“Lâm Phong đúng không?” Ngô Túy thả hạt giống Cự Thực xuống, ngồi xổm trên miệng hố gọi cậu nhóc: “Nhóc lên đây trước đi, có chuyện gì thì từ từ nói.”

Lâm Phong mở to mắt, tỉnh táo đến mức không hề giống một đứa trẻ. “Mệnh ta không tốt, chẳng được ai quan tâm. Thà cứ coi ta như phân bón đi, nói không chừng mầm Cự Thực này sẽ lớn lên rất xanh tốt đấy.”

“Lên đây mau!” Ngô Túy là người tính tình nóng nảy: “Ngươi coi mạng của mình là cái gì hả? Ai cũng có thể kinh thường ngươi, nhưng bản thân ngươi thì tuyệt đối không được. Có hiểu không hả?”

Lâm Phong coi lời Ngô Túy nói như gió thoảng bên tai, thậm chí còn bốc một nắm đất bên dưới đắp lên mặt mình. Ngô Túy kìm nén cơn bực, nhảy phắt xuống hố đất. Trên người cậu nhóc này chẳng có nổi mấy lạng thịt, xốc một cái là túm được lên luôn.

Sau khi túm được Lâm Phong một lòng muốn trở thành phân bón lên khỏi hố đất, Ngô Túy không nói câu nào, móc một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ra rồi lột vỏ, nhét vào miệng đối phương. Tiếp đó cậu còn thô bạo bịt miệng đứa nhỏ lại, tránh cho nó nhổ kẹo ra.

Lâm Phong ‘ưm ưm’ mấy tiếng. Hương vị ngọt ngào nguyên chất tan trên đầu lưỡi, đôi mắt đứa nhỏ trừng to hết cỡ.

“Có lẽ thế giới của ngươi không có hy vọng, thế nhưng của ta thì có. Ta đồng ý cho ngươi một miếng cơm, từ nay về sau phải đi theo ta. Có hiểu chưa?” Ngô Túy nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong. Cậu thấy tận sâu trong đáy mắt đứa nhỏ này, hình như đang có thứ gì đó phá kén chui ra. 

Lâm Phong cũng nhìn vào mắt Ngô Túy. Nó thấy trong đôi mắt đó không hề có sự đau khổ giãy giụa, không có sợ hãi đến chết lặng. Thứ đôi mắt Ngô Túy có chỉ là ánh sáng sắc bén có thể rạch phá màn đêm vô tận, thẳng tiến không lùi. Là khí độ của một thanh bảo kiếm được tuốt ra khỏi vỏ.

Là người thế nào mới có đôi mắt như thế?

Vị ngọt trong miệng giống như đã ngấm thẳng vào trong lòng, giống như một mảnh đất khô cằn chưa từng được tưới nước bỗng nhiên nghênh đón cam tuyền cuồn cuộn, tràn vào từng khe đất đã khô nứt.

Lâm Phong khẽ gật đầu với Ngô Túy. Ngô Túy có cảm giác hình như khoé môi thằng nhóc này hơi cong lên.

“Đi thôi.” Ngô Túy thở phào nhẹ nhõm, bỏ bàn tay đang che miệng Lâm Phong ra: “Mau đến phòng bếp, bên trong bình đá có nước đấy, nhóc đun nóng đi.”

Cậu nhóc lập tức xoay người chạy về phía phòng bếp, tâm trạng kích động quá nên còn ngã lăn quay một lần.

Ngô Túy nhìn dáng vẻ bò lên đến là trơn tru quen thuộc của nó thì thở dài thườn thượt. Cậu lại bê hạt giống Cự Thực lên, vùi vào trong hố đất.

Lúc thằng nhóc Lâm Phong này đào hố, e là đã nghe lén được hai người nói chuyện. Nó nghe thấy Ngô Túy không có ý nhận mình nên mới lặng lẽ đào cái hố to đùng luôn. Ngô Túy thả hạt giống xuống, xung quanh vẫn còn rất nhiều chỗ trống nên cậu đành phải vác thuổng sắt lấp lại. 

Đến khi đầu tóc mướt mải mồ hôi, Ngô Túy mới trồng xong hạt giống Cự Thực. Lâm Phong chạy ra giếng nước, múc một thùng đưa cho cậu. Thằng bé ngoan ngoãn khéo léo, còn biết để ý việc để làm.

