◎ Lòng còn phải như tro tàn nữa chứ ◎
Thật ra trong lòng mỗi người đàn ông đều có một sự tự tin rất khó hiểu.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, chỉ cần phát hiện ra ngoại hình của mình có tí tì vết thôi cũng sẽ nghĩ ‘mình chưa đẹp lắm’. Nhưng đàn ông lại khác. Dù họ có xấu đến đào đất đổ đi, chỉ cần moi móc ra được một tí ti ưu điểm thì sẽ lập tức vênh mặt lên trời, có tự tin rằng ‘bố mày đẹp trai nhất hệ mặt trời.’
Chẳng qua Ngô Túy tự nhận mình không giống với những anh zai kia. Lý do là gen nhà họ Ngô cực tốt, lại còn đẻ rất khéo, có bao nhiêu ưu điểm đều di truyền hết cho con cái. Trong nguyên đống hotboy đại học được giang cư mận đề cử, cậu cũng chiếm được một vị trí nhất định.
Sau khi show cơ bụng cho Tiểu Mục tổng xem, tuy anh vẫn im lặng không nói gì nhưng lúc đối phương quay người rời đi, cậu có cảm giác như đã nhìn thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Uầy, mình có khả năng bắt từng chi tiết nhỏ thế này, sao hồi xưa không đi học thuật đọc tâm nhỉ?
Sau khi Mục Thượng Hành rời đi, Ngô Túy lập tức mở mắt xích cốt truyện ra xem. Cậu không thể ngờ được khung ‘Phát hiện mang thai’ đã sáng lên, nó lại sáng lên thật kìa!
Tiểu Mục tổng dễ nói chuyện thế á? Ngô Túy cảm thấy mình phải lau mắt, nhìn lại Mục Thượng Hành cho thật kỹ mới được. Tên đàn ông này, đến cả chuyện mang thai cũng dám tin, không phải là anh ta thật sự cho rằng bản thân ‘đỉnh’ đến mức đấy chứ.
‘Phát hiện mang thai’ vất vả lắm mới sáng lên được, tiếp theo là…
Ngô Túy nhìn bốn chữ ‘Lòng như tro tàn’, trên mặt lộ ra vẻ mê man khó hiểu.
Lòng như tro tàn với ai mới được?
Có phải cái này cũng giống như ‘phát hiện mang thai’, chỉ cần để người khác biết mình ‘lòng như tro tàn’ với ai đó là có thể bật sáng không?
Về phần lòng Ngô Túy có tàn hay không, câu trả lời là vui gần chết.
Dù sao thì với tố chất tâm lý của Ngô Túy, thứ duy nhất trên đời này có thể khiến lòng cậu nguội lạnh như tro chỉ có toán học thôi.
Ngô Túy nghĩ đến việc ngày mai còn phải đi dạo phố với Nghiêm Nghiên, chắc sẽ không có thời gian đến dị giới nên cậu quyết định đặt báo thức, dành ra hai ba tiếng chạy sang đó. Nếu không cả ngày cậu cứ ở lì trong phòng ngủ, thằng nhóc Lâm Phong kia sẽ lo lắng chết mất.
Một đêm ngủ ngon.
Bốn giờ sáng, Ngô Túy vừa ngáp vừa sờ lên vòng ngọc. Sau khi cơn choáng váng quen thuộc ập đến, Ngô Túy mặc đồ ngủ rớt bịch xuống phòng ngủ. Cậu nhanh chóng mở cửa ra xem thế nào, quả nhiên Lâm Phong lại nằm co quắp bên ngoài canh chừng.
Trên mặt thằng bé vẫn còn dính đầy bùn đất, mơ mơ màng màng ôm đầu lăn sang một bên, miệng vẫn lẩm bẩm câu nói quen thuộc ‘Đừng ăn ta’.
Ngô Túy quay sang nhìn thì thấy sau khi mình rời đi, Lâm Phong đã dựng thêm vài cái giá đỡ, số lượng còn không ít đâu.
Thằng bé làm thế không phải là không có lý do. Nguyên nhân là ở chỗ Ngô Túy không có kinh nghiệm trồng trọt, gieo hạt giống hơi dày nên số giá đỡ chiều hôm qua bọn họ đã làm không đủ dùng.
Cả một công trình lớn như thế… không phải là sau khi mình đi, thằng bé này đã làm đến tận nửa đêm đấy chứ?
