“Đưa lố tay rồi.” Ngô Túy ngồi xổm phía trước biển thông báo của một tiểu khu, vét hết tiền trong túi cũng chỉ có 5 tờ đỏ (100 tệ), 2 tờ xanh (50 tệ) và một ít tiền lẻ, cộng hết lại còn chưa được 800 tệ.
Tối qua cậu mới là đứa vất vả nhất, Mục Thượng Hành đến cọng lông còn không phải động đậy. Anh chẳng những có tiếng là đoạt được ‘trong sạch’ của cậu mà còn có miếng, tự nhiên được 200 tệ.
Ngô Túy rất muốn quay lại đổi hai tờ đỏ hồng kia thành tờ 50 tệ xanh tươi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ vì 100 tệ mà bị Mục Thượng Hành để mắt đến, đúng là không đáng tí nào.
Làm không tốt có khi lại nhận được một câu “chàng trai, cậu đã khiến tôi chú ý rồi đấy” của bá tổng thì chết toi.
Lúc đó, khéo cậu lại cười rớt hàm tại chỗ cũng nên.
Ngô Túy loay hoay lục ví tiền mấy lần, phát hiện mình còn có một xấp thẻ ngân hàng.
Giờ chắc lão già Ngô Hồng Vĩ kia còn chưa tỉnh táo lại, nói không chừng cậu còn có thể hớt tay trên đối phương, tranh thủ rút hết tiền trong mấy cái thẻ này ra. Tuy ngân hàng có hạn mức nhưng giờ cứ lấy được tí nào hay tí đó vậy.
Ngô Túy lập tức bắt xe đến ngân hàng, chạy vào đại sảnh lấy số. Chỗ cậu ngồi khá là ‘béo tốt’, có thể nhìn thấy mấy em gái xinh đẹp phía sau cửa sổ giao dịch. Chỉ là ngồi rung đùi chưa được bao lâu, tự nhiên Ngô Túy lại có cảm giác hình như mình đã quên mất chuyện gì đó thì phải.
Còn chưa đợi cậu nhớ ra, một đám người trùm tất giấy đen kín đầu đã đạp cửa chính của ngân hàng, xông thẳng vào bên trong.
Bảo vệ phản ứng lại rất nhanh, tiếc là chưa kịp đến gần thì tên cầm đầu đám cướp đã rút súng, đánh cho quay táng.
“Tất cả mọi người, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất. Cướp đây!”
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp ngân hàng. Ngô Túy nhìn về phía đám cướp, lúc này mới giật mình nhớ lại.
Bộ truyện này có tên “Vợ Yêu Bỏ Trốn Đi Làm Ruộng” không chỉ là do vợ yêu bỏ trốn, cái quan trọng hơn là vợ yêu còn phải đi làm ruộng.
Tất nhiên ‘ruộng’ ở đây không phải là ruộng đất bình thường. Nó là linh điền gì gì đấy, rau quả trồng xuống sau một ngày đã thu hoạch được, hương vị còn cực kỳ ngon.
Mặc dù Ngô Túy Túy có linh điền, nhưng cơ duyên khởi điểm là do chạy đến ngân hàng thì gặp phải hiện trường cướp bóc, sau đó cứu được một bà lão bị bọn chúng bắt làm con tin. Bà cụ cực kỳ cảm kích nên mới tặng chiếc vòng tay của mình cho Ngô Túy Túy.
Chiếc vòng này không hề đơn giản, sau khi nhỏ máu nhận chủ thì có thể thông đến một thế giới khác. Hơn nữa nó còn có tác dụng như không gian chứa đồ, tuy diện tích không lớn nhưng với Ngô Túy Túy thì quá đủ rồi.
Bàn tay vàng (trộm được) của nữ chính, đến còn nhanh hơn cả tốc độ giao hàng của Thuận Phong*!
(*: Thuận Phong là một đơn vị giao hàng siêu tốc của Trung Quốc)
Nghĩ vậy xong, Ngô Túy liền nhìn chòng chọc vào bọn cướp, ánh mắt nóng bỏng nhiệt tình.
“Ngồi xuống!” Đám cướp thấy chàng trai trẻ này chậm một nhịp so với những người khác, lập tức dùng giọng điệu hung ác quát ầm lên: “Muốn làm anh hùng thì phải nghĩ cho kỹ vào, cân nhắc xem bản thân có số này hay không đã!”
Ngô Túy đưa hai tay ôm đầu, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống. Cậu còn cố tình lộ vẻ mặt sợ hãi cho đám cướp xem.
“Mau, dồn hết tiền vào đây!”
Năm tên cướp phân công nhau cực kỳ chính xác. Hai tên đứng ở cửa giao dịch dọa nạt nhân viên lấy tiền, ba tên còn lại dồn tất cả con tin vào một chỗ, bắt bọn họ ôm đầu, ngồi dán sát vào tường.
