◎ Có thể quẹt thả phanh được không? ◎
Ngô Túy hơi than thở, cảm khái. Cậu đã từng đọc nguyên tác, dù không biết rõ chi tiết nhưng vẫn có ấn tượng sâu sắc rằng: Ngô Hồng Vĩ là một thằng cha khốn nạn không biết xấu hổ, suốt ngày chỉ chăm chăm một lòng hướng về dì Tiết và Ngô Khinh Vũ.
Ngô Túy Túy tha thứ cho ông ta hết lần này đến lần khác, cho ba mình biết bao nhiêu cơ hội nhưng lần nào đối phương cũng khiến cô thất vọng tột cùng.
Đổi lại là Ngô Túy thì mềm lòng tha thứ là điều không thể, chưa chơi chết lão khốn nạn đốn mạt này này chắc chắn là do lão ta tốt số.
“Túy Túy.” Nghiêm Nghiên thấy sắc mặt Ngô Túy có vẻ không tốt nên giọng nói cũng mềm mỏng hơn: “Cháu yên tâm, giờ cháu đã là người của nhà họ Mục, dù thế nào đi nữa thì bọn bác cũng sẽ che chở, bảo vệ cháu.”
“Cảm ơn bác gái.” Ngô Túy thành thật nói. Dịu dàng, ấm áp của nhà này đều là thật
“Túy Túy, cháu đừng lo lắng.” Bà cụ kéo tay Ngô Túy, nét mặt đầy vẻ yêu mến: “Của cháu thì sớm muộn gì cũng về tay cháu, người khác có giở trò gì cũng đừng mong cướp được.”
“Bà nội, bà tốt với cháu ghê.” Ngô Túy ngoan ngoãn lại khéo nói, miệng cứ như được bôi mật làm bà cụ nghe xong mát lòng mát dạ vô cùng.
Nếu cẩn thận tính lại, năm đó không phải là Ngô Túy Túy chưa từng được nhà họ Mục giúp đỡ. Chỉ có điều mỗi lần bọn họ ép Ngô Hồng Vĩ đến đường cùng thì ông ta lại chơi bài tình cảm, cầu xin Ngô Túy Túy. Dù sao đấy cũng là ba ruột, Ngô Túy Túy không đành lòng nên lại đi cầu xin Mục Thượng Hành… Đúng là chẳng có tí lập trường hay khí thế nào hết.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT