Ánh nắng ban mai xuyên qua khe rèm, chiếu vào phòng. Mục Thượng Hành vẫn nhắm mắt nhưng lông mày lại nhíu chặt, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại. Tiếng chó sủa tru tréo trong giấc mơ dần trở thành tiếng gáy rung trời ở bên cạnh.
Một cái chân rất chi là nam tính, cơ bắp căng tràn cân đối, lông lá tua tủa đang đè nặng lên người anh. Mục Thượng Hành mặt không cảm xúc, đẩy người con trai đang nằm bên cạnh ra, ánh mắt dừng tạm trên lồng ngực đầy dấu hôn của đối phương.
Không cần phải nhiều lời thì Mục Thượng Hành cũng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Chuyện cuối cùng anh nhớ được về tối qua là vệ sĩ thân cận của cậu cả nhà họ Tông đỡ mình dậy, sau đó nở nụ cười đầy thâm ý nói: “Thiếu gia đã chuẩn bị một món quà nhỏ tặng Mục tổng, hi vọng anh sẽ thích.”
Mục Thượng Hành không nhịn được, đưa mắt quan sát chàng trai đang dang rộng chân tay như hình chữ đại (大) trên giường. Tính theo thể tích thì đây mà là ‘món quà’ nhỏ à?
Mới có mấy năm không gần phụ nữ, thế mà đã có người mang hẳn đàn ông lên giường mình luôn?
Mục Thượng Hành không biết nên khen cậu Tông trí tưởng tượng phong phú hay nên kéo đối phương đến bệnh viện khám lại xem đầu óc có vấn đề gì không nữa.
“Đúng, chính là căn phòng này. Hôm qua con đã tận mắt nhìn thấy anh trai vào đây mà!
“Hôm qua không phải là con cố ý vạch trần anh ấy đâu. Là Tử An phát hiện ra mặt dây chuyền của con trước, sau đó mới chạy đi hỏi anh ấy. Dì Tiết chỉ thay con nói vài câu thật lòng, ai ngờ anh ấy lại nổi giận.”
“Ba, vết thương trên mặt con không phải do anh trai đánh đâu, là con không cẩn thận nên va trúng đâu đó thôi. Chúng ta mau đón anh trai về nhà đi, nhà họ Ngô không thể thiếu anh ấy được đâu ạ.”
Giọng nữ cố tình làm ra vẻ mềm mại dịu dàng truyền vào trong phòng, Mục Thượng Hành nghe được lập tức cau mày. Cửa phòng bỗng bật mở, cả đám người ùn ùn kéo vào. Người đầu tiên bước vào phòng còn dẫm lên chiếc quần lót đen bị ném bừa trên sàn nhà.
“Á!” Tiếng nữ giới hét lên thật chói tai, vang vọng khắp gian phòng. Ngô Túy dụi mắt, hơi mất kiên nhẫn ngồi thẳng dậy, thản nhiên duỗi lưng trước mặt mọi người
“Anh, anh trai, anh…”
Nghe được hai chữ ‘anh trai’, Ngô Túy bỗng thấy tỉnh cả người. Tập trung nhìn lại thì phát hiện không phải em gái mình, người gọi là một cô gái có vẻ ngoài khá diêm dúa loè loẹt. Đã thế cô nàng còn kéo theo một đống người, cứ như sợ cả thiên hạ không biết cậu chạy ra ngoài làm loạn vậy.
[Ting! Chuỗi tình tiết trong truyện chính thức mở khoá. Chúc mừng bạn đã hoàn thành mắt xích đầu tiên: Người thân hiểu lầm.]
Trước mắt Ngô Túy xuất hiện một giao diện trong suốt, phía trên là sơ đồ quan hệ mà cậu vẫn thường dùng làm Power Point. Phía sau mỗi khung vuông màu xanh nhạt đều có một mũi tên, toàn bộ giao diện ít nhất cũng phải có mười mấy ô. Ngoại trừ khung vuông thứ nhất và thứ hai bên trong có nội dung, những cái khác đều là ba dấu hỏi chấm ???
Giờ cậu đã mở được mắt xích đầu tiên trong cốt truyện, không những khung vuông thứ nhất bật sáng, mà khung tiếp theo cũng xuất hiện nội dung màu xám: “Rời nhà không về”.
[Nhắc nhở thân thiện: Người xuyên sách đã đọc hết nội dung tiểu thuyết, hệ thống sẽ không cung cấp văn bản nữa. Khi toàn bộ tình tiết trong truyện được mở khoá, lần trải nghiệm xuyên sách này sẽ có thể kết thúc. Nếu người xuyên sách biểu hiện xuất sắc thì có thể mở khoá kịch bản tặng kèm theo yêu cầu!]
