Lục Chấp Duệ đặt Hạnh Sí lên ghế sofa, sau đó quay người lấy đôi dép lê đặt trước mặt cậu.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Lục Chấp Duệ ngồi bên cạnh cậu: "Tối nay đã xảy ra chuyện gì?"
Hạnh Sí lúng túng không biết phải làm sao, hai tay cậu đan vào nhau, lén lút nắn bóp vài cái.
“Không có chuyện gì ạ.” Hạnh Sí nói: "Chỉ là vừa rồi đụng mặt một anti fan ở hầm để xe của đài truyền hình..."
Nói xong cậu bỗng ngừng lại, giống như không biết nên nói gì tiếp theo.
“Có vấn đề gì với Anti fan đó à?” Lục Chấp Duệ nhíu mày hỏi.
“Người đó tạt axit về phía tôi.” Hạnh Sí thấp giọng nói.
Lục Chấp Duệ im lặng một lúc lâu.
Hạnh Sí giương mắt cẩn thận nhìn hắn, thấy Lục Chấp Duệ đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt như dao, cơ mặt căng cứng, giống như đang nghiến răng nghiến lợi.
“Hiện giờ người đó ở đâu?” Giọng nói của Lục Chấp Duệ như rít ra từ kẽ răng.
Hạnh Sí vội vàng nói: "Người đã bị bắt rồi, vẫn còn trong quá trình thẩm vấn. Tôi không bị thương, tất cả là nhờ trợ lý của tôi nhanh tay nên đã khiến cho người đó ném lệch hướng."
Vẻ mặt Lục Chấp Duệ lại trở nên lạnh hơn.
Khó trách khi Hạnh Sí trở về vẻ mặt cậu lại thất thần, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi. Nếu đêm nay có chuyện gì xảy ra, Hạnh Sí chắc chắn sẽ bị thương.
Một thứ thiếu lành mạnh và nguy hiểm như thế thật sự đã xảy ra với Hạnh Sí, nói cách khác là người của Lục Chấp Duệ lại gặp nguy hiểm ngay tại Hải Thành.
Hạnh Sí thận trọng liếc nhìn Lục Chấp Duệ.
Hai tay đặt trên đầu gối của hắn nắm chặt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, trông khá là đáng sợ. Hạnh Sí chẳng hiểu sao trước đây cậu lại không phát hiện ra rằng Lục Chấp Duệ bênh người của như vậy?
"Cậu chắc chắn mình không bị thương?" Lúc này Lục Chấp Duệ quay sang nhìn cậu.
Hạnh Sí không dám đắc tội hắn đang lúc cố nén giận thế này, vội vàng lắc đầu: "Không, tôi không có bị thương chút nào."
“An ninh của đài truyền hình có vấn đề à?” Lục Chấp Duệ tiếp tục nói: "Ngày mai để Quý Lam đi điều tra."
“Nhất định là họ trà trộn vào.” Hạnh Sí vội vàng trấn an: "Chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Trong mắt Lục Chấp Duệ, điều cậu nói giống như đang bào chữa cho phía đài truyền hình.
Do thế nên Lục Chấp Duệ càng không vui. Đó vốn dĩ là một tai nạn do an ninh lỏng lẻo của đài truyền hình mà ra, bây giờ lại như thể hắn - Lục Chấp Duệ - mới là một loài mãnh thú gây tai họa vậy.
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạnh Sí, Lục Chấp Duệ lại mím môi, kìm nén lại sự khó chịu của mình.
“Được.” Hắn nói: "Nhưng người bên cạnh cậu quá ít, tôi sẽ cho bố trí thêm hai người."
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Hạnh Sí, lợi của Lục Chấp Duệ sắp bị nghiến tới chảy máu.
Tại sao trước đây hắn không nhận ra rằng người này khó phục vụ đến vậy?
“Nói bên ngoài đó là người do công ty cậu phái đến.” Lục Chấp Duệ nghiến răng: "Yên tâm đi."
