Ngô Túy rất muốn cho Lâm Phong một cơ hội, nhưng không phải là bây giờ.
“Lâm Phong.” Ngô Túy ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt của đứa nhỏ. “Ta không phải là khách buôn từ biên giới nên cách làm ăn không giống họ. Nếu đệ muốn học theo thì lần này cứ ngoan ngoãn đi theo, nhìn xem ta làm như thế nào, được không?”
“Còn nữa, nếu đệ không muốn ta đi tìm Lâm chấp sự thì mau tìm cách gọi hắn đến đây đi.”
Lâm Phong quấn một cái khăn tắm, không nói câu nào đã phóng vèo ra cửa, tốc độ cứ gọi là nhanh như chớp. Về phần tại sao nó không muốn Ngô Túy đi tìm Lâm chấp sự, trong lòng cậu hiểu rất rõ.
Chỗ Lâm chấp sự chắc chắn không chỉ có vài đứa trẻ thôi đâu. Trong thời kỳ này, thêm một đứa trẻ là thêm một miệng ăn. Thằng bé sợ cậu lại mềm lòng nhận thêm mấy đứa, lúc đấy lại thành tự ép bản thân vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Lâm chấp sự chính là một ví dụ sống sờ sờ, Lâm Phong không muốn Ngô Túy nốt gót theo hắn.
Trong lúc chờ đợi Ngô Túy lấy hạt giống mới mua ra, mỗi loại một túi. Cậu chia linh điền thành mấy khu vực khác nhau rồi mới bắt đầu gieo xuống.
Nhìn cà chua bi mọc lên tươi tốt, Ngô Túy sờ sờ cằm, cố nhớ lại xem có cần bắc giàn cho chúng không.
Ngô Túy biết loại rau quả như cà chua hay dưa leo thì phải dựng giàn đỡ, còn bí đỏ thì có hay không cũng được, nó có thể bò lan trên mặt đất.
Theo như tiểu thuyết miêu tả, Ngô Túy Túy chỉ cần vung hạt giống ra linh điền, sau đó không cần để ý, cứ đợi cây cối chín muồi là được. Sao đến lượt cậu lại lắm chuyện vậy trời, lại còn phải cân nhắc đến mấy cái kỹ thuật trồng trọt này kia luôn à?
Ngoài cổng có tiếng gõ, Ngô Túy nhanh chân bước ra mở thì thấy Lâm Phong đang đứng ưỡn ngực ngẩng đầu cạnh Lâm chấp sự.
“Ngô huynh.” Trong mắt Lâm chấp sự lấp loé ánh sáng, không chờ hỏi đã vội vàng kể lại: “Hạt giống hôm qua ngươi cho ta, tất cả đều nảy mầm thành cây rồi! Đúng lúc ta muốn đến tìm ngươi, nửa đường thì đụng mặt Lâm Phong.”
“Mau vào nhà đi.” Ngô Túy đón hắn vào sân nhà, sau đó dẫn Lâm chấp sự đến phòng ngủ. Bên trong không có ghế nên hai người đành ngồi luôn lên ván giường nhẵn bóng, Ngô Túy lại bảo Lâm Phong đi rót cho Lâm chấp sự một bát sữa bò.
“Quả nhiên là ta đã không nhìn nhầm người.” Lâm chấp sự có chút ghen tị: “Lâm Phong ở chỗ của ngươi, sống rất tốt.”
Ngô Túy cười sang sảng, nhìn Lâm Phong bưng sữa bò cho Lâm chấp sự.
“Hôm nay ta mời ngươi đến là muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn.”
“Hợp tác à?” Lâm chấp sự cẩn thận nhìn sữa bò trong bát. Hắn ngửi một lúc lâu mới ngửa cổ, uống ực một hơi hết luôn rồi đưa trả cái bát cho Lâm Phong: “Ngô huynh, ngươi muốn hợp tác thế nào?”
“Ta có hạt giống mang từ quê nhà đến, giá trị của chúng thế nào thì hẳn là trong lòng chấp sự đã rõ.” Ngô Túy chỉ vào linh điền bên ngoài cửa sổ: “Hạt giống đồ ăn cấp 3 chỉ cần một ngày đã trồng ra được. Bên ngoài còn đang trồng một loại khác, đợi đến muộn muộn ngày mai có thế ra lò đồ ăn cấp 2.”
“Đồ ăn cấp 2 mà hai ngày đã thu hoạch được rồi á?” Lâm chấp sự hít vào một hơi, có chút không dám tin.
“Hai loại hạt giống này hôm qua ta đã cho ngươi rồi, ít nhiều gì cũng nên trồng thử đi. Nếu không tin thì ngày mai cứ đến đây, ngươi sẽ thấy được kết quả.” Ngô Túy cực kỳ tự tin: “Huống chi đồ ăn cấp 3 hôm nay đã chín rồi, đợi lát nữa ta nấu cho ngươi ăn thử thì sẽ biết ngay là ta nói thật hay không.”
“Thế thì ‘hợp tác’ mà ngươi nói là như nào?” Sáng nay Lâm chấp sự đã tận mắt nhìn thấy đồ ăn tươi tốt xanh um trong linh điền, thế nên cực kỳ động lòng với chuyện hợp tác mà Ngô Túy đã nói.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Vạn Sơn Môn có bao nhiêu người đến thuê linh điền giống ta?” Ngô Túy không vội trả lời về chuyện hợp tác, còn hỏi ngược lại Lâm chấp sự.
Lâm chấp sự nhớ lại, nói ra một con số chính xác: “Ngoại trừ hai hộ mới chết sáng nay thì hiện giờ còn lại 323 hộ.”
“Sao lại chết?” Ngô Túy ngẩn người.
Lâm chấp sự dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Ngô Túy: “Một hộ là chết vì đói, một là chết vì bệnh. Chết bệnh cũng là do trước đây vẫn luôn bị đói, giờ có thu hoạch được nhưng vừa ăn một miếng đã ói máu, cầm cự được ba ngày thì đi.”
Ngô Túy lấy một túi hạt giống bí đỏ ra, đưa cho Lâm chấp sự: “Bọn họ bị đói là do chu kỳ sinh trưởng của Cự Thực dài quá, chưa đợi được nó đơm hoa kết quả chín muồi thì đã chết đói trước.”
“So với Cự Thực cần 3 tháng mới thu hoạch được thì loại trong tay bây giờ chỉ cần hai đến ba ngày là đã ăn được rồi. Nếu mỗi người thuê linh điền ở đây đều trồng nó, ngươi cảm thấy sẽ thế nào?”
“Không thể tốt hơn được nữa.” Lâm chấp sự không hiểu ‘chu kỳ sinh trưởng’ là gì nhưng có thể biết rõ ý tứ của Ngô Túy.
“Ngô huynh, ngươi cứ nói thẳng xem Vạn Môn Sơn cần phải lấy thứ gì ra đổi được hạt giống của ngươi.”
“Tăng tiền thuê, cộng thêm một ít đồ vật nữa.” Ánh mắt Ngô Túy rất trấn tĩnh.
“Cái gì cơ?” Rõ ràng là Lâm chấp sự còn chưa phản ứng kịp.
“Việc đầu tiên ta muốn Vạn Môn Sơn làm là nâng tiền thuê linh điền của tất cả mọi người lên.” Ngô Túy nói rõ hơn một chút.
“Bây giờ thuê một mảnh linh điền trong ba tháng, Vạn Môn Sơn đang thu năm viên đá xanh đồ ăn cấp 3. Đấy là do các ngươi dựa vào việc Cự Thực cần ba tháng mới thu hoạch được.”
Ngô Túy lấy ra một hạt bí đỏ: “Tuy hạt giống của ta rất mẩy, chu kỳ sinh trưởng cũng ngắn nhưng vì mới xuất hiện nên sẽ có rất nhiều người chỉ im lặng quan sát. Trừ khi có ngoại lực thúc đẩy, bọn họ mới tích cực đón nhận nó.”
“Ngươi muốn mượn sức của Vạn Môn Sơn để bán được nhiều hạt giống hơn ư?” Lâm chấp sự nhíu mày: “Những người đã không còn đồ ăn để thuê thì phải làm thế nào? Thêm tiền thuê thì khác gì lấy mạng của họ.”
“Hạt giống của ta không cần dùng đồ ăn đổi.” Ngô Túy đưa túi hạt giống cho Lâm chấp sự: “Ta sẽ định kỳ cung cấp hạt giống cho Vạn Môn Sơn, để các ngươi thay ta bán.”
“Vậy ngươi… muốn cái gì?” Lâm chấp sự nghĩ mãi cũng không biết Ngô Túy có ý định gì. Trên đời này còn thứ gì quý giá hơn đồ ăn chứ?
“Ta muốn Vạn Môn Sơn thu thập vàng, ngọc hoặc bảo thạch, dùng những thứ này để đổi hạt giống trong tay ta.”