Trong lòng Ngô Túy ngổn ngang trăm mối. Cậu nhìn Lâm Phong vẫn còn vểnh mông ngủ say rồi vào phòng, lấy một viên Đại Bạch Thỏ nhét vào miệng nó coi như khen thưởng.
Lâm Phong ngậm kẹo, mút mút mấy cái. Lúc này cơ thể nho nhỏ của nó mới từ từ thả lỏng, vừa hé mắt nhìn thấy Ngô Túy đã nhào lên ôm.
“Ca ca.”
Lâm Phong giống như một con cún nhỏ khiến Ngô Túy tự nhiên lại nảy sinh tình thương của cha. Cậu sờ đầu đứa nhỏ, giọng nói cũng vô thức nhẹ nhàng hơn: “Ngoan, ngủ thêm một lúc đi.”
Chắc Lâm Phong vẫn chưa ngủ được mấy tiếng. Ngô Túy hơi đau lòng, ôm thằng bé nhét vào ổ chăn. Nếu tính theo tiêu chuẩn của thế giới hiện thực, có ba mẹ nào nỡ để con cái chịu cực chịu khổ thế này chứ!
Ngô Túy đến bên cạnh linh điền quan sát. Cà chua bi hôm trước gieo đã đậu quả, đại đa số đều chưa chín, có có lác đác vài quả đã chuyển sang màu đỏ.
Ngô Túy tiện tay hái mấy quả, lau lau vào tay áo rồi cho vào miệng. Vừa cắn một cái, nước nôi đã bắn tung toé.
Không biết là do giống cà chua bi này vốn đã như thế hay là được linh điền buff mà Ngô Túy luôn cảm thấy nó khác xa mấy loại mua ở bên ngoài, ăn ngon hơn nhiều.
Ngô Túy dạo bước trong linh điền, bốn loại rau quả hôm qua trồng lớn nhanh nghê. Cà chua và dưa leo đã cao ngay bắp chân cậu, cành lá xum xuê, thi thoảng còn thấy cả mấy nụ hoa be bé xinh xinh lẫn trong đó.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Bí đỏ cũng bắt đầu ra ngọn. Phiến lá dày rộng, bên trên còn dày đặc lông tơ, sờ vào sẽ thấy nhám nhám châm chích ngón tay.
Lá dâu tây thì còn nhỏ xíu, chắc phải mấy ngày nữa mới ra quả được.
Mặt đất vẫn còn ẩm ướt, không cần tưới nước. Ngô Túy đi vào bếp, luộc năm quả trứng gà làm đồ ăn vặt cả ngày cho Lâm Phong. Sau đó cậu lại lấy hai túi sữa tươi, hòa thêm tí nước rồi đun sôi, nhân tiện bỏ nốt ít khoai tây hôm trước chưa ăn hết vào luộc chung, làm thành món súp khoai tây nấu sữa. Ngô Túy nếm thử, mùi vị cũng tạm được nhưng nếu có tí muối thì sẽ ngon hơn nhiều.
Xem ra phải lên lịch, mua thêm cả mấy loại gia vị nữa.
Thấy thời gian không còn nhiều, Ngô Túy dặn dò Lâm Phong vẫn còn đang mơ mơ màng màng vài câu rồi quay lại phòng ngủ, mở vòng ngọc để trở về cái giường siêu to trong biệt thự.
Ở bên này mặt trời còn chưa lên hẳn nhưng đã có vài tia nắng xuyên xuống. Ngô Túy nghĩ lại, tầm bốn giờ sáng cậu chạy sang dị giới, bên đó hình như đã sáng hẳn, đến cả gân trên lá còn nhìn thấy rõ.
Chẳng lẽ ban đêm ở dị giới ngắn hơn? Hay bên đó vốn không có ban đêm?
Thế chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ à?
Ngô Túy thay đồ, lúc xuống lầu thì nhìn thấy quản gia Lý và hai cô hầu gái đang bày biện bàn ăn.
“Cậu Ngô, chào buổi sáng.” Quản gia Lý mỉm cười lễ phép: “Cậu chờ chút nhé, bữa sáng xong ngay đây.”
Ngô Túy ngồi xuống ghế, một tay chống đầu nhìn mấy cô hầu gái trẻ trung xinh đẹp, thầm nghĩ: Có tiền sướng thật. ( truyện trên app tyt )
“Ôi trời!”
