◎ Ngại thật chứ ◎ 

Ngô Túy nhìn cây rìu trong tay Tào Lâm Lương, cố dằn khoé miệng chỉ trực vểnh lên của mình xuống. 

“Đa tạ Tả hộ pháp đã ra tay giúp đỡ.” Ngô Túy nghiêm túc nói lời cảm ơn, còn cố ý học cách nói chuyện nho nhã trong mấy cuốn truyện kiếm hiệp: “Có thể mời Tào huynh đến tệ xá ngồi chơi một lát được không?”

“Sơn chủ giao việc lấy củi, ta còn chưa nhặt xong.” Tào Lâm Lương quét mắt từ trên xuống dưới Ngô Túy một lượt, không để ý phất phất tay. “Hai người mau về đi, đừng ở lại đây chơi nữa.”

“Ơn cứu mạng không thể không báo đáp.” Ngô Túy lấy hộp cơm quản gia đã chuẩn bị sẵn từ trong vòng tay ra, còn cẩn thận mở chốt cài hai bên rồi mới đưa cho đối phương: “Đây là chút lòng thành, mong Tả hộ pháp đừng ghét bỏ.” 

“Vạn Môn Sơn mỗi ngày đều có một bữa cơm, ta không ăn đồ của người thuê.” Tào Lâm Lương trừng mắt nhìn Ngô Túy. Người đến Vạn Môn Sơn thuê linh điền đa số đều là những kẻ đã rơi vào bước đường cùng. Người nào người nấy đều cố kéo dài hơi tàn mà sống, lấy đâu ra đồ ăn chứ.

Ngô Túy mở nắp hộp cơm, hương vị đồ mặn nhiều dầu lập tức đập vào mặt mọi người. Tào Lâm Lương cùng Lâm Phong đều không nhịn được, nuốt nước miếng ừng ực.

“Chỉ có vài miếng thịt muối, hai quả trứng tráng, salad xà lách và ít cháo hải sâm thôi mà.” Ngô Túy đẩy hộp cơm về phía Tào Lâm Lương, để đối phương có thể thấy rõ rìa trứng tráng vàng ươm cùng màu sắc tuyệt đẹp của thịt muối.

“Cảm ơn.” Tào Lâm Lương giắt cây rìu vào thắt lưng, xoa xoa tay rồi mới nhận đôi đũa Ngô Túy đưa tới, môi run run cắn một miếng thịt muối.

Ngô Túy gần như đã nghe được tiếng lòng Tào Lâm Lương sôi trào: Ui, thơm quá đi!

Cậu nở nụ cười hiền lành, đáp lại ánh mắt cảm kích của Tào Lâm Lương. Một hộp cơm đầy ắp cùng đồ ăn, thế mà chưa đến ba phút đã bị hắn giải quyết xong.

“Cảm ơn ngươi nhé, tiểu huynh đệ.” Tào Lâm Lương lần đầu tiên nở nụ cười với Ngô Túy. “Lâu lắm rồi ta chưa được ăn đồ ngon như thế này. Cánh rừng này rất nguy hiểm, có muốn ta đưa các ngươi về không?”

Ăn cơm ở chùa thì phải quét lá đa, các cụ đã nói thì cấm có sai.

Cho dù Ngô Túy có từ chối thế nào, Tào Lâm Lương vẫn quyết giúp hai người ôm mấy nhánh cây về đến tận cổng. Ngô Túy để Lâm Phong vào trong nhà, ôm ra một mớ cải thìa đưa cho hắn.

“Đây là đồ ăn cấp 3 trồng từ hạt giống ta mang từ quê đến, có thể luộc lên ăn luôn.” Ngô Túy cười tủm tỉm, nhìn Tào Lâm Lương. “Ta tên Ngô Túy, nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại đấy.” 

Tiễn bước Tào Lâm Lương luôn miệng nói cảm ơn xong, Ngô Túy lôi mớ công cụ ra rồi cùng Lâm Phong loay hoay dựng giàn đỡ mãi đến tận chiều tối. Trước khi về, ngoài hộp đựng cơm, Ngô Túy lấy hết đồ trong vòng ngọc ra, để ở phòng ngủ. Cậu đưa ba quả trứng cho Lâm Phong làm đồ ăn vặt, sau đấy luộc ít cải thìa lên coi như xong bữa.