Lúc trước, khi mua hạt giống thì trong đầu Ngô Túy đã vạch sẵn một kế hoạch tuần hoàn.
Cách mà Vạn Sơn Môn đang áp dụng vốn là một vòng tuần hoàn chết. Chỉ cần xảy ra bất kỳ sự cố nào, nó sẽ lập tức trở thành tuần hoàn ác tính, cuối cùng dẫn đến việc sụp đổ cả hệ thống.
Sự xuất hiện của Ngô Túy đúng lúc có thể cải tiến vòng tuần hoàn này.
Chỉ cần Vạn Sơn Môn dùng hạt giống mới thay thế cho Cự Thực, người thuê chỉ cần hai ngày đã có thể thu hoạch được đồ ăn, giảm bớt tỉ lệ tử vong của của khách thuê. Hơn nữa còn giúp họ chỉ tốn nhiêu đó thời gian mà thu hoạch được nhiều hơn hẳn.
Nếu vậy, dù Vạn Môn Sơn có nâng giá linh điền thì người thuê cũng không chết đói hoặc bỏ đi. Mà Vạn Môn Sơn càng thu được nhiều đồ ăn thì có thể duy trì được sự ổn định, thậm chí thực lực còn phát triển thêm một bước lớn. Từ đó họ càng có thể bảo đảm an toàn cho người thuê, hấp dẫn nhiều người đến thuê hơn.
Vạn Môn Sơn càng mạnh thì có thể thu thập càng nhiều vàng ngọc hay bảo thạch để đổi hạt giống trong tay Ngô Túy. Số lượng hạt giống trong tay cậu có thể nói là vô tận, thế nên vòng tuần hoàn này sẽ không thể đứt đoạn được.
Không phải là Ngô Túy chưa từng nghĩ đến truyện lướt qua Vạn Môn Sơn để tự mình bán hạt giống.
Nhưng với cậu làm ăn cá nhân chỉ là trò trẻ con, hơn nữa còn rất dễ rước họa vào người, nguy hiểm đến tính mạng. Thế nên Ngô Túy mới giao quyền làm đại lý phân phối hạt giống cho Vạn Môn Sơn còn mình thì thảnh thơi, chỉ cần một tay giao hạt giống một tay nhận vàng là được. Đã thế Vạn Môn Sơn còn phải dốc hết sức bảo vệ an toàn cho cậu nữa.
Tóm lại, phương án này tốt cho Vạn Môn Sơn, tốt cho người thuê, cũng tốt cho cả Ngô Túy luôn. Một lần lập luôn hat-trick, không phải là đỉnh của chóp à?
Lâm chấp sự im lặng suy nghĩ, nhìn ra được lợi ích khổng lồ trong đó. ( truyện trên app tyt )
“Chuyện này ta không có quyền quyết định. Nhưng ta có thể bẩm báo lên các trưởng lão và sơn chủ.” Lâm chấp sự đứng dậy, đột nhiên trịnh trọng thi lễ với Ngô Túy.
“Cảm ơn ngươi.”
Lâm chấp sự nhanh chân đi ra ngoài nhưng đã bị Ngô Túy gọi lại. Câu ôm một mớ cải chíp đưa cho hắn.
“Muốn thuyết phục người khác thì không thể nói suông được, không có đồ thật việc thật thì ai tin.”
Lâm chấp sự nhìn Ngô Túy rồi khẽ gật đầu, trên mặt lộ rõ ý cười.
Ngô Túy cùng Lâm Phong tiễn Lâm chấp sự ra ngoài. Cậu thấy đứa nhỏ vẫn luôn im lặng không nói năng gì nên đưa tay búng trán nó, trêu ghẹo hỏi: “Học được cái gì không?”
Lâm Phong gật mạnh đầu.
“Nói nghe xem nào.” Ngô Túy muốn thử xem Lâm Phong có để ý đến ‘vòng tuần hoàn’ hay không.
“Ca ca không phải là người cùng một thế giới với bọn đệ.” Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ngô Túy.
Ngô Túy bỗng thấy nghẹn lại, dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn thằng bé.
“Ca ca nghĩ nhiều hơn những khách buôn từ biên giới, nhưng lại không tính toán nhỏ nhặt.” Lâm Phong giải thích: “Bọn họ chỉ nghĩ đến bản thân, còn ca ca thì nghĩ cho người khác.”
