Sắp đến giờ Mão, các đệ tử cũng lần lượt đi vào đại điện. Hôm nay người đi cùng tiên sư đến đây điểm danh chính là Khương Kỳ.

Khương Kỳ đã đến đây bái sư từ sớm, hắn ta đối với tu hành lúc nào cũng bỏ hết tâm sức mà làm. Hắn ta trải qua tu luyện ở trần gian nhiều năm bây giờ quay về cũng đã đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ thuận lợi chuẩn bị tiến đến Xuất Khiếu tiền kỳ.

Tông chủ nhìn thấy tu vi của hắn ta thì không khỏi khen ngợi không dứt lời.

Khương Kỳ làm đại sư huynh đã nhiều năm không quay về tông môn, tông chủ có lòng muốn để cho hắn ta gặp qua các đệ tử mới cho nên để hắn ta đến đây điểm danh chính là cơ hội tốt nhất.

Khương Kỳ đã đến từ sớm, lúc này các đệ tử cũng kéo theo đến đại điện.

Trong đó có đệ tử biết hắn ta liền cung kính chào một tiếng Khương sư huynh, cũng có kẻ không biết trên mặt treo biểu tình cực kỳ tò mò sau đó liền cùng người khác đi thám thính chẳng mấy chốc cũng đến đây kết giao.

Khương Kỳ đều ôn hòa liên tục cười đáp lại.

Không bao lâu sau, Biên Thanh Tuyền cũng tiến vào đại điện, nàng ta liền chào hỏi: “Khương sư huynh.”

Đôi mắt Biên Thanh Tuyền giống như làn nước mùa thu lúc nhìn người khác rất dễ khiến cho người ta sinh ra hảo cảm.

Khương Kỳ nhíu mày cười đáp: “Tiểu sư muội.”

Biên Thanh Tuyền nhắc nhở hắn ta: “Ngày thường tiên sư thường hay điểm danh cho nên không cần dùng danh sách các đệ tử. Khương sư huynh mới quay về tông môn không biết các đệ tử mới cho nên ngươi có thể đến chỗ của tiên sư xin danh sách các đệ tử.”

Khương Kỳ đáp: “Đa tạ tiểu sư muội.”

Biên Thanh Tuyền cười mỉm liền quay đầu đi về chỗ của mình.

Ánh mắt Khương Kỳ nhìn theo nàng ta, trong lòng không kìm được mà tăng thêm hảo cảm. Hắn ta không kìm được mà tự hỏi nàng ta là gì?

Yêu thuật quyến rũ? Chắc chắn không phải trên người nàng không có tà khí.

Khương Kỳ luôn tự nhận khả năng của bản thân không tệ, một loạt các yêu thuật quyến rũ cũng không thể mê hoặc hắn ta. Người duy nhất chỉ dùng có vài câu ngắn ngủi để khiến hắn ta lung lay thì chỉ có Biên Thanh Tuyền.

Thật thú vị, hắn ta nghĩ thầm khó trách nhóc con Bất Dạ tiên sơn kia lại thua người này thê thảm đến vậy.

Tiểu sư muội duyên dáng lại biết cách ăn nói thật sự khiến người khác không có sức kháng cự nào mà.

Nhưng mà cho đến bây giờ hắn ta cũng chưa gặp được nhân vật chính còn lại trong truyền thuyết kia. Trong bụng Khương Kỳ nghĩ thầm khi nào có thời gian chắc chắn sẽ đi tìm người nọ bái kiến. So với tiểu sư muội kỳ lạ này hắn ta càng tò mò về tiểu Bất Dạ tiên sơn đáng thương kia hơn.

Đợi các đệ tử lục đục ngồi vào chỗ thì cũng đã đến giờ Mão.

Ngay một khắc cuối cùng lúc Khương Kỳ chuẩn bị lấy sổ điểm danh thì phía sau đại điện giọng một thiếu nữ vang lên.

“Tiên sư, Sư La Y đến nghe giảng.”

Khương Kỳ khựng lại ngước mắt nhìn lên.

Không chỉ có hắn ta mà còn có rất nhiều đệ tử quay lại nhìn. Đệ tử trong đại điện có ít nhất cũng một hai trăm người. Nhưng số người từng gặp qua Sư La Y cùng lắm cũng chỉ có khoảng ba bốn mươi người mà thôi.

Còn phần lớn các đệ tử còn lại chỉ được nghe về nàng qua tin đồn.

Giống như Khương Kỳ từng được nghe nói, Sư La Y mà họ “biết” vừa kiêu căng tùy hứng vừa sỉ nhục đồng môn lại xấu đến ma chê quỷ hờn không bằng được một góc của cha nàng.

Nhưng mà trong ánh nắng ban mai, thiếu nữ trước mắt bọn họ mặc một thân váy lụa, thắt lưng màu đỏ nhạt buộc chặt chiếc eo nhỏ chưa được một nắm, váy dài chạm đất môi đỏ như son, tóc đen dài mượt như dòng suối trông giống như hoa Hạnh nở rộ trên tóc, dải lụa rủ xuống bên hông đung đưa theo gió.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Nàng thật sự rất cuốn hút giống như một đóa hoa lóa mắt ẩn trong đó là sự phóng khoáng kiêu ngạo của một tu sĩ nhưng cũng giống như một con đom đóm sáng rực trong đêm đen khiến người khác phải nhìn theo nàng.

Tất cả các đệ tử đều ngây người tại chỗ.

Khương Kỳ cũng nhìn nàng, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp mặt Sư La Y. Nàng cũng không mặc y phục đệ tử của Minh U tiên sơn, y phục nàng đang mang là váy của Bất Dạ tiên sơn.

