Ngô Túy đi theo Lâm chấp sự lên núi. Dọc đường cậu vẫn luôn quan sát mọi thứ xung quanh, phát hiện ngọn núi này cằn cỗi đến phát sợ. Ven đường đến bóng dáng một cái cây ngọn cỏ cũng không có, nhìn quanh chỉ thấy toàn đất là đất.
“Ở ngay phía trước thôi.”
Lâm chấp sự đi cùng Ngô Túy lên thêm một đoạn nữa, cuối cùng cậu cũng thấy mấy đoạn sân tường cong cong vẹo vẹo được đắp bằng đất, có cảm giác chỉ cần dựa nhẹ vào một cái là đổ ngay.
“Linh điền số 53, phía Đông. Ngang 2 bước, dọc 23 bước, có tường vây cùng hai gian nhà gỗ.”
Lâm chấp sự đưa cho Ngô Túy một cái lệnh bài đen thui như mực: “Đây là chìa khoá.”
Ngô Túy cầm lệnh bài, nhìn một vòng quanh linh điền số 53. Chỗ này dùng tường vây để ngăn cách các linh điền nên không thấy rõ tình huống bên trong. Thế nhưng nghĩ đến chuyện đồ ăn ở đây quý như vàng thì lại thấy chuyện này cũng khá dễ hiểu.
Mảnh linh điền Ngô Túy được phân có tường vây xung quanh còn khá mới, cậu dùng tay bám thử lên gờ tường xem thử có bật vào được không. Lâm chấp sự thấy vậy thì vội vàng quát lớn, Ngô Túy còn chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã giống như bị thứ gì đánh trúng, bay thẳng ra ngoài.
Cũng không đau như dự đoán. Ngô Túy nhắm mắt, sờ thử xuống dưới người thì thấy mềm mềm.
“Đứng lên…”
Có giọng nói yếu ớt từ bên dưới truyền lên. Ngô Túy mở mắt, cúi đầu thì thấy Lâm chấp sự đáng thương sắp bị mình đè xỉu rồi.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Ngô Túy vội vàng đứng lên. Lúc đỡ Lâm chấp sự dậy thì phát hiện dưới lớp áo bào, cơ thể người này gầy đến phát sợ.
“Trên tường có cấm chế, ngươi chỉ có thể đi từ cửa vào.” Lâm chấp sự che ngực, nét mặt có vẻ rất đau đớn.
Cấm chế? Ngô Túy mở to mắt, là cấm chế mà cậu đang nghĩ đến à?
“Khụ.” Lâm chấp sự không nhịn được nữa, bật ra mấy tiếng ho khan, sắc mặt trắng bệch như vôi.
Ngô Túy biết trọng lượng của mình không hề nhẹ, nếu không phải Lâm chấp sự làm đệm thịt cho cậu thì khỏi cần nói nhiều, chắc xương cụt vỡ nát luôn rồi.
“Lâm chấp sự, vào trong nghỉ ngơi một lát nhé.” Ngô Túy áy náy đỡ người ta dậy: “Ta xin lỗi, đều tại ta hành động lỗ mãng.”
“Không sao.” Lâm chấp sự lắc đầu yếu ớt, sợ cái tài gây hoạ của Ngô Túy gần chết.
“Để ta làm khoai tây cho ngươi ăn, coi như lời xin lỗi.” Ngô Túy móc từ trong vạt áo ra một củ khoai tây, ánh mắt vô cùng chân thành.
…
Nước trong nồi đá sôi lên ùng ục, Ngô Túy bỏ khoai tây còn bốc khói nghi ngút vào cái bát mẻ, thổi phù phù mấy cái rồi nhanh chóng đặt vào tay Lâm chấp sự.
Cậu luộc hai củ khoai tây lớn, mỗi củ phải đến hơn nửa cân. Lâm chấp sự cúi đầu nhìn chằm chằm vào củ khoai trong bát, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Trong phòng không có ghế nên Ngô Túy ngồi xổm xuống bên cạnh, bóc vỏ củ khoai trong bát mình, tranh thủ lúc còn nóng mà cắn từng miếng thật to.
“Lâm chấp sự, ngươi mau ăn đi chứ?” Ngô Túy cạp được một nửa mới để ý thấy người bên cạnh vẫn chưa động đến phần khoai trong chén của mình.
