, nếu cô cười với fan thế này chắc chắn sẽ dẫn đến một loạt tiếng thét chói tai. Ấy vậy Từ Thanh Xuyên vẫn thờ ơ, ánh mắt anh cứ nhìn chằm vào mặt cô.
Triệu Thính Khê lúng túng dời tầm mắt, cô khẽ ho, một lần nữa quay sang nhẹ giọng nói: “Ừm…hôm nay cảm ơn anh.”
Trong xe phát một bài hát tiếng anh không biết tên, giọng ca nữ khàn khàn sâu lắng, tựa như đang khéo léo kể một câu chuyện du dương.
Rốt cuộc Từ Thanh Xuyên cũng dời mắt khỏi mặt cô, anh dường như rất mệt mỏi, không đáp lời, chỉ nhắm mắt tựa lưng vào ghế, khẽ ừm một tiếng.
Vai Triệu Thính Khê thả lỏng, cô cắn môi dưới, nghiêng đầu nhìn cửa sổ bên ghế của mình.
Đầu tiên tài xế đưa ba người Triệu Thính Khê đến khu nhà, Triệu Thính Khê nói cảm ơn Tiêu Trạch, rồi theo sau Kim Kỳ và Kinh Kinh vào trong.
Vừa vào thang máy, Kinh Kinh bèn không nhịn được kéo Kim Kỳ sang nói: “Thấy chưa thấy chưa, anh trai cho chúng ta đi nhờ xe chính là nhà khoa học thần tiên đứng đầu hotsearch đóooooo! Thần tiên hạ phàm trước mặt em này! Mẹ nó em không muốn sống nữa!”
Triệu Thính Khê nghe thế hơi sững sốt, cô vội hỏi: “Em bảo ai ở hạng nhất hotsearch?”
Hai mắt Kinh Kinh sáng lên, “Là vị giáo sư đi cùng chúng ta vừa nãy ạ!”
Kim Kỳ gật đầu theo.
Triệu Thính Khê không tin nổi tựa vào thang máy, lấy điện thoại ra.
Kinh Kinh vẫn còn phấn khích, nói mãi không ngừng: “Anh trai thần tiên mạnh mẽ ghê, giá trị nhan sắc cao, nhân phẩm tốt, thích mê.” Cô ấy giơ tay phải lên nói: “Em tuyên bố, anh ấy là thần tượng thứ ba của em sau Khê Khê và Trì Dịch!”
Kim Kỳ không biết nói gì hơn.
Thang máy nhanh chóng lên tầng lầu của Triệu Thính Khê, Kinh Kinh nhấn mật mã vào cửa. Đây là lần đầu cô đến đây, một tháng trước công ty đã sắp xếp chỗ ở cho cô.
Mọi người vào nhà, sắp đến sáu giờ. Triệu Thính Khê vào thư phòng, cô mở máy vi tính và cầm tài liệu xem để chuẩn bị họp qua video với Thang Nghê.
Thang Nghê đúng giờ họp, trên màn hình hiện ra cái đầu trọc nhòe nhòe, “Em hài lòng với nhà mới chứ?” Không đợi Triệu Thính Khê trả lời, Thang Nghê nói tiếp: “Hài lòng thì tốt, sau đây anh trình bày kế hoạch đã sắp xếp cho em khi về nước.”
Triệu Thính Khê nâng má nghe quản lý của mình khàn giọng nói lịch trình kế tiếp của cô: “Sắp tới có một show tên là “Khai Giảng Rồi”, mỗi tuần sẽ ghi hình một lần, ghi hình đến giữa tuần sẽ nghỉ ngơi để nghệ sĩ tham gia tăng cường hình thể và luyện tập biểu diễn…”
“Show Khai Giảng Rồi được quay ở đại học C, tuần tới chính thức bắt đầu. Trong tuần này anh sẽ bay đến Dần Thành, hôm sau sẽ dẫn em đến công ty điện ảnh ký kết hợp đồng, em có hai ngày thứ bảy và chủ nhật để nghỉ ngơi, không còn vấn đề gì chứ? Không có vấn đề thì…”
“Khoan đã,” Triệu Thính Khê cắt ngang lời Thang Nghê, “Anh bảo quay ở đại học C?”
“Đúng vậy, có việc gì sao?”
Triệu Thính Khê nhớ đến bài viết trên hotsearch có nói Từ Thanh Xuyên là giáo sư ở đại học C, cô nhớ loáng thoáng quyển sổ Dương Hà đưa cô ký tên cũng có in logo của đại học C.