Ngô Túy tưới nước cho Cự Thực, còn nghiêng đầu nói chuyện với Lâm Phong. “Ta tên Ngô Túy, lớn hơn ngươi tám tuổi. Đã bước qua ngưỡng cửa này thì chúng ta chính là người một nhà. Đệ gọi ta một tiếng ‘ca’, về sau Ngô Túy này dù chỉ có một miếng ăn cũng sẽ không để đệ bị đói, nghe không?”

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Ngô Túy, sau đó gật đầu thật mạnh.

Thùng nước trong tay Ngô Túy đã hết sạch, Lâm Phong nhận lấy rồi chạy đến giếng múc đầy, sau đó lại lạch bạch xách về.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Mau đi xem thử xem nước sôi chưa.” Ngô Túy đẩy Lâm Phong, vừa tưới nước vừa nghĩ cách làm thế nào để thằng bé không nghi ngờ mà vẫn xuyên qua xuyên lại giữa hai thế giới được.

“Hì hì.” Tiếng cười non nớt ngây thơ đột nhiên vang lên, Ngô Túy suýt nữa thì ném văng cái thùng gỗ trong tay.

Tình huống quái gì thế này. Thế giới này tà môn dữ vậy trời!

Ngô Túy cảnh giác, lui về sau mấy bước. Cậu đặt thùng gỗ về chỗ cũ, trong lòng vẫn còn sợ hãi nên nhanh chân đi đến phòng bếp. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Lâm Phong mắt trợn tròn không thèm chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào cái bình đá. Nếu ánh mắt có nhiệt độ, sợ là nước trong bình đã sôi ùng ục từ lâu rồi.

“Qua đây.” Ngô Túy vẫy vẫy Lâm Phong, “Có chút chuyện muốn hỏi đệ.”

“Ca ca. “ Lâm Phong có chút ngại ngùng, từ từ đi tới. Nhìn dáng vẻ thì hình như còn chưa thích ứng với cách xưng hô này.

“Ở chỗ các đệ có tảng đá màu vàng kim hay bờ sông có mấy hạt cát màu vàng không?” Tình hình kinh tế của Ngô Túy giờ đã căng như dây đàn, chỉ muốn tìm được con đường kiếm tiền nhanh nhất.

Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi cẩn thận hỏi lại: “Ca ca đang muốn hỏi vàng, đúng không ạ?”

“Các đệ có thứ này à!” Ngô Túy mừng rỡ hét lớn :“Đúng, chính là vàng đấy. Ở đây chỗ nào có thứ đó?”

“Nhiều người có lắm. Lúc ta theo hầu khách, có vị đại nhân kia mỗi khi đói bụng lại muốn nhai mấy hạt châu vàng để lừa gạt vị giác. Ta còn thấy mấy người buôn da bán thịt màu châu vàng thành bột phấn rồi bôi lên mặt, nói như thế nhìn mới đẹp. Còn nữa, thịt trên người mà bị thối rữa thì cũng có thể bôi vàng để chữa trị.” 

Ngô Túy bị mấy việc thằng bé kể dọa sợ đến cứng họng, không nói được câu gì.

Ở một thế giới khác, một khắc vàng cũng có giá hơn ba trăm. Chỗ này lúc đói lại lấy vàng ra nhai để lừa cảm giác!

“Nếu ta muốn có hạt châu vàng thì phải dùng bao nhiêu đồ ăn để đổi?” Ngô Túy cố kìm nén tâm trạng kích động của mình lại, hỏi ý Lâm Phong.

“Ca ca muốn dùng đồ ăn quý giá để đổi hạt châu vàng á?” Rõ ràng là Lâm Phong không thể hiểu nổi nhưng vẫn cố nén nghi ngờ, trả lời câu hỏi của Ngô Túy.

“Ta chỉ thấy người khách bên cạnh dùng một viên đá xanh đồ ăn cấp 3 để đổi lấy một đôi cái còng tay vàng khảm ngọc.” ( truyện trên app T Y T )

Hai cân khoai tây đổi lấy một cặp vòng vàng khảm ngọc. Ổn áp vãi chưởng luôn!

“Ca ca, nước sôi rồi này.” Lâm Phong chỉ vào bình đá. Lúc này Ngô Túy mới nhanh chóng phản ứng lại, lấy trong áo ra một củ khoai tây, rửa sạch rồi bỏ vào trong nước sôi.

“Ca ca có không gian chứa đồ ạ?” Lâm Phong nhìn Ngô Túy rồi hỏi thẳng luôn.

