Trận đấu của Sư La Y cùng Trương Hướng Dương cũng không phải là bí mật gì cho nên chuyện này ngay lập tức được truyền đi trong tông môn rất nhanh.

Nhưng lần này mọi người đều biết được Sư La Y không phải là một phế vật sau đó lại bàn tán rốt cuộc đan dược tăng tu vi của Trương Hướng Dương rốt cuộc là từ đâu mà có? Vì sao lại nhắm vào Sư La Y?

Hàm Thục là chủ của Đan Các tất nhiên phải cho Sư La Y một lời giải thích. Vì vậy mà nàng đến đây lạnh lùng nói: “Trương Hướng Dương trước sau như một không chịu nói ra nguồn gốc của đan dược kia nhưng mà ta đã kiểm tra qua đan dược ở lò luyện vẫn không bị thiếu mất viên nào. Nếu như đan dược của Trương Hướng Dương không phải đến từ nơi khác thì chắc chắn là trong tông môn có người luyện đan dược tăng tu vi mà không báo cáo.”

Sư La Y cũng cảm thấy kỳ lạ nói: “Theo như ta được biết trong tông môn các trưởng lão có thể luyện đan tăng tu vi nhưng ngoại trừ trưởng lão Hàm Thục là ngươi thì có phải vẫn còn có bốn vị phó chủ có thể luyện đan sao?”

Hàm Thục đáp: “Ta cũng đã hỏi qua bọn họ nhưng bọn họ cũng không biết Trương Hướng Dương là ai.”

“Vậy thì có khi nào là do đệ tử ở Đan Các luyện đan không?”

“Không thể nào!” Hàm Thục phủ định ngay lập tức: “Luyện đan dược tăng tu vi ít nhất tu vi cũng phải là ở Phân Thần kỳ. Phần lớn thời gian của đan tu là luyện đan, tu vi cũng tiến triển chậm chạp mà ta cũng không giảng qua cho bọn họ cách để luyện đan dược này.”

Sư La Y không kìm được mà nhíu mày. Nếu như Hàm Thục không dạy thì làm sao Biên Thanh Tuyền có thể luyện được đan dược? Chẳng lẽ nàng ta trong lúc tu luyện gặp được cơ duyên nhưng lại không bẩm báo lên tông môn?

“Ngươi đang nghi ngờ gì vậy?” Hàm Thục hỏi.

“Ban đầu ta đoán là do Biên Thanh Tuyền luyện nhưng sau khi nghe ngươi nói như vậy lại cảm thấy không phải là nàng ta. Nàng ta không thể luyện được đan tăng tu vi.”

Nghe đến tên của Biên Thanh Tuyền sắc mặt Hàm Thục cũng hơi thay đổi một chút, bà đối với tiểu đệ tử này có chút phức tạp.

Hàm Thục trọng người tài, bà tán thưởng thực lực của Biên Thanh Tuyền cũng như thiên phú của tiểu đệ tử này. Biên Thanh Tuyền là một trong số ít những người có thể kết hợp tu luyện giữa đan tu và kiếm tu! Người như Biên Thanh Tuyền đúng là thiên tài trăm năm hiếm có.

Nhưng tiểu đệ tử này trông có vẻ rất lương thiện mà Hàm Thục lại luôn có thể nhìn ra được sự giả tạo trong mắt người này. Mỗi khi Hàm Thục giao cho nàng ta nhiệm vụ luyện đan trong mắt Biên Thanh Tuyền đều là khinh thường.

Mà Biên Thanh Tuyền cũng không nghiêm túc bỏ công sức tập trung vào luyện đan, điểm này cũng khiến cho Hàm Thục không vui. Nhưng mà mỗi khi bà răn dạy thì Biên Thanh Tuyền đều sẽ ủy khuất khóc lóc khiến cho Hàm Thục rất đau đầu.

Sư La Y lại đưa ra phỏng đoán như vậy liền khiến Hàm Thục rơi vào trầm tư.

Nàng biết rõ là chuyện này không thể xảy ra nhưng lại không thể nào giải thích được những điểm kỳ lạ trên người Biên Thanh Tuyền. Nhưng trên thế gian này thực sự có thiên tài có thể bỏ qua được các quy tắc mà luyện đan sao?