Đạo quân yêu quý con gái luôn xem như trân bảo. Sư La Y chính là công chúa duy nhất của Bất Dạ tiên sơn, y phục đẹp nhất trên thế gian chính là y phục của Bất Dạ tiên sơn.

“Ngồi vào chỗ đi.” Khương Kỳ nói.

Thiếu nữ gật đầu cũng nhìn qua đánh giá hắn ta một chút.

Khương Kỳ cầm chặt danh sách đệ tử tránh đi ánh mắt của Sư La Y.

Khương Kỳ nhớ đến một số chuyện cũ.

Khương gia bọn hắn đã từng có một thời lừng lẫy khắp chốn, Khương Kỳ từng nghe cha hắn ta thở dài: “Nếu không phải Khương gia ta đang xuống dốc thì nói không chừng người kết thân cùng với Bất Dạ tiên sơn chính là chúng ta.”

Khương Kỳ từ đó liền nhớ kỹ Sư La Y. Mặc dù hắn ta chưa từng gặp nàng rồi sau đó hắn ta hay tin nàng đã trở thành vị hôn thê của sư đệ.

Hắn ta cũng không tin tưởng tin tức mà hạc bay mang đến. Cha hắn ta lúc sống đã từng nói: “Công chúa Nam Việt xinh đẹp tuyệt trần khiến cho người đã từng gặp qua rất khó quên. Chừ nữ nhi của nàng và Sư Hoàn chính là tiểu Bất Dạ tiên sơn kia lớn lên thì không biết là còn đẹp đến nhường nào nữa!”

Hiện tại Khương Kỳ đã nhìn rõ rồi quả thật nàng chính là một tuyệt sắc giai nhân.

Trong điện, dường như ánh mắt của tất cả các đệ tử đều nhìn về phía Sư La Y dù cho Khương Kỳ đang điểm danh gọi tên cũng không khiến cho bọn họ dứt ra được.

Biên Thanh Tuyền giống như không cẩn thận mà gõ lên mặt bàn rồi liếc nhìn Sư La Y một cái, trong mắt nàng ta hiện lên một tia khinh bỉ.

Các đệ tử giống như hoàn hồn sau đó liền nghe tiên sư giảng tâm pháp.

*

Lớp học hôm nay sau khi nghe giảng về tâm pháp, tiên sư liền để cho các đệ tử bàn luận với nhau học hỏi kinh nghiệm từ trong thực chiến.

Giống như trời định, trùng hợp là đối thủ lần này được phân cho Sư La Y vẫn là Trương Hướng Dương.

Trương Hướng Dương lúc này rất phấn khởi.

Mấy chục ngày trước đó, hắn ta vì chờ đợi ngày hôm nay mà đã chuẩn bị rất kỹ càng. Nếu như hắn ta có cơ hội đấu với Sư La Y nhất định hắn ta sẽ giáo huấn nàng một trận.

Hắn ta quay đầu nhìn về phía Biên Thanh Tuyền.

Nàng ta nhẹ nhàng cười với hắn ta một cái liền khiến cho tim Trương Hướng Dương đập liên hồi.

Tiểu sư muội là người tốt như vậy nhưng mà lúc nào cũng bị khi thường. Nàng ta không đánh trả cũng không oán hận. Vậy thì để hắn ta thay nàng ta xả giận đi.

Trương Hướng Dương lén ăn một bình đan dược.

Tu vi của hắn ta đang là Trúc Cơ đại viên mãn không lâu nữa có thể đột phá đến Kim Đan tiền kỳ. Nhưng nếu hắn ta ăn bình đan dược này thì tu vi sẽ liền tăng đến Kim Đan hậu kỳ!

Hắn ta đắc ý cười dù sao thì Sư La Y cũng mới chỉ là Kim Đan tiền kỳ. Hắn ta không chỉ muốn đả thương mà còn muốn sỉ nhục Sư La Y nữa.

Ở Minh U tiên sơn có một quy tắc đối với các đồng môn với nhau đó chính là không thể đánh nhau bị thương. Nhưng hôm nay Trương Hướng Dương đã có chủ ý muốn khiến cho Sư La Y mất mặt. Dù rằng sau đó hắn ta có thể bị phạt nhưng Trương Hướng Dương không để ý vì tiểu sư muội dù cho phải chịu đựng gì đi nữa cũng đáng giá. ( truyện trên app T𝕪T )

Sư La Y đứng trên lôi đài, mặt đối mặt với Trương Hướng Dương.

Kiếp trước nàng bị thương không phát hiện ra điều gì khác lạ nhưng lần này vừa đối mặt với Trương Hướng Dương nàng liền nhận ra khí tức của hắn ta không đúng lắm.

Nàng liếc qua hắn ta liền bắt đầu phán đoán rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.

Pháp khi? Đan dược? Cơ duyên? Hay là loại kia... Mới có thể giúp cho khí tức của một đệ tử đang ở kỳ Trúc Cơ đại viên mạnh đến như vậy?

Trương Hướng Dương chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử bình thường cũng chẳng có gia thế gì to lớn, tất nhiên là không thể có pháp khí. Nhưng cơ duyên thì sao? Cơ duyên lớn có thể giúp người ta thay đổi cả căn cốt, tất nhiên là Trương Hướng Dương cũng không thể có được cơ duyên lớn này.

Như vậy thì chỉ còn một cách duy nhất chính là cưỡng ép bản thân dùng đan dược trong một thời gian ngắn để tăng cao tu vi. Nhưng chỉ có trưởng lão Đan Các Hàm Thục mới có thể luyện được đan dược tăng tu vi mà tất nhiên là không đời nào bọn họ lại đem