Hạnh Sí tỉnh táo lại, nhận ra rằng biểu hiện bất lịch sự của mình đã khiến Lục Chấp Duệ không mấy vui vẻ. Lục Chấp Duệ nhìn thấy cậu nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trước mặt hắn, biểu cảm do dự vừa rồi đã biến thành sự xấu hổ lẫn chút ngạc nhiên.
"Thật sự không có gì đáng ngại, đã khiến ngài Lục phiền lòng rồi..." Cậu nhẹ giọng nói.
Lục Chấp Duệ lười đến mức không thèm xem Hạnh Sí đóng phim trước mặt mình nữa. Bộ phim này đúng là một mớ lộn xộn, để người ta mắng mình trên mạng cả ngày lẫn đêm, nhưng cậu hầu như không tiết lộ bất cứ điều gì trước mặt hắn, như thể Lục Chấp Duệ hắn trả thù lao để cậu đóng phim vậy.
“Muộn như vậy rồi, mau đi ngủ đi.” Lục Chấp Duệ ngắt lời cậu.
Hạnh Sí thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi suýt quên mất!" Cậu nói: "Muộn như vậy rồi, ngày mai ngài Lục còn phải đến công ty phải không? Anh cũng đi ngủ sớm đi, nếu không ngày mai làm việc sẽ ngủ mất."
Lục Chấp Duệ ậm ừ, đứng dậy và đi đến phòng ngủ của Hạnh Sí. Hạnh Sí cũng nhanh chóng nhảy khỏi ghế sofa rồi đi theo sau hắn như một chú cún ngoan ngoãn.
Các phòng trong nhà Hạnh Sí cách nhau không xa. Vừa bước tới, Lục Chấp Duệ nhìn thấy cửa phòng ngủ thứ hai được đóng lại vô cùng cẩn thận.
Hắn cau mày.
Cậu giấu con mèo đó ở đây?
Đột nhiên hắn tò mò muốn biết con mèo trông như thế nào, lập tức giơ tay đẩy cánh cửa phòng ngủ đó ra.
Hạnh Sí lập tức cuống lên.
“Tổng giám đốc Lục!” Cậu gấp gáp đi lên đè cửa phòng ngủ lại.
Lục Chấp Duệ nhìn cậu, cậu lo lắng giải thích: "À ờ… phòng ngủ này hơi nhỏ ạ."
Lục Chấp Duệ thầm nghĩ, Hạnh Sí nhất định không biết rằng kỹ năng diễn xuất của cậu cực kỳ kém khi đang mất bình tĩnh.
"Không sao." Lục Chấp Duệ nói.
Tay của Hạnh Sí vẫn đè chặt cánh cửa.
"Ngài Lục..." Cậu vội vàng tìm cớ.
Bộ dạng lo lắng của Hạnh Sí thực sự quá đáng thương, Lục Chấp Duệ tốt bụng nghĩ ra một cái cớ thay cậu.
“Còn sợ?” Hắn hỏi. "Cần tôi ở cùng không?"
Hạnh Sí sửng sốt.
Lục Chấp Duệ không kìm được nắm lấy bàn tay đang giữ cửa kia, nhẹ nhàng kéo cậu vào phòng ngủ chính.
—
Hạnh Sí choáng váng.
Rốt cuộc là cậu điên hay Lục Chấp Duệ điên rồi? Vị đại ca này không phải là chỉ ngủ một mình một giường không thể ngủ chung với người khác sao? Sao lại muốn ngủ cùng với cậu được!
Cậu không mạnh bằng Lục Chấp Duệ, cậu cũng không dám chống lại hắn, vậy nên Hạnh Sí chỉ có thể để mặc hắn kéo mình vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ của cậu vẫn còn rất nhiều thứ không thể để Lục Chấp Duệ nhìn thấy!
