◎ Nữ chính tất nhiên sẽ có người cứu ◎
Càng đến gần Hắc Lâm thì mùi vị càng gay mũi, Ngô Túy đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh. Cây cối trong Hắc Lâm khá đơn giản, tất cả đều cùng một loại.
Hơn nữa không biết tại sao mà từ lúc bước chân vào Hắc Lâm, Ngô Túy luôn cảm thấy sống lưng lành lạnh. Chất đất dưới chân rất xốp, có cảm giác như chỉ chớp mắt một cái là sẽ thụt chân xuống ngay.
“Ca ca, đừng vào sâu quá nha.” Lâm Phong lúi húi nhặt cành khô nhưng vẫn không quên nhìn chằm chằm vào Ngô Túy, thường xuyên nhắc nhở cậu.
“Biết rồi mà.” Ngô Túy bẻ tay khởi động, nhanh chóng trèo lên cái cây gần đó, bẻ gãy một cành cây đã khô queo nhưng khá thẳng.
Có thứ gì đó đen đen nhám nhám bám chặt trên đó, cạo kiểu gì cũng không ra. Ngô Túy lẳng lặng ghi mấy đôi găng tay vào danh sách đồ cần mua, sau đó nhanh nhẹn bẻ hết mấy cành trên cây.
“Ác ác ác.”
Ngô Túy đang hăng say lao động thì nghe thấy phía trên đầu có tiếng gì đó. Cậu ngẩng lên nhìn, đúng lúc đối diện với tầm mặt một con chim to bự, đen thùi lùi từ mỏ đến đuôi.
“Ác ác?” Chim lớn nghiêng đầu, lắc lắc đuôi rồi tưng tưng nhảy lại gần cậu.
Nữ chính đều có thể chất thu hút động vật, đây là thứ rập khuôn ngàn truyện như một của thể loại Mary Sue. Ngô Túy lẳng lặng nuốt một ngụm nước miếng, dùng ánh mắt thân mật ước lượng xem con chim này được mấy lạng thịt.
“Ca ca!” Lâm Phong quăng sạch đống củi đang ôm trong lòng đi, vừa gào vừa chạy về phía Ngô Túy: “Mau chạy đi! Đấy là chim Mổ Mắt!”
Mổ mắt? Ác thế luôn á?
Ngô Túy nhíu mày nhìn con chim Mổ Mắt đang nhích lại gần mình. Cái mỏ dài nhọn hoắt của nó đã vào trạng thái sẵn sàng tấn công, sức lực toàn thân dồn hết xuống chân rồi bất ngờ phóng thẳng đến. Mục tiêu chính là con mắt của Ngô Túy.
“Muốn mổ tao hả?” Ngô Túy ôm chặt nhánh cây, sau đó nghiêng đầu đưa tay tóm chặt lấy chân chim Mổ Mắt. Chỉ nhoáng cái cậu đã đốc ngược nó rồi đập mạnh vào thân cây.
Lông chim bẩn thỉu rụng lả tả. Lúc đầu con chim Mổ Mắt còn cố gắng giằng co, ngoác mỏ kêu ầm ĩ. Sau khi bị Ngô Túy nện mạnh mấy cái thì ngay đơ, không còn động tĩnh gì nữa.
“Tí bản lĩnh này mà cũng dám đi mổ người.” Ngô Túy dùng một tay xách ngược con chim, một tay ôm thân cây từ từ trượt xuống, trong mắt có thêm vài phần đắc ý: “Lâm Phong, chọn mấy nhánh thẳng thẳng bên dưới rồi về thôi.”
“Ca ca, mau chạy đi!” Lâm Phong túm lấy ống tay áo Ngô Túy, trong mắt đầy vẻ hoảng lên vội vã: “Đám chim Mổ Mắt này không chọc vào được đâu, bọn nó sẽ kéo bầy trả thù đấy!”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Ngô Túy cái hiểu cái không, bị Lâm Phong kéo chạy được vài bước thì đã nghe phía sau truyền đến rất nhiều tiếng kêu to, sắc nhọn. Tiếng chim kêu càng lúc càng dày đặc, âm thanh vỗ cánh cũng rõ ràng hơn nhiều.