Hàm Thục đành phải nói với Sư La Y: “Ta sẽ lưu ý động tĩnh gần đây của Đan Các cũng điều tra kỹ chuyện của Trương Hướng Dương. Ngươi cũng phải cẩn thận một chút.”

Sau khi tạm biệt Hàm Thục, Sư La Y cũng không lưu tâm chuyện này nữa. Kiếp trước, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ lạ khiến bản thân tự hoài nghi chính mình có phải là một phế vật mà Biên Thanh Tuyền mới là thiên tài chân chính hay không.

Thế nhưng sau khi nàng đọa ma Sư La Y vẫn luôn tuân theo lời dạy bảo của phụ thân tập luyện khắc khổ mới phát hiện ra đa số tư chất của người trên thế gian này đều không bằng nàng. Sư Hoàn cũng từng nói qua nàng là một đao tu xuất sắc.

Nếu như vậy thì nàng không thể nào so sánh với Biên Thanh Tuyền chỉ có thể so sánh với chính bản thân.

Kiếp trước, tâm trí nàng nhiễu loạn phải mất sáu mươi năm ròng rã mới có thể tiến vào kỳ Nguyên Anh mà đời này nàng cảm thấy bản thân chỉ cần mười năm là có thể đột phá cảnh giới.

Điểm hay của đao tu chính là lòng dạ rộng lượng.

Nếu như những người khác đọa ma thì tâm ma có thể bám vào đời sau của bọn họ nhưng kiếp trước lúc Sư La Y đọa ma cũng chưa từng hoàn toàn đánh mất bản thân, trong tâm nàng vẫn luôn phản kháng lại tâm ma không muốn bản thân trở thành một con rối chỉ biết giết chóc của nó.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Lần này nàng nhất định sẽ càng phải tỉnh táo ngày ngày tu luyện tâm pháp là vì tâm ma có thể xuất hiện bất cứ lúc nào mà nàng thì lại không muốn đọa ma thêm lần nào nữa!

Nhất định phải tìm được phương pháp xóa bỏ tâm ma.

*

Vào tháng một tuyết vẫn rơi, nhiều công việc hàng ngày của đệ tử ngoại môn chính là quét tuyết.

Các đệ tử không kiên nhẫn vừa cầm chổi vừa kể đến một chuyện kỳ lạ gần đây.

“Mấy ngày trước có một đệ tử Xuyên Vân Tông đến đây, không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.”

“Xuyên Vân Tông?”

“Đúng rồi, ở phương nam có một môn phái nhỏ kém xa so với tông môn của chúng ta, ngươi không biết cũng là chuyện bình thường.” Đệ tử kia lại nói: “Nhưng tông môn của bọn họ từ trước đến nay luôn cách biệt với thế sự ngay cả đại hội thi đấu năm mươi năm chỉ có một lần mà tông môn của bọ họ cũng không đến tham gia thi đấu. Nhưng không biết vì sao lần này lại phái người đến Hành Vu Tông không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Tiểu Đinh Bạch đứng cạnh cửa nghe ngóng đủ tin tức liền chạy vào trong phòng.

Tháng này Biên Linh Ngọc phải dưỡng thương cho nên Đinh Bạch không có chuyện gì để làm liền dứt khoát xung phong đi nghe ngóng tin tức rồi tường thuật lại cho Biên Linh Ngọc.

Hắn ta cũng không biết Biên Linh Ngọc muốn nghe chuyện gì cho nên liền đem hết tất cả những gì bản thân nghe được đem đi kể lại. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hắn thường kể về những chuyện lặt vặt như là nam đệ tử nào tặng pháp khí cho nữ đệ tử nào. Đệ tử Đông Uyển vì một gốc linh thảo mà đánh nhau với đệ tử Tây Uyển... Chuyện vặt vãnh nhiều vô số kể nhưng lúc nào Biên Linh Ngọc cũng sẽ không kiên nhẫn nghe mà đánh giá hắn ta ồn ào.

Đinh Bạch tìm được thú vui không để ý đến sự lạnh nhạt của Biên Linh Ngọc lắm.