“Sao đệ biết?” Ngô Túy giật nảy mình, lúc này mới nhận ra áo trong mình mặc khá ôm, áo khoác lại thả phanh nên lúc từ trong lấy đồ ra, nhìn kiểu gì cũng giống như mấy thằng cha làm ảo thuật dạo. Nhưng Lâm chấp sự chưa từng hỏi về việc này, làm như nhìn thấy nhiều quá nên quen lắm rồi.

Với lại thế giới này còn có mấy thứ như ‘cấm chế’, ‘linh điền’ nữa cơ mà. Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như mấy món đồ chỉ có trong thế giới tu tiên mà cậu đã từng đọc.

“Trong mấy đoàn khách, nhiều người có không gian chứa đồ lắm ạ.” Lâm Phong nghiêm túc trả lời Ngô Túy. “Nhưng không gian cũng không lớn lắm đâu.”

“Vậy đệ có từng nhìn thấy người nào vô cùng lợi hại, kiểu một quyền đấm vỡ mỏm núi không?”

Lâm Phong ngẩn người, nghĩ mãi mới cẩn thận mở miệng: “Ca ca nói đến tu sĩ ạ? Trước đây rất lâu, sau khi trường tinh rơi xuống thì đa số tu sĩ lợi hại đều chết cả rồi. Nếu không chết thì giờ cũng chỉ giống như người phàm thôi.”

Trường tinh rơi xuống? Là va chạm với thiên thạch à?

Bây giờ Ngô Túy đã có thể đoán được tình huống cơ bản của thế giới này.

Thế giới này vốn là một thế giới tu tiên, đến một ngày đột nhiên có thiên thạch rơi xuống. Tất cả tu sĩ có năng lực đều chạy đến, cố gắng ngăn cản nhưng lệnh trời khó cãi. Sau khi bọn họ bỏ mạng thì linh khí trong thiên địa cũng bắt đầu tán loạn.

Nói một cách khoa học thì sau khi thiên thạch đâm xuống thế giới này, sẽ có một khối lượng bụi khổng lồ thoát ra che kín mặt trời khiến vô số sinh vật mất mạng. Không giải quyết hết sẽ tạo thành rất nhiều thiên tai.

Ngô Túy vẫn còn nhớ rõ nguyên nhân khiến khủng long bị tuyệt chủng. Trong đó có một giả thuyết cho rằng đã có thiên thạch va vào trái đất. Nếu là như thế, sở dĩ thế giới này mất mùa, không có tu sĩ lợi hại đều có liên quan trực tiếp đến ‘trường tinh rơi xuống’ mà Lâm Phong vừa nói đến. 

Ngô Túy cảm thấy hơi mất mát. Dù sao thì đàn ông mà, làm gì có ai không ôm mộng đỉnh thiên lập địa, giang hồ cứu nguy chứ?

Tự nhiên Ngô Túy lại nhớ đến Lâm chấp sự. Dù không thể trở thành Long Ngạo Thiên nhưng thế giới này vẫn có rất nhiều kỹ thuật để cậu học tập. Tuỳ tiện học một môn cũng đủ để cậu đi ngang, bất bại ở một thế giới khác!

“Ca ca?” Lâm Phong cẩn thận nhìn Ngô Túy: “Có, có mùi gì thơm thơm.”

Ngô Túy lập tức hoàn hồn lại, mở nắp bình đá rồi dùng đũa chọc thử củ khoai tây ở bên trong mấy lần. Thấy hơi nước cùng mùi thơm tươm ra, cậu mới đi tìm bát đá để dựng, sau đó đưa cho Lâm Phong.

“Đây là khoai tây.” Ngô Túy dạy Lâm Phong: “Luộc chín là có thể ăn được luôn.”

Cậu nhóc nhìn chằm chằm nguyên cả củ khoai trong bát, bật ra câu hỏi sâu trong lòng, y hệt như Lâm chấp sự: “Cho đệ hết ạ?”

“Cho đệ hết.” Ngô Túy đưa tay ước lượng chiều cao của thằng bé. Đứa nhỏ này chỉ dùng mấy mảnh vải rách để che thân, tuy cậu không có nhiều tiền nhưng mua cho Lâm Phong một bộ quần áo tử tế thì vẫn đủ.

Còn nữa, phải hỏi thăm ý kiến của bác sĩ mới được.

