Ngô Túy nhanh nhẹn ký tên mình lên hợp đồng, sau đó sảng khoái đưa nó cho Mục Thượng Hành: “Mục tổng, thế bao giờ phát lương?”

Mục Thượng Hành cúi đầu nhìn chữ ký rồng bay phượng múa của cậu: “Mùng một hàng tháng.”

“Còn nữa.” Mục Thượng Hành cất hợp đồng cẩn thận, sắc mặt không hề thay đổi nhìn về phía Ngô Túy: “Ở trước mặt người ngoài, phải gọi tôi là Thượng Hành.”

“Tôi biết rồi.” Ngô Túy ngáp một cái muốn méo cả miệng rồi vỗ vỗ lên gối: “Thượng Hành, muốn ngủ cùng tôi không?”

Mục Thượng Hành nhìn lướt qua dáng vẻ giả vờ đứng đắn của Ngô Túy, lạnh lùng quay người rời khỏi phòng.

Giấc ngủ này của Ngô Túy rất rất thoải mái. Đến khi sáng bảnh ra, quản gia đến gõ cửa, cung cấp dịch vụ đánh thức tận giường thì cậu mới mơ mơ màng màng rửa mặt xong, vừa ra đến cửa phòng đã thấy Mục Thượng Hành đang chờ sẵn ở bên ngoài. 

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, vạt áo được giắt cẩn thận vào trong cạp quần tây phẳng phiu. Vai rộng eo thon, cơ thể thon dài cực kỳ hoàn mỹ. Ngô Túy quan sát một lượt từ trên xuống dưới, không hiểu sao lại cảm nhận được vài phần khí chất ‘ghẹo người rung động’.

Cậu cúi đầu nhìn lại bản thân, trên người vẫn là cái áo mặc từ hôm qua. Tối qua mệt quá, cậu vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say như chết, quên luôn cả giặt đồ.

“Xuống ăn sáng với tôi.” Mục Thượng Hành bày ra dáng vẻ rất nghiêm chỉnh: “Chú ý lễ phép.”

“Chờ tí đã.” Ngô Túy gọi Mục Thượng Hành lại: “Người anh em, cho tôi mượn bộ quần áo đi.”

Ngô Túy giật nhẹ vạt áo sơ mi mình đang mặc, duỗi chân cho Mục Thượng Hành xem dấu bùn in trên ống quần. “Tối hôm qua đã định giặt rồi cơ, nhưng ai bảo anh tự nhiên sang phòng tôi, làm tôi quên mất tiêu.”

Mục Thượng Hành im lặng nhìn Ngô Túy, sau đó quay người đi về phòng của mình.

Cậu hí hửng đuổi theo anh: “Dáng người tôi với anh cũng không khác nhau là mấy, cho tôi bộ nào anh không mặc đến nữa là được. Để tôi đỡ phải mất công giặt lại, đem trả nữa.”

Mục Thượng Hành không nói năng gì, mở tủ lấy ra một bộ đồ rồi ném cho Ngô Túy.

“Ể, anh không có phòng chứa quần áo riêng à?” Ngô Túy cởi áo sơ mi, đưa tay bắt lấy bộ đồ đối phương ném sang. Nhìn qua thì thấy là một chiếc áo sơ mi đen cùng một cái quần tây cũng đen thùi nốt.

Hai món đồ được là lượt phẳng phiu, không có bất kỳ một nếp nhăn nào, đến nửa hạt bụi cũng không có luôn.

Mục Thượng Hành không trả lời Ngô Túy. Anh đóng kín cửa tủ, quay người lại thì đã thấy cậu ngồi lên giường, nhấc chân định cởi quần. Toàn thân trên dưới không có tí ti đề phòng nào.

Ngô Túy mặc quần áo Mục Thượng Hành đưa, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang quay lưng lại với mình, dáng đứng thẳng tắp.