Phòng ngủ vô cùng lộn xộn, các sản phẩm quần áo cao cấp theo mùa được Lục Chấp Duệ cử người gửi tới và đống đồ Taobao bị vứt vào một xó, xen lẫn vào nhau. Trên tấm thảm bên cạnh giường là bộ điều khiển trò chơi cùng một vài đĩa game, nhất là chiếc đồng hồ nổi tiếng mà Lục Chấp Duệ gửi vài ngày trước giờ bị Hạnh Sí tùy tiện vứt sang một bên.
Trái tim của Hạnh Sí đã sớm vọt lên tới cổ họng.
Cậu cảm thấy mình là một bông sen trắng sắp bị chọc thủng lớp ngụy trang và là một kẻ sắp bị vị CEO giận dữ bỏ rơi như một chiếc giày rách. Nhưng Lục Chấp Duệ vẫn bình tĩnh nắm lấy mạch đập đang nhảy lên nơi cô tay của cậu rồi ấn cậu xuống giường.
“Tôi đi tắm.” Lục Chấp Duệ nói xong thì xoay người đi vào phòng tắm.
Hạnh Sí ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, thật lâu sau mới định thần lại. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cậu nằm xuống giường, mở to mắt nhìn trần nhà, trong đầu lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Lục Chấp Duệ điên rồi có phải không?
Hạnh Sí đã suy nghĩ câu hỏi này cho tới lúc Lục Chấp Duệ bước ra khỏi phòng tắm nhưng vẫn không nghĩ ra. Nhưng lúc này đây, cậu không cần nghĩ nữa, dù sao đáp ứng nhu cầu của Lục Chấp Duệ cũng là một thứ có thể tiêu hao sạch sẽ sức lực của cậu.
Cậu nhìn Lục Chấp Duệ ngồi xuống mép giường rồi xoay người lên giường, kéo chăn ra rồi nằm xuống.
Hạnh Sí nắm chặt chăn, quay đầu nhìn hắn.
Lại thấy Lục Chấp Duệ thật sự nhắm mắt lại. Một lúc sau, Lục Chấp Duệ như cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của cậu, hắn khẽ mở mắt, quay đầu sang.
"Sao vậy?" Lục Chấp Duệ hỏi cậu.
Hạnh Sí há miệng thở dốc.
Cậu cũng không thể hỏi “Tổng giám đốc Lục, tại sao anh không làm gì cả?” nhỉ?
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu thấy Lục Chấp Duệ vươn tay ôm lấy vai mình.
Hạnh Sí nhắm mắt lại.
Có điều, không có hôn môi như cậu đoán. Vòng tay ấp áp và cứng rắn bao bọc lấy cậu, bàn tay của Lục Chấp Duệ vuốt ve tóc cậu, ấn cậu vào hõm vai hắn.
“Mau ngủ đi.” Giọng nói khàn khàn của Lục Chấp Duệ phát ra trên đỉnh đầu Hạnh Sí.
Bình yên không chút gợn sóng, một cảm giác an toàn không thể giải thích được. Như rơi xuống biển sâu, nước biển ấm áp từ bốn phương tám hướng bao bọc lấy cậu, giữ chặt thân thể cậu.
Như thể từ nay về sau tất thảy sương lạnh, băng tuyết, đao kiếm đều không còn liên quan gì đến cậu nữa.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Hạnh Sí gặp Lục Chấp Duệ mà hắn không làm gì vào ban đêm, chỉ đơn thuần là ôm nhau rồi ngủ.
Hạnh Sí vô thức nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, khi Hạnh Sí tỉnh dậy, Lục Chấp Duệ đã không còn ở đây, có lẽ là tài xế và trợ lý đã đón hắn đến công ty làm việc rồi.
Cậu ngáp dài bước ra khỏi phòng, nhìn thấy bữa sáng được bày ngay ngắn trên bàn. Không chỉ có bánh mì nướng mà còn có cả giăm bông và trứng, thậm chí còn xuất hiện một vài đĩa bánh thuộc nhãn hiệu mà cậu yêu thích và một cốc sữa chua cậu hay uống.