Nhưng sau khi hắn ta kể chuyện hôm nay xong, Biên Linh Ngọc liền ngẩng mặt lên nghi hoặc nói: “Xuyên Vân Tông...”

“Công tử, ngươi biết Xuyên Vân Tông sao?”

“Không biết.”

“Vâng.” Đinh Bạch sờ gáy, có người lạ đến tông môn, Đinh Bạch vẫn còn là một đứa trẻ đương nhiên là rất tò mò liền trông cậy vào việc Biên Linh Ngọc sẽ kể cho bản thân một chút chuyện liên quan đến lai lịch của Xuyên Vân Tông nhưng không ngờ Biên Linh Ngọc lại không muốn nói chuyện cùng mình.

Cũng may là chiều nay Biên Thanh Tuyền đến đây.

Đinh Bạch vui vẻ chạy ra nghênh đón: “Sư tỷ!”

Biên Thanh Tuyền đưa cho Đinh Bạch một lọ đan được đây chính là thù lao của Đinh Bạch khi chăm sóc Biên Linh Ngọc liền cất kỹ vào trong túi. Đứa nhóc này phòng ngừa chu đáo như vậy là vì tích cóp tiền vốn để tương lai thành hôn với đạo lữ của bản thân.

“Đinh Bạch, đóng cửa lại.”

Biên Thanh Tuyền đi vào trong viện biết Biên Linh Ngọc không thích nghe nàng ta nói nhiều liền nói ngay trọng tâm: “Thôn Thanh Thủy ở nhân gian xảy ra chuyện rồi.”

Nói xong vẻ mặt nàng ta nghiêm túc đem ý đồ của Xuyên Vân Tông lần này cho Biên Linh Ngọc.

Chuyện là ba tháng trước, ở dưới chân núi Xuyên Vân Tông là một ngôi làng nhỏ chính là “thôn Thanh Thủy” xảy ra một chuyện kỳ lạ mười ngày liên tiếp không thấy có dân làng ra ngoài.

Việc này cũng không hẳn là hiếm gặp dù sao thì so với những huyện thành cùng kinh thành thì người trong thôn cũng không nhiều lắm. Số lượng phàm nhân cũng ngang ngửa với số lượng tu sĩ vả lại xe ngựa của bọn họ lại rất chậm nếu như không có việc gì thì cũng rất ít khi ra đó

Nhưng mà điều kỳ lạ là ở thôn Thanh Thủy có một gia đình vốn nên gả con gái đi. Bên ngoài thôn sáng sớm tân lang đã cùng đội ngũ rước dâu đến làng, nhưng cho đến khi trời tối bọn họ cũng không thấy tân lang rước dâu ra.

Người dân làng bên cảm thấy kỳ lạ cho nên liền đến xem sao nhưng thôn Thanh Thủy giống như một cái miệng khổng lồ rình rập ý đồ muốn cắn nuốt hết tất cả những ai muốn tiến vào thôn Thanh Thủy, những bách tính đã đi vào kia không có một ai trở ra được.

Lúc này, mọi người mới ý thức được rằng có chuyện gì đó không ổn sợ là bọ họ đã gặp phải yêu quái cho nên liền đến Xuyên Vân Tông tìm tiên nhân giúp đỡ.

Lúc đầu, Xuyên Vân Tông cảm thấy đây cũng không phải là chuyện to tát gì, bọ họ đã nhìn quen việc các yêu quái quấy phá người phàm nhưng không ngờ đây mới chỉ là bắt đầu: Giống như người phàm đệ tử của Xuyên Vân Tông sau khi tiến vào thôn Thanh Thủy cũng mất tích không có tin tức gì.

Trong đám đệ tử tiến vào bên trong còn có cả con của tông chủ Xuyên Vân Tông. Vì vậy mà tu sĩ Xuyên Vân Tông không dám hành động tùy tiện tiến vào đành phải đi đến Hành Vu Tông xin được giúp đỡ.

Biên Linh Ngọc nghe nàng ta nói xong, sắc mặt cũng nghiêm trọng lên: “Ngươi nghĩ đó là Bất Hóa Thiềm không?”