Lúc này body hình tam giác ngược của anh đã hoàn toàn lộ rõ, đường cong cơ mông rất mượt mà. Ngô Túy chợt phát hiện ra một điều: Tỉ lệ khung xương của người này cực kỳ đẹp. Nghĩ kỹ lại thì hình như về mặt ngoại hình, Mục Thượng Hành không hề có bất kỳ một khuyết điểm nào.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Trong phòng ăn tầng một, người đàn ông trung niên rất anh tuấn đặt tờ báo xuống, liếc qua đồng hồ đeo trên cổ tay: “Sao Thượng Hành còn chưa xuống?”

“Tiên sinh, để tôi lên gọi thiếu gia.” Quản gia Lý cung kính đáp.

“Để tôi đi cho.” Nghiêm Nghiên đứng dậy, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.

“Cháu trai lớn của tôi đâu rồi?” Bà cụ chép miệng, nhìn người đàn ông trung niên: “Thượng Hành lúc nào cũng để ý giờ giấc, sẽ không để người lớn chờ đâu. Mục Bách, có phải anh lại bắt thằng bé tăng ca không hả?”

“Mẹ, làm gì có chứ.” Mục Bách lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Con đã buông tay với chuyện công ty lâu lắm rồi, giờ cánh thằng nhóc kia cứng lắm, làm gì có chuyện nó còn chịu nghe lời con?”

“Hừ.” Bà cụ hơi bất mãn, “Thượng Hành dọn ra ngoài ở lâu lắm rồi, giờ anh lại gọi nó về nhà. Tôi thấy chắc chắn anh không có ý tốt gì đâu.”

Mục Bách bó tay, nhéo nhéo mi tâm: “Mẹ, con là con ruột của mẹ đấy! Mẹ thương con thêm một tí có được không?”

Nghiêm Nghiên đã lên đến tầng hai, bà đưa tay gõ lên cửa phòng mấy cái: “Thượng Hành?”

Tình hình trong phòng rất bất thường, không có tiếng trả lời. Nghiêm Nghiên nhíu mày, vừa định gõ thêm lần nữa thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Nghiêm Nghiên nhìn con trai mình thật kỹ, dư quang khóe mắt còn liếc thấy nếp nhăn trên mép giường.

Cái nết của con trai bà thế nào, Nghiêm Nghiên đã rõ quá rồi. Lúc còn đi học, sách giáo khoa của mấy bạn học khác nhìn như mớ giấy gói bánh hành, còn của Mục Thượng Hành thì đến một nếp gấp hay quăn mép cũng không có. ( truyện trên app tyt )

Dù ba mẹ và quản gia ra nước ngoài du lịch tận nửa năm, lúc về phòng Mục Thượng Hành vẫn sạch bong kin kít, như chưa từng có người ở trong đó.

Sau này lớn rồi, đến cả tài liệu cấp dưới đưa đến cũng phải chính xác đến từng dấu chấm dấu phẩy. Chỉ cần sai một cái là anh lập tức trả về, bắt làm lại ngay.

Cái nết để ý cả lông gà vỏ tỏi như thế, sao lại để trên giường có nếp nhăn chứ?

Sự thật chỉ có một.

Nghiêm Nghiên muốn vào trong xem thử nhưng đã bị Mục Thượng Hành lặng lẽ cản lại. Bà nhìn anh, im lặng không nói gì.

“Cháu ngoan ơi.” Bà cụ thở hổn hển leo lên tầng hai, thấy hai mẹ con đang nhìn nhau vô cùng kỳ lạ thì không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Sao thế này?”

“Cháu chào bà, chào bác gái ạ.” Ngô Túy thấy sắp lòi đuôi nên tự giác chuyển từ phía sau cửa đến sau lưng Mục Thượng Hành, sau đó thò đầu ra, nở nụ cười xấu hổ nhưng không hề thất lễ với hai người.

Nghiêm Nghiên và bà cụ đều thấy sững sờ. Bà cụ còn đưa tay ôm ngực.