“Không chạy thoát đâu.” Ngô Túy quay đầu nhìn lên khoảng không bên trên Hắc Lâm. Chỉ mới có vài phút ngắn ngủi mà trên đó đã tụ tập gần trăm con chim Mổ Mắt, từng con từng con sà xuống những cành cây gần đó. Một mảnh đen nghìn nghịt, nhìn thôi đã thấy khiếp người.
Nhất thời bọn họ không đào đâu ra công cụ dùng thuận tay nên Ngô Túy đành lấy hai cái chậu nhựa từ trong vòng tay ra, đưa cho Lâm Phong một cái: “Đây, cầm lấy tự bảo vệ bản thân cho tốt vào.”
Đây là mớ chậu nhựa đồng giá, hai bên có tay cầm, màu sắc khá tươi sáng mà Ngô Túy mua lúc đi siêu thị, lớn lớn nhỏ nhỏ phải đến mười mấy cái. Lúc mua, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc nó còn có tác dụng làm… vũ khí.
Ngô Túy cầm phần quai chậu, kéo Lâm Phong ra phía sau lưng, bảo vệ cậu nhóc. Sau đó lại tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào đàn chim Mổ Mắt đang đậu trên cây.
Cùng lúc đó, đàn chim cũng quan sát hai người ở bên dưới. Bọn chúng rất thông minh, không tuỳ tiện tấn công trước.
Ngô Túy và Lâm Phong đứng một trước một sau, dùng chậu nhựa bảo vệ nửa thân trên. Ngô Túy dẫn theo Lâm Phong từ từ di chuyển, cố không làm kinh động đến đám chin Mổ Mắt bên trên. Hai người từng bước rời khỏi Hắc Lâm.
Cuối cùng, có vài con không kìm chế được, nhanh chóng lao từ trên cành cây xuống. Cái mỏ nhọn hoắt chọc thẳng vào mắt Ngô Túy.
Ngô Túy vẫn luôn quan sát xung quanh, thấy lũ chim bắt đầu tấn công thì lập tức giơ chậu nhựa lên đỡ. Mấy tiếng ‘Bộp bộp!’ liên tiếp vang lên. Mỏ của chim Mổ Mắt còn không xuyên thủng được chậu nhựa chứ đừng nói đến chuyện làm hai người bị thương.
Chim Mổ Mắt đánh lén không thành, lập tức quay lại cành cây. Ngô Túy nhìn cái chậu nhựa trong tay, dưới đáy bị mổ ra ba cái lỗ rất rõ ràng.
Lực công kích của loài chim này vẫn nằm trong dự tính của Ngô Túy. Hơn nữa, tập tính của loài chim Mổ Mắt khiến chúng trước tiên chỉ chăm chăm tấn công vào mắt của vật sống. Thế nên cậu có muốn đỡ đòn cũng dễ hơn nhiều.
“Lâm Phong.” Ngô Túy gọi cậu nhóc: “Có sợ không?”
“Không ạ.” Giọng nói của Lâm Phong nhỏ như mèo kêu, còn có tí run rẩy.
“Ở quê ta có một người tên là Conrad.” Ngô Túy cảnh giác, nhìn chằm chằm vào đám chim đang vỗ cánh trên mấy nhánh cây.
“Ông ta nói: Nếu dũng cảm đối mặt với kẻ địch, vậy thì sức mạnh từ dũng khí sẽ đến với ngươi. Còn nếu ngươi không ngừng lùi bước, vậy thì sau này cũng sẽ sợ đông sợ tây, chưa đánh đã thua.”
“Trừ trường hợp cùng đường phải rút lui.” Ngô Túy âm thầm bổ sung thêm một câu.
“Đệ biết rồi. Ý của ca ca là phải dũng cảm đối mặt với bọn chúng.” Bước chân đang lùi về phía sau của Lâm Phong bỗng khựng lại, đứng im tại chỗ.
“Đúng thế.” Ngô Túy cùng Lâm Phong tựa lưng vào nhau. “Người dũng cảm sẽ đặt cược toàn bộ sức chiến đấu của mình. Lúc này người đó sẽ không biết sợ là gì hết, trong lòng chỉ còn dũng mãnh và quyết đoán!”
