◎Nếu không dính vào mặt ông đây thì tốt hơn nhiều◎
“Ta có một thắc mắc, không phải mấy người tu tiên đã tích cốc hết rồi à? Tại sao còn phải buồn phiền vì chuyện ăn uống chứ?” Ngô Túy nói ra nghi hoặc trong lòng. Chuyện này đúng là cậu nghĩ mãi vẫn không ra.
“Trước đây đúng là là Kim Đan kỳ có thể tích cốc, không cần ăn uống gì cả, linh lực lưu chuyển trong cơ thể nên không có cảm giác đói khát.” Tống Thích thở dài: “Cho đến khi linh khí trong trời đất tiêu tán gần hết, bọn ta mới phát hiện ra mình chưa từng thật sự tích cốc. Chỉ là không biết từ lúc nào, bản thân đã vô thức dùng linh khí thay cho đồ ăn.”
“Ăn thịt dũng mãnh gan dạ, ăn chay thông minh khéo léo, nuốt khí thanh lọc tuổi thọ, còn không ăn cũng chẳng chết chỉ có thần mới làm được thôi.”
Ngô Túy suy nghĩ một lát rồi như chợt bừng tỉnh. Có lẽ thế giới này cũng phải tuân theo định luật bảo toàn và chuyển hóa năng lượng nào đó, mà linh khí chính là một loại năng lượng rất đặc biệt, có thể ăn có thể dùng.
Tống Thích tiếp tục than thở: “Tu sĩ có pháp khí không gian thường tích trữ pháp bảo, linh thạch, linh dược hay vật liệu luyện khí… làm gì có ai đi tích trữ một đống đồ ăn. Mà cũng chẳng có tu sĩ nào ngờ được bản thân đang sống sờ sờ, cuối cùng lại bị chết đói!”
“Thảm nhất là sau khi Kim Đan, thọ linh và linh lực trong cơ thể sẽ liên thông với nhau. Thế nên khi dùng hết linh lực, nếu không ăn không uống một khoảng thời gian thì thọ linh sẽ giảm sút rất nhanh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT