“Nhóc Ngô, qua đây. Kết bạn wechat với bà nhé?” Bà cụ cười tủm tỉm, lấy điện thoại di động ra, mở mã quét hai chiều danh thiếp cho Ngô Túy: “Có thời gian thì đi ăn bữa cơm với bà nhé.” 

Ngô Túy mới nhặt được bảo bối nên vui vẻ quét mã QR kết bạn, điện thoại lập tức hiện ra thông tin cùng tài khoản của đối phương.

DCDY, phía sau còn có một nhánh hồng Trung Quốc. Avatar là một mỹ nữ đeo kính râm, tóc nhuộm rực rỡ, trên người mặc một chiếc áo khoác da đen bóng… có thể nói là cực kỳ thời trang.

Ngô Túy suy nghĩ một lát rồi hỏi bà cụ: “Bà ơi, DCDY ý là bà rất đa tài đa nghệ ạ?”

(*: 多才多艺 Duōcáiduōyì: đa tài đa nghệ, viết tắt là DCDY)

“Khen thế cũng không sai đâu.” Bà cụ cười hở cả răng, đắc ý giải thích: “Nhưng ý bà là ‘Hồng dại có gai*’ cơ.”

(*带刺的野玫瑰 Dàicì de yě méiguī : Hồng dại có gai có gai viết tắt là DCDY)

DCDY cộng thêm một nhánh hồng Trung Quốc… lại thành Hồng dại có gai. Ngô Túy nhìn bà cụ tóc muối tiêu trước mặt, cảm thấy kiến thức về những thứ kỳ quái của mình lại tăng lên không ít rồi.

“Còn cái này nè.”

Bà cụ chỉ vào người đẹp trong avatar của mình, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Là ảnh hồi trẻ của bà đấy. Cháu bà đã photoshop lại một tí, nhìn đẹp ha?”

Ngô Túy nhìn chằm chằm vào avatar, sau đó giơ ngón cái với bà cụ: “Cháu bà đúng là một nhân tài.”

“Cảnh sát nói phải về đồn cho lời khai.” Người phụ nữ hồi nãy từ ngoài bước vào, nhìn về phía bà cụ: “Mẹ ơi, con gọi quản gia Lý đến đưa mẹ về trước nhé.”

“Cả cậu nữa.” Người phụ nữ nhìn Ngô Túy, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị: “Có muốn cùng ăn một bữa cơm không?”

“Thôi ạ.” Ngô Túy vội xua tay từ chối, trong lòng còn đang nhớ mong mớ tiền trong thẻ.

Cậu không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ, nói xong liền xoay người đi luôn. Tiếc là đợi đến khi chạy được tới ngân hàng gần nhất thì một xu cũng không rút được.

Ngô Túy đã sớm đoán được chuyện này. Lúc mở tình tiết kịch bản chỉ thấy dòng chữ ‘gặp nạn ở ngân hàng’ bật sáng, khung tiếp theo hiện lên rõ ràng là ‘Lần đầu đến dị thế.’

Trong tiểu thuyết, lúc Ngô Túy Túy mới bước chân đến dị thế đã phát hiện bản thân đang đứng trong một hàng người dài dằng dặc. Người nào người nấy đều xanh xao vàng vọt, y như dân chạy nạn.

Sau khi Ngô Túy Túy hỏi thăm mới biết đây là chỗ cho thuê linh điền. Chỉ cần có đủ đồ ăn, người ta sẽ cho bạn thuê linh điền, còn cung cấp một hạt giống ‘Cự Thực’.

Thế giới này giống như vừa trải qua đại nạn, đang diễn ra nạn đói rất trầm trọng nên dù chỉ là một miếng đồ ăn cũng rất quý giá. Ở đây không có bất kỳ loại tiền tệ nào, thứ duy nhất mọi người tin tưởng chỉ có là đồ ăn.

Người dị giới còn chia đồ ăn thành nhiều đẳng cấp khác nhau.

Mọc lên ở đồng ruộng thì không thể ăn ngay, cần phải trải qua quá trình gia công mới bỏ vào miệng được là đồ ăn cấp 3. Chính là mấy loại như khoai lang, khoai từ, rau dại… này kia ở thế giới thật.

Đồ ăn cấp 2 thì tương đối nhiều, là loại mọc lên từ ruộng nhưng có thể hái xuống ăn được ngay như hoa quả. Một số loại chim chóc gia cầm cũng thuộc về đồ ăn cấp 2.

