◎ Ngô Tuý: Anh đây còn đỉnh hơn ◎

Lúc này, tuy da mặt Ngô Túy dày như da gót chân nhưng vẫn không nhịn được mà hơi đỏ lên. Cậu quệt miệng, không biết phải giải thích như thế nào cho phải.

Bà cụ cười đến nỗi ngã ngửa khỏi bàn ăn, ba người còn lại nhanh tay chạy ra đỡ nên cũng không có thời gian để ý đến tâm trạng của Mục Thượng Hành.

Mục Thượng Hành vừa nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Túy vừa dùng khăn ướt lau sạch tay, động tác cực kỳ lịch sự tao nhã. Móng tay anh được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng, giống như được mài từ ngọc. Ngón tay thon dài không chút tì vết, nhìn kỹ sẽ thấy rất chi là vui tai vui mắt.

“Con ăn xong rồi.” Mục Thượng Hành đứng dậy, không nói thêm câu nào đã đi thẳng lên lầu. Cho dù là biểu cảm trên mặt hay tư thế đi đường đều y hệt như bình thường, chả có gì khác lạ.

Lại không nổi cáu luôn á, đúng là một nhân tài!

Ngô Túy dùng ánh mắt đầy kính trọng nhìn theo bóng lưng Mục Thượng Hành.

Ăn tối xong, Nghiêm Nghiên gọi Ngô Túy ra ngoài tản bộ với mình. Lúc này cậu mới phát hiện biệt thự nhà họ Mục còn có cả một vườn hoa, có đài phun nước, có bể bơi, rồi cả mấy băng ghế dài nữa. Bên dưới mấy khóm hoa hồng tươi thắm, còn có xích đu đôi màu trắng!

Đúng chuẩn một cái công viên nhỏ!

Ngô Túy nhìn Nghiêm Nghiên, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Nhà có điều kiện thế này mà mỗi tháng bả cho mình có ba nghìn!

“Ngồi xuống rồi nói.” Nghiêm Nghiên ngồi lên xích đu rồi chỉ vào vị trí bên  cạnh, ra hiệu cho Ngô Túy.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up! 

“Vâng.” Ngô Túy cẩn thận ngồi xuống cạnh Nghiêm Nghiên, vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

“Đây là nơi Tiểu Bách đã tự tay xây dựng cho tôi.” Nghiêm Nghiên đạp mạnh lên mặt đất, xích đu cũng thuận thế đưa lên cao: “Thằng nhóc này, cậu cũng nặng ghê chứ.”

“Cháu cao một mét tám sáu, nặng 77kg, lượng cơ bắp trên người được gần bảy mươi phần trăm đấy ạ.” Ngô Túy mỉm cười, giọng nói đầy vẻ tự hào. “Luyện lâm lắm mới được đấy bác.”

Nghiêm Nghiên im lặng một lát rồi nhẹ giọng than thở: “Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó, mình sẽ cùng con dâu tương lai ngồi trên cái xích đu này, vừa hóng gió vừa tâm sự. Cùng nhau bàn xem hôm nay ăn gì, nói xấu Thượng Hành vài câu… Không ngờ, giờ tôi có muốn đu cũng không đủ sức.”

Ngô Túy tự giác đưa tay đẩy xích đu: “Bác gái, bác cứ nói thẳng là muốn cháu làm gì đi ạ.”

“Cậu cũng phát hiện ra rồi nhỉ.”  Nghiêm Nghiên dùng tay bám chặt tay vịn trên xích đu: “Thượng Hành thiếu mất vài phản ứng cảm xúc. Không biết từ lúc nào mà nó bắt đầu không thích giao tiếp xúc với người khác, ngay cả với người nhà cũng rất lạnh nhạt.  Dù chúng tôi có làm gì thì nó cũng thờ ơ, không mấy cảm động.”

Đây… Chẳng lẽ đây chính là bá tổng lạnh như núi băng trong truyền thuyết à!?

Thấy Ngô Túy trợn tròn mắt, Nghiêm Nghiên lại lần nữa thở dài: “Chúng tôi đã tìm đến bác sĩ tâm lý. Họ nói có thể là nó đã mắc chứng thiếu hụt cảm xúc, còn dặn chúng tôi nên nói chuyện với nó nhiều hơn, mang nó đi đây đi đó tiếp xúc với thiên nhiên, thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật này kia.”