Ngô Túy cũng xen lẫn trong đám người, tranh thủ liếc sơ qua tình tiết mới vừa cập nhật trên giao diện. Dòng chữ ‘Rời nhà không về’ trong khung vuông thứ hai đã sáng lên, tiếp theo sẽ mở khóa khung ‘Gặp nạn ở ngân hàng’.
Kỳ ngộ luôn đi kèm với nguy hiểm. Ngô Túy đảo mắt nhìn quanh một vòng, không ngừng tìm kiếm bà cụ chưa rõ là ai kia. Mấy cái túi đen bọn cướp mang đến còn chưa nhét đầy một nửa thì chuông báo động trong ngân hàng đã réo ầm lên.
“Nhanh lên!” Đám cướp bắt đầu sốt ruột, dùng súng chỉ vào nữ nhân viên đang run cầm cập sau quầy. “Cho mày thêm 30 giây cuối cùng!”
Lẫn trong tiếng khóc than ầm ĩ, Ngô Túy nghe thấy tiếng ‘hừ’ vừa lạnh lùng vừa kinh thường phát ra ngay bên cạnh mình.
“Kính chống đạn, xem ra chậm nhất là một phút nữa cảnh sát sẽ ập đến. Người ta cố ý kéo dài thời gian mà cũng không biết.”
Ngô Túy tò mò quay đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói. Đám cướp cũng nghe thấy động tĩnh trong đám người, bọn chúng lập tức mạnh tay kéo một bà lão ra ngoài.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Bà là người vừa lên tiếng hả?” Một tên cướp dí súng vào thái dương bà cụ, lớp tất đen gợi cảm cũng không che giấu được vẻ hung thần ác sát trên mặt gã.
“Tôi…” Bà cụ nuốt nước bọt, trông có vẻ rất căng thẳng. Sau đó bà còn chớp chớp mắt: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở mấy người thôi.”
“Lòng tốt à?” Tên cướp mở chốt an toàn trên súng, sắc mặt u ám, nhìn thẳng vào bà cụ: “Vừa nãy có phải bà đã ấn chuông báo động không?”
“Không phải, không phải!” Bà cụ thấy quan tài lập tức rơi lệ, đầu lắc nhanh tưởng chừng có thể thấy được cả tàn ảnh: “Không phải tôi. Một bà cụ như tôi thì sao mà biết máy báo động ở đâu chứ!”
Tên cướp nhìn chằm chằm vào bà cụ, ngón tay đã đặt lên cò súng, như sắp bắn bà cụ tới nơi.
“Đừng!” Một tên cướp khác vội vàng ngăn cản đồng bọn. “Mấy thứ bà ta nói rất có thể là sự thật. Đến lúc đó chúng ta cần con tin để tẩu thoát, giờ không nên giết bà ta vội.”
“Không, tôi không chạy nổi đâu, đừng bắt tôi làm con tin!” Bà cụ suýt thì bị doạ ngất luôn.
Ngô Túy nghe xong thì biết ngay cơ hội đã đến rồi!
“Mấy người đừng làm khó một bà cụ chứ!”
Ngô Túy vừa đứng dậy được một nửa đã khựng lại, thấy bên cạnh đã có một người phụ nữ đứng lên trước mình. Cô ta lạnh lùng trừng mắt, khí thế kinh người.
“Các người chỉ cần con tin thôi đúng không? Để tôi làm.”
Ngô Túy sững người nhìn người phụ nữ, trong đầu thầm nghĩ: Sao tình tiết này cứ sai sai thế nhỉ? Sao lại có người tranh làm con tin? Chị gái này cũng cầm nhầm kịch bản của nữ chính à?
Ba tên cướp liếc nhau, một người lấy dây thừng đã chuẩn bị trước, trói nghiến hai tay người phụ nữ lại.
“Thế này đã được chưa?” Người phụ nữ phối hợp, để đám cướp trói mình lại rồi nhíu mày: “Mau thả bà cụ kia ra đi.”
“Xì.” Tên cướp chuyển họng súng sang trán người phụ nữ, “Mày tưởng tao chưa bao giờ xem phim à? Chủ động nhận làm con tin, không phải cảnh sát thì cũng là cao thủ nhỉ! Tao thấy vẫn nên xử mày trước đi cho lành.”
Ái chà chà?
Ngô Túy kinh ngạc nhìn mấy tên cướp, IQ đỉnh thế này thì làm gì mà chẳng được chứ?
Sắc mặt người phụ nữ kia đã xanh lè, trợn mắt nhìn tên cướp. Không hiểu sao đáy lòng lại cảm thấy run rẩy.
