Ngô Túy ngồi ở ghế sau, ôm hộp cơm tựa vào cửa sổ xe, cố gắng tránh xa Mục Thượng Hành.

Sau khi được tài xế ‘giải cứu’ khỏi ghế lái, cậu đã ngoan ngoãn lủi xuống ghế sau, ngồi im thin thít. Ai biết cái xe mấy trăm vạn lại không chỉ đắt mà còn lắm trò muốn chết, đã mát xa lại còn làm ấm.

Xe cộ không ngừng lướt qua cửa sổ, thỉnh thoảng Ngô Túy lại liếc trộm thao tác của tài xế một cái. Tuy cậu chả còn mặt mũi nào mà nhìn thẳng vào tài xế cùng Tiểu Mục tổng nữa, nhưng học trộm tí ti thì vẫn được.

“Dừng lại ở phía trước đi.” Sau mười mấy phút im lặng, cuối cùng Mục Thượng Hành cũng mở miệng. Lái xe giảm tốc độ, dừng xe ở ven đường.

Ngô Túy đảo mắt nhìn mấy toà nhà xung quanh, rõ ràng là còn chưa đến công ty của Mục Thượng Hành. Anh im lặng nhìn thẳng về phía trước, Ngô Túy cảm thấy hình như mình đã hiểu được ý của đối phương.

“Tôi xuống trước vậy.” Ngô Túy vẫn còn nhớ mãi không quên hộp cơm. Cậu mở cửa xuống xe, thấy gần đây có một ngân hàng thì nghĩ ngay đến việc đổi chi phiếu của Nghiêm Nghiên thành tiền mặt.

Giờ Mục Thượng Hành không muốn để Ngô Túy xuất hiện ở công ty, chuyện này cậu có thể hiểu được. Dù gì thì anh cũng là người đã có ‘ánh trăng sáng’, với lại giờ thanh danh của cậu chắc cũng nát bét rồi.

Ngô Túy sửa sang lại quần áo, nhanh chóng đi tới ngân hàng. Sau khi cầm được ba mươi tờ đỏ đỏ, cậu lập tức chạy đến cửa hàng hạt giống.

Lần này không phải ‘vụ mua bán sáu tệ’ nữa*.

(*: Lúc trước ở TQ có người đăng lên mạng là mất công bay từ xa đến gặp bạn quen qua mạng, anh này mời có bữa lẩu 6 tệ mà đòi ‘ịch ịch’ tận 13 lần. Sau dân mạng lại phát hiện bài post này là trò pr của 1 hãng bao cao su, 1 hộp 13 cái. Nên sau ‘vụ mua bán sáu tệ” trở thành ngôn ngữ mạng, ý là chỉ muốn bỏ tí vốn nhưng lại đòi thu về siêu lợi nhuận)

Ngô Túy chọn trúng loại hạt giống cà chua bi có tên là ‘Tân Sơ Trung số 3’, một túi năm trăm hạt chỉ có giá hai tệ.

Ai cũng biết cà chua trồng ra có thể ăn sống được luôn, đủ thỏa mãn điều kiện của đồ ăn cấp 2.

Ngô Túy mua tận một trăm túi hạt giống cũng chỉ mất có hai trăm tệ. Sau đó cậu lại chọn thêm hạt giống dưa leo dài, một túi cũng hai tệ nhưng chỉ có sáu mươi hạt.

Ngô Túy ngó tới ngó lui, cảm thấy chỉ ăn mỗi rau củ quả thôi thì cũng không chắc bụng, mà trồng mấy thứ như lúa mì lại phiền chết đi được.

“Tôi lấy thêm hai trăm túi hạt giống ‘bí đỏ Điềm Mật’ này nữa.” Ngô Túy chỉ vào hạt giống bí đỏ hai mươi hạt một túi. Cái này cũng là hai tệ một túi, tổng cộng ba trăm túi hết sáu trăm tệ.

“Ông chủ không cần màng che, thuốc trừ sâu, phân hoá học gì à?” Chủ tiệm hạt giống nhiệt tình chào hàng: “Nếu cần thì chỗ tôi có luôn đấy, để cho anh giá rẻ luôn.”

“Để lần sau đi.” Ngô Túy lấy sáu tờ đỏ ra thanh toán. May mà linh điền không cần thuốc trừ sâu, phân hoá học này kia, nếu không lại phải chi một khoản không nhỏ rồi.

“Tặng thêm cho anh mấy túi hạt giống dâu tây bốn mùa mới nhập về. Lần sau lại tới nữa nha, sẽ để giá ưu đãi cho anh.” Chủ tiệm thu tiền rồi tiện tay bỏ thêm mấy túi hạt giống dâu tây vào túi, coi như quà khuyến mãi.