“Cái này… cho ta hết à?” Ánh mắt Lâm chấp sự có chút hoảng hốt, giống như đang nằm mơ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Không cho ngươi thì cho ai nữa?” Ngô Túy cảm thấy khó mà tin nổi. Rốt cuộc thì thế giới này nghèo đến mức nào vậy chứ? Đường đường là một vị chấp sự vừa có bản lĩnh vừa có năng lực, thế mà chỉ mỗi một củ khoai tây cũng chần chừ do dự nửa buổi trời vẫn không dám ăn.
Lâm chấp sự ngẩng đầu nhìn Ngô Túy một lúc lâu mới cẩn thận bẻ một miếng khoai luộc nhỏ trong bát của mình, đưa lên miệng.
Hắn ăn cực kỳ chậm. Ngô Túy đã ăn hết khoai trong bát, ợ một cái rõ to rồi đặt cái bát không sang một bên, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trong phòng.
Hình như căn phòng này lúc trước từng có người ở nên đã có sẵn chăn đệm, bát đũa cùng một cái bàn gỗ. Chỗ này còn tốt hơn so với tưởng tượng của Ngô Túy nhiều, bên cạnh linh điền còn có một cái giếng nước.
Ngô Túy quét dọn hết trong nhà ngoài sân một lượt, lúc trở lại phòng bếp thì thấy Lâm chấp sự đang uống nước luộc khoai tây.
Thấy Ngô Túy đi vào, chỉ vào chỗ vỏ khoai trong bát của cậu: “Mấy thứ này ngươi không ăn à?”
“Ta không ăn đâu.”
“Cho ta có được không?”
Ngô Túy mơ mơ hồ hồ gật đầu, nhìn Lâm chấp sự lấy ra một cái khăn tay, bên trong còn có hơn nửa của khoai tây luộc.
Hắn nhặt hết số vỏ khoai Ngô Túy bỏ đi, gói ghém cẩn thận lại. Chỗ vỏ khoai tây mỏng tang kia có một hai miếng bị rơi xuống đất, còn dính tí vụn khoai.
Thấy Ngô Túy nhìn mình lom lom, Lâm chấp sự cũng không ngượng ngùng gì, còn nhẹ giọng giải thích: “Gần đây có rất nhiều thôn làng ném mấy đứa nhỏ không nuôi nổi đến đây. Nhưng Vạn Môn Sơn mỗi ngày cũng chỉ được ăn một bữa, phân lượng chia cho mỗi người đều rất ít…”
Ngô Túy nhìn Lâm chấp sự, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác tội lỗi.
Trong tiểu thuyết, Ngô Túy Túy một lòng đặt hết vào linh điền, rất ít khi giao lưu với vị Lâm chấp sự này. Thậm chí ngay cả hắn họ Lâm mà cô cũng không hề biết, chỉ nói hắn là một nhân viên quản lý, mỗi quý đều đến thu đồ ăn.
Ở đoạn sau bộ truyện, nhân viên quản lý này không còn xuất hiện nữa. Lúc đó Ngô Túy Túy còn thấy vui vì không có ai đến làm phiền.
Ngô Túy nhớ lại lúc mình đỡ người này, cơ thể đối phương cực kỳ nhẹ. Cậu nghi là phần sau của bộ truyện, hắn đã…
Trong lòng Ngô Túy không có tí vui vẻ nào. Nghĩ lại thì nếu Lâm chấp sự qua đời, chắc chắn Vạn Môn Sơn sẽ cử người khác đến thu đồ ăn. Nhưng theo tiểu thuyết mô tả thì về sau không có người một ai đến thu đồ ăn nữa.
Xem ra lúc đó không chỉ có Lâm chấp sự, chỉ sợ là Vạn Môn Lâm cũng toang rồi.
Tự nhiên Ngô Túy lại cảm thấy rất xót xa. Những chỗ mà tiểu thuyết không kể đến, lại có vô số người đang giãy giụa cầu sinh. Cuộc đời của bọn họ đến một câu miêu tả trong truyện cũng không có, càng chẳng được ai biết đến.
Ngô Túy thở dài, lôi từ trong vạt áo ra hai túi hạt giống cải thìa và cà chua bi. Cậu xé vỏ bao bì, đổ mỗi thứ một nửa ra, đưa cho Lâm chấp sự.
“Đây là hạt giống rau củ ở quê ta, nhanh lên mầm đậu quả lắm. Nếu ngươi tin ta, hôm nay về gieo thử luôn đi.”
