Ngô Túy chăm chú nhìn người phụ nữ, đột nhiên bừng tỉnh.
“Cháu biết rồi, dì đến cho cháu tiền đây mà!”
Ánh mắt cậu sáng ngời, trong đầu là 7749 tình tiết máu chó trong phim kiểu: Mẹ nam chính lấy ra một tờ chi phiếu, ném vào mặt cô bé lọ lem.
Đánh chết cũng không ngờ mình lại có ngày này! Quả nhiên, dựa vào khuôn mặt đẹp zai lai láng, IQ đỉnh chóp thì chả cần tốn công phí sức cũng kiếm được một mớ xiền!
“Tôi biết tình hình của cậu bây giờ rất khó khăn.” Trong ánh mắt nóng bỏng của Ngô Túy, người phụ nữ chậm rãi móc từ trong ngực ra một tờ chi phiếu.
Ngô Túy nhìn chằm chằm vào bàn tay không được tính là mảnh khảnh của đối phương, cố kìm nén kích động nhìn người phụ nữ viết một dãy số lên tờ chi phiếu kia.
“Đúng là hơi khó khăn thật, nhưng cũng là vì ông trời thấy cháu đáng thương nên mới cho gặp mỹ nhân rung động lòng người, khéo léo hào phóng, phong hoa đại tuyệt còn thích làm việc thiện như dì ạ!”
Người phụ nữ cười như không cười, đẩy tờ chi phiếu đến trước mặt Ngô Túy: “Đây là lương căn bản.”
Ngô Túy chờ hết nổi, lia mắt đếm thứ mấy số không trên chi phiếu. Chỉ là sau khi xác định bản thân không nhìn nhầm thì biểu cảm trên mặt hơi khựng lại.
“Con trai Mục Thượng Hành của dì chỉ đáng có ba nghìn thôi ạ?”
“Lương hưu một tháng của tôi cũng chỉ hơn năm nghìn.” Người phụ nữ xếp gọn tờ chi phiếu lại, ung dung thong thả gật đầu. “Mới tốt nghiệp đại học như cậu, lại không có năng khiếu trong ngành nghề nào thì lương căn bản ba nghìn là chuyện rất bình thường.”
“Ấy, không phải.” Lúc này Ngô Túy mới tỉnh táo lại, mặt dạn mày dày muốn tăng giá: “Dì ơi, cháu thật sự rất yêu con trai dì. Trong sạch cũng cho anh ấy cả rồi, dì có thể nâng giá không ạ?”
“Đừng nói xạo với tôi.” Người phụ nữ mỉm cười, nhìn thẳng vào Ngô Túy: “Hôm nay, vừa rời khỏi ngân hàng là tôi đã điều tra sạch gốc gác của cậu rồi. Bao gồm cả ân oán của cậu với nhà họ Ngô và việc bất ngờ tối hôm qua nữa.”
“Ấy, dì biết hết rồi ạ.” Ngô Túy đã hơi không kìm được giận, nhanh tay lẹ mắt thu tờ chi phiếu lại: “Thật ra cách xa anh ta một chút hay gì gì đó đều không quan trọng, cái chính là cháu theo chủ nghĩa độc thân.”
“Sợ là cậu không hiểu rõ ý của tôi rồi.”
Nhân viên phục vụ mang cho người phụ nữ một tách latte ấm, đặt trước mặt Ngô Túy một cốc nước chanh ở nhiệt độ bình thường.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Để tôi nói thẳng luôn. Tôi cho cậu tiền là để cậu tiếp cận Mục Thượng Hành, với tư cách là bạn trai.”
Nhân viên phục vụ trượt tay, suýt nữa thì hất cả khay đồ vào người Ngô Túy.
“Cái gì cơ ạ?” Ngô Túy trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ, vẻ mặt viết đầy mấy chữ: Thật không thể tin nổi. Cậu vừa dùng một tay đỡ khay đồ của nhân viên phục vụ, vừa vội vàng mở mắt xích cốt truyện trong đầu ra.
Khung ‘Lần đầu đến dị thế’ đã bật sáng, khung tiếp theo lại là ‘Hợp đồng bạn trai’!
Rõ ràng trong tiểu thuyết có viết thế này đâu! Ngô Túy vẫn còn nhớ được loáng thoáng sau khi Ngô Túy Túy rời khỏi nhà họ Ngô thì được bạn thân giúp đỡ mà. Đến lúc thu được vòng ngọc, có linh điền xong mới tình cờ gặp lại Mục Thượng Hành. Dù sao thì một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, Mục Thượng Hành đã đưa Ngô Túy Túy đang bị thương về biệt thự tĩnh dưỡng.
Đây là lần đầu tiên Mục Thượng Hành đưa con gái về nhà, Ngô Túy Túy bị mọi người vây quanh như xem khỉ trong sở thú, đã thế lại còn phát hiện ra bà cụ mình cứu lúc trước là bà nội của anh.
Ngô Túy vỗ vỗ đầu. Không có nguyên văn, cậu sắp quên sạch mấy chi tiết lặt vặt ở đoạn sau tiểu thuyết rồi. Ngoài việc Mục Bất Lực đá bay Ngô Túy Túy để đuổi theo ‘ánh trăng sáng’ chân ái ra thì mấy cái khác cậu quên nhanh lắm.
“Tôi đã soạn một hợp đồng cá nhân, in làm hai bản.” Người phụ nữ lấy hai bản hợp đồng ra, đặt ngay ngắn trước mặt Ngô Túy: “Đọc kỹ rồi hẵng ký tên.”
Mấy mắt xích cốt truyện đều chỉ rõ: Cậu không thể tránh thoát việc phải qua lại với Mục Bất Lực.
Ngô Túy cúi đầu đọc hợp đồng. Giấy trắng mực đen ghi rõ ràng: Bên A - Nghiêm Nghiên, bên B - Ngô Túy, mục tiêu – Mục Thượng Hành. Có tất cả 5 yêu cầu, đều được ghi rất ngắn gọn xúc tích.
“1. Trong lúc được thuê, bên B nhất định phải tiếp cận nhân vật mục tiêu, lấy được thân phận ‘bạn trai’ của mục tiêu.” Ngô Túy nhỏ giọng đọc.
“2. Bên B nhất định phải làm hết trách nhiệm, thực hiện thật tốt những việc ‘bạn trai’ phải làm. Nếu nhân vật mục tiêu có yêu cầu quá đáng, có thể làm nũng nhờ bên A trợ giúp.”
Làm nũng á? Xem thường ai đấy?
Ngô Túy nhận cây bút trong tay Nghiêm Nghiên, gạch bỏ hai chữ ‘làm nũng’. Cậu nghĩ ngợi nửa ngày mới sửa lại thành ‘bàn bạc’.
“3. Không được để lộ những điều trong bản hợp đồng này cho bất kỳ ai. Nếu không, kể từ lúc bị lộ trở đi sẽ làm không công, kết thúc hợp đồng.”
“4. Bên A sẽ ủng hộ bên B vô điều kiện, đồng thời sẽ giúp và tạo điều kiện cho bên B trả thù nhà họ Ngô. Nếu làm tốt sẽ có phần thưởng bất ngờ.”
Ngô Túy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ. Tốt thế cơ á? Còn giúp mình trả thù luôn?
“5. Trong thời gian thuê, bên B không được yêu đương, nhất định phải toàn tâm toàn ý đóng vai ‘bạn trai’ của nhân vật mục tiêu. Có thể động tay động chân với nhân vật mục tiêu nhưng không thế đánh tàn phế hoặc trọng thương.”
Nói cứ như mình hung tàn ác sát lắm không bằng.