Kịch bản tự chế à? Ánh mắt Ngô Túy sáng bừng lên. Nếu thế, cậu có thể viết riêng cho em gái một câu chuyện không có bất cứ nguy hiểm gì. Trong đó chỉ có cha mẹ hiền lành, chị em thân thiết…thế giới tình yêu mật ngọt à?
“Anh trai!” Cô gái trước mặt bỗng nhiên bật khóc, nước mắt nhòe nhoẹt. Giọng điệu tủi thân nghẹn ngào kia nhanh chóng cắt ngang suy nghĩ của Ngô Túy.
“Em chỉ vạch trần lời nói hoang đường của anh thôi mà. Hôm qua anh đã đánh em rồi còn gì, sao lại có thể tự chà đạp bản thân như vậy chứ? Tìm loại người bẩn thỉu thế này, về sau bảo ba ra ngoài gặp người khác kiểu gì chứ. Danh dự nhà họ Ngô chúng ta…”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Mình đánh cô nàng này lúc nào nhỉ? Trong lúc Ngô Túy còn đang nghĩ mình chưa hiểu rõ thế giới này lắm thì đã thấy một ông bác trung niên giận đến run cả tay, phăm phăm đi tới. Mà mục tiêu của bàn tay kia chính là mặt cậu.
Đây chính là khuôn mặt đẹp zai lai láng, em gái hay nói đùa là “Không cần làm việc cũng mài ra mà ăn được” đấy!
Đối với đứa tập Taekwondo từ bé như Ngô Túy, độ tấn công của ông bác này chỉ như muỗi đốt inox.
Cậu nghiêng đầu tránh thoát cái tát này, còn tiện tay quơ luôn em gối phía sau đập thẳng vào mặt đối phương.
Người đàn ông không ngờ đứa con trai vẫn luôn điềm đạm nho nhã của mình lại bất ngờ phản đòn nên không kịp trở tay, bị cái gối đập cho phải lùi về phía sau mấy bước.
“Ba!” Tiếng gào đau đớn như mèo cái gọi đực của Ngô Khinh Vũ lập tức vang lên: “Ngô Túy Túy, anh đánh tôi thì đã đành, sao lại dám ra tay cả với ba chứ!”
Ba?
Lúc này Ngô Túy mới nhớ ra trong tiểu thuyết có nhân vật này thật. Ngô Hồng Vĩ - ông chủ nhà họ Ngô, đồng thời cũng là ba ruột của Ngô Túy Túy và Ngô Khinh Vũ.
Đối với bên ngoài, bọn họ đều là con của người vợ chính thức, nhưng những ai đã từng đọc bộ truyện này đều biết: Ngô Khinh Vũ thực ra là sản phẩm do Ngô Hồng Vĩ đã kết hôn còn ra ngoài ăn vụng, con ruột của người đàn bà được gọi là dì Tiết kia.
Bản thân đánh không lại nên về gọi cha mách mẹ hả?
“Nhờn với chó chó liếm mặt hả?” Ngô Túy quát Ngô Khinh Vũ. Sau đó cậu cứ mặc độc mỗi cái quần lót mà rời khỏi giường, không nói nhiều đã tát thẳng tay.
Lực tay của Ngô Túy không hề nhỏ, cô nàng bị tát đến lảo đảo lùi về phía sau. Đến tận khi có người đỡ lại thì Ngô Khinh Vũ mới đứng vững lại được, đầu óc lùng bùng lỗ mũi đổ máu, một bên mặt đau đến mức mất hết cảm giác.
“Đây mới là do ông mày đánh này.” Bất kể là nam hay nữ, trước giờ Ngô Túy mà đã ra tay thì chưa bao giờ nương nhẹ.
Ngày xưa giới hạn cuối cùng của cậu đã từng là ‘không xuống tay với phụ nữ’. Đến khi em gái chuyển đến một trường cấp ba có chất lượng rất khá, bị mấy nữ sinh chặn trong nhà wc.
Lúc về nhà mặt mũi em gái sưng húp, điện thoại di động Ngô Túy mua cho cô thì không thấy đâu, hỏi gì cũng không chịu nói.
Sau đấy cậu đã ‘mời’ 5 em gái kia ra ngoài, ‘thăm hỏi’ mọi chuyện. Đám nữ sinh thiếu mấy cái răng, thấy máu một cái là tranh nhau kể rõ đầu đuôi sự việc, bao gồm cả việc mấy tháng trước các cô đã bắt nạt một bạn học khác đến mức phải cắt cổ tay tự sát.
Từ sau lần đó, Ngô Túy đã rút ra được một kết luận có ích cả đời: Mặc kệ là trai hay gái, đã ngu là phải đánh cho tỉnh.
Chỉ cần có thể bảo vệ được em gái, bảo vệ được người nhà thì dù có bị chửi là ‘thằng khốn’ ‘lưu manh’ thì đã làm sao?
[NO!NO!NO!] Hệ thống bắn chữ như bão trên màn hình giao diện. Nó nhanh chóng lôi mấy chục tấm hình thiếu nữ ngồi trên giường, kéo chăn che kín người, cúi đầu khóc thút thít ra, gào toáng lên: [Đây này! Đây mới là việc cậu nên làm chứ!]
[Được thôi.] Ngô Túy cực kỳ kính nghiệp, lập tức quay người nhảy lên giường, đưa tay kéo chăn che kín nửa thân trên.
Biết Ngô Túy không kham được khoản khóc thút thít, hệ thống lại vội vàng tìm mấy tệp âm thanh, lựa ra một đoạn ‘hu hu hu’ tiêu chuẩn nhất, phát cho cậu nghe.
Ngô Túy không có cơ hội luyện tập nên chỉ có thể cố hết sức bắt chước theo, cúi đầu bật ra một chuỗi âm thanh ‘hú hú hú’ rất chi là kỳ quái.
Lúc này, sắc mặt đám người đang vây quanh xem kịch vui đã có tí quái dị.
Mục Thượng Hành tự dưng bị người ta giật mất chăn, cúi đầu nhìn xuống mới thấy trên giường đầy những vết màu trắng đục rất đáng nghi. Trong lúc anh đang trầm tư, cậu chàng ở bên cạnh dù bận ‘hứ hứ hứ’ nhưng vẫn có lòng tốt chuyển một góc chăn cho Mục Thượng Hành che thân.
“Anh…” Ngô Khinh Vũ bị tát cho choáng váng, nhất thời không bình tĩnh nổi, đầu ngón tay chỉ vào Ngô Túy cũng run lên bần bật.
“Tôi?” Âm cuối của Ngô Túy cao hẳn, đầu nhỏ đang vùi trong chăn cũng hơi nâng lên. Đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo vẻ sắc bén khó mà chống đối được nhìn chòng chọc về phía cô nàng.
Ngô Khinh Vũ không kiềm chế được, ngón tay lệch về phía Mục Thượng Hành đang dùng góc chăn che chỗ quan trọng nhất, bày ra vẻ vô cùng đau đớn.
“Anh, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy chứ!”
Không đấu lại được Ngô Túy, cô ta sáng suốt chuyển sang mục tiêu khác, bắt đầu mắng mỏ, làm nhục người ta.
“Anh có chân có tay, ba mẹ nuôi lớn như vậy là để làm việc này ư? Tại sao cứ phải tìm cậu chủ nhà họ Ngô chứ! Anh không sợ bị lây bệnh à?”
Giọng nói của Ngô Khinh Vũ cực kỳ lớn, lần này những người đứng bên ngoài hóng hớt đều nghe rất rõ ràng. Cậu chủ nhà họ Ngô không có liêm sỉ, ‘làm’ không được lại còn có bệnh.
Bàn tay đang bụm mặt của Ngô Túy nhích ra một khe nhỏ, len lén quan sát tổng tài đại nhân.
Mục Thượng Hành không nhìn người đang dò xét mình, càng không thèm tức giận với Ngô Khinh Vũ. Anh chỉ hờ hững duỗi người, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám người đang vây xem bên ngoài.
Khí chất vương giả của tổng tài bá đạo đâu phải chỉ để thổi phồng chơi chơi. Ngô Khinh Vũ nhìn người đàn ông này, chỉ thấy sống lưng lạnh ngắt, lồng ngực bị đè nén giống như nuốt nguyên cả tảng băng vào trong bụng, rét lạnh đến mức răng va vào nhau lạch cạch.
Ngô Túy ngồi bên cạnh, thấy thế thì kích động gần chết. Chẳng lẽ đây chính là độc chiêu chỉ các bá tổng mới có, kiểu như ‘ánh mắt tràn ra khí lạnh, đóng băng vạn dặm xung quanh’ này kia! Ngô Túy cẩn thận quan sát, cố trợn mắt thật to, xem có thể bắt chước được không.
Ngô Hồng Vĩ nhìn khuôn mặt tinh xảo anh tuấn của chàng trai kia, không hiểu sao lại thấy hơi quen quen, nhưng thật sự không nhớ ra là đã từng nhìn thấy người này ở đâu.