Đồ ăn cấp 1 cần phải chế biến hoặc có thể ăn trực tiếp, dễ no chắc bụng lại khá ngon.

Muốn thuê linh điền trong một quý chỉ cần trả lượng đồ ăn cấp 2 tương đương với năm viên đá xanh. Tính theo đơn vị hiện đại thì rơi vào khoảng mười cân.

Ngô Túy Túy vừa chân ướt chân ráo bước vào dị thế nên không hề có chuẩn bị trước, sang ngày thứ hai mới mua năm cân táo mang sang. Đồ ăn cấp 2 đắt hơn cấp 1 nhiều, chỉ cần năm cân đã có thể thuê một quý.

Ngô Túy nhìn bảng giá một cân táo 4.5 tệ, một cân khoai tây 0.8 tệ, cậu quyết định tiết kiệm.

Cậu chạy đến chợ bán thực phẩm tham khảo giá, nhân tiện mua luôn 20 tệ khoai tây về làm thử nghiệm. Bây giờ một cân khoai tây có giá 0.8 tệ, 20 tệ có thể mua được hai mươi lăm cân. Đủ thuê hai miếng đất đấy!

Hạt giống trong tiệm bán rau củ cũng cực kỳ rẻ. Một túi khoảng 200 hạt cải thìa có giá 2 tệ. Loại cà chua bi em gái cậu thích ăn nhất, 100 hạt cũng chỉ có 4 tệ. Ngô Túy lên mạng xem thử, loại hàng tương tự bán online còn rẻ hơn nữa! Mua đủ 8 tệ còn free ship luôn.

Cậu chọn vài thứ rồi móc tiền trong ví ra trả, xong xuôi chỉ còn đúng 807 tệ. Ngô Túy dùng nốt số lẻ mua một bịch kẹo sữa Đại Bạch Thỏ. Từ lúc xuyên sách đến bây giờ cậu mới chỉ uống đúng một hộp sữa chua nên cái bụng trống trơn, phải nhai một viên Đại Bạch Thỏ mới kéo tinh thần lên được.

Ngô Túy tìm một góc vắng không người, cắn rách ngón tay rồi nhỏ máu lên vòng ngọc. Không ngoài dự đoán, bên ngoài chiếc vòng lập tức hiện lên ánh sáng giống như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ. Ngô Túy thử bỏ những thứ đã mua vào vòng ngọc, sau đó không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện thêm mấy ô vuông.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Những ô vuông này tự động phân loại những thứ cậu tuỳ tiện ném vào trong vòng ngọc, mỗi loại được đặt vào một ô riêng. Bên dưới còn hiển thị cả số lượng luôn!

Cái này… rõ ràng là balo chứa đồ trong game mà!

Sau khi kinh ngạc xong, Ngô Túy bắt đầu đếm thử thì thấy trong vòng ngọc có tất cả mười tám ô chứa đồ. Ngoài khoai tây, hạt giống cải thìa và cà chua bi, kẹo sữa Đại Bạch thỏ chiếm bốn ô ra thì còn có một ô lấm tấm đen, muốn bỏ đồ vào hay lấy ra đều không được. Giống như mấy nhứ li ti đen đen kia đã chiếm hết toàn bộ ngăn chứa đồ.

Ngô Túy thử chọt vào đó, dưới chân lập tức mất sạch trọng lực, trước mắt tối đen rồi ngã bịch xuống mặt đất cứng như đá.

“Mấy người đằng sau đừng có chen lên nữa! Hôm nay chỉ có 30 suất thôi, ai chưa tới lượt thì ngày mai lại đến xếp hàng đi!”

Hình ảnh trước mắt Ngô Túy từ từ rõ nét hơn. Bốn phía xung quanh cực kỳ sáng sủa, đếm mức cậu cảm thấy hơi chói mắt. Ngô Túy đưa một tay lên che bớt ánh sáng, một tay chống người dậy.

Bụi bặm bay mù mịt, mặt đất vừa cứng vừa trắng, xung quanh không có bất kỳ kiến trúc hay vật thể che chắn nào. Ánh nắng chiếu thẳng xuống đầu khiến người ta cảm thấy cực kỳ chói mắt và khó chịu.

Ngô Túy trợn tròn mắt, cố gắng thích ứng với cường độ ánh sáng này.