Ngô Túy nghĩ ngợi giây lát rồi viết thêm một khoản nữa: “6. Nếu nhân vật mục tiêu gặp được chân ái, bên B sẽ lập tức huỷ bỏ hợp đồng, chân thành chúc phúc cho mục tiêu. Bên A cần phát một bao lì xì thật lớn, an ủi tầm hồn bị tổn thương của bên B.”
“Thêm một khoản này vào, không sao chứ ạ?” Ngô Túy đưa bản hợp đồng đã sửa xong cho Nghiêm Nghiên, cũng thử tăng cho mình tí củi lửa: “Nói chứ, ba nghìn đúng là hơi ít…”
“Bao cậu ăn ở, đóng luôn ngũ hiểm nhất kim*. Làm tốt còn có thưởng.” Nghiêm Nghiên không thèm ngẩng đầu, bổ sung thêm một câu.
(*: các loại bảo hiểm hưu trí, y tế, thất nghiệp, tai nạn lao động và thai sản. + 1 căn nhà tiêu chuẩn do nhà nước/công ty cấp cho công nhân viên ở TQ)
“Được.” Ngô Túy gật đầu. Có câu gì ấy nhỉ… À, thú nhân không bao giờ làm nô, trừ khi bao ăn ở.
Lúc ký xong hợp đồng, mỗi người cất kỹ một bản thì phần ăn Ngô Túy gọi cũng được mang lên. Suốt cả ngày nay cậu mới được ăn có nửa củ khoai tây, giờ đã đói đến mức bụng sôi ùng ục nên ngồi ngay trước mặt Nghiêm Nghiên mà vẫn ba miếng đã giải quyết xong một đĩa mỳ ý.
“Tôi muốn cậu nhanh chóng nghĩ cách tiếp cận mục tiêu.” Nghiêm Nghiên thản nhiên rút ra một tờ giấy ăn, đưa cho Ngô Túy.
Lúc này cậu đang bắt đầu tiêu diệt đĩa mỳ ý thứ hai, khoé miệng dính đầy nước sốt cà chua. “Người sắt Vương Tiến Hỉ* đã từng nói: Có điều kiện thì đi, không có điều kiện cũng phải đi. Nhưng mà cháu cảm thấy bây giờ tốt nhất là dì nên tạo điều kiện cho cháu.”
(*: Vương Tiến Hỉ là công nhân kiểu mẫu, anh hùng xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc. Có biệt danh là người sắt Trung Hoa.)
“Cậu muốn điều kiện gì?” Nghiêm Nghiên nhìn tướng ăn của Ngô Túy, tự nhiên cũng thấy hơi đói. ( truyện trên app tyt )
“Kiểu tạo ra tai nạn này kia ấy. Ví dụ như cháu bị thương, đúng lúc nhân vật mục tiêu lại nhìn thấy. Tốt xấu gì cũng từng có giao lưu cơ thể, chắc anh ấy sẽ chẳng thấy chết không cứu đâu.” Ngô Túy nói lên suy nghĩ dựa theo mô típ của tiểu thuyết gốc.
“Cậu, bị thương á?” Nghiêm Nghiên cau mày: “Biểu diễn đập đá trên ngực rồi bị thất bại à?”
Ngô Túy há to miệng, cạp một miếng hết nửa cái sandwich, vẻ mặt rất chi là khoa trương: “Dì đừng nói nữa. Hồi trước cháu xem tivi, đúng là đã cùng anh em học qua chiêu này đấy!”
Nghiêm Nghiên chăm chú nhìn cậu chàng hai miếng ăn hết một cái sandwich trước mặt: “Bây giờ tôi nghĩ nhân vật mục tiêu muốn tránh cậu cũng không kịp ấy chứ. Hay là cứ để tôi dùng biện pháp mạnh, nhét cậu vào vị trí bên cạnh nó đi.”
“Nếu Mục Thượng Hành không thích thì sao ạ?” Ngô Túy nhớ đến cảnh anh bị mình dí đến mức phải chạy vào toilet nôn mửa.