“Chuyện này…”
Âm thanh yếu ớt như mèo kêu khiến tên cướp giật nẩy cả người, suýt thì lỡ tay cướp cò.
Thấy sự chú ý của ba tên cướp đã bị mình thu hút, Ngô Túy giả vờ khiếp đảm giờ tay lên: “Đại ca, tôi có thể đi vệ sinh được không?”
“Cái đệch mẹ mày…” Tên cướp thẹn quá hoá giận, chuyển họng súng về phía Ngô Túy: “Tao thấy mày nên tìm người chuẩn bị mồ mả cho mình trước thì hơn!”
Ngô Túy cố gắng giả vờ như bị dọa đến toàn thân run rẩy, vô tình đánh rơi cái áo trên tay, một đống thẻ ngân hàng ‘lách cách leng keng’ rơi xuống, đếm sơ cũng phải đến 20,30 cái.
Ba tên cướp đớ người, đứng im thin thít. Sau đó một tên chợt như bừng tỉnh, phát hiện ra thứ gì đó nên cúi người, nhặt một cái thẻ đen dưới chân Ngô Túy lên.
“Sao đấy?” Mấy tên cướp khác không hiểu mô tê gì hết.
“Đây là thẻ kim cương của ngân hàng Âu Á.” Tên cướp có kiến thức lật qua lật lại, quan sát thật kỹ cái thẻ ngân hàng trong tay. “Trên này có đính một viên kim cương 0.02 ly xịn đấy. Nghe nói loại thẻ này ngân hàng Âu Á chỉ cung cấp cho khách hàng có số dư ba trăm nghìn đô trở lên.”
Hai tên cướp còn lại nghe xong, tròng mắt đều dựng thẳng.
“Đừng, đừng làm tôi bị thương.” Ngô Túy nhìn như sắp bị dọa khóc thành tiếng đến nơi: “Tôi là cậu cả nhà họ Ngô. Nhà chúng tôi nhiều tiền lắm, các người đừng làm tôi bị thương, muốn bao nhiêu cũng được!”
“Không nhận ra đấy nha, ai ngờ đâu lại là một con dê béo.” Tên cướp đẩy bà cụ và người phụ nữ sang một bên, dùng súng chỉ mà Ngô Túy: “Bước ra đây!”
Ngô Túy lộ ra vẻ mặt cầu xin, run rẩy không muốn đi. Tên cướp trực tiếp đưa tay kéo cậu ra, trong mắt toàn là chán ghét.
“Đều là người như nhau, thằng hèn như mày dựa vào cái gì mà vận số lại tốt như thế hả? Vừa đẻ ra đã là con nhà đại gia, chẳng cần làm gì cũng muốn sao được trăng!”
Ngô Túy thành công khiến đám cướp cảm thấy ghen ghét, giờ lại càng ôm chặt đầu, run rẩy đến mức không dám nói lại câu nào.
Phía ngoài ngân hàng truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Hiện giờ bọn họ đã vây chặt bên ngoài cửa, chuyên gia đàm phán bắt đầu dùng loa kêu gọi đầu hàng.
Tình tiết thường thấy trên phim ảnh giờ xuất hiện ngoài đời thực, năm tên cướp xách theo bốn túi tiền, còn bắt thêm Ngô Túy làm con tin.
“Cứ đưa ra yêu cầu rồi đòi một chiếc xe trước đã. Chúng ta mang con dê béo này đi…” Mấy tên cướp đang chụm lại bàn bạc đối sách, bà cụ và người phụ nữ ngồi xổm một chỗ. Ngô Túy thấy bà cụ còn đang lén lút cởi dây trói cho người phụ nữ, hình như bọn họ có quen biết nhau.
“Tôi đau bụng quá…” Ngô Túy mặt mày nhăn nhúm khổ sở, khom người đưa tay ôm bụng: “Để tôi đi vệ sinh đã, tôi nhịn hết nổi rồi. Giữa đường mấy người không thể dừng xe lại, cũng đâu thể để tôi giải quyết luôn trên xe, đúng không?”
Mấy tên cướp không nhịn được, đưa mắt nhìn Ngô Túy. Sau đó một tên xung phong nhận việc: “Để tôi dẫn nó đi. Tôi sẽ trông chừng thật kỹ!” ( truyện trên app T Y T )
“Cẩn thận có bẫy đấy.” Tên cướp cầm đầu cảnh giác nhìn về phía Ngô Túy: “Hai đứa chúng mày dẫn nó đi. Để túi tiền lại, đi nhanh về nhanh!”
Hai tên cướp một trước một sau nhìn Ngô Túy, ba người rồng rắn dắt nhau đi đến nhà vệ sinh. Thế nhưng bọn chúng không để túi tiền lại theo lời tên cầm đầu, cứ thế xách theo luôn.