“Thứ đệ nói là ‘cảnh giới’ chứ không phải ‘thế giới’. Ngô Túy bị thằng nhóc này làm cho giật thót cả mình, chỉ dựa vào vài câu thương lượng làm ăn mà có thể nhìn ra cậu không phải là người của thế giới này… Thế thì IQ của nó phải đến 250 luôn rồi.
Lâm Phong chớp chớp mắt, cười chúm chím với Ngô Túy: “Ca ca nói rất đúng.”
Đúng là hú vía.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Ngô Túy cùng Lâm Phong ra giếng múc nước, tưới cây. Lúc đến chỗ gieo Cự Thực, cậu vừa tưới nước vừa chú ý lắng nghe. Lần này đúng là không hề nghe thấy âm thanh kỳ quái nào.
Tiếp theo hai người bắt đầu dựng giàn cho đám rau quả.
Khi còn nhỏ, mỗi lần nghỉ hè Ngô Túy đều đến chỗ ông nội ở một thời gian. Phía sau nhà ông có một khu vườn nho nhỏ, lúc đầu còn trồng hoa nuôi chim, càng về sau càng bị ‘nhà quê’ hoá nên đổi thành trồng rau dưa củ quả.
Giống cà chua có quả tương đối lớn, đến khi đậu quả thì sẽ rất nặng, rễ cây khó chống đỡ được. Nếu không làm giàn đỡ thì cây dễ bị gãy.
Mấy loại rau quả như dưa leo, đậu cove thì dây leo bò lổm ngổm, không nhấc ngọn chúng lên cao thì chúng sẽ mọc lan ra rất rộng, quả nằm trên đất dễ bị hư thối.
Ngô Túy loay hoay trong sân, tìm mãi cũng không thấy thứ gì có thể làm giàn được.
Không có tre trúc, không có cành cây khô… đến mấy sợi dây thừng hơi to chắc một tí cũng không có luôn.
Cậu nhìn đốn củi gỗ ngắn ngủn, đen đen bẩn bẩn mà người thuê trước để lại, gọi Lâm Phong đến: “Mấy thứ này lấy ở đâu thế?”
“Trong Hắc Lâm phía sau núi ạ.” Lâm Phong rất rành mấy thứ này: “Người thuê đều có thể đến đó nhặt củi về nhóm bếp.”
“Chúng ta cũng đi thử xem sao.” Ngô Túy dặn dò Lâm Phong: “Đừng nhặt mỗi củi đốt, để ý xem có mấy cành cây dài, thẳng thì cũng nhặt về luôn, càng nhiều càng tốt.
“Ca ca, một mình đệ đi được rồi.” Lâm Phong kéo Ngô Túy lại: “Đệ đã thấy rất nhiều người chết trong rừng, chấp sự cũng từng nói hình như trong khu rừng có thứ gì đó.”
Ngô Túy nghe xong, không nhịn được mà gồng tay cho Lâm Phong xem mấy múi cơ của mình.
“Anh mày chỉ tin vào chủ nghĩa Marx-Lenin. Huống chi anh đây đánh nhau chưa thua bao giờ đâu, sợ quái gì mấy thứ lén lút thập thò đấy hả?”
Ngô Túy hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang kéo Lâm Phong ra ngoài. Cậu nhóc đi trước dẫn đường, Ngô Túy đi sau quan sát.
Hai người đi ngang qua không ít sân nhà, diện tích cơ bản không khác nhau là mấy. Lít nha lít nhít cũng phải đến mấy trăm nhà, toàn cửa đóng then cài kín mít.
Hai người đi được một đoạn thì xung quanh đã không còn hộ thuê nữa. Không hiểu sao trời lại tối dần, gió lạnh thổi vù vù.
“Phía trước chính là Hắc Lâm.” Lâm Phong chỉ vào rừng cây đen thùi phía trước. Ngô Túy căng mắt nhìn thật kỹ, cái cây gần nhất không có chiếc lá nào, trên cành bị một chất màu đen không rõ là gì phủ kín, thân cây cũng đen nhánh.
Lúc này Ngô Túy mới vỡ lẽ: Đống củi gỗ trong bếp không phải bẩn mà là cái cây vốn có màu như thế.
“Bình thường bọn đệ chỉ nhặt nhạnh ít củi ở bìa rừng thôi. Xong việc thì lập tức đi ngay.” Lâm Phong nắm chặt tay áo Ngô Túy, vẻ mặt rất căng thẳng: “Ca ca, huynh đừng vào, tuyệt đối đừng vào.”