Từ huyện Vị về đã trễ lắm rồi, ngày hôm sau phải đi ký hợp đồng show tống nghệ, Triệu Thính Khê càng nghĩ càng khó ngủ.

Cô không muốn đến đại học C, gặp Từ Thanh Xuyên sẽ khiến cô lúng túng, thế nhưng chẳng có lý do chính đáng nào để từ chối show này.

Cô mơ màng thiếp đi, sáng ngày hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, lúc rời giường thì Kinh Kinh đã chuẩn bị bữa sáng xong.

Triệu Thính Khê mất gần 20 phút để ăn nửa bát cháo.

Kinh Kinh trừng mắt hỏi: “Khê Khê, có phải bữa sáng không ngon không?”

Triệu Thính Khê vỗ vai an ủi cô ấy: “Không đâu, chị thích nhất món cháo của Kinh Kinh.” Sau đó Kinh Kinh thấy bà chủ nhà mình đặt “món cháo thích nhất” xuống, chậm rãi lên lầu thay quần áo.

Mực nhỏ Kinh Kinh hằng ngày đều lo lắng mình bị xào nấu: “…”

Đúng chín giờ Thang Nghê chạy đến khu nhà của Triệu Thính Khê, anh ấy mang vẻ phong trần bụi bặm kéo theo vali, trong mắt đầy tia máu.

Kinh Kinh tiếp đón hỏi thăm: “Anh Thang, anh đây là?”

Thang Nghê khoát khoát tay một lời khó nói hết: “Từ khi đáp máy bay đến giờ anh còn chưa về nhà, vừa xuống mặt đất đã phải cấp bách làm việc với đội quan hệ xã hội,” anh ấy vừa đỡ eo vừa vuốt cái đầu trọc của mình nói: “Nếu còn tiếp tục thế này thì anh cách đột tử không xa đâu.”

Thang Nghê rất cao, vai rộng chân dài, ngũ quan góc cạnh, cộng thêm một quả đầu trọc bóng loáng khiến anh ấy trong thời thượng hơn. Đã từng có người nói nếu Thang Nghê không làm quản lý nữa thì có thể trực tiếp xuất đạo luôn. Được xem là người quản lý chủ chốt của công ty, dưới tay anh có vô số nghệ sĩ đang ăn khách, phong cách làm việc mạnh mẽ vang dội, có năng lực lại có mắt nhìn.

Kinh Kinh hơi sợ anh ấy, cô nhếch môi, khó khăn an ủi: “À…làm giàu trong hiểm nguy ấy mà!”

Thang Nghê nghẹn lời, liếc Kinh Kinh một cái: “Em rất biết ăn nói.”

Kinh Kinh ngậm chặt miệng.

Thang Nghê hỏi tiếp: “Tiểu Khê đâu rồi?”

Kinh Kinh rụt vai chỉ lên phòng quần áo.

Thang Nghê lập tức hét lên lầu hai: “Triệu Thính Khê!”

Triệu Thính Khê chạy ra khỏi phòng thay đồ, trên người vẫn mặc đồ ngủ, ôm vài chiếc váy trên tay, tủi thân nói: “Cái nào cũng đẹp, em không biết chọn bộ nào nữa.”

Thang Nghê xoa trán, tiện tay chỉ vào một bộ váy: “Mặc cái màu trắng đó đi!”

Triệu Thính Khê yên lặng thở dài một hơi.

Chiến thuật trì hoãn thất bại, cô cam chịu số phận quay về phòng quần áo thay đồ.

Tài xế đã chờ dưới lầu, bọn họ nhanh chóng đến công ty điện ảnh.

Công ty tọa lạc trong khu CBD* của Dần Thành, một toà nhà hai mươi mấy tầng, bốn chữ “Điện Ảnh Cửu Nghiệp” to đùng được gắn trên tầng cao nhất.

(Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: central business district, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với “quận tài chính” của thành phố. Về mặt địa lý, nó thường trùng với “trung tâm thành phố” (thuật ngữ tiếng Anh là “city center” hay “downtown“), nhưng hai khái niệm này tách biệt nhau: nhiều thành phố có một quận kinh doanh trung tâm nằm cách xa trung tâm thương mại hay văn hóa – Nguồn: Wikipedia)

Người tiếp đón họ là một người đàn ông trung niên họ La, cũng chính là đạo diễn show “Khai Giảng Rồi”, tên là La Giang Nhất, có chút tiếng tăm trong giới.

Đạo diễn La nhiệt tình trò chuyện với Thang Nghê, sau đó giới thiệu một người đàn ông khác lớn tuổi hơn ở bên cạnh cho bọn họ: “Đây là nhà sản xuất trong show của chúng ta, Quách Mẫn, bọn tôi đều gọi anh ấy là ông chủ Quách.”

Bọn họ tán gẫu vài câu, đạo diễn La và nhà sản xuất Quách giới thiệu kỹ càng kế hoạch show “Khai Giảng Rồi” với Triệu Thính Khê.

“Khai Giảng Rồi” là chương trình được Cửu Nghiệp sản xuất hằng năm, tổng cộng năm khách mời, không hoàn toàn là người trong giới, nhưng tất cả đều là người xuất sắc trong ngành. Đoàn đội chế tác hùng mạnh, công ty định dùng hạng mục này để giành giải thưởng quốc tế.

Triệu Thính Khê rất hài lòng với show này, show được quay trong đại học C, việc gặp mặt Từ Thanh Xuyên là chuyện không thể tránh khỏi.

Thang Nghê và đạo diễn La bàn bạc về chi tiết hợp đồng, Triệu Thính Khê lên tiếng chào rồi dẫn Kinh Kinh vào phòng vệ sinh.

Thời gian Kinh Kinh làm việc với Triệu Thính Khê khá lâu, cô luôn nhiệt tình trong cuộc sống và công việc, từ trước đến nay chưa từng thấy qua cô không quả quyết như vậy. Thế nên Kinh Kinh ầm thầm hỏi cô: “Khê Khê, chị sao vậy ạ, hôm nay em cảm thấy chị sao sao ý?”

Triệu Thính Khê vừa dậm lại lớp trang điểm vừa nói: “Chị đang do dự không biết có nên ký show này không,” cô cười nhìn cửa sổ phòng vệ sinh, đùa giỡn nói: “Hay chúng ta trốn đi nhé?”

“Hả??” Kinh Kinh bối rối.

Âm thanh nước chảy cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Một người phụ nữ cao gầy bước ra khỏi phòng.

Triệu Thính Khê ngẩng đầu liếc nhìn, người phụ nữ này cao gần một mét tám, mái tóc dài được cột đuôi ngựa, buộc rất chặt, khiến khóe mắt hơi xếch lên. Góc cạnh ngũ quan sâu sắc, không phải một cái đẹp truyền thống, nhưng dung mạo này rất “cao cấp”, đôi môi đỏ rực như lửa, phấn mắt màu bạc, giống như một chú cá nhiệt đới cao ngạo.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Triệu Thính Khê, cô ấy khẽ liếc qua, sau đó ánh mắt lạnh xuống, sải chân dài rời đi.

Kinh Kinh và Triệu Thính Khê nhìn nhau ba giây, nhỏ giọng hỏi: “Có phải vừa rồi cô ấy nghe chúng ta nói chuyện không?”

Triệu Thính Khê nhún vai, thờ ơ mỉm cười.

Trong phòng họp có rất nhiều người, quý cô Cá Nhiệt Đới cũng ở đây. Triệu Thính Khê kịp ý thức, hóa ra là khách mời trong show “Khai Giảng Rồi”.

Quý cô Cá Nhiệt Đới đang ngồi trên ghế, cầm bút vung tay ký hợp đồng.

Thang Nghê kéo Triệu Thính Khê qua một bên rồi nhỏ giọng hỏi: “Em về nước trang điểm lại à, sao đi lâu thế?” Anh ấy đưa hợp đồng cho Triệu Thính Khê: “Mau ký đi rồi về ngủ, lề mà lề mề không biết còn tưởng em có rất nhiều bạn trai cũ ở đại học C đấy!”