Biên Thanh Tuyền gật đầu châm chọc nói: “Nếu như quả thật là Bất Hóa Thiềm thì đệ tử Hành Vu Tông có đến đó cũng chỉ là đến chịu chết. Một đám ngu xuẩn, cũng không biết là ai đã đáp ứng đi đến thôn Thanh Thủy tìm hiểu thực hư cứu đệ tử Xuyên Vân Tông ra ngoài.”

Biên Linh Ngọc trầm mặc.

Biên Thanh Tuyền hỏi hắn: “Ngươi muốn đi sao?”

“Luyện cho ta địch hồn đan, càng nhiều càng tốt.”

Nghe hắn nói như vậy, Biên Thanh Tuyền liền biết là hắn muốn đi, nàng ta cũng không quá ngạc nhiên. Biên Thanh Tuyền hiểu rõ vài hơi thở cuối cùng này của Biên Linh Ngọc chính là để diệt trừ những con súc sinh này. Nếu như Bất Hóa Thiềm lớn lên thì nó sẽ trở thành ác mộng của tất cả mọi người.

Nói xong chuyện chính, Biên Linh Ngọc cũng muốn làm phiền nàng ta nữa: “Lần này, ta đi đến thôn Thanh Thủy, người cũng nên đi giải thích một chút chỗ phía bên Hành Vu Tông.”

“Được.”

“Ngươi còn cần làm thêm một chuyện nữa.”

Biên Thanh Tuyền nhìn sang nghe hắn nói: “Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn nào cũng không được để cho Sư La Y đi đến đó.”

“Được.” Trên mặt nàng ta lộ ra ý cười lập tức đáp ứng hắn. Biên Thanh Tuyền cũng không muốn để cho hai người bọn họ ở cùng nhau, để cho Biên Linh Ngọc chết tâm thì tốt nhất không thể để cho hai người bọn họ gặp nhau.

Sau khi hắn trở về từ thôn Thanh Thủy sẽ càng yếu đi, đến lúc đó chắc hẳn sẽ từ bỏ người đó.

*

Sư La Y quyết tâm muốn đến thôn Thanh Thủy.

Người bên ngoài không biết thứ kia lợi hại như thế nào nhưng mà nàng biết rõ. Những đệ tử đi vào thôn Thanh Thủy kia e là đã chết rồi.

Kiếp trước, Sư La Y suýt mất mạng đi từ trong thôn Thanh Thủy ra mới biết vật kia gọi là Bất Hóa Thiềm. Lần đó, không chỉ có rất nhiều đệ tử hi sinh mà ngay cả trưởng lão Hàm Thục cũng vĩnh viễn ở lại nơi này.

Nếu như muốn thay đổi vận mệnh thì nhất định Sư La Y phải đến đó, cứu được bao nhiêu thì cứu, nàng cũng muốn đưa Hàm Thục bình yên quay về. Biên Thanh Tuyền không quan tâm đến sinh mạng của Hàm Thục nhưng mà Sư La Y thì có.

Sau khi tâm ma phát tác ba lần thì nàng sẽ triệt để đọa ma. Liệu có thể ngăn chặn không cho tâm ma xuất hiện lần nữa hay không thì thôn Thanh Thủy cũng là một mấu chốt.

Vì vậy đến ngày thứ hai sau khi đệ tử Xuyên Vân Tông đến nàng liền đi tìm tông chủ.

Tông chủ ngồi trên cao nhìn nàng, trong mắt chứa ẩn ý: “La Y, vì sao ngươi lại muốn đi? Lúc trước không phải ngươi nói là không muốn làm nhiệm vụ cùng với các đồng môn khác hay sao?”

Sư La Y đáp: “ Trường Uyên sư huynh chắc chắn phải đi, hắn đi thì ắt hẳn Biên Thanh Tuyền cũng muốn đi cho nên ta muốn đi cùng để bảo vệ hắn!”

Nàng nói như đó là chuyện đương nhiên cùng với tính tình của Sư La Y thì cũng không khiến tông chủ nghi ngờ gì.

Tông chủ bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi đó, nếu như vậy thì ngươi cứ đi cùng mọi người đi nhưng đến khi đi nhất định phải nghe theo lời của Trường Uyên cùng Hàm Thục đấy.”