Bữa sáng này chắc chắn không phải do Lục Chấp Duệ làm.
Quả nhiên, khi đi tới bàn ăn, cậu nhìn thấy dưới cốc sữa có một tờ giấy ghi chú, đó là một trong những trợ lý của Lục Chấp Duệ, nội dung chủ yếu dặn cậu nếu bữa sáng nguội thì nhớ hâm nóng bằng lò vi sóng.
Tất nhiên Hạnh Sí sẽ cảm thấy làm như thế rất phiền phức.
Cậu cầm ổ bánh mì và trứng rán trên bàn rồi đưa vào miệng. Trong khi ăn sáng, cậy đi dạo xung quanh và nhận thấy rằng người của Lục Chấp Duệ đã dọn dẹp nhà của mình.
Ngay cả tủ lạnh cũng được lấp đầy.
Xem ra Lục Chấp Duệ tới nhà cũng không phải chuyện xấu, Hạnh Sí nghĩ.
Cậu lại vào phòng ngủ thứ hai và thả mèo con ra ngoài. Nhóc Duệ cả đêm không gặp cậu, nó bị oan ức cho nên quấy rầy cậu rất lâu, mãi đến khi điện thoại của Hạnh Sí đổ chuông cậu mới đặt mèo con xuống, chạy về phòng ngủ nghe điện thoại.
Là Nhạc Anh gọi đến.
"Lịch trình hôm nay đã gửi cho cậu rồi đấy." Nhạc Anh nói: "Sự kiện cuối cùng diễn ra lúc hai giờ chiều, cần phải trang điểm trước. Cậu nên chuẩn bị sớm, trước buổi trưa chị sẽ đến đón."
"Được ạ."
"Nhân tiện, cục công an đã gọi đến, người tối qua là fan của Mộc Trừng. Không phải trước đây cậu đã từng cùng Mộc Trừng lên thẳng hot search sao? Ngay trong đêm đó nó đã bị gỡ xuống, cô ta nghĩ chúng ta đã bí mật bắt nạt Mộc Trừng nên tìm mọi cách lẻn vào đài truyền hình chỉ để trả thù cho Mộc Trừng.
"A..." Hạnh Sí không nghĩ tới nguyên nhân này.
"Yên tâm đi, cô ta đã bị giam giữ rồi, tài liệu của vụ án này đều ở trong tay chúng ta, có thể lợi dụng nó để chống lại Mộc Trừng." Nhạc Anh nói: "Nhưng chị đã suy nghĩ thêm một chút, cũng không vội. Chẳng phải cậu sẽ cùng Mộc Trừng tham gia một chương trình sao? Cậu ta chắc chắn sẽ không an phận đâu. Có cái này trong tay, chúng ta sẽ dễ đối phó với Mộc Trừng hơn."
"Những chuyện này cậu không cần lo lắng, tất cả giao cho chị là được. Hôm nay cậu nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ có thông báo đầy đủ thôi."
Hạnh Sí cúp điện thoại, ngồi xuống mép giường.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, Hạnh Sí cụp mắt thì nhìn thấy một cái hộp nhung ở trên tủ đầu giường, ở đây vốn dĩ không có cái hộp này.
Hạnh Sí mở hộp ra bèn thấy chiếc đồng hồ nạm kim cương kia lặng lặng nằm bên trong, ánh sáng mặt trời chiếu vào bánh răng đang chuyển động, vừa đẹp đẽ quý giá vừa yên tĩnh.
Cái này… cậu ném dưới đất mà, ai nhặt nó lên lúc nào vậy?
Hạnh Sí nhìn xung quanh phòng mình, không có dấu vết nào cho thấy trợ lý của Lục Chấp Duệ vào dọn dẹp giúp, không nghĩ rõ được…