Ngô Túy siết chặt quai chậu, ánh mắt không rời khỏi đàn chim một giây nào: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi ạ!” Lâm Phong hô to.
Ngô Túy gõ mạnh vào chậu, khiêu khích đàn chim Mổ Mắt. Quả nhiên, bọn chúng bắt đầu nóng nảy, hết con này đến con khác phi về phía hai người.
Âm thanh ‘bộp bộp’ của mỏ cùng cánh chim đánh vào chậu nhựa không ngừng vang lên bên tai. Ngô Túy cầm ‘vũ khí gia dụng’, một phát đập bẹp mấy con. Không kiên trì nổi 2 phút đồng hồ, cái chậu trên tay cậu đã bị mổ ra một lỗ to đùng. Ngay sau đó là lỗ thứ hai, thứ ba cũng lần lượt xuất hiện.
“Ca ca!” Bên phía Lâm Phong sắp chống đỡ hết nổi: “Đệ không được rồi!”
“Nam nhân không thể nói ‘không được!” Ngô Túy gào lên, trở tay đánh bay hai con chim Mổ Mắt đang nhào tới: “Huynh đệ của Ngô Túy này không có chuyện hèn nhát!”
Thấy chậu nhựa sắp biến thành cái sàng, Ngô Túy nhanh tay ném nó đi rồi lấy ra một cái mới tinh.
Vừa nhìn thấy cái chậu mới sáng choang, đàn chim liền tạm ngừng công kích. Ngô Túy nhanh chóng đưa nó cho Lâm Phong, còn mình thì lại lấy ra một cái khác. ( truyện trên app T Y T )
“Đến đây, đám ma cà chớn kia.” Ngô Túy hung ác gõ vào đáy chậu: “Ông mày còn nhiều chậu lắm, để xem mỏ chúng mày lợi hại đến mức nào!”
Đàn chim Mổ Mắt sà xuống thấp. Mười mấy con bị Ngô Túy đánh rớt xuống dưới chân, mất khả năng hành động nhưng thỉnh thoảng vẫn nhảy loi nhoi.
“Lũ nghiệp chướng, còn dám đả thương người!” Tiếng quát lớn chứa đầy lửa giận vang lên từ phía bên hông hai người. Ngô Túy chỉ cảm thấy bên tai như có tiếng gió, một con chim Mổ Mắt đang ngo ngoe động đậy bên cạnh bị giết trong tích tắc.
“Phạch phạch!” Đàn chim Mổ Mắt thấy thế thì nhanh chóng vỗ cánh, lập tức tản đi. Ngô Túy thu chậu nhựa lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo bào xám đang nhanh chân đi từ sâu trong Hắc Lâm ra. Mày kiếm mảnh dài xéo về phía thái dương, thân hình tuy gầy gò, xương gò má nhô cao nhưng khí thế lại không hề giảm bớt một tí nào.
“Ca ca.” Lâm Phong nhanh chân chạy đi gom mấy cái chậu hỏng về, đưa cho Ngô Túy.
Ngô Túy nhấc lên xem thử, thấy dưới đáy thủng lỗ cha lỗ chỗ thì khẽ gật đầu, có vẻ khá là hài lòng: “Vừa xinh, có thể dùng để vo gạo.”
“Hai người là hộ mới đến thuê linh điền à?” Người đàn ông vừa hỏi vừa rút vũ khí ra khỏi xác đám chim Mổ Mắt. Lúc này Ngô Túy mới nhìn rõ thứ lúc nãy đã bay xoẹt qua tai mình, đó là một lưỡi rìu đã được mài bóng loáng.
“Các hạ là?” Ngô Túy nhìn người đàn ông kia. Chỉ nhìn cách đối phương ra tay, cậu có thể nhìn ra người này chắc chắn không phải dạng tầm thường.
Người đàn ông xách một con chim Mổ Mắt lên, ngẩng đầu thẳng lưng, cực kỳ nghĩa hiệp nói: “Tại hạ là Tả hộ pháp của Sơn chủ Vạn Môn Sơn, Tào Lâm Lương.”