*Meme trong văn án:
…
Tiệc rượu trên tầng sáu khách sạn Duyệt Bách ở Chử Thành đã gần đến hồi kết. Trong hội trường xa hoa lộng lẫy, nhạc công mặc âu phục đuôi tôm đang trình diễn khúc nhạc Blues cuối cùng. Đưa mắt nhìn quanh chỉ toàn thấy những bộ đồ xa xỉ, tóc tai cầu kỳ, cẩm y ngọc thực… đâu đâu cũng tỏa ra mùi tiền thơm phức.
Trong một căn phòng cực kỳ xa hoa trên tầng 52, chàng trai trẻ phong trần mệt mỏi cởi chiếc tất bị thủng ngón cái ra, vừa đưa lên mũi ngửi đã muốn quẳng đi. Cậu xỏ chân vào đôi dép lê mềm mại của khách sạn, sau đó mới thở ra một hơi khoan khoái.
Đáng lẽ tầm nửa tháng trước Ngô Túy đã phải tiến vào thế giới của cuốn “Vợ Yêu Bỏ Trốn Đi Làm Ruộng” dài lê thê. Vì an toàn, cậu đành đọc hết một lượt cho chắc.
Má tác giả này cực giỏi kéo dài tình tiết, đủ 7749 loại hiểu lầm, tai nạn khiến Ngô Túy đọc mà ngứa tay ngứa chân, chỉ ước gì có thể dí đầu nam nữ chính vào nhau: “Chúng mày hôn ngay cho bố!”
Từ thời cấp hai, Ngô Túy đã bắt đầu đọc tiểu thuyết trên mạng. Cái loại truyện bá đạo tổng tài rập khuôn này, cậu liếc mở đầu đã biết ngay kết cục là gì.
Chỉ là có đánh chết Ngô Túy cũng không ngờ bộ tiểu thuyết khiến em gái mê như điếu đổ này tuy có đủ các loại tình tiết thường thấy, máu chó văng đầy trời, nhưng lại không HE!!!
Nữ chính cùng tổng tài trải qua 9981 loại trắc trở, sắp tu thành chính quả đến nơi thì tự nhiên lại có ‘ánh trăng sáng’ từ trên trời rơi xuống. Thủ đoạn của cô em này siêu cao, khiến bá tổng mê mẩn đến nỗi choáng váng đầu óc, một cước đá bay nữ chính. Nữ chính bị tổng tài làm cho tức gần chết, ‘ánh trăng sáng’ kia cũng chẳng phải dạng vừa, giở đủ trò châm chọc khiêu khích. Cuối cùng nữ chính ôm hận đi ‘mách’ ông bà tổ tiên.
Ngô Túy đọc xong cũng tức hộc máu. Rõ ràng đoạn trước viết rất ổn, đến chương 50 thì tự nhiên lật kèo. Cậu nghi ngờ má tác giả này nếu không phải là người có nhân cách phản xã hội thì cũng từng gặp biến cố to lớn trong đời thực.
Cuốn tiểu thuyết đầu voi đuôi chuột nát bét thế này mà lại dành cho độc giả click thứ một triệu 1 suất trải nghiệm xuyên không mới ghê chứ!!!- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Còn xuyên vào nữ chính đen đủi kia nữa.
Nói chính xác thì người theo dõi bộ tiểu thuyết này không phải Ngô Túy mà là cô em gái cậu luôn coi như miếng thịt trong tim. Lúc hai người dừng lại nghỉ chân, em gái muốn đi toilet nên đã đưa điện thoại cho cậu cầm.
Ngô Túy cầm di động chưa khoá màn hình của em gái, chẳng may cống hiến cho bộ “Vợ Yêu Bỏ Trốn Đi Làm Ruộng” cú click thứ một triệu.
Lúc này, một thứ tự xưng là hệ thống nhảy ra, mỹ danh là cung cấp dịch vụ ‘vui vẻ’ cho độc giả trung thành. Ngô Túy tiện tay mở phần mục lục của tiểu thuyết ra xem thử, thấy chương 1 là “Mất đi sự trong trắng”, chương 2 là “Bị đuổi khỏi nhà”, phía sau thì toàn là “Suýt thì sinh non”, “Bị ăn tát” với “Cảm giác tan nát cõi lòng”…
Vui vẻ cái con mẹ mày chứ vui vẻ!
Hệ thống còn nhắc nhở thân thiện: Trừ trường hợp không thể làm cách nào khác, người xuyên sách không được tự ý thay đổi cốt truyện, nếu không sẽ không quay lại hiện thực được nữa.
Hối hận ghê, đáng lẽ phải tắt nguồn trước mới đúng!
Ngô Túy click vào chương đầu tiên, hắng giọng đọc.
[Ngô Túy Túy cảm thấy mình như đang chìm trong biển lửa, tiếng thở dốc dồn dập luân phiên phát ra giống như đang trúc trắc hưởng ứng khiến cô cực kỳ ngượng ngùng. Mộc Tử An là người đàn ông cô đã yêu suốt bảy năm trời đằng đẵng. Hôm nay, cuối cùng thì cô cũng đem bản thân, hoàn toàn hiến dâng cho anh!]
Đoạn truyện đầu tiên cũng chính là tình tiết sẽ xảy ra trong tối nay. Ngô Túy ngồi khoanh chân trên chiếc giường lớn siêu mềm mại, dùng tay bóp chặt cuống họng, thử thở hổn hển mấy tiếng xem sao.
Thân là bông hoa (chó) mẫu (độc) đơn (thân) nổi tiếng nhất tiểu khu*, Ngô Túy không hề có tí kinh nghiệm thực chiến nào. Cậu cảm thấy tiếng thở gấp của mình rõ ràng là xịn hơn con chó đần nhà hàng xóm lúc mới chạy trối chết xong rất nhiều.
(*tiểu khu: bao gồm nhiều toà nhà chung cư có cổng vào chung.)
[Cố gắng lên nào.] Âm thanh máy móc của hệ thống lạnh như băng, khó mà soi ra được trong lòng nó đang cực kỳ bi thương và bất lực.
[Cùng lúc đó, trong căn phòng sát vách cũng có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Cô gái kia có vài phần giống với Ngô Túy Túy, còn gã đàn ông đang đè lên người cô ta chính là Mộc Tử An mà Ngô Túy Túy luôn ngày nhớ đêm mong.]
Được hệ thống cổ vũ, giọng đọc của Ngô Túy càng lúc càng ‘tình cảm dạt dào’.
["Cảm ơn anh, Tử An." Cô ta nâng mặt gã đàn ông lên, giọng nói sau khi mây mưa càng trở nên nũng nịu quyến rũ hơn: "Anh giúp em hủy hoại Ngô Túy Túy, em sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngô. Sau này em gả cho anh, toàn bộ tài sản của nhà họ Ngô sẽ là của anh.”
"Anh không cần tài sản gì hết, từ đầu đến cuối anh chỉ cần một mình em." Trên da thịt màu mật ong của Mộc Tử An lấm tấm mồ hôi, gã nâng mặt dây chuyền bằng ngọc xanh biếc trên cổ người phụ nữ kia lên, ánh mắt cực kỳ chân thành. “Lúc nhỏ, từ khi được em cứu lên khỏi mặt nước, anh vẫn một lòng tìm kiếm em.”
"Tử An, nhẹ thôi anh..." Trong một căn phòng khác, sắc mặt Ngô Túy Túy đã trắng bệch như tờ giấy, có vẻ như sắp chịu hết nổi rồi.]
"Tử An, nhẹ thôi anh." Ngô Túy bịt tai lại, bắt chước tiếng kêu sắc nhọn của phụ nữ nhưng vẫn có cảm giác không giống lắm. Cậu bỏ kịch bản trong tay xuống, thử đi thử lại mấy chục lần, cố gắng tìm kiếm cảm giác bốn phần bất lực, ba phần thẹn thùng còn có theo hai phần hạnh phúc, một phần e sợ như trong tiểu thuyết miêu tả.
Hệ thống nghe tiếng khào khào như vịt đực của đối phương, cảm giác bất lực bỗng nổi lên cuồn cuộn, làm mưa làm gió trong lòng. Đến cả lính mới như nó cũng nhận ra: Chuyện tối nay coi như toang rồi.
Vừa vào đầu chương 1 đã bước không qua, cái truyện “Vợ Yêu Bỏ Trốn Đi Làm Ruộng” này có đến hơn 500 vạn chữ, còn tận 2529 chương gào khóc đợi diễn kia kìa.
Ngô Túy không hề cảm nhận được sự bi thương và bất lực trong lòng hệ thống. Cậu còn bận ngồi trên giường, sờ sờ mấy cọng râu lún phún trên cằm, ánh mắt phức tạp: “Tử An, nhẹ thôi anh!”
Trong căn phòng sát vách, Mộc Tử An đang chuẩn bị rót rượu không hiểu sao lại thấy dạ dày bỗng co rút, giống như có thứ gì đó đâm xuyên qua vách ngăn, bay thẳng tới đây.