“La Y hiểu rồi, đa tạ sư bá.”

Nàng ra khỏi đại điện, kiếp trước nàng cũng dùng lý do này để được đi theo. Lúc đó, tông chủ không do dự mà đồng ý. Sư La Y thầm nghĩ có khả năng tông chủ muốn nàng có nhiều nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết bất đắc kỳ tử là tốt nhất.

Nhưng mà những chuyện đó không ảnh hưởng gì đến nàng cả, nàng sẽ sống thật lâu để có thể chờ đến ngày cha nàng tỉnh lại! Khiến cho tông chủ ra vẻ nghiêm chỉnh này tức giận đến chết.

Sư La Y vừa rời khỏi thì Biên Thanh Tuyền liền đến tìm tông chủ, tông chủ đang có suy tính riêng cho bản thân cho nên đương nhiên là nàng ta liền thất bại quay về.

Biên Thanh Tuyền trên mặt thì luôn mỉm cười cung kính nhưng trong lòng hận không thể mắng lão già đáng chết này. Nhưng rốt cuộc nàng ta cũng chỉ là một đệ tử không thể nào làm trái lệnh của tông chủ Hành Vu Tông đành phải im lặng nghe lời.

Trong lòng nàng ta cảm thấy hơi bất an, đường đi đến thôn Thanh Thủy rất xa ai biết trên đường sẽ xảy ra chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng ta chứ.

Nhớ đến Biên Linh Ngọc nàng ta liền siết chặt tay.

Đệ tử Xuyên Vân Tông trong lòng nóng như lửa đốt vì vậy ngay ngày thứ hai bọn họ liền xuất phát.

Sư La Y không đồng ý cho Hồi Hương đi theo, nàng biết bản thân hiện tại không được chào đón cho nên chỉ yên lặng vác đao trên lưng đứng ở hàng cuối cùng.

Sư La Y liếc qua thì nhìn thấy Biên Thanh Tuyền đứng trước cùng với Biên Linh Ngọc.

Nàng mở to mắt nhìn thì không nhìn lầm, người đứng đó chính là Biên Linh Ngọc!

Đôi mắt của Biên Linh Ngọc lạnh lùng, sắc mặt như cũ vẫn hơi tái nhợt, dường như đang cau mày nói gì đó với Hàm Thục.

Trước đây, Sư La Y vẫn cho rằng hắn ốm yếu không nghĩ đến Biên Linh Ngọc trông vậy mà không phải vậy. Hắn rất cao, Biên Thanh Tuyền đã rất cao trong số các nữ tu. Nàng ta còn cao hơn Sư La Y nửa cái đầu có một lần Sư La Y vì vậy mà rất chán nản. Nhưng với chiều cao này của Biên Thanh Tuyền thì so với hắn miễn cưỡng lắm cũng mới đứng đến ngang vai hắn.

Nàng dùng ánh mắt áng chừng kinh ngạc phát hiện Biên Linh Ngọc lại cao hơn so với Vệ Trường Uyên một chút.

Biên Linh Ngọc đứng lên nhìn qua trông cũng không ốm yếu chút nào. Nếu như không phải hắn không đeo kiếm cũng không có tiên khí của tu sĩ thì nhìn qua trông hắn giống như một kiếm tu ngay thẳng.

Kiếp trước Biên Linh Ngọc có đi đến thôn Thanh Thủy sao?

Nàng mơ hồ nhớ ra là có nhưng mà lúc đó Sư La Y đã bị tâm ma quấn lấy trong mắt chỉ toàn là oán hận. Nàng một lòng muốn nhanh chóng loại bỏ đi tâm ma sợ bản thân sẽ giết người, nàng không muốn phạm phải sai cũng không chú ý đến hắn nữa.

Sư La Y nghĩ thầm: Hắn chỉ là một phàm nhân đi theo làm gì? Từ trước đến nay, Biên Thanh Tuyền luôn xem trọng người ca ca này. Nàng ta vẫn luôn để ý đến sự an toàn của Biên Linh Ngọc sai lại đem theo Biên Linh Ngọc đi chứ?

Có lẽ là do ánh mắt của nàng quá rõ ràng trong khi đang nói chuyện Biên Linh Ngọc dừng lại một chút liền nhìn thẳng về phía nàng.