Cô hầu gái bưng đồ ăn đến chỗ Ngô Túy thì đột nhiên lảo đảo, sắp ngã sấp mặt. Ngô Túy phản ứng cực nhanh, dùng một tay đỡ lấy cô ta.
“Cảm, cảm ơn cậu Ngô.” Mặt mũi cô gái trẻ lập tức đỏ ửng, ánh mắt nhìn Ngô Túy đầy vẻ ngập ngừng.
Ngô Túy cũng đâu có ngu, nhe răng cười với đối phương: “Không nhà, không xe, không việc làm. Trên người từ đầu tới cuối chỉ có ba nghìn tệ, vừa bị đuổi khỏi nhà, chuẩn bị nằm vạ ở đây, ăn uống miễn phí.”
Nụ cười ngọt ngào trên mặt cô hầu gái lập tức xuất hiện vết nứt.
“Đại bảo bối, sao cháu lại có thể nói mình như vậy chứ!” Giọng nói của bà cụ vang lên. Ngô Túy quay đầu lại nhìn thì thấy Nghiêm Nghiên đang đỡ bà cụ xuống lầu.
Ngô Túy chạy ra đón, cười hí hí gọi ‘bà nội’.
“Cháu chính là cháu dâu của nhà họ Mục này.” Bà cụ cực thì thân thiết búng trán cậu. “Về sau không cho phép cháu tự nói xấu mình như thế.”
Ngô Túy sờ trán, cười cười không nói gì.
Bữa sáng bắt đầu, Ngô Túy thấy cái bát to bự trước mặt mình thì đưa mắt nhìn quản gia Lý, trên mặt đầy vẻ cảm kích.
“Bình thường Túy Túy hay mua quần áo ở đâu?” Nghiêm Nghiên vừa ăn salad trái cây vừa hỏi han Ngô Túy.
“Bình thường ạ?” Ngô Túy thử nhớ lại: “Trên taobao ạ. Dù sao dáng người của cháu siêu chuẩn, mặt lại đẹp nữa nên mặc cái gì cũng cân được ạ.”
Ngô Túy vừa dứt lời, không khí trên bàn ăn bỗng rơi vào trạng thái im lặng đến quỷ dị. Đến cả Mục Bách cũng đưa mắt nhìn cậu thêm mấy lần.
Ngô Túy chớp chớp mắt. Lúc này cậu mới nhớ ra: Người Nghiêm Nghiên hỏi là Ngô Túy Túy từ nhỏ đã sống trong nhung lụa chứ không phải đứa chuyên dùng hàng pha kè như mình!
Trong giới thượng lưu, nhà họ Ngô nói thế nào cũng có tí danh tiếng, dù không thể so sánh với nhà họ Mục nhưng cũng không đến mức để con cháu trong nhà mặc đồ taobao.
“Hầy.”
Đầu óc Ngô Túy còn đang vận chuyển hết tốc lực xem có cách nào để lấp liếm không thì đã nghe thấy bà cụ thở dài, đặt đũa xuống.
“Từ xưa đến nay thói đời đều là như thế. Có mẹ kế thì sẽ có ba dượng.” Không biết bà cụ đã nhớ đến điều gì, nét mặt có chút buồn bã khó chịu.
“Bà nội ơi, cháu không thảm như thế đâu ạ.” Ngô Túy cười hì hì, chuẩn bị lươn lẹo cho qua chuyện: “Cháu lên taobao mua quần áo cho tiện thôi. Chứ nếu cháu thích giày thì cũng mua toàn mua hàng chính hãng mà. Đôi nào cũng đắt lắm luôn.”
“Túy Túy, cháu không cần giấu giếm mọi người.” Nghiêm Nghiên lau miệng, ngồi thẳng lưng: “Dì Tiết kia đã lén lút qua lại với Ngô Hồng Vĩ từ lâu rồi. Lúc mẹ cháu còn sống, ông ta đã ra ngoài ăn vụng với dì Tiết, thế nên mới lòi ra Ngô Khinh Vũ.”
“Có lẽ cháu không biết, Ngô Khinh Vũ đã sớm mua biệt thự xe sang, trang sức quý giá cho con bé kia rồi. Ông ta còn chuẩn bị âm thầm nuốt sạch tài sản mẹ cháu để lại. Bây giờ, trên danh nghĩa thì cháu chẳng có gì đâu.”