Cùng lúc đó, cậu cũng nhận ra mình đang đứng trong một hàng dài. Người đàn ông phía trước gầy như que củi, hai tay ôm chặt một cái túi, nhích lên theo đội ngũ từng chút một. 

“Nhanh chân lên.”

Đằng sau có người vỗ vỗ Ngô Túy. Lúc này cậu mới giật mình tiến lên vài bước, đứng sau người đàn ông gầy teo kia rồi quay đầu nhìn người xếp ngay phía sau mình.

Người này mặc một cái áo choàng xám rách nát, phía trên đầy mụn vá. Sắc mặt vàng như nến, toàn thân từ trên xuống dưới gần như không hề có tí thần thái, sức sống nào.

Ngô Túy thấy trong ngực người này cũng có một cái túi được bịt kín miệng, không rõ bên trong là thứ gì.

“Nhắc lại lần nữa, chỉ cần Vạn Môn Sơn bọn ta nhận lượng đồ ăn cấp 3 bằng năm viên đá xanh thì sẽ phân cho ngươi một mảnh linh điền trong thời gian một quý . Hơn nữa còn tặng thêm một hạt giống Cự Thực!”

“Ở đây mọi người chỉ cần chăm chỉ trồng trọt, mỗi quý nộp lên lượng đồ ăn bằng năm viên đá xanh là bọn ta sẽ bảo vệ an toàn cho mọi người!”

“Người thứ 21, duyệt! Linh điền số 32, phía Đông!”

Phía trước gào to, một người mặc áo choàng đen giao đồ ăn xong thì rời khỏi đội ngũ, đi lên trên núi.

“Còn 29 suất nữa!”

Ngô Túy quay đầu đếm thử, phía trước còn khoảng 35 người, sợ là hôm nay sẽ không đến lượt cậu rồi.

Lại một người nữa đến nộp đồ ăn. Chỉ thấy người của Vạn Môn Sơn đặt năm viên đá xanh có độ lớn bằng nhau lên một cái mâm sắt, người tới nộp đồ ăn thì đặt đồ của mình lên một mâm khác, thấy cán cân thăng bằng là đủ số. 

Rõ ràng là lượng đồ ăn của người này nộp lên không đủ, cán cân nghiêng về phía mâm đá xanh. Người của Vạn Môn Sơn không nói nhiều, trả thẳng đồ ăn cho chủ nhân của nó rồi gọi người khác tiến lên.

Xem ra vẫn còn cơ hội.

Sau một thời gian, lại mất đi 25 suất. Ngô Túy nhìn phía trước vẫn còn ba người thì đành thở dài.

Lúc đến lượt người đàn ông đứng trước cậu, Ngô Túy lén dùng quần áo che rồi rút ra một cái túi nilon, sau mới bỏ từng củ khoai tây vào.

“Ngươi không đạt.” Người Vạn Môn Sơn đưa lại túi cho người đàn ông gầy như que củi kia, sau đó hô lớn: “Người tiếp theo!”

“Tại sao lại không đạt!” Người đàn ông gầy gò vô cùng cùng tức giận. “Rõ ràng đã đủ năm viên đá xanh, tại sao lại không cho ta thuê linh điền!”

Người luôn phụ trách ghi chép bên phía Vạn Môn Sơn tiến đến, mở bao vải của người đàn ông rồi nhặt mấy viên đá nhỏ ném ra ngoài, cán cân lập tức nghiêng về đĩa đá xanh.

Ngô Túy không nhịn được mà nhìn người phụ trách kia lâu hơn một tí. Cái bao vải kia không phải là loại trong suốt, sao hắn lại nhìn ra bên trong có độn đá nhỉ?

“Kéo đi. Người tiếp theo.”

Người phụ trách phủ bụi đất dính trên tay, người đàn ông gầy còn muốn lằng nhằng nhưng đã bị hai người bên phía Vạn Môn Sơn tiến đến túm cổ, ném ra ngoài như bao rác.

Ngô Túy nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng nhấc khoai tây của mình đặt lên bàn đá.

Trong tay cậu không có gì để ước lượng nên chỗ khoai tây hơi nhiều, làm cho cán cân bên phía đá xanh cao vống lên.

Rõ ràng là mấy người Vạn Môn Sơn chưa từng thấy túi nilon trong suốt nên mới nhìn kỹ thêm một lát, sau đó ghé vào tai người phụ trách nói vài câu gì đó.