Triệu Thính Khê cứng người, sờ mũi rồi cầm bút lên ký tên, ngoan ngoãn không dám nói một lời.

**

Trong phòng thí nghiệm thiên văn ở đại học C, Từ Thanh Xuyên nhận được điện thoại của Từ Nhã Văn.

Anh gỡ kính xuống, thong thả bước ra khỏi phòng thí nghiệm, “Mẹ có chuyện gì ạ?”

Từ Nhã Văn nghe được giọng nói của con trai thì cười tươi như hoa, “A Xuyên à, Nhất Vạn đã được tỉa lông ngon lành rồi, khi nào rảnh con đón nó về nhé, nó cắn nát dép ở nhà hết rồi!”

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Từ Thanh Xuyên hiện lên nét dịu dàng: “Vâng, tối con đến.”

Từ Nhã Văn cúp máy, lập tức phân phó người giúp việc chuẩn bị bữa tối.

Từ Thanh Xuyên vừa bước vào cửa nhà, Nhất Vạn lập tức nhào đến, cái đuôi ngoe nguẩy không ngừng.

Từ Thanh Xuyên ngồi xổm xuống, nâng Nhất Vạn lên nhìn trái nhìn phải, sau đó xoa đầu nó, rồi gãi cằm nó, Nhất Vạn híp mắt đầy hưởng thụ.

“Giáo sư Từ của chúng ta chỉ khi đối xử với Nhất Vạn mới dịu dàng vậy thôi!” Một giọng nam vang lên trên lầu.

Từ Thanh Xuyên đứng lên, gọi một tiếng: “Anh.”

Tiêu Mục đút hai tay vào túi quần, cười đi tới, “Gần đây công việc bận rộn mà còn ung dung được sao? Nghe nói giáo sư Từ mới vừa nhận được giải thưởng quốc tế lớn?”

Từ Thanh Xuyên cười khẽ: “Kém hơn Tiêu tổng tận tâm tận lực.”

Tiêu Mục vừa đấm anh vừa cười.

Hai người ngồi xuống sofa, Từ Thanh Xuyên nhìn Tiêu Mục hỏi: “Có phải dạo này công ty có chuyện hay không?”

Tiêu Mục cười lắc đầu, “Không có việc gì là không giấu được em.” Anh ấy chống tay lên gối nói tiếp: “Công ty có thỏa thuận mới, mấy lão già cổ đông ra sức phản đối. Ồn ào mấy ngày liền, anh nhức hết cả đầu.”

Từ Thanh Xuyên khẽ cười, “Không có chuyện anh sẽ không cố ý ở nhà chờ em,” anh nhìn Tiêu Mục, “Anh đụng đến bánh ngọt nhà người ta thì hiển nhiên người ta không chịu là đúng.”

Tiêu Mục cười, “Nên anh mới tìm em đấy.”

Từ Thanh Xuyên uống nước thấm giọng, ngón tay thon dài cầm ly nước, “Một thầy giáo của nhân dân như em có thể giúp Tiêu tổng được gì?”

Tiêu Mục chậc chậc hai tiếng, “Năm đó có ai chưa từng nghe qua cậu hai của nhà họ Tiêu thủ đoạn ghê gớm, không có em có lẽ Tiêu Thị đã sớm mất.”

Tiêu Mục lớn hơn Từ Thanh Xuyên ba tuổi, một người theo họ bố một người theo họ mẹ. Mấy đời nhà họ Tiêu đều làm kinh doanh, phát triển cả ở nước ngoài, sở hữu tài sản trong nhiều lĩnh vực. Bố họ, Tiêu Quan Lễ giỏi kinh doanh, Tiêu thị trong tay ông như mặt trời ban trưa. Tiêu Mục và Từ Thanh Xuyên đều là người xuất sắc trong lĩnh vực của bản thân, là những chàng trai nhiệt tình hăng hái trẻ tuổi.