“Thế nhưng hiệu quả thu được lại cực nhỏ, gần như là không đáng kể.”

“Thế nào thì cũng phải có thứ anh ấy đặc biệt quan tâm chứ ạ?” Ngô Túy không thể tưởng tượng nổi, nếu một người mất đi hết mọi hứng thú thì sẽ biến thành bộ dạng gì.

“Chỉ có bà nội nó thôi.” Nghiêm Nghiên nhớ lại: “Trước năm Thượng Hành mười ba tuổi thì mọi chuyện vẫn bình thường. Lúc đấy nó chơi rất thân với một cô nhóc tomboy, sau đứa bé kia ra nước ngoài thì mất hút, chưa từng liên lạc lại với nhau.”

“Ý của bác là để cháu tiếp xúc với anh ấy nhiều hơn, cố gắng khơi gợi cảm xúc của anh ấy ạ?” Từ trước đến nay Ngô Túy luôn là người rất nhiệt tình, anh em gặp nạn tuyệt không trơ mắt đứng nhìn.

“Cứ coi vậy đi.” Nghiêm Nghiên nói khá mập mờ. “ Muốn tiếp cận nó thì cậu phải chú ý vài cử chỉ, hành động. Theo tôi biết thì nó có hơi mắc ‘bệnh sạch sẽ’.”

“Cháu biết rồi ạ.” Ngô Túy sờ sờ cằm: “Tí nữa cháu sẽ cạo sạch râu trên cằm.”

“À đúng rồi!” Nghiêm Nghiên chợt nhớ ra một chuyện: “Lúc ăn cơm tối, chắc cậu không cố ý đâu phải không. Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Ngô Túy nhất thời nghẹn họng. Bảo mình giải thích chuyện này kiểu gì bây giờ?

Ai mà ngờ được sau ‘Hợp đồng bạn trai’, mắt xích cốt truyện tiếp theo mà hệ thống báo đời kia đưa lại là ‘Phát hiện mang thai’ chứ!!!

Mang thai cái bíp. Bụng cậu mang cơm mang canh mang không khí đều được chứ chỗ đâu ra mà chứa trẻ con? Bảo ông đây phải làm sao bây giờ!

Thấy Ngô Túy im lặng không nói gì, Nghiêm Nghiên cũng không miễn cưỡng. Bà vỗ nhẹ vai cậu rồi nhảy xuống khỏi xích đu: “Ngày mai đừng đến công ty với Thượng Hành, đi mua sắm với tôi.”

Sau khi tạm biệt Nghiêm Nghiên, Ngô Túy ba lần bảy lượt mở giao diện ra xem lại mắt xích cốt truyện mới dám chắc là mình không hoa mắt.

Đúng là ‘Phát hiện mang thai’ thật.

Ngô Túy tâm sự nặng nề vào phòng, vừa đi được mấy bước thì đã thấy đèn ngủ bật sáng.

“Tôi nói này người anh em.” Ngô Túy hơi câm nín khi nhìn thấy Mục Thượng Hành đứng bên cạnh giường: “Lần sau lúc tôi vào phòng anh có thể ‘chít’ một tiếng được không? Cách dọa người thế này dùng một lần là đủ lắm rồi!”

“Bà ấy nói gì với cậu?” Mục Thượng Hành đi thẳng vào vấn đề.

“Còn có thể nói gì được nữa.” Ngô Túy tuỳ tiện ngồi lên giường, nhanh chóng cởi giày, còn ngửi thử một cái rồi mới xếp gọn lại: “ Bác ấy bảo anh có bệnh thích sạch sẽ, kêu tôi chú ý một chút chứ sao.”

Ngô Túy ngẩng đầu mới thấy Mục Thượng Hành đã xích đến tủ quần áo từ bao đời rồi, giữ một khoảng cách rất xa với mình.

“Được rồi, sau này tôi để ý tí là được chứ gì?" Ngô Túy thở ngắn than dài: “Đều là đàn ông đàn ang cả, còn có thể ghét tôi đến thế cơ à?”

“Cậu cần mời nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đến thay đổi hình tượng.” Mục Thượng Hành nhìn về phía tủ đầu giường, ra hiệu cho Ngô Túy. Lúc này cậu mới phát hiện trên đó có một tấm danh thiếp màu đen mạ vàng.