Thấy người phụ trách đi về phía mình, Ngô Túy vô thức đứng thẳng lưng, mỉm cười.

“Đây là cái gì?” Người phụ trách lấy một củ khoai tây từ trong túi ra, đưa về phía Ngô Túy. Cùng lúc đó, cán cân bập bênh mấy cái rồi trở thành trạng thái cân bằng!

“Đây, đây là khoai tây mà?” Ngô Túy hơi khó tin nhìn người phụ trách. Người này không chỉ có mắt nhìn lợi hại mà xúc giác cũng rất chuẩn! Sao lại không nhận ra khoai tây chứ?

“Do ngươi tự trồng ra à? Ăn như thế nào?” Người phụ trách dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn thẳng vào Ngô Túy.

Ngô Túy đảo mắt nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện ra mình đúng là khác xa những người ở đây. So với đa số người có thể trạng gầy gò, rõ ràng là cậu trông cường tráng hơn nhiều.

Hơn nữa, căn cứ vào vài manh mối tiểu thuyết cùng thái độ hiện giờ của người phụ trách, Ngô Túy đột nhiên hiểu ra: Thu hoạch ở thế giới này không giống như trong hiện thực!

“Cái này ăn thế nào?” Người phụ trách thấy Ngô Túy đang để hồn theo mây thì nhíu mày, tăng lớn âm lượng hỏi lại.

Khoai tây ăn thế nào? Người Trung Quốc ít nhất cũng có mấy chục câu trả lời đấy! Thế nhưng giờ Ngô Túy chỉ có thể chọn cách nói đơn giản nhất.

“Rửa sạch, nấu chín lên ăn.” Ngô Túy đẩy lại củ khoai tây cho người phụ trách: “Không tin thì ngươi cứ lấy củ này ra thử đi.”

Rõ ràng người trong Vạn Môn Sơn đều là nhân tài. Phụ trách chỉ cần hạ lệnh một cái là những người khác có thể lấy dụng cụ tại chỗ luôn. Người thì đánh lửa dựng bếp lò, người thì lấy ra một cái nồi sắt to tổ chảng, đổ nước vào đun luôn.

Cái nồi to thế kia mà chỉ luộc mỗi 1 củ khoai tây, Ngô Túy nhìn thôi cũng thấy lãng phí củi lửa.

Chờ đến khi nước sôi Ngô Túy mới ném củ khoai tây đã được rửa sạch vào rồi luộc khoảng tầm 20 phút. Sau đó cậu vớt củ khoai đã chín còn nóng hôi hổi ra, bẻ đôi rồi đưa cho người phụ trách một nửa.

Ngô Túy đã sớm đói đến bụng kêu ùng ục, lúc này đứng ngay trước mặt mọi người, ba miếng đã cạp hết nửa củ khoai.

Người phụ trách thấy Ngô Túy ăn xong không có dấu hiệu trúng độc thì mới nửa tin nửa ngờ, bẻ một miếng nhỏ cho vào trong miệng.

Lượng tinh bột trong khoai tây rất nhiều, luộc xong thì mềm mại trong veo. Người phụ trách để trong miệng, nếm đi nếm lại rất lâu mới nuốt miếng khoai bé tí kia xuống.

“Không có vấn đề gì.” Người phụ trách trả chỗ khoai luộc còn lại cho Ngô Túy, sắc mặt hoà hoãn hơn nhiều: “Mùi vị cũng được.”

“Cho ngươi đó.” Ngô Túy không nhận lại. Trước giờ cậu chưa từng thấy ai có thể ăn khoai tây luộc một cách say sưa ngon lành như thế.

Người phụ trách không nói nhiều, bẻ nửa củ khoai tây luộc kia thành mấy phần nhỏ rồi gọi mấy người Vạn Môn Sơn đứng xung quanh lại, chia cho mỗi người một miếng.

“Cảm ơn Lâm chấp sự.” Nửa củ khoai tây bé tẹo teo mà mấy người này ăn thỏa mãn vô cùng.

“Không cần cảm ơn ta, là tiểu huynh đệ này cho.” Người phụ trách cười hiền với Ngô Túy, rõ ràng là thái độ đã tốt hơn rất nhiều: “Ngươi tên là gì? Ta dẫn ngươi đi xem linh điền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play