Lâm chấp sự nhìn đám hạt giống nho nhỏ kia, do dự một chút rồi gật đầu đưa tay nhận lấy.
“Hạt giống Cự Thực của ngươi ta còn chưa đưa cho ngươi nữa.” Hắn mím môi: “Ngươi chờ một chút.”
Ngô Túy nhìn theo bóng lưng rời đi vội vàng của Lâm chấp sự, sau đó lại đưa mắt quan sát phần linh điền mình được chia. Theo lời ông chủ tiệm hạt giống thì cứ gieo hạt giống trên nền đất ẩm, sau đó phủ thêm một lớp đất mỏng lên là được.
Căn cứ theo miêu tả trong tiểu thuyết, loại rau cải thìa này trồng trên linh điền thì chỉ một ngày là đã thu hoạch được. Ngô Túy tính toán lại một chút, tốc độ sinh trưởng của cải thìa trong thế giới thực là khoảng bốn mươi ngày, ở đây có thể rút ngắn còn có một ngày. Nếu cậu muốn trồng táo, vác cây non đến thì có khi chẳng cần đến một tháng là đã có quả ăn.
Hơn nữa tuổi thọ của táo đều rất dài, loại ba mươi với năm mươi năm cũng khác hẳn nhau. Chỉ cần để khoảng cách giữa các hàng cây rộng một tí, mỗi năm một cây có thể thu được hơn trăm cân táo. Chuyển đổi thành thời gian ở dị thế, mười ngày có thể thu hoạch được năm mươi cân.
Theo tiêu chuẩn đồ ăn ở dị giới, táo thuộc về nhóm đồ ăn cấp 2. Cậu hoàn toàn có thể dựa vào trồng táo để phát tài ở dị giới.
Ngô Túy xoa cằm suy nghĩ. Ở dị giới này thứ quý nhất là đồ ăn, thế có khi nào những thứ khác như kim loại hiếm, ngọc thạch này kia đều có thể dùng đồ ăn để trao đổi hay không?
Một con đường phủ đầy vàng như đang vẫy gọi Ngô Túy.
Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ như ngựa thoát dây cương của cậu. Ngô Túy vừa chùi nước bọt trên khoé miệng vừa chạy ra mở cửa thì thấy Lâm chấp sự đang ôm một cái hạt gỗ siêu to khổng lồ đến. Cái hạt còn che khuất nửa người hắn.
Sau khi Lâm chấp sự bước vào, đầu nhọn trên hạt gỗ đụng vào khung cửa, Ngô Túy còn loáng thoáng nghe được tiếng như trẻ con kêu đau .
“Đây là thứ gì thế?” Ngô Túy giữ khoảng cách nhất định với hạt gỗ kia, thái độ cực kỳ cảnh giác.
“Là hạt giống Cự Thực.” Một bé trai đứng sau lưng Lâm chấp sự nhô đầu ra, nhỏ giọng trả lời.
“Đây là Lâm Phong.” Lâm chấp sự thả hạt giống Cự Thực xuống, giới thiệu với Ngô Túy: “Năm nay nó 16 tuổi rồi, tay chân rất nhanh nhẹn, việc gì cũng làm được.”
16 tuổi á?
Lâm Túc không nhịn được, nhìn Lâm Phong thêm một chút. Đứa nhỏ này còn chưa cao đến ngực cậu, cả người khô quắt chỉ có mỗi phần bụng là phình to giống như hệ tiêu hoá có vấn đề.
“Lâm Phong, đi đào hố trồng hạt giống đi.” Lâm chấp sự vừa sai bảo, Lâm Phong đã cầm một cái thuổng sắt còn cao hơn cả người mình, không nói hai lời chạy ra linh điền đào hố.
“Sao hạt giống Cự Thực này còn biết nói chuyện thế.” Ngô Túy nhìn Lâm chấp sự thả hạt giống xuống, trong lòng vẫn còn thấy sợ.
“Nói chuyện á?” Lâm chấp sự sững người.
“Lúc ngươi bê nó vào đây, bị đụng trúng cửa nên nó kêu ra tiếng đó. Ngươi không nghe thấy à?” Ngô Túy cũng ngơ ngác.
“Có thấy gì đâu. Có lẽ ngươi nghe nhầm rồi.” Lâm chấp sự cười khẽ: “Hạt giống Cự Thực này cùng lắm là tốt hơn những hạt khác một tí thôi, sao mà nói chuyện được chứ?”
Ngô Túy thử nhớ lại, cũng nghĩ là mình đã nghe nhầm.
Trong tiểu thuyết cũng có nhắc đến hạt giống Cự Thực này, có thể dùng nó để trồng ra đồ ăn theo thuộc tính của người gieo trồng. Mỗi loại một khác, cơ bản nhất là trồng một thu được trăm, thời gian trưởng thành cần ít nhất là ba tháng. Có điều thuộc tính của người trồng càng tốt thì thu hoạch sẽ càng nhiều. ( truyện trên app T Y T )
Ngô Túy Túy dùng Cự Thực để trồng ra một cây đào biến dị, tuy trái hơi nhiều lông nhưng hương vị khá ngon, thuộc về nhóm đồ ăn cấp 2, rất quý giá.
Ngô Túy cùng Lâm chấp sự đứng một bên nhìn Lâm Phong hì hục đào hố. Sau đó hắn đột nhiên có thâm ý khác, hỏi cậu: “Ngô Túy, ngươi thấy đứa nhỏ Lâm Phong này thế nào?”
Tròng mắt Ngô Túy hơi dao động, thoáng cái đã nghe ra ý tứ trong câu nói của đối phương. Đây là thấy cậu có đồ ăn, muốn giao luôn đứa nhỏ cho cậu!
“Đứa nhỏ Lâm Phong này chịu được cực khổ, chỉ cần cho một miếng ăn thì việc gì cũng làm được. Ta thấy ngươi chỉ có một thân một mình, chắc sẽ cần người phụ giúp.”
“Ngươi nói thật lòng đấy à?” Ngô Túy nhíu mày: “Chúng ta mới quen nhau chưa đến một ngày, ngươi dám giao người cho ta à?”
“Khụ khụ.” Lâm chấp sự đè tay lên ngực, có vẻ khá suy yếu: “Chỉ cần nửa ngày cũng đủ nhận ra Ngô huynh là người tốt.”
Ngô Túy nuốt nước bọt, cảm thấy hình như bị hiểu nhầm hơi bị to rồi!!! Cứ như cậu đang lừa bịp người khác vậy.
“Ngô huynh đã từng ăn thịt dê hai chân chưa?”
Ngô Túy lùi lại một bước, ánh mắt đầy cảnh giác. Cậu chỉ biết thế giới này đang rơi vào nạn đói trầm trọng chứ không hề biết còn có nạn người ăn thịt người.
Lâm chấp sự nhìn dáng vẻ của Ngô Túy thì yên tâm hẳn, khẽ gật đầu: “Trước khi đến chỗ của ta, Lâm Phong đã bị ba mẹ bán cho một người từ biên giới đến thu mua lương thực. Cùng đợt thằng nhóc còn có mấy đứa trẻ nữa… thế nhưng chỉ có một mình nó sống sót.”
“Giờ không dối gạt gì ngươi, nếu Lâm Phong còn ở chỗ ta thì chết đói chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn thôi.”
“Ngươi nhận nó về thì có thể tùy ý sai bảo, có đánh có chửi thế nào nó cũng không dám phản kháng lại. Nếu còn cảm thấy không yên tâm, ta sẽ cho ngươi một sợi xích. Cứ xích nó ở bên ngoài cũng được, chỉ cần mỗi ngày cho nó một miếng cơm, đừng xem nó như đồ ăn là được.”
“Huynh đệ.” Ngô Túy sắp khóc đến nơi: “Đừng có lập chế độ nô lệ ở chỗ ta, có được không hả? Hạt giống ta đưa cho ngươi, mau về trồng thử đi, chắc chắn không để ngươi chết đói đâu!.”
“Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không cưỡng cầu.” Giọng nói Lâm chấp sự tràn ngập đắng chát: “Chỉ trách đứa nhỏ này số mệnh không tốt.”
Lâm chấp sự than thở rồi rời đi, trước khi đi còn dặn dò Lâm Phong đào hố xong mới được về.
Ngô Túy thở dài thườn thượt, thấy hố cậu nhóc đào đã đủ độ sâu liền quay người, khệ nệ bê hạt giống Cự Thực đến miệng hố. Cậu cúi đầu xem thử, không ngờ đứa nhỏ xui xẻo kia lại nhắm mắt, nằm ngay ngắn dưới đáy hố. Hai tay nó đặt lên lên bụng dưới, biểu cảm bình thản đến mức bất bình thường.