Ngô Túy cầm theo mớ hạt giống, đi vào siêu thị để mua mấy thùng sữa. Cậu cũng không lấy nhiều quá, chỉ hai thùng thôi. Loại sữa này hạn sử dụng chỉ có ba mươi ngày nên cậu tính đợi Lâm Phong uống hết chỗ này rồi mới mua thêm chỗ mới. 

Ngô Túy tìm một chỗ không có người, bỏ đống đồ đang xách trên tay vào vòng ngọc. Lúc này cậu mới phát hiện ra: Ô chứa đồ có số lượng hạn chế. Mỗi ô chỉ chứa được chín mươi chín sản phẩm cùng loại, cậu mua toàn một trăm cho chẵn nên mỗi thứ dư ra một túi.

Mớ đồ dùng hàng ngày hôm qua mới mua đã chiếm mất sáu ô, hạt giống thêm một ô, sữa bò một ô, cơm hộp một ô nên chỉ còn hai ô trống. Căn cứ theo nguyên tắc ‘không thể lãng phí không gian’ Ngô Túy lại chui vào siêu thị thêm lần nữa, đúng lúc nhìn thấy một hàng người siêu dài.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Người đứng xếp hàng toàn mấy ông bà cụ cao tuổi, Ngô Túy thấy mỗi người rời đi đều cầm theo hai vỉ trứng gà, vui vẻ ra mặt.

Tám mươi phần trăm là đang sale.

Ngô Túy cũng hòa vào đội ngũ xếp hàng, đứng lẫn trong một đám bô lão. Cậu còn khiễng lên, ngó thử xem số trừng tồn còn nhiều hay ít.

“Trứng gà 1 cân chỉ 3,98 tệ (3 tệ 9 đồng 8 xu), mua theo vỉ còn rẻ hơn. Ba mươi quả chỉ mười bốn tệ, mỗi người chỉ được mua hai vỉ!”

Trứng gà giảm giá mãi mãi là chân ái của các ông, các bà. Ngô Túy bị bà cụ phía sau chen tới chen lui, xếp hàng ròng rã suốt nửa tiếng mới đến lượt.

Ngô Túy xách hai vỉ trứng gà rồi đi lấy thêm mấy cái chậu nhựa, đến lúc thanh toán xong cậu mới cúi xuống nhìn cái áo sơ mi thẳng thớm Mục Thượng Hành đã cho mình mượn. Giờ nó bị chen thành dáng vẻ nhăn nhúm, ống quần phía sau không biết bị dính bẩn từ bao giờ.

Giặt qua một cái, ủi thêm một tí chắc vẫn ổn.

Ngô Túy cất trứng gà và chậu nhựa vào vòng ngọc rồi chọt chọt vào cái ô có sọc đen kia. Một giây sau cảnh tượng xung quanh đã nhoáng lên, biến hoá nghiêng trời lệch đất. Sau khi ổn định lại, Ngô Túy nhìn cái giường cũ nát trước mặt, bên trên còn có khoai tây đang ăn dở và kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

Bên ngoài đã nắng chói chang. Cậu hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa phòng, đến lúc nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì không nhịn được mà cau mày.

Không biết từ lúc nào, đứa nhóc gầy như que củi kia đã mang ván gỗ cùng chăn đệm đến trước cửa phòng cậu, nằm co ro ngoài đó. Nhìn nó cực kỳ giống một con chó nhỏ đang đợi chủ.

“Lâm Phong.” Ngô Túy ngồi xổm xuống. bàn tay cậu còn chưa kịp chạm vào mặt thằng bé thì nó đã bật dậy, xốc chăn lăn sang bên cạnh mấy vòng. Nó ngồi thụp xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu, cả người run như cầy sấy.

“Đừng ăn ta, đừng ăn ta! Ta có thể làm việc, ta không cần đồ ăn…”

“Lâm Phong?” Ngô Túy sững người. Chỉ cần một thoáng cậu đã hiểu ra: Đây là di chứng để lại sau khi thằng bé bị bán làm lương thực dự trữ cho đội khách biên giới.

“Lâm Phong, là ca ca đây.” Ngô Túy cẩn thận đến gần, thấy thằng bé từ từ tỉnh táo lại thì móc ra một viên kẹo sữa, quơ quơ trước mặt nó.

“Là Ngô Túy ca ca, nhớ ra chưa nào?”

Ánh mắt Lâm Phong dần có tiêu cự, trừng lớn nhìn về phía Ngô Túy.

“Ca ca ạ?” Lâm Phong thử thăm dò.

“Chứ ai nữa.” Ngô Túy tiến lên, bóc vỏ viên kẹo rồi nhét vào miệng Lâm Phong.

“Ca ca!” Lâm Phong bất ngờ nhào lên ôm chặt lấy Ngô Túy, giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào: “Đệ còn tưởng là đang nằm mơ chứ.”