“Mẹ, mẹ có sao không ạ?” Nghiêm Nghiên thay đổi sắc mặt, vội vàng tiến lên hỏi han.

Bà cụ nhìn chằm chằm vào Ngô Túy rồi lại nhìn cháu trai nhà mình. Trong một khoảnh khắc, suýt nữa thì bà đã không kìm được nước mắt kích động: “Đại bảo bối ơi đại bảo bối, sao cháu lại ở đây thế?”

Ngô Túy khom người chui qua cánh tay Mục Thượng Hành, đi ra ngoài. Bà cụ đưa tay cho cậu, Ngô Túy cũng tự nhiên đón lấy rồi ôm lấy bà.

“Bà ơi, buổi sáng tốt lành ạ.”

“Ngoan, ngoan lắm.” Bà cụ vui đến mức cười tươi như hoa: “Đại bảo bối còn chưa ăn sáng đúng không? Đi, mau xuống nhà ăn điểm tâm với bà.”

Nghiêm Nghiên và Mục Thượng Hành nhìn một già một trẻ vui vẻ dắt nhau xuống lầu, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Bốn người ngồi xuống bàn ăn. Ngô Túy chào hỏi Mục Bách, hình như ông đã biết chuyện gì đó nên thái độ đối với cậu cũng rất hoà nhã.

“Đại bảo bối, cháu đến đây lúc nào thế? Sao không nói với bà một tiếng chứ.” Bà cụ để Ngô Túy ngồi ngay cạnh mình, cực kỳ thân thiết.

“Tối qua cháu mới tới ạ.” Ngô Túy ngoan ngoãn trả lời. “Có lẽ cháu sẽ phải ở lại đây một thời gian ngắn.”

“Tốt lắm. Tối qua bà còn nói cái nhà này chẳng có tí hơi người nào, thế mà đại bảo bối lại đến rồi. Đúng là rất hiểu lòng bà.” Bà cụ sờ tay Ngô Túy, “Còn nữa, sao lúc nãy cháu lại ở phòng Thượng Hành? Có phải mọi người chưa sắp xếp phòng cho cháu không?”

Quản gia Lý đứng ngay bên cạnh, dùng nụ cười chuyên nghiệp để đáp lại Ngô Túy và Mục Thượng Hành.

“Không đâu ạ. Bác gái và quản gia Lý đã sắp xếp phòng cho cháu xong lâu rồi.” Ngô Túy cẩn thận quan sát Mục Thượng Hành đang ngồi đối diện, cố gắng xây dựng bầu không khí.

“Thế sao cháu còn chạy sang phòng Thượng Hành?” Nghiêm Nghiên hỏi thẳng.

Ngô Túy hiểu ngay, đối phương đang cố ý tạo điều kiện cho mình, muốn Mục Thượng Hành có miệng mà không giải thích được, để cậu sớm ngày xác định được thân phận bạn trai của anh.

Chẳng qua bà lại không biết, con trai mình với mình thần giao cách cảm tới phát sợ.

“Bọn con…” Ngô Túy nhìn qua bà cụ, không dám nói gì khác, sợ dọa bà té xỉu.

Ngô Túy không biết tại sao Nghiêm Nghiên lại muốn mình tiếp cận, trở thành bạn trai của Mục Thượng Hành. Cậu lại càng không biết tại sao Mục Thượng Hành cũng muốn mình giả vờ là bạn trai của anh. Thế nhưng Ngô Túy biết, một bà cụ bình thường rất khó chấp nhận chuyện cháu trai của mình yêu người đồng giới. Nếu cậu không cẩn thận hấp tấp nói ra, làm tổn thương bà thì biết làm thế nào bây giờ?

Dù có cho nhiều tiền hơn nữa thì chuyện trái lương tâm thế này cậu cũng chịu, đánh chết cũng không làm được.