Sau khi nghiên cứu đối sách xong, tên cướp mới đặt yêu cầu với cảnh sát. Bên phía cảnh sát tỏ ra đồng ý, đề nghị thả một nhóm con tin ra trước, coi như thể hiện thành ý.
“Không xong rồi, không xong rồi!” Ngô Túy vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, ra vẻ khóc không thành tiếng: “Không hiểu sao hai người kia lại đánh nhau, mấy anh mau đến xem thử đi!”
“Đánh nhau à?” Tên cướp cầm đầu bán tín bán nghi. Vẻ mặt Ngô Túy vô cùng bất đắc dĩ: “Đại ca xách túi tiền hình như đã lén thủ một ít, người còn lại phát hiện ra nên mới đánh nhau, đổ máu luôn rồi!”
“Đám ăn hại này!” Tên cướp cầm đầu bực bội muốn chết: “Hai đứa chúng mày trông chừng cẩn thận đám con tin này. Tao đi xem thử rồi về ngay.”
“Tao biết ngay là thằng ranh kia không thể tin được mà.” Hai tên cướp còn lại nói nhỏ với nhau. Ngô Túy sợ hãi đến gần bọn họ, nhoáng một cái đã móc được khẩu súng đối phương dắt bên hông, dùng báng súng nện mạnh vào thái dương tên đứng gần mình nhất. Cậu ra tay cực kỳ tàn nhẫn, gần như chỉ trong chớp mắt là tên cướp đã trợn trắng mắt.
“Mày!” Một tên cướp khác lập tức chĩa súng vào Ngô Túy. Cậu nhanh chóng kéo tên cướp bị ngất kia lại, dùng gã như tấm chắn rồi cũng chĩa súng vào tên kia.
“Hai người kia đã bị mày…” Chỉ thoáng cái tên cướp đã nhận ra, định gào lên gọi tên cầm đầu. Thế nhưng người phụ nữ phía sau gã đã bất ngờ ra tay, chỉ một cái quét chân đã hất văng tên cướp xuống nền đất, tiếp đến lại dùng khuỷu tay đè chặt cướp vũ khí, bẻ quặt tay đối phương ra phía sau. Một chuỗi hành động vô cùng liền mạch, dứt khoát.
“Mày lừa tao!” Tên cướp cầm đầu gần như đã vọt từ nhà vệ sinh ra, tiếc là tình thế trong đại sảnh đã hoàn toàn đảo ngược. Người phụ nữ và Ngô Túy đều cầm súng chỉ thẳng vào gã, một người nét mặt lạnh te không có biểu cảm gì, một người thì lại vui cười hí hửng. Cả hai đều là kiểu giả heo ăn thịt hổ, rất lợi hại.
“Bỏ vũ khí đầu hàng, bó tay chịu trói đi.” Sắc mặt người phụ nữ rất lạnh lùng: “Tôi đã làm cảnh sát hơn hai mươi năm, dù bây giờ đã về hưu nhưng anh cũng không phải đối thủ của tôi đâu.”
Hơn hai mươi năm? Về hưu?
Ngô Túy tò mò nhìn người phụ nữ, nhìn sơ cũng chỉ tầm ba bốn mươi tuổi. Có vẻ người này chăm sóc da rất tốt.
Đám cướp xui xẻo bị cảnh sát còng tay áp giải ra ngoài, nguy hiểm đã được giải trừ nên tất cả mọi người đều nhảy lên hoan hô. Ngô Túy vội vàng chạy đến bên cạnh bà cụ, ngoan ngoãn khéo léo hỏi han ân cần.
Ánh mắt bà cụ dành cho cậu như thể đang nhìn một món bảo bối biết đi: “Nhóc con này đẹp trai thật đấy. Đã thế lại còn thông minh, bản lĩnh lại giỏi. Cháu đã cứu được bà, bà nhất định phải thưởng cho cháu mới được.”
Ngô Túy kích động nhìn bà cụ lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng ngọc, quơ quơ một vòng trước mặt cậu. Tròng mắt Ngô Túy lập tức đảo theo như rang lạc, suýt nữa thì chảy cả nước miếng.
“Bà rất thích cháu. Nếu cháu không hối hận thì bà sẽ tặng cái vòng này cho cháu!”
“Cháu cảm ơn bà ạ!” Ngô Túy chờ hết nổi rồi, vội vàng đeo vòng ngọc vào tay. Thân là đàn ông con trai, đeo vòng ngọc trông hơi ẻo, nhưng nghĩ đến trong này có đường thông đến thế giới khác, lại còn là không gian chứa đồ siêu xịn, Ngô Túy cảm thấy có ẻo lả tí cũng đáng!