Một sự bài xích không rõ nguyên nhân nổi lên, Triệu Thính Khê ấp úng nói: “Nhất định phải quay ở đại học C ạ?”
Thang Nghê im lặng một lúc mới nói: “Do công ty sắp xếp cả, hình như họ có quen biết với đại học C, qua đó dễ dàng hơn. Em có việc gì à?”
Triệu Thính Khê không biết phải nói làm sao, chỉ đành cắn môi lắc đầu.
Đầu trọc của Thang Nghê bỗng nhiên nhích lại gần, anh ta hét lên tựa như bị cái gì đó đâm trúng: “Bà nhỏ của tôi ơi! Không được lấy tay nâng mặt! Sẽ có nếp nhăn!”
Triệu Thính Khê lập tức bỏ tay xuống.
Lúc này Thang Nghê mới yên tâm, nghĩ ngợi rồi nghiêm mặt nói: “Việc em muốn làm lại quốc tịch không dễ lắm.”
Triệu Thính Khê nhíu mày, “Có cách nào không anh, anh biết lúc đó không phải em…”
“Anh biết.” Thang Nghê trấn an phất tay một cái, “Anh có dò la được, nếu người kết hôn với em là người Trung Quốc thì khả năng xin làm quốc tịch cao hơn chút.” Anh ấy nói tiếp: “Chờ anh về sẽ tìm một người đáng tin giới thiệu cho em. Em cũng không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ vấn đề trọng đại của mình đi, nếu thật sự không thích đối phương thì có thể làm hợp đồng, sau khi thay đổi quốc tịch xong sẽ ly hôn.”
Triệu Thính Khê cúi đầu, một lát sau mới đáp lại: “Để em nghĩ đã.”
Thang Nghê sảng khoái cười, “Đúng rồi, An tổng bảo em phải chăm sóc mình thật kỹ, nhớ ăn cơm đúng giờ.”
Triệu Thính Khê nhếch môi không nói gì.
Sau khi kết thúc cuộc gọi thì màn hình tối đen, Triệu Thính Khê ngồi co ro trên ghế không buồn nói chuyện.
Cô muốn bắt đầu cuộc sống mới tại thành phố này, không biết tương lai sẽ gặp phải điều gì. Cô có một hy vọng nhỏ nhoi, càng nhiều thêm những nỗi hoang mang thấp thỏm không tên.
Cửa thư phòng hé ra một kẽ hở, Kinh Kinh thăm dò ló đầu vào trong.
Triệu Thính Khê mỉm cười, vẫy tay với cô nàng.
Kinh Kinh vui vẻ đi vào, kéo Triệu Thính Khê ra ngoài, “Mau ra ngoài này, em phát hiện một chỗ rất hay, đảm bảo chị thích mê!”
Trong giọng nói cô ấy không giấu được niềm vui sướng, khơi gợi được hứng thú của Triệu Thính Khê, cô chớp mắt hỏi: “Chỗ nào vậy em?”
Kinh Kinh không trả lời, thần bí kéo Triệu Thính Khê lên lầu.
Ở lầu hai có phòng khách và một căn phòng. Kinh Kinh đẩy cửa căn phòng đó ra, hát lên: “Tèn tén ten!”
Ánh mắt Triệu Thính Khê mở lớn.
Căn phòng này khoảng 100m2, toàn bộ đều chứa quần áo.
Một cái tủ màu trà trên trường bày nhiều loại túi xách cao cấp. Một mặt tường nối liền đựng giày đủ kiểu, từ boot đến giày cao gót đều có. Một tủ thủy tinh khác bày đồ trang điểm, hai bên có tủ lớn, đặt nhiều mỹ phẩm dưỡng da và các loại đồ trang điểm đủ màu sắc. Ở giữa phòng đặt từng hàng giá treo quần áo bằng kim loại màu vàng sậm, những bộ quần áo được sắp xếp theo thứ tự xuân hạ thu đông, mỗi một bộ được bọc bằng lớp màng nylon.
Nói là phòng quần áo thì không đúng lắm, nói là cửa hàng tổng hợp thu nhỏ sẽ thuyết phục hơn.
Kinh Kinh đứng bên cạnh xoa tay nói: “Công ty bảo những bộ quần áo này để chị mặc trước, về sau có hoạt động gì sẽ mang đồ cao cấp hơn đến.”
Ánh mắt Triệu Thính Khê hơi cong lên, mọi phiền não đều quên hết sạch, cô la oa oa oa chạy chân trần vào phòng quần áo.
Đúng thế, tiểu tiên nữ xinh đẹp dễ dỗ vậy đấy.