“Đại bảo bối, cháu cứ nói đi.” Bà cụ lấy tay che ngực, nhìn như đã chuẩn bị tâm lý cả rồi.

“Cũng không có gì ạ.” Ngô Túy ngại ngùng nhìn Mục Thượng Hành, định moi ra tí tin tức. “Cháu sang mượn Thượng Hành bộ quần áo rồi thay luôn bên đó thôi.”

“Chỉ có mượn quần áo thôi à?” Bà cụ thả tay xuống, thái độ rõ ràng có hơi thất vọng.

Vẻ mặt thất vọng tràn trề này là thế quái nào vậy trời??? Ngô Túy liếc Mục Thượng Hành. Người này không nói câu nào, thản nhiên ngồi ăn trứng ốp la. Đến dao nĩa anh đang dùng cũng chẳng thèm phát ra tiếng động chứ đừng nói đến chuyện chủ nhân của chúng sẽ ngẩng đầu lên.

Ngô Túy thấy vẻ mặt của bà cụ, đầu óc quay vài vòng thì chợt loé lên một suy nghĩ.

Chả lẽ bà cụ cũng muốn mình trở thành bạn trai của Mục Thượng Hành? Nói cách khác là mục đích thật sự của hai bản hợp đồng kia đều liên quan đến bà cụ?

Rốt cuộc thì cái tên Mục Bất Lực này khó tìm người yêu đến mức nào vậy chứ? Đến mức bà cụ ai đến cũng không chê!

“Bà ơi.” Ngô Túy đã nghĩ thông suốt nên nắm ngược lại tay bà, lộ ra chút ngượng ngùng: “Nếu, cháu nói là nếu thôi nhé. Nếu cháu trở thành bạn trai của Thượng Hành, bà có đồng ý không ạ?”

Bà cụ nhìn Ngô Túy, ánh mắt lập tức sáng bừng lên: “Đồng ý, sao lại không đồng ý chứ!”

Quả nhiên là thế. Ngô Túy im lặng cho mình một like.

“Bà ấy mà, không yên tâm nhất là chuyện của Thượng Hành. Bà chỉ sợ nó tìm nhầm người yêu rồi hối hận cả đời.” Bà cụ nhìn sắc mặt của Ngô Túy: “Lúc trước bà luôn nằm mơ thấy cùng một chuyện. Trong mơ bà thấy chắt nhỏ nhưng lại không rõ mẹ thằng bé là ai. Mãi đến hôm gặp nhau ở ngân hàng, bà mới phát hiện ra dáng vẻ của chắt nhỏ cực kỳ giống cháu!”

“Đây đúng là duyên phận trời định mà!” Bà cụ nắm chặt tay Ngô Túy, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như đang rất kích động: “Mấy cái đứa này, lúc trước còn không chịu tin lời bà nói. Nhìn đi, giờ không phải đều ứng nghiệm cả rồi à?” 

Ngô Túy nhìn bà cụ, cực kỳ nghi ngờ giấc mơ của bà cụ có liên quan đến hệ thống hoặc chuyện mình xuyên vào nữ chính.

Đối với người mới gặp lần đầu mà đã có thiện cảm mãnh liệt thế này, đúng là không thể nào giải thích được. Trừ phi trước khi bọn họ gặp nhau đã có người không ngừng ám thị tâm lý, để lại ấn tượng vô cùng quen thuộc trong tiềm thức của bà. Thế nên lúc hai người vừa gặp mặt, thiện cảm tích tụ trong thời gian dài kia mới lập tức bùng phát, bộc lộ rõ ra ngoài.

Bà cụ thế này là do đã trúng chiêu của hệ thống hoặc cốt truyện rồi.

Nhưng Ngô Túy còn chưa biết làm thế nào mới nắn lại tư tưởng cho bà cụ được.

“Công ty còn có việc, con đi trước đây ạ.” Mục Thượng Hành là người đầu tiên ăn xong bữa sáng. Anh đứng dậy, trước khi chuẩn bị rời đi còn cho Ngô Túy một ánh mắt ‘tới giờ làm việc rồi’.