“Đã đến lúc để nó có thêm tí kiến thức về việc sự đời hiểm ác rồi.” Sắc mặt Nghiêm Nghiên nặng nề, nhanh tay cầm chiếc bánh sandwich cuối cùng trên đĩa rồi hung hăng cắn thật mạnh, không hề có tí giác ngộ mình đã cướp mất khẩu phần lương thực của người khác.
Còn “Sự đời hiểm ác” thì bưng bát mì udon hải sản lên, nghĩ xem giờ có tiền rồi, đúng lúc mua thêm tí dụng cụ làm bếp sang dị giới. Ở đấy đến cái bát còn sứt mẻ, nói không chừng ngày nào đó ăn nhanh quá sẽ bị rách mỏ mất thôi.
Ngô Túy đang không có chỗ ở, cũng may là hợp đồng có hiệu lực ngay và luôn.
Cơm nước xong xuôi, cậu xách theo một túi vật dụng hàng ngày giá rẻ, cùng Nghiêm Nghiên đi thẳng đến biệt thự của bà. Quản gia chạy ra đón, lúc nhìn thấy Ngô Túy thì ánh mắt cứ như Colombo tìm ra châu lục mới.
“Phu nhân, lão phu nhân đã đi nghỉ, Mục tổng vẫn đang ở trong phòng đợi bà. Tiểu Mục tổng thì đã đi ngủ rồi.” Giọng điệu của quản gia rất ấm áp nhưng vẫn không ngừng quan sát Ngô Túy.
(*: Mục tổng ở đây là ba Mục Thượng Hành.
Tiểu Mục tổng là Mục Thượng Hành.)
“Đây là cậu chủ nhà họ Ngô, Ngô Túy Túy.” Nghiêm Nghiên giới thiệu sơ về Ngô Túy: “Từ nay về sau, cậu ấy sẽ ở lại đây.”
“Vâng.” Quản gia khôn khéo như yêu tinh, liên tưởng đến việc hồi sáng lão phu nhân từng nhắc đến thì lập tức hiểu rõ thân phận của Ngô Túy.
** Từ đoạn này vì đóng kịch nên sẽ đổi xưng hô giữa Nghiêm Nghiên và Ngô Túy .
“Dì đi xem thử Tiểu Bách thế nào. Túy Túy cứ coi đây như nhà của mình, cần gì thì tìm quản gia nhé.” Nghiêm Nghiên nhanh chóng lên lầu, để Ngô Túy lại cho quản gia.
“Chào cậu Ngô.” Quản gia cười tủm tỉm, nhìn Ngô Túy. “Tôi họ Lý, cậu có thể gọi tôi là chú Lý giống Tiểu Mục tổng.”
“Chào chú Lý.” Ngô Túy lộ ra nụ cười xán lạn rồi đưa tay khoác lên vai quản gia Lý, kề vai sát cánh nhưng lại không hề tuỳ tiện: “Cháu sẽ ở lại đây một thời gian, làm phiền chú Lý để ý chăm sóc ạ.”
“Là việc tôi nên làm thôi.” Quản gia Lý giữ nguyên nụ cười đúng mực: “Ngày mai lão phu nhân mà nhìn thấy cậu thì chắc sẽ vui lắm đấy.”
“Phòng của Mục Thượng Hành ở đâu ạ?” Ngô Túy đi theo quản gia Lý lên tầng hai của biệt thự. Cậu đưa mắt nhìn quanh một lượt, trông rất cấp bách.
“Phòng Tiểu Mục tổng ở ngay sát vách phòng cậu.” Nụ cười của quản gia rất có thâm ý khác: “Phu nhân đã dặn trước, cậu có thể dùng chung phòng làm việc với Tiểu Mục tổng. Ngoài ra, phòng đánh đàn, phòng tập thể thao, xe trong gara này kia cậu đều có thể tùy ý lấy dùng.”