Tự nhiên lại có màn tình cảm sến rện khiến Ngô Túy không kịp trở tay, chỉ có thể giống như ông bố già hiền lành ôm lấy tấm lưng gầy gò của Lâm Phong, vỗ về an ủi cậu nhóc.

Rau màu trong linh điền đã xanh um tươi tốt. Nhìn kích thước của cải thìa thì có vẻ đã thu hoạch được rồi, chu kỳ sinh trưởng của cà chua bi hình như là dài hơn một tí. Tuy cành lá rậm rạp nhưng chưa thấy nụ hoa.

“Ca ca, để đệ giúp huynh đổ bô nha.”

Lâm Phong vẫn nép vào ngực Ngô Túy, chỉ ngẩng đầu lên nói. Sau đó cậu nhóc ngọ nguậy, muốn chạy vào phòng ngủ tìm bô biếc gì đấy.

Ngô Túy kinh hãi mấy mấy giây mới tỉnh táo lại. Cậu vội vàng kéo thằng bé lại: “Chờ đã!”

Lâm Phong không hiểu lý do, khiếp sợ nhìn Ngô Túy. Cơ thể nó co rúm lại, chỉ sợ mình đã nói sai câu nào đó.

“Đi đun ít nước nóng trước đã.” Ngô Túy cúi xuống, nhìn mái tóc rối bù của thằng bé thì đột nhiên lại nhớ ra chuyện mình quên chưa mua quần áo cho nó.

Chỗ này thật sự thiếu quá nhiều đồ dùng thiết yếu, khổ cái ô chứa lại có hạn nên chỉ có thể mang sang từng ít một. 

Ngô Túy xắn ống quần, bắt đầu lội ruộng thu hoạch cải thìa. Lâm Phong nhóm lửa xong thì cẩn thận đặt cái nồi sắt lên, đi đi lại lại vài chuyến mới đổ được đầy nước vào đó.

Tranh thủ lúc nước chưa sôi, nó chạy theo Ngô Túy nhổ cải thìa, làm việc luôn tay luôn chân, không dám ngừng lại dù chỉ một phút.

Hơn một trăm cây cải thìa, trọng lượng cũng được chừng bảy tám mươi cân. Thứ rau quả tươi này thường có thời gian bảo quản rất ngắn, nhổ lên một ngày là đã thấy héo queo rồi.

Ngô Túy lấy tay lau mồ hôi trên trán, kéo Lâm Phong ra khỏi linh điền rồi tìm một chỗ đất trống lấy chậu nhựa siêu bự trong vòng tay ra. Tiếp theo lại đi múc nước lạnh hoà chung với nước ấm, sờ thấy nhiệt độ vừa phải thì mới kêu Lâm Phong cởi đống vải rách trên người xuống, ngồi vào trong đó.

Lâm Phong hơi sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Ngô Túy, ngồi vào trong chậu. Chỉ có điều cả người nó vẫn luôn trong trạng thái run rẩy.

Ngô Túy lôi một đống nào là khăn mặt, xà bông tắm, dầu gội sữa tắm ra trước mặt Lâm Phong. Trước tiên là thấm ướt khăn mặt, xối nước rồi lau sạch lớp đất trên người nó.

“Cúi xuống.” Ngô Túy cảm thấy mình tính sai rồi, không mua hòn đá kỳ cho tiện. Lớp cáu bẩn trên người thằng nhóc này tích tụ suốt bao nhiêu năm, muốn kỳ sạch cũng là cả một vấn đề.

Cậu bắt đầu thanh lý từ trên đầu nó xuống. Trước tiên là làm ướt tóc rồi đổ dầu gội lên, gãi sồn sột cả nửa ngày cũng chả lên được tí bọt nào.

Ngô Túy dùng nước xả sạch, sau đó quyết không tin có tà, lại đổ thêm tí dầu gội lên. Cậu hì hục mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy được một ít bọt.

Cái đầu của Lâm Phong phải dùng gần nửa chai dầu gội thì mới tính là gội sạch được. Lúc này Ngô Túy mới phát hiện, hoá ra tóc thằng nhóc này đã dài đến ngang vai.

Ngô Túy cho thêm một ít nước nóng vào chậu, để Lâm Phong tự kỳ cọ cơ thể còn mình thì chạy đi tìm cái bình đá hôm qua đã dùng luộc khoai tây. Cậu lấy ra một thùng sữa, đổ 2 bịch vào bình đá rồi để lên bếp, hạ nhỏ lửa xuống.

Từ phòng bếp đi ra, Ngô Túy nhìn thấy Lâm Phong vừa tắm rửa vừa lặng lẽ rơi nước mắt.