Chuyện đầu độc kia đã qua được một tháng, đây chính là lần đầu tiên hai người gặp mặt lại.

Bốn mắt nhìn nhau khiến nàng liền nghĩ đến ngón tay lạnh như băng của Biên Linh Ngọc đêm đó dùng để bóp hai má nàng đến đau.

Nhưng mà hắn chỉ kiếc qua nàng một chút, trong mắt không mang theo cảm xúc gì nhưng xem ra Sư La Y lại rất để ý.

Sư La Y quả thật có là có để ý, lần đầu tiên trong đời nàng gặp phải một phàm nhân đi đầu độc người khác mà không có chút chột dạ nào. Trong lòng Sư La Y buồn cười nhưng thật ra tính cách nàng rất rộng lượng. Nếu như không để trong lòng chuyện gì thì sau đó cũng không so đo nữa.

Biên Linh Ngọc mặc dù nhân lúc nàng bị thương cho nàng ăn độc dược nhưng nàng chấp nhận tất cả những hành động báo thù của hắn.

Tất cả mọi người đều đứng cách Sư La Y rất xa. Lúc này, một nam đệ tử thấp giọng phàn nàn cùng đồng môn: “Sao nàng ta cũng đến vậy? Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì liên lụy đến chúng ta chứ?”

Sư La Y: “...” Đoán cũng chuẩn quá rồi, vậy mà khiến nàng không có cách nào phản bác lại được.

“La Y.” Vệ Trường Uyên lạnh lùng nhìn nam đệ tử kia gọi Sư La Y đến đứng bên cạnh hắn ta: “Ngươi đi theo ta.”

Sau khi Sư La Y giải thích mọi chuyện mặc dù lúc đó hắn ta không nói gì nhưng lại yên lặng để chuyện này trong lòng. Không hiểu sao lúc nghe sư đệ bàn luận như vậy về nàng liền khiến cho hắn ta tức giận.

Dù chi Sư La Y không giống như trước kia nhưng nàng vẫn luôn là tiểu sư muội mà hắn ta nuôi nấng từ nhỏ, là hôn thể trên danh nghĩa của hắn ta.

Biên Thanh Tuyền cắn môi nhớ đến Biên Linh Ngọc đang đứng ngay bên cạnh liền yên lặng không nói gì thoạt nhìn qua trông rất ngoan ngoãn.

Sư La Y nhìn Vệ Trường Uyên phần quan tâm này của hắn ta từng là thứ nàng cầu còn không được.

Kiếp trước, nàng đi cùng bọn họ Vệ Trường Uyên rất ít khi chú ý đến tình cảnh của nàng. Trong lòng Sư La Y cũng đau khổ mà nhìn hắn ta ở cùng một chỗ với Biên Thanh Tuyền. Dù chuyện có như thế nào thì nàng vẫn luôn nhớ việc trừ yêu là việc quan trọng nhất.

Nhưng sự quan tâm đến chậm này Sư La Y đã không còn cần nữa. Nàng chỉ lắc đầu khẽ đáp: “Sư huynh, ngươi cứ dẫn đầu đi đi ta đi theo mọi người là được rồi.”

Trong lòng nàng đã quyết định thành toàn cho bọn họ thì nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện của bọn họ cũng sẽ không cố chấp muốn tiến vào cuộc sống của hắn ta nữa.

Vệ Trường Uyên nhíu mày.

Hàm Thục hô: “Xuất phát.”

Sư La Y vừa muốn đi theo liền cảm thấy gì đó liền nhìn qua thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn nàng chính là Biên Linh Ngọc.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng không biết đã nhìn được bao lâu rồi.

Không hiểu sao Sư La Y lại cảm thấy hắn đang không vui. Nàng không nhịn được mà hoang mang nàng đã làm gì khiến hắn tức giận rồi sao?

Nhưng nàng nãy giờ chỉ nói chuyện cùng Trường Uyên sư huynh thôi mà cũng chưa làm gì với hắn.

Nhưng khi nàng nhìn lại lần nữa thì Biên Linh Ngọc đã thu hồi ánh mắt nhìn sang nơi khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play