“Ca ca đi ngủ đây.” Ngô Túy mặc kệ trời vẫn còn sáng choang, xoa xoa cái đầu nhỏ của Lâm Phong. “Mai gặp lại nhé.”

Ngô Túy chăm chỉ làm việc suốt một ngày, vừa về đến thế giới thực thì điện thoại di động đã kêu như được mùa. ‘Ting ting ting’ tiếng tin báo tin nhắn vang lên liên tục.

“5:30, chờ ở chỗ dừng xe buổi sáng.”

Bây giờ đã là năm giờ mười lăm phút, màn kịch này còn phải diễn nguyên bộ sáng đưa chiều đón luôn.

Có xe đưa đón free cũng tốt, Ngô Túy bước ra khỏi con ngõ nhỏ tối tăm. Mấy người đi ngang qua đều dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn cậu, sau đó tránh tránh né né lướt ngang qua.

Đúng lúc Ngô Túy cho rằng mình đẹp trai bá cháy bọ chét, đưa tay vuốt tóc các thứ thì chợt nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trong cửa kính của nhà hàng bên cạnh.

Chưa nói đến chuyện đánh nhau với đám chim Mổ Mắt khiến quần áo cậu bị móng và vuốt của chúng cào cho tơi tả không ra cái giống gì, chỉ cần tính đến việc ruộng nhổ rau với dựng giàn đỡ cũng đủ để cậu nhìn như mới lội vào vũng bùn, đại chiến ba trăm hiệp với lợn rừng.

Ngô Túy đần mặt đứng ở ven đường, đến khi nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc đang tới gần thì run tay vẫy, hy vọng tài xế vẫn còn nhận ra mình.

Chiếc xe đen bóng từ từ giảm tốc độ tấp vào lề, Ngô Túy vui mừng chạy lại. Chỉ là lúc nó dừng hẳn lại, cậu làm thế nào cũng không mở được cửa.

Cửa sổ trước hạ xuống một khe nhỏ, từ bên trong tòi ra tờ tiền xanh xanh.

“Cậu Ngô.” Ngô Túy nhận ra đây là giọng của tài xế.

“Mục tổng nói cậu ngồi xe bus về đi.”

Ngô Túy còn chưa đáp lại thì cửa sổ xe đã lập tức kéo lên, sau đó cho cậu hít một đống khói rồi nghênh ngang lái đi.

Đệt.

Ngồi xe bus thì ngồi xe bus.

Đến khi Ngô Túy trở lại biệt thự nhà họ Mục thì đã là sáu giờ. Lúc quản gia Lý ra mở cửa cho cậu thì khựng lại một lát, sau đó còn cực kỳ chuyên nghiệp hỏi một câu: “Cậu đã gặp tai nạn gì à?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Nghiêm Nghiên cũng đi ra, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Túy đã hiểu ngay tại sao lúc nãy Mục Thượng Hành lại về nhà một mình. 

“Quần áo của cậu đã giặt sấy khô, để trên giường trong phòng cậu rồi đấy.” Nghiêm Nghiên không hề ghét bỏ Ngô Túy một tí nào. “Mau lên tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm.”

Ngô Túy cực kỳ xúc động, so sánh thái độ cùng hành vi của hai mẹ con nhà này thì đến cuối cùng, dù Mục Thượng Hành có ‘Thượng Hành*’ được không nhưng Nghiêm Nghiên chắc chắn sẽ là một bà mẹ chồng tốt.

(*: lên được)

Lúc ăn tối Ngô Túy vẫn ngồi ở bên cạnh bà cụ, ăn như gió cuốn mây trôi. Nhà họ Mục dùng loại bát ăn cơm khá nhỏ, Ngô Túy lao động vất vả cả ngày nên đã đói đến mức bụng sôi ùng ục, đồ ăn thì không gắp bao nhiêu nhưng cơm thì đã xới thêm ba lần.

“Nào, đại bảo bối, đừng ăn mỗi cơm không như thế. Uống miếng canh đi cháu.” Bà cụ càng nhìn Ngô Túy lại càng thấy thích. Người thế hệ bà thường nói ăn nhiều mới khoẻ, bà ghét nhất kiểu ăn có một miếng cơm thôi cũng phải nhăn nhăn nhó nhó, mất công nấu cả bàn đồ ăn mà chỉ gẩy gẩy mấy đũa đã kêu no. Đúng là lãng phí thức ăn mà.”

“Cảm ơn bà nội ạ.” Ngô Túy đỡ bát canh bà cụ tự tay đưa sang, uống một hơi hết sạch. Haizz, ăn nhiều cơm quá hơi nghẹn, bát canh này tới đúng lúc ghê.

Người nhà họ Mục rất để ý chuyện ăn uống, bên cạnh mỗi người còn có một cái khăn ướt để lau tay lau miệng. Ngô Túy dùng khăn ướt lau nước canh dính quanh miệng, không nhịn được mà ‘Ợ~’ một tiếng rõ to. 

“Đừng vội, uống từ từ thôi. Bà nội múc thêm cho cháu.” Bà cụ cười vui vô cùng. Nghiêm Nghiên thấy thế thì tâm trạng cũng sung sướng hơn mấy phần. 

“Ngày mai bác dẫn cháu đi chọn mấy bộ quần áo mới.” Nghiêm Nghiên nhìn Ngô Túy, thái độ đã ôn hoà hơn hồi sáng rất nhiều: “Thượng Hành chỉ có mấy bộ quần áo đó thôi, cháu cũng không thể mặc của nó mãi được.”

“Cảm ơn bác gái.” Ngô Túy cười, để lộ cái răng nanh nho nhỏ, trông cực kỳ sáng sủa.

Bát canh lại được bà múc đầy, đặt vào trong tay Ngô Túy, nghĩ chắc mắt xích cốt truyện ‘Hợp đồng bạn trai’ cũng sáng trưng rồi. Cậu vừa uống canh vừa mở giao diện đã lâu không sờ đến ra.

Hợp đồng bạn trai đã hoàn thành, tiếp theo là…

Ngô Túy trợn tròn hai mắt, vì quá kinh ngạc nên cổ họng vô thức thít chặt lại, ngụm canh chưa kịp nuốt xuống lập tức phun thẳng ra ngoài.

Bàn ăn lặng ngắt tầm nửa phút. Đến khi Ngô Túy hoàn hồn lại thì mới thấy Mục Thượng Hành ngồi đối diện đã bị mình phun nước canh đầy mặt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Xin, xin lỗi nhé!" Ngô Túy luống cuống đứng dậy, tiện tay cầm cái khăn ướt bên cạnh giúp Mục Thượng Hành lau mặt. Anh né tránh không kịp, cứ thế bị cậu lau mấy cái. 

“Cậu Ngô, dùng cái này đi.” Quản gia Lý vội vàng đưa cho cậu một cái khăn ướt mới. Lúc này cậu mới nhìn lại thứ mình đang cầm… hình như lúc nãy đã dùng nó lau miệng rồi thì phải.

“Em đang trả thù đúng không?” Mục Thượng Hành đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Túy. Thế nhưng trong mắt anh lại không hề có tí tức giận nào.

Theo phản ứng bản năng, Ngô Túy cảm thấy có gì đó sai sai. Dù là người có tính tình tốt đến mấy, bị ‘chà đạp’ thế này thì cũng phải có tí tức giận mới đúng chứ? Tại sao Mục Thượng Hành lại không có tí cảm giác nào thế nhỉ?

Ngô Túy nghĩ đến mấy chuyện vô cùng sâu xa, nhất thời không ghìm lại được nên cơn nấc cụt lúc nãy khó lắm mới đè xuống được giờ lại ùn ùn kéo lên.

Thế là người nhà họ Mục đều trợn mắt nhìn Ngô Túy nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Mục Thượng Hành, sau đó “Hức” một tiếng rõ to.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play