"Tử An, anh sao vậy?" Cô gái đang dùng eyeliner kẻ mắt, quan tâm hỏi han.
"Anh không sao..." Mộc Tử An che dạ dày, lông mày nhíu chặt: "Khinh Vũ, hình như chúng ta làm thế này là sai rồi, phải không?”
Ngô Khinh Vũ nở nụ cười quyến rũ, trả lời: "Chỉ dọa dẫm một tí thôi mà. Ai bảo lúc trước anh ta dám trộm dây chuyền của em, còn lừa gạt anh bao nhiêu năm như vậy. Hơn nữa, sao em có thể thật sự tìm người đến chà đạp Túy Túy được chứ. Dù sao thì đó cũng là anh trai ruột của em mà.”
Ngô Khinh Vũ nhìn thấy vẻ mặt do dự của Mộc Tử An thì lập tức cầm ly rượu lên. Cô ta xoay người, tranh thủ bỏ một viên thuốc vào trong ly rượu rồi làm ra vẻ điềm nhiên như không, đặt nó vào trong tay gã đàn ông.
Sau khi Ngô Túy nghiên cứu xong nội dung của chương 1 thì dùng khoảng 10 phút để tắm gội rồi phi lên giường ngồi, vừa đợi tổng tài vừa móc khóe chân theo thói quen.
Lúc cậu vừa mới cậy được một miếng da thì cửa phòng bật mở.
Ngô Túy giựt phắt nó ra, ngẩng đầu đối diện với người đàn ông vừa bước vào phòng.
Nam chính của bộ tiểu thuyết này tên là Mục Thượng Hành, phần mở đầu đã được tác giả dùng hơn trăm chữ để thổi phồng. Nào là tuổi còn trẻ đã thừa kế, đưa công ty lên sàn chứng khoán, là người có tính cách lạnh nhạt cứng rắn, thủ đoạn ác liệt độc địa, giá trị con người lên đến cả chục tỏi… vân vân và mây mây.
Nam chính trong văn tổng tài luôn là đỉnh của chóp. Mấy bộ tiểu thuyết Ngô Túy đọc hồi cấp hai, giá trị bản thân nam chính thường ở mức mấy trăm triệu. Giờ lạm phát kinh quá, giá trị của các anh tổng tài cũng tăng lên vùn vụt.
Về chuyện liên quan đến Mục Thượng Hành, lúc đầu hệ thống để cỡ chữ tiểu thuyết nhỏ quá nên Ngô Túy đọc nhầm thành Mục Bất Lực*, khiến nó giận đến mức gào toáng lên: "Thượng Hành, là đi lên, là trên bảo dưới nghe! Nam chính nhà ai mà lại bất lực chứ! Truyện thái giám hay gì!"
(*: Tên Mục Thượng Hành là 穆上行, 上行 có nghĩa là đi lên = lên được. Chỗ này bạn Tuý đọc nhầm thành 穆不行 Mục Bất Hành, 不行 nghĩa là không được = bất lực.)
Lúc này, Mục Thượng Hành - nam chính truyện thái giám đang đứng ở cửa. Anh mặc một bộ Âu phục cắt may riêng có giá trị không nhỏ, phối với khuy măng séc đính kim cương sáng lấp lánh. Trên cổ tay đeo đồng hồ cao cấp, dưới chân đi giày da sáng bóng, không dính một hạt bụi nào. Cả người anh từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ khéo léo tinh tế.
Sống được hai mươi tư năm, Mục Thượng Hành là người có khuôn mặt đẹp nhất, khiến người ta kinh ngạc nhất mà Ngô Túy từng gặp. Nếu chỉ dùng mấy từ như ‘mày kiếm anh tuấn’, ‘môi mỏng như đao tước’, ‘khôi ngô tuấn tú đến cực điểm’ thường thấy trong tiểu thuyết để miêu tả thì rõ ràng là còn lâu mới đủ.
Theo cách nói của Ngô Túy, giá trị nhan sắc của Mục Thượng Hành chắc chắn là tập hợp tất cả tinh hoa trong bộ tiểu thuyết này. Chính là kiểu nhan sắc làm cho phái nữ gào thét, đàn ông ghen tị.
Trên người Mục Thượng Hành nồng nặc mùi rượu, ánh mắt lại di chuyển giữa tay và chân Ngô Túy. Đại não đã bị hơi cồn trong rượu làm cho tê dại nhưng vẫn kịp thời đưa ra phán đoán chính xác, lập tức lùi về phía sau một bước.
[Mau lên! Đừng để anh ta chạy mất!] Âm thanh sắc bén của hệ thống vang vọng trong đầu Ngô Túy. Cùng lúc đó, cậu đã dùng tốc độ 100m/s xoay người nhảy xuống giường, nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Mục Thượng Hành suýt nữa thì đã lùi ra ngoài, sau đó dùng chân đóng cửa cái ‘rầm’.
Nam chính nhà người ta như lang như hổ, một đêm đại chiến 7 lần, sao sang đến nhà mình thì vừa nhìn thấy mỹ nhân đã thụt lùi chạy trốn thế hả!
Mục Thượng Hành nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị Ngô Túy nắm chặt, sắc mặt không hề có tí thay đổi nào. Anh bình tĩnh quay đầu vặn nắm cửa, lại phát hiện hình như nó đã bị khoá trái từ bên ngoài.
“Đừng đi mà.” Ngô Túy mỉm cười. Theo kịch bản thì giờ tổng tài đã nốc một đống rượu, đến mai tỉnh lại thì cũng không nhớ rõ đêm qua xảy ra chuyện gì.
Ngô Túy hơi ghen tị, bóp bóp khuôn mặt đẹp trai lai láng của đối phương: “Anh chính là Mục Bất Lực, tương lai sẽ chọc tôi tức nổ phổi đấy hả?”
Sắc mặt Mục Thượng Hành hơi nhợt nhạt, nhìn chòng chọc vào bàn tay của Ngô Túy.
“Nói luôn cho nó vuông nhé. Mục Bất Lực, tôi chả phải quả hồng mềm gì đâu. Anh dám dùng shift* mắng tôi thì tôi sẽ đập ctrl vào mặt anh ngay. Ông đây không phải Ngô Túy Túy, không thích dây dưa lằng nhằng với anh. Khôn hồn thì phối hợp với nhau chạy cho hết kịch bản, xong việc tôi sẽ trả tự do cho anh ngay.”
(*: Bắt nguồn từ 1 bộ ngôn lù có tổng tài tỉnh dậy trên chiếc giường rộng 600m vuông, trong lúc lơ đãng còn lộ ra 42 múi cơ bụng nhưng mở miệng mắng ‘shit’ lại phát âm thành ‘shift’. Sau này nó trở thành câu trào lưu trên mạng Trung Quốc, ý chỉ những nhân vật, bộ truyện làm nhục trí thông minh của người đọc.)
Nếu không phải trên người đầy mùi rượu thì giờ nhìn Mục Thượng Hành chẳng giống người đã say một tí nào. Trong lúc Ngô Túy nói chuyện, anh còn bình tĩnh đánh bay bàn tay cậu ra, sau đó móc di động trong túi ra bấm gọi cảnh sát.
Ngô Túy lập tức đưa tay giật điện thoại, lại phát hiện Mục Thượng Hành đang né tránh bàn tay mình.
Lúc này cậu mới hiểu ra, vô thức đưa tay lên mũi ngửi thử: “Có mùi gì đâu?”
Mục Thượng Hành quay đầu sang chỗ khác, sắc mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt.
“Mới rửa xong, không có mùi thật mà!” Ngô Túy cố ý đưa tay sát vào mũi đối phương, cố đuổi theo, ép người ta phải ngửi thử bằng được: “Anh không tin thì ngửi thử đi này!”
Mục Thượng Hành đẩy tay Ngô Túy ra, không nhịn được mà nôn khan vài tiếng, dịch dạ dày bốc lên cuồn cuộn. Anh vội vàng đẩy cậu sang một bên, chạy thẳng vào toilet.
Ngô Túy đứng tựa vào cửa phòng rửa tay, vừa hí hửng cười trên nỗi đau của người khác vừa nhân tiện lén ngửi lại tay mình. Đúng là chẳng có mùi quái gì mà! Chẳng lẽ nam chính thân là tổng tài nên khứu giác cũng nhạy hơn người thường nhiều à?
Đợi Mục Thượng Hành nôn xong, Ngô Túy mới miễn cưỡng chạy đi rửa tay rồi rót cho đối phương một cốc nước. Gì chứ chuyện chăm sóc anh em say xỉn này Ngô Túy làm quen tay lắm luôn.
Thấy Mục Thượng Hành đã uống được mấy ngụm nước, Ngô Túy mới ngồi thụp xuống trước mặt anh, có tí áy náy nhìn tổng tài đại nhân: “Người anh em, xin lỗi nhá. Nhưng nếu tôi không đến thì hệ thống sẽ kéo em gái tôi đến mất. Em gái tôi mới vừa qua tuổi vị thành niên thôi, còn là con gái nhà lành chính tông đấy. Không thể để anh chà đạp hay làm bậy được, đúng không nào?”