“Nước gội đầu dính vào mắt rồi hả?” Cậu cúi đầu xem thử. Lâm Phong hít mũi, vẻ mặt rất đau khổ.

Ngô Túy lấy nước sạch rửa sơ mắt cho thằng bé, sau đó lại cầm xà bông tắm xoa lên người nó hết lần này đến lần khác. Mặt ngoài của cục xà bông bị làm cho dơ dáy, nước trong chậu thì càng thảm không nỡ nhìn, chẳng khác gì nước cống.

“Thật ra nước phải nóng hơn mới nhanh.” Giọng Lâm Phong nhỏ xíu: “Nhổ sạch lông tóc xong thì cắt tiết…”

Bàn tay đang kỳ cọ của Ngô Túy chợt khựng lại, không nhịn được mà vỗ vào mông thằng bé một cái: “Lão tử có ăn thịt đệ quái đâu!”

“Vậy sao lại mang đệ đi rửa…” Đáy mắt Lâm Phong ầng ậng nước, tủi thân gần chết.

“Tắm gội! Là tắm gội biết không hả?” Ngô Túy cạn lời, không biết giải thích như nào: “Tắm xong trên người sẽ không thấy ngứa nữa. Muốn đi theo ta thì phải giữ vệ sinh sạch sẽ, nếu không rất dễ bị bệnh, hiểu chưa?”

Lâm Phong nghe xong vẫn mơ mơ hồ hồ không hiểu, nhưng ít nhất nó cũng biết: Làm thế này không phải là để nấu mình lên ăn.

Ngô Túy đổi một chậu nước khác, tiện thể đập hai quả trứng vào bình sữa đã sôi trên bếp. Cậu để Lâm Phong tắm lại thêm lần nữa rồi mới dùng khăn khô bọc kín thằng bé, nhét vào trong mớ chăn nệm.

Làm xong hết mọi việc, Ngô Túy lấy trứng khuấy sữa đỏ vào bát, bưng cho nhóc con đang len lén núp trong chăn.

Lâm Phong nhìn bát sữa bốc khói nghi ngút trước mặt, mũi ngửi được mùi thơm nồng đậm nhưng lại rụt rè không dám uống, chỉ lo nhìn chăm chăm vào Ngô Túy.

“Nếm thử đi.” Ngô Túy cổ vũ cậu nhóc: “Ăn nhiều vào, thế mới trị khỏi bệnh của đệ được.”

“Ca ca cũng ăn đi ạ.” Lâm Phong nâng bát sữa đến trước mặt Ngô Túy, còn dè dặt nuốt nước bọt cái ực.

“Trong bình vẫn còn nhiều.” Ngô Túy sợ Lâm Phong chưa từng uống sữa bò, tự nhiên uống nhiều quá thì sẽ bị tiêu chảy nên đã pha thêm tí nước vào cho loãng. Hai túi sữa ban đầu giờ thành đủ cho ba người uống.

Nhìn Lâm Phong rề rà mãi cũng uống hết bát sữa đầu tiên, Ngô Túy thầm thở phào nhẹ nhõm. Đứa nhỏ này cẩn thận quá đà, còn cực kỳ mẫn cảm nữa. Ngô Túy không hi vọng đứa nhỏ mình nuôi dưỡng sẽ nhút nhát rụt rè, làm gì cũng sợ đông sợ tây, lá gan nhỏ như chuột nhắt.

Nói gì đi nữa cũng phải có được một nửa phong cách tự do phóng khoáng của cậu chứ?

Sữa đã hết, Lâm Phong liếm sạch mấy mẩu vụn trứng gà dính ở đáy bát. Đến vòng sữa dính bên cạnh bát nó cũng không chịu bỏ qua, cầm hẳn lên liếm bằng sạch. Ngô Túy thấy thế thì dở khóc dở cười.

“Đệ còn nhớ đường đến nhà Lâm chấp sự không?” Ngô Túy sờ sờ đầu Lâm Phong, mấy lọn tóc trên đó vẫn còn hơi ẩm.

Thằng bé do dự nhìn cậu, không gật cũng không lắc đầu.

“Không phải là muốn trả đệ về đâu. Ta muốn tìm Lâm chấp sự bàn chút việc, đệ dẫn ta đi tìm hắn có được không?” Ngô Túy nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của Lâm Phong nên mới nhẹ giọng bàn bạc với nó.

“Bàn chuyện về vàng ạ?” Lâm Phong nhìn mớ cải thìa mới nhổ từ linh điền: “Đệ biết bàn chuyện làm ăn, đệ có thể giúp ca ca nói chuyện với chấp sự. Được không ạ?”

“Nhóc con, đệ cũng thông minh đấy.” Ngô Túy kinh ngạc nhìn Lâm Phong. Đứa nhỏ này còn thông minh nhanh nhạy hơn cậu tưởng tượng nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play