Ngô Túy cực kỳ nhanh trí, vội vàng nuốt hết miếng thịt muối cuối cùng trong đĩa: “Thượng Hành, để em* lái xe đưa anh đi!”

(*: Trong lúc diễn kịch, xưng hô giữa Ngô Túy với Mục Thượng Hành và Nghiêm Nghiên sẽ thay đổi)

“Đi đường cẩn thận đấy.” Mục Bách rất có phong phạm của người cha hiền. Ông còn quay sang dặn dò quản gia Lý: “Tôi thấy thằng bé còn chưa ăn no đâu, cậu chuẩn bị thêm một phần ăn nữa để Thượng Hành mang lên công ty ăn cũng được.

“Cám ơn bác trai ạ.” Ngô Túy phát hiện ra: Trong nhà này, Nghiêm Nghiên chính là người có cá tính mạnh nhất. Mục Bách thì ngược lại, khá là điềm đạm nhẹ nhàng.

Ngô Túy cầm hộp cơm quản gia Lý đưa cho, lon ton đi theo Mục Thượng Hành đến gara. Toàn bộ gara đều được lát đá cẩm thạch, mặt sàn sạch sẽ sáng bóng đến độ có thể soi gương được luôn.

“Lái chiếc này à.” Ánh mắt Ngô Túy cực kỳ nóng bỏng, nhìn chòng chọc vào chiếc Aston Martin màu rượu chát trước mặt. Lúc trước cậu đã từng thấy con xe này trên mấy video của nước ngoài, tuy ngoại hình chỉ là SUV bình thường nhưng từng chi tiết đều toát lên hơi thở siêu tốc độ khiến người ta chết mê chết mệt.

Mục Thượng Hành vẫn im lặng, đi đến bên cạnh một chiếc xe Bentley đen bóng. Ngô Túy thấy vậy thì cũng đi theo, sau đó phát hiện vị trí ghế lái đã có người ngồi sẵn.

“Anh nhường tôi lái đi.” Ngô Túy tựa vào thân xe, mặc cả với tài xế: “Tôi thay anh đưa anh ấy đến công ty.”

Lái xe lo lắng nhìn Ngô Túy rồi lại nhìn vào gương chiếu hậu, muốn xin Mục Thượng Hành nói giúp mình một câu. Tiếc là tên này mặt mũi vẫn lạnh te, ngàn năm không đổi sắc.

Trước kia Ngô Túy đã từng lái không ít xe xịn, nhưng còn kém con Bentley này ba vạn chín nghìn dặm. Cậu hớn hở ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn cẩn thận. Tài xế chỉ có thể ngồi sang ghế phụ lái, vẻ mặt nhăn nhúm đau khổ, sắp co lại thành chim cút luôn rồi.

“Ể?” Ngô Túy lần sờ cái vô lăng cả nửa ngày: “Nút khởi động ở đâu thế?”

Cậu tìm một lượt từ trên xuống dưới, sờ đến đến bên cạnh ghế ngồi thì thấy quá trời nút bấm, tò mò ấn thử một nút thì lưng ghế từ từ ngả ra phía sau. Ngô Túy bị dây an toàn cột chặt vào ghế nên cũng nằm ngửa tơ hơ theo, thấy được cả Mục Thượng Hành đang ngồi ở ghế sau. Tuy đắm mình trong ‘con sông quê’ nhưng cậu vẫn nhìn thấy được vẻ trầm lặng trong mắt anh.

“Ngoài ý muốn, nhầm lẫn tí thôi.” Ngô Túy lần mò mấy cái nút, muốn chỉnh ghế lại như cũ. Nhưng vừa bấm xong lại nghe thấy tiếng ‘Grừm!’, hoá ra cậu đã khởi động chức năng mát xa trên ghế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play