Ngô Túy thấy thằng nhóc ăn như hổ đói nhưng vẫn không quên mỉm cười với mình. Cậu bé này gầy đến mức chỉ có da bọc xương nhưng bụng lại to bất thường, nếu không phải là con trai thì cậu còn tưởng nó có em bé rồi cơ.

Dùng đũa ăn chậm quá nên Lâm Phong lấy tay nhét đồ ăn vào miệng luôn. Móng tay nó cáu bẩn, trên người giống như có một lớp vỏ đất bao bọc. Tóc tai thì bù xù, có khi còn đầy chấy rận.

Ngô Túy nhìn ví tiền đáng thương của mình, việc thu thập vàng phải nhanh chóng đưa lên lịch trình mới được.

“Ta đi ngủ một lát đây.” Ngô Túy ôm chăn đệm trên giường xuống. Linh điền của cậu chỉ có thêm hai gian phòng gỗ, một dùng để nghỉ ngơi, một chính là nhà bếp.

Cậu muốn che giấu tai mắt mọi người, trộm đi đến một thế giới khác thì tất nhiên không thể ngủ chung phòng với Lâm Phong được.

Ngô Túy tìm một tấm ván gỗ, đặt trên khoảng đất trống trong bếp rồi trải chăn đệm lên trên. Sau đó cậu quay sang, chỉ cho Lâm Phong biết: “Đây chính là chỗ ngủ của đệ.”

Miệng cậu nhóc phồng lên, bên trong nhét đầy khoai tây. Thấy Ngô Túy dặn dò thì gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

“Lúc ta ngủ không thích bị người khác quấy rầy, thế nên không được vào phòng của ta, hiểu không?” Ngô Túy nghiêm mặt nhắc nhở.

Lâm Phong mở to hai mắt nhìn Ngô Túy, chắc là đã nghe lọt tai rồi.

Ngô Túy đưa mắt nhìn linh điền, chỉ mới có tí thời gian mà đã thấy lác đác những mầm cây xanh lục, nhìn như một lớp lông nhung khá vui tai vui mắt.

Cậu vỗ vỗ bụi đất trên người rồi quay vào phòng ngủ, sau đó chốt chặt cửa. Thấy trong vòng ngọc còn mấy viên kẹo sữa, khoảng mười cân khoai tây, Ngô Túy liền lấy ra hết, đặt lên giường ngủ để làm trống không gian chứa đồ.

Ngô Túy chọc vào ô vuông đen thùi kia, cảm giác mất hết trọng lực lại xuất hiện. Cậu cố gắng giữ vững cơ thể, chỉ sau một giây dưới chân đã là thế giới thực.

Vị trí lúc quay lại vẫn là nơi đã tiến vào dị giới. Âm thanh ồn ào của thành phố không hiểu sao lại khiến Ngô Túy sinh ra cảm giác rất thân thiết.

Lúc này đã sắp chập tối. Cậu đi vào một siêu thị gần đấy, bắt đầu chọn mua mấy đồ dùng hàng ngày.

Xà bông thơm, khăn mặt, bàn chải và kem đánh răng, dầu gội sữa tắm… Ngô Túy nhớ đến tình trạng sức khoẻ của Lâm Phong thì chỉ chọn những loại rẻ nhất. Tất cả tốn mất 32,5 tệ, mỗi đồng đều vô cùng thiết thực.

Sau đó cậu lại chạy đến hiệu thuốc tìm dược sĩ, miêu tả tình trạng chướng bụng của Lâm Phong cho người ta nghe.

Dược sĩ cũng không nói nhiều, đưa luôn cho Ngô Túy một hộp thuốc hỗ trợ tiêu hoá, dặn cậu nhớ khống chế lượng cơm của đứa nhỏ, bắt nó phải vận động nhiều hơn. Lúc ngủ cũng nhớ phải nằm ngửa, chú ý đến tình hình giữ ấm của cậu nhóc.

“Chắc không phải là do ăn nhiều quá đâu.” Ngô Túy biết dược sĩ đã hiểu lầm. “Đứa bé này thường xuyên bị đói, không chịu ăn cơm. Có khi cả ngày nó chỉ ăn có một bữa, mà còn rất rất ít…”

Theo lời cậu miêu tả, ánh mắt dược sĩ càng lúc càng kỳ quái.

“Là thiếu protein.” Một giọng nữ lạnh lùng cứng ngắc từ phía sau Ngô Túy truyền đến. Cậu quay đầu lại, không ngờ lại là người phụ nữ ở ngân hàng hồi sáng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play