“Thế này thì ngại quá ạ.” Ngô Túy cười hí hí, xích lại gần quản gia Lý rồi nhỏ giọng hỏi: “Cháu vừa nghe Nghiêm phu… nghe bác gái Nghiêm nói ‘Tiểu Bách’. Đó là ai thế ạ?”
“Chính là Mục tổng đấy.” Nụ cười trên mặt quản gia Lý không hề giảm bớt: “Mục tổng tên đầy đủ là Mục Bách. Phu nhân gọi là tên thân mật thôi.”
“Quan hệ giữa vợ chồng dì tốt ghê.” Ngô Túy xoa cằm, cảm thấy hình như gốc râu của mình hơi bị nhiều rồi.
“Chuyện xưa của Mục tổng và phu nhân thì có kể một ngày một đêm cũng không hết. Nhưng tôi tin là cậu và Tiểu Mục tổng cũng sẽ ở chung rất hài hòa.” Quản gia Lý dừng bước, chỉ vào một căn phòng: “Đây là phòng của Tiểu Mục tổng, căn bên trái là của cậu. Giờ cũng muộn rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé. Chúc cậu ngủ ngon, mơ đẹp.”
Ngô Túy tiễn quản gia Lý xong mới mở cửa, bước vào phòng của mình. Cậu nhanh chóng chạy vào phòng tắm, sung sướng ngâm nước nóng. Sau khi sướng đủ mới vừa quấn khăn tắm vừa tưởng tượng dáng vẻ hoảng sợ của Mục Thượng Hành khi mới sáng bảnh mắt ra đã nhìn thấy cái mặt mình.
Nghĩ thôi đã thấy phởn lắm rồi!
Ngô Túy vừa ư ử hát vừa ra khỏi phòng tắm, xỏ chân vào đôi dép lê rồi đi thẳng đến chiếc giường lớn siêu mềm mại. Đèn ngủ tự động bật lên. Ánh sáng màu vỏ quýt chiếu rõ người đàn ông đang ngồi vững trên giường
“Ối mẹ ơi, cái đệt mợ!”
Ngô Túy giật nảy cả mình, nghiêng ngả lùi về phía sau mấy bước. Một tay cậu giữ chặt khăn tắm, một tay đưa lên trước ngực bày ra động tác phòng vệ.
Người đàn ông kia đứng dậy, từ từ đi về phía cậu. Mỗi bước chân đều như cao ngạo lạnh lùng như đang làm mẫu trên sàn catwalk. Lúc này Ngô Túy mới nhìn rõ, toàn bộ nhan sắc đỉnh phong trong tiểu thuyết đang đứng lù lù trước mặt mình.
“Mục, Mục tổng.” Ngô Túy cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tối qua còn chưa đủ đô à?”
Nếu cậu không bị hoa mắt, thì trong một thoáng, hình như Mục Thượng Hành đã có vẻ hơi lúng túng, mất tự nhiên.
“Số cậu may lắm đấy.”
Cuối cùng Mục Thượng Hành cũng nói được câu đầu tiên với Ngô Túy. Giọng nói của anh tràn ngập từ tính vừa rõ ràng lại vừa có lực. Nếu em gái mà ở đây, có khi sẽ che mặt hét ngay tại trận mất. Có lẽ đây là âm thanh có thể làm lỗ tai mang bầu trong truyền thuyết cũng nên.
Đúng là cái gì tốt cũng nhồi nhét hết cho nam chính.
Trong lòng Ngô Túy tràn ngập ghen ghét, trợn to mắt ngắm nghía khuôn mặt của đối phương. “Bị người nhà tính kế, thanh danh nát bét, đi ngân hàng cũng có thể gặp cướp… Anh còn nói số tôi may à?”
Mục Thượng Hành đứng im, sống lưng thẳng tắp, không chút biến sắc quan sát người đang đứng đối diện với mình. Khi nhìn thấy mấy dấu hôn ở nửa người trên của Ngô Túy, ánh mắt anh dừng lại lâu hơn một chút rồi đảo đến trước ngực, sau đó mới thản nhiên rời đi.