Thế nhưng ngày vui ngắn ngủi, Tiêu Quan Lễ đột nhiên phát bệnh khiến toàn bộ Tiêu thị rơi vào vực sâu. Các cấp quản lý hoang mang, có người muốn lên chức, lại có người muốn nhân cơ hội này chiếm một phần. Quản lý lơi là cảnh giác, thành tích giảm đáng kể, thậm chí cung cầu cơ bản cũng không thể đáp ứng được.

Năm ấy Tiêu Mục đang học năm hai nghiên cứu sinh, anh ấy ra sức dẹp hết nghị luận của mọi người để nâng Tiêu thị lên lần nữa, từ những khoản thu chi nhỏ nhặt hay to lớn, đến từng cuộc họp hội đồng quản trị đều khiến anh ấy lao tâm tổn sức, khổ cực nhịn vài tháng, tập đoàn mới có chút khởi sắc. Tuy nhiên ngay lúc đó có vài cổ đông muốn đục nước béo cò lấy lý do “tuổi nhỏ chưa có kinh nghiệm” yêu cầu anh ấy từ chức.

Nghiệp vụ trong công ty đã khiến Tiêu Mục kiệt sức, lại còn phải chống đỡ những thứ khác, trong lúc nhất thời tập đoàn rơi vào giông bão lần nữa, thậm chí Tiêu thị phải đối mặt với nguy cơ đổi chủ.

Đúng lúc này, Từ Thanh Xuyên đang học năm ba đại học nhập cuộc. Anh tìm đến kế toán đắc lực của bố và tổng giám đốc pháp chế làm việc một tuần lễ, liệt kê tất cả hợp đồng và hạng mục của công ty vào năm trước, dùng thời gian siêu ngắn thăm dò mạng lưới quan hệ của cổ đông, cuối cùng tìm được chứng cứ bọn họ từng bước chiếm đoạt công ty.

Anh sửa sang lại tài liệu rồi gửi thư của luật sư cho từng cổ đông, từ đó không còn một ai đề nghị cắt chức của Tiêu Mục nữa.

Bọn họ thà lựa chọn Tiêu Mục còn đỡ hơn phải chọn Từ Thanh Xuyên ra tay tàn nhẫn thâm độc.

Tiêu Mục nhớ lại chuyện xưa, trong lúc vô tình anh ấy nhìn thấy một câu nói được Từ Thanh Xuyên viết trong sách: Em ở đây, anh lặng lẽ ủng hộ từ trong tối; em đi rồi, anh chính là bóng tối của tất cả mọi người. Anh ấy lắc đầu thở dài: “A Xuyên, anh thật nhớ cái thời chúng ta cùng nhau nâng tầm Tiêu thị…”

“Dừng lại,” Từ Thanh Xuyên đặt ly nước xuống rồi chậm rãi nói: “Mấy kẻ đó luôn ngồi không yên trong công ty, có có vài thứ có thể kìm hãm họ, chờ em sửa sang lại sẽ gửi cho anh. Còn em…” Anh cười cười, “Xin Tiêu tổng nương tay, để em về trường dạy học.”

Tiêu Mục liếm môi, “Được rồi, em cùng họ với mẹ nên không cần phải quan tâm Tiêu thị, em được tự do, để mình anh làm đến chết thì thôi.”

Từ Nhã Văn nghe tiếng động thì ra khỏi phòng bếp, lôi kéo Từ Thanh Xuyên ngắm một lúc, rồi vội vàng báo người giúp việc mang thức ăn lên.

Thân thể bố Tiêu khôi phục khá tốt, sau trận cải cách kia thì dần giao tập đoàn cho Tiêu Mục. Vài ngày trước bố Tiêu và bạn bè đi câu cá, Từ Nhã Văn thì đón cháu gái Manh Manh, con của em trai chồng, đến chơi cùng mình. Manh Manh là một cô nhóc mười bốn mười lăm tuổi, Từ Nhã Văn ngoan ngoãn ngồi kế bên.

Bình thường Từ Thanh Xuyên bận rộn nhiều việc, bên này cách đại học C rất xa nên ít khi anh có thời gian về nhà. Mỗi lần anh về thì Từ Nhã Văn sẽ nấu một bàn đồ ăn toàn món anh thích, nhất là món gà cay Trùng Khánh.

Tiêu Mục thấy Từ Thanh Xuyên thích ăn nên lựa hai miếng thịt gà to nhất gắp vào bát cho anh.

Từ Thanh Xuyên thoáng dừng đũa, tai hơi đỏ lên, anh đẩy đĩa thịt trước mặt ra xa: “Em không ăn nhiều vậy đâu.”

Từ Nhã Văn trừng mắt với Tiêu Mục, mặt anh ấy đầy hoang mang.

Sau khi ăn xong, Manh Manh lôi kéo Từ Thanh Xuyên đi xem phim, còn Tiêu Mục bị Từ Nhã Văn gọi đến phòng bếp.

Manh Manh vui vẻ tìm một bộ phim điện ảnh Mỹ, còn nhiệt tình giới thiệu với Từ Thanh Xuyên, “Anh ơi đây là phim nữ thần của em đóng, em đã xem mười mấy lần vẫn không chán.”

Từ Thanh Xuyên không biết làm gì, anh cười cười, mang theo trọng trách “hoàn thành nhiệm vụ” ngồi bên cạnh cô nhóc.

Bộ phim mở đầu rất kịch tính, nữ chính diêm dúa lòe loẹt đưa lưng về phía người xem hát, chiếc quần ngắn khó che kín bắp đùi, lưng áo xẻ sâu đến tận thắt lưng, phần thịt lộ ra kết hợp với dáng vẻ lả lướt được thu hết trọn vẹn. Bên dưới khán đài đều là khách nam, từng kẻ một hận không thể dán mắt lên người cô gái đó.

Theo tiếng nhạc vang lên, nữ chính chậm rãi xoay người lại, ống kính từ từ quay đến khuôn mặt tinh xảo của cô ấy…

Từ Thanh Xuyên ngưng thở, híp mắt nhìn cô gái trong phim. Sắc mặt của anh ngày càng khó coi, anh kéo cổ áo, quay đầu đi không nhìn màn ảnh nữa.

Tiêu Mục bưng dĩa trái cây vào, Từ Thanh Xuyên liếc anh ấy một cái rồi nhanh chóng cầm điều khiển lên tắt tivi.

“A?” Manh Manh đang phấn khích quay đầu lại, nhỏ giong gọi: “Anh…”

Mặt Từ Thanh Xuyên gượng gạo: “Trẻ con ít xem mấy loại phim này lại.” Nói xong thì ôm Nhất Vạn rời đi.

“Hả? Đi nhanh thế?” Tiêu Mục gọi với theo.

Manh Manh bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm: “Gì mà ‘loại phim này’ chứ, nữ thần dựa vào bộ này mới nhận được giải ảnh hậu Berlin đấy!”

Từ Nhã Văn nghe thấy động tĩnh thì vội vàng từ phòng bếp chạy đến, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Từ Thanh Xuyên.

Bà “ôi” một tiếng, hung hăng lườm Tiêu Mục: “Đều tại con, con biết nó có tính không được tự nhiên mà! Da mặt thì mỏng, con gắp thức ăn cho nó khiến ai cũng nghĩ nó ăn nhiều gà cay nhất, nó tất nhiên không ăn thêm được! Lần này thì hay rồi, con khiến nó tức giận bỏ đi luôn!”

Tiêu Mục khó tin há to miệng. Anh ấy làm sao nghĩ đến nhiều việc như vậy, thật sự quá oan ức.

Từ Nhã Văn thở dài nói tiếp: “Còn không mau gọi điện hỏi nó đã dẫn Nhất Vạn đi chưa!”

Tiêu Mục nhìn mẹ đang thở hổn hển, lại nghĩ đến em trai kiêu ngạo của mình, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra.

Mở tin nhắn, ngón tay anh ấy khẽ động đậy, nghĩ ngợi một lúc thì âm thầm đổi chú thích “Nhị Từ” thành “Công chúa Thanh Xuyên.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Thanh Xuyên công chúa: Mắt lạnh nhìn bạn.jpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play