“Ba…” Ngô Khinh Vũ hai mắt đẫm nước, ôm chặt cánh tay Ngô Hồng Vĩ: “Ba đừng tức giận, giận quá lại hại đến sức khỏe thì phải làm đây!”
Lúc này Ngô Hồng Vĩ mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nhớ ra việc mình còn phải nổi trận lôi đình.
“Mày, cái thằng bất hiếu này!” Trong vô thức, Ngô Hồng Vĩ vẫn không dám động tay động chân với Ngô Túy. Ông ta nhìn một bên mặt con gái còn hằn rõ dấu tay, sưng vù như cái bánh bao, cảm thấy rất đau lòng: “Có ai làm anh trai như mày không hả? Cướp đàn ông của em gái, còn dám ra tay đánh người?”
Hai ba con nhà này đúng là quyết tâm phải huỷ sạch danh dự của Ngô Túy Túy thì mới vui lòng mà.
Ngô Túy nhếch miệng, sờ sờ mấy cọng râu lún phún cứng như đinh trên cằm: “Không phải các người vẫn luôn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Ngô à? Còn cả cái tên ẻo lả Mộc Tử An khiến người ta nhìn thấy đã mắc ói kia nữa?”
“Anh trai, anh có ý gì vậy?” Ngô Khinh Vũ nhịn không nổi nên buột miệng hỏi. Nói xong cô ta mới nhận ra hình như đã hơi để lộ ý đồ, thế nên chột dạ ho khan mấy tiếng hòng che giấu.
“Chính là kết quả mà thứ trà xanh như cô vật vã tính toán, muốn có được nhất ấy.” Ngô Túy đứng dậy, kéo chăn đắp kín người Mục Thượng Hành, còn tiện tay che mặt giúp anh. Cậu ung dung nhặt quần áo của mình lên, thản nhiên mặc lại trước mặt mọi người.
“Tôi, Ngô Túy Túy.” Ngô Túy nhìn thẳng vào Ngô Hồng Vĩ, gằn từng chữ: “Từ nay về sau sẽ không còn là người nhà họ Ngô nữa. Ngô Hồng Vĩ, lão già bị mỡ heo che mờ mắt nhà ông cũng không còn là ba của tôi nữa. Ông với ả đàn bà độc ác diễn kịch thành tinh kia, mau ôm đứa con gái cổ u một cục của mấy người biến đi, tránh xa tôi ra.”
“Mày điên rồi hả? Rời khỏi nhà họ Ngô, mày nghĩ mày là ai chứ!” Lần này Ngô Hồng Vĩ đã thật sự nổi giận. “Dám dùng lời lẽ ác độc như thế để nói về dì Tiết cùng em gái, nhà họ Ngô bọn tao cũng không có loại con cháu khốn nạn như mày!”
Ngô Túy với tay nhặt áo khoác vắt lên vai, sau đó cười khẩy, quay người đi thẳng.
Mọi người nhìn theo đều trợn mắt cứng mồm. Ngô Hồng Vĩ đưa tay ôm ngực, trên mặt toàn là vẻ chua xót đau đớn: “Đúng là gia môn bất hạnh mà! Sinh ra đứa nghiệp chướng như thế!”
“Ba, ba đừng nghĩ nhiều.” Ngô Khinh Vũ khéo léo hiểu lòng người, đưa tay vuốt lưng nhuận khí cho Ngô Hồng Vĩ: “Anh trai đã quen với cuộc sống xa xỉ, chỉ cần khoá hết thẻ lại thì sớm muộn gì anh ấy cũng phải cúi đầu trở về nhà thôi.”
“Về rồi kìa!” Đám người đến hóng chuyện tự động nhường đường, ánh mắt đầy trào phúng nhìn Ngô Túy Túy vừa đi đã quay lại.
“Vừa rồi nói tuyệt tình như thế mà quay xe lẹ ghê.” Trong đám đông phát ra cả tràng tiếng cười nhạo.
Trong mắt Ngô Khinh Vũ loé lên chút ngạc nhiên, sau đó là sự khinh thường tràn ngập. Cái ngữ này mà dám tranh đoạt tài sản nhà họ Ngô với cô ta à?
Ngô Túy không thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh, rút trong ví ra hai tờ 100 tệ rồi đặt lên tủ đầu giường cạnh Mục Thượng Hành.
“Không nợ nần gì anh nhé. Sau này gặp lại, chúng ta là hai người xa lạ.”
Mục Thượng Hành mặt không biểu cảm, liếc hai tờ tiền màu hồng nhạt kia. Hình như đây là tiền công mình được trả vì đã ‘lao động vất vả’ suốt đêm qua.
Sức lao động ở Chử Thành này đúng là rẻ mạt thật đấy.