Cậu chàng chột dạ, dùng hai tay che ngực: “Sao nào, cảm thấy mấy dấu vết trên người tôi không phải là của anh à? Nếu không thì anh mút thêm một cái đi, cho có cái so sánh, ha?”
Mục Thượng Hành ung dung nói: “Lúc tỉnh táo, tôi không hạ miệng với cậu được.”
Ngô Túy cảm thấy hơi khó tin, cúi đầu nhìn lại cơ thể mình. Rõ ràng mỗi một múi cơ đều rất hoàn mỹ nhé, sao lại không cắn nổi chứ?
Khoan đã, Ngô Túy đột nhiên nhận ra: Mục Thượng Hành là đàn ông, mình cũng là đàn ông thuần khiết, không cắn nổi mới là chuyện bình thường chứ!
Đây mới là anh em tốt!
Ngô Túy hớn hở ngẩng đầu, muốn đập vai với Mục Thượng Hành nhưng lại bị đối phương dùng ánh mắt ngăn lại.
“Thế thì đúng rồi.” Lúc này Ngô Túy mới thấy yên tâm hẳn. “Chuyện hôm đó thật sự là tai nạn ngoài ý muốn, anh không cần để ý đâu. Tôi coi như bị chó cắn một cái thôi, chuyện gì cho qua được thì cứ cho qua đi, cứ coi như chưa từng xảy ra là được.”
‘Chó’ im lặng nhìn Ngô Túy thật kỹ, giống như đang đoán thử xem những gì cậu vừa nói là thật hay giả.
Ngô Túy vô tư thản nhiên, để Mục Thượng Hành quan sát cho đã con mắt. Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra ‘ông đây không hề nghĩ một đằng nói một nẻo đâu nhá’.
“Tôi biết tình cảnh hiện giờ của cậu.” Sau khi quan sát xong, Mục Thượng Hành ra hiệu cho đối phương nhìn về phía đầu giường. “Chỗ tôi có một công việc, tôi cảm thấy cậu có thể cân nhắc thử.”
Ngô Túy đi qua, thấy trên đầu giường cũng có một bản hợp đồng. Mẹ con nhà này là ruột thịt chắc luôn!
Cậu ngồi lên mép giường, đọc sơ bản hợp đồng đối phương soạn.
Bên A: Mục Thượng Hành. Bên B: Ngô Túy. Nội dung lại là giả vờ làm bạn trai!
Ngô Túy nhìn về phía Mục Thượng Hành, ánh mắt rất kỳ quái. Cả nhà này làm sao vậy trời?
“Tôi cần cậu phối hợp, đồng thời phải giữ bí mật tuyệt đối với bên ngoài.” Mục Thượng Hành đứng trước mặt Ngô Túy, từ trên cao nhìn xuống. Người này vừa tắm gội xong, xoáy tóc trên đỉnh đầu vẫn còn ướt sũng nước.
“Tiền lương, đãi ngộ thì thế nào?” Ngô Túy lật sang mặt sau. Không ngắn gọn súc tích như Nghiêm Nghiên, bản hợp đồng Mục Thượng Hành đưa cầu dài cỡ ba trang giấy. Trên đó toàn từ ngữ chuyên ngành, tạm thời Ngô Túy đọc không nổi, chỉ có chọn điểm quan trọng nhất để hỏi.
“Ở trang cuối.”
Ngô Túy lật trang cuối cùng ra, mục đầu tiên nhìn thấy là: Lương cơ bản, 30.000 tệ/tháng.
Con trai với mẹ vẫn có tí khác nhau, rõ ràng là con trai ra tay hào phóng hơn hẳn.
Ngô Túy cố đè khoé môi chỉ trực chờ cong vút lên của mình xuống. Một việc mà nhận được hai phần lương, quá bị ổn luôn!