Sau khi Ngô Túy hiên ngang lẫm liệt xuyên vào trong sách, hệ thống đã thay đổi ký ức của tất cả nhân vật trong truyện về giới tính của Ngô Túy Túy. ( truyện trên app tyt )
Việc này đã để chỗ trống cho Ngô Túy tranh thủ luồn lách cốt truyện. Dù sao thì cậu vẫn là một anh zai hàng thật giá thật, ít nhất sẽ không mang thai hay sinh non gì đó được.
Ngô Túy cũng có những tính toán của mình. Không có con thì phần lớn tình tiết ở đoạn sau của bộ truyện sẽ không thể triển khai được, lại càng không có đất diễn cho mấy cảnh ngược luyến tình thâm với tổng tài. Tranh giành đàn ông với chị em phụ nữ, đây là việc đàn ông đích thực nên làm à?
Trên mặt Ngô Túy lộ rõ vẻ phức tạp, đưa tay quơ quơ trước mặt Mục Thượng Hành nhưng đôi mắt lạnh như băng của anh lại không có bất kỳ dao động nào. Cậu cúi người xuống xem thử thì thấy tổng tài đại nhân đã lạnh lùng nhắm mắt, rèm mi đen nhánh vừa dày vừa dài.
Hôm nay là tình tiết trong chương 1 bộ tiểu thuyết: “Mất đi sự trong trắng”. Hệ thống ép cậu phải đi theo kịch bản, giờ còn chưa phải lúc chệch đường ray nên đành xin lỗi tổng tài đại nhân vậy.
Ngô Túy dìu Mục Thượng Hành lên giường, tiếp đến lột sạch đồ trên người anh, chỉ chừa lại mỗi cái quần lót đen.
“Uầy, đúng là cởi sạch thì đầy múi nè.” Ngô Túy sờ sờ cằm, từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức cơ thể Mục Thượng Hành.
Ngô – quanh năm suốt tháng lăn lộn trong phòng tập gym – Tuý đưa tay sờ soạng cơ bụng Mục Thượng Hành. Người này tuy nói là sống rất an nhàn sung sướng nhưng tỉ lệ mỡ trong cơ thể chỉ vào khoảng 10%. So với đứa cuồng luyện cơ bắp, cả ngày bịt mũi nuốt bột tăng cơ như cậu cũng không chênh lệch nhiều.
Ngô Túy lại tiện tay bóp bóp cơ ngực đối phương, dồn hai bên lại với nhau, cảm giác cái khe ở giữa có thể kẹp được cả cây bút chì luôn.
“Tới luôn đi!” Cuối cùng hệ thống cũng không nhịn được nữa, phát ra tiếng hét từ tận đáy lòng: “Cơ hội ngàn năm có 1 đấy! Cả bộ truyện này Mục Thượng Hành chỉ bị chuốc say có đúng 2 lần, còn không theo cốt truyện thì không biết phải đợi đến bao giờ mới có cơ hội nữa!”
“Nhưng mà anh ta xỉn ngoắc cần câu rồi.” Ngô Túy bày ra vẻ mặt rất chi là nghiêm túc: “Thế mày không là biết sau khi đàn ông uống say thì đại não sẽ bị ức chế, cảm xúc hưng phấn với độ mẫn cảm cũng thấp lè tè, không ‘cứng’ nổi à?”
Hệ thống im lặng một lúc lâu mới thở dài, nói.
“Nếu cậu không đi theo cốt truyện được, vậy thì chỉ có thể đổi em gái cậu đến làm nữ chính…”
Ngô Túy giật mình: “Sao tao lại không làm được! Chẳng phải chỉ mất zin thôi à!”
Ngô Túy xoạt xoạt mấy phát đã lột sạch quần áo, còn chạy ra soi gương rồi tự nhéo lên ngực mình mấy cái.
“Mày nhìn đi, đây chính là chứng cứ đã mất zin của tao!”
“Chưa hết đâu.” Ngô Túy vội vàng lấy một hộp sữa chua trong tủ lạnh, nhanh tay bóc vỏ, đã thế còn tranh thủ liếm sạch nắp. Sau đó cậu lại móc ra một ít chét lên giường và hai bên đùi mình rồi ngửa đầu uống sạch chỗ còn lại, ném hộp vào thùng rác xong thì quẹt mỏ nói: “Đây là bằng chứng phạm tội dã man của anh ta!”
Cuối cùng, Ngô Túy giật phăng mảnh vải che thân cuối cùng trên người Mục Thượng Hành rồi nhướn mày, bật ra một tiếng “Quào” đầy thán phục.