“Bắt đầu từ ngày kia, mỗi ngày đều phải đến đó báo danh.”

“Kiểu style HKT à?” Ngô Túy cầm tấm danh thiếp lên, thấy trên đó đều là chữ cái in hoa nhưng cũng không giống tiếng Anh lắm, đọc chẳng hiểu gì hết.

Mục Thượng Hành không trả lời. Anh vẫn đứng im trước tủ quần áo, lẳng lặng nhìn vào cổ tay của Ngô Túy. 

Ngô Túy nhìn mãi vẫn không hiểu nên đặt tấm bưu thiếp xuống, lúc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt đẹp trai, góc cạnh rõ ràng của Mục Thượng Hành đang ẩn trong bóng tối.

Nếu là trước đây, có ai dùng cụm từ ‘góc cạnh rõ ràng’ để miêu tả khuôn mặt một người thì chắc chắn Ngô Túy sẽ vểnh mỏ lên cười cho một trận. Mặt mũi thì góc cạnh rõ ràng kiểu gì? Cằm tam giác, mũi nhọn hoắt à?

Cho đến khi cậu nhìn thấy Mục Thượng Hành.

Xương lông mày và mũi người này mang vẻ đẹp cực kỳ nổi trội, thêm hốc mắt sâu thẳm, ngũ quan tinh xảo đến mức Ngô Túy cảm thấy chắc chắn không thể tồn tại trong hiện thực. Khí chất thì càng không thể chê chỗ nào, chỉ cần đứng im một chỗ không nói năng gì cũng khiến cậu cảm thấy cả căn phòng như sáng bừng lên.

Đèn ngủ không sáng lắm, màu vàng trắng ấm áp mà mờ ảo. Mục Thượng Hành đứng đúng chỗ ánh sáng cùng bóng tối giao nhau, không biết là đang quan sát cái gì. Trong đầu Ngô Túy chợt lóe lên một suy nghĩ: Cái tình tiết ‘Phát hiện mang thai’ kia nhất định phải tự mình phát hiện ra à? Không thể để người khác ‘phát hiện’ ra ư?

Tròng mắt Ngô Túy đảo như rang lạc, cẩn thận xích lại gần Mục Thượng Hành.

“Này người anh em, anh nói xem… Tôi sẽ… sẽ không mang thai con anh đâu nhỉ?”

Mục Thượng Hành từ từ ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc đối diện với Ngô Túy.

“Nói không chừng là thật luôn á.” Cậu tiếp tục đường đường chính chính bịa chuyện: “Hôm nay rõ ràng là tôi đã ăn nhiều hơn bình thường, giờ còn buồn nôn mắc ói, buồn ngủ lắm luôn!” 

Mục Thượng Hành im lặng, chán chẳng muốn nhìn đứa đần trước mặt.

“Thử tin tí đi mà.” Ngô Túy chớp chớp mắt: “Anh đỉnh thế cơ mà, nói không chừng sẽ tạo ra kỳ tích thật đấy.”

Ban đầu Ngô Túy tưởng Mục Thượng Hành sẽ quay đầu đi luôn, đánh chết cũng không ngờ anh lại hỏi ngược lại mình.

“Đỉnh* à?”

Ngô Túy bị bất ngờ không kịp phản ứng, mặt nghệt ra. Cậu đưa tay cởi bỏ hai nút bên dưới của áo sơ mi, khoe cơ bụng ngay trước mặt Mục Thượng Hành, còn nhướng mày rất chi là đắc ý: “Đúng, chỉ kém tôi một tí thôi.”

(*: Gốc của từ này là: 强, Hán Việt là cường hoặc cưỡng . Nó có nghĩa là mạnh mẽ cường tráng mà cũng có nghĩa là cưỡng bức. Ý của Ngô Túy là Mục Thượng Hành rất cường tráng mạnh mẽ nên bạn mới khoe múi. Còn lúc bạn Hành hỏi lại thì lại đâm sang ý cưỡng bức đến có bầu…

Chuyện bên lề:

Ngô Túy: Bá tổng bắt tui đi cắt tóc HKT, còn hỏi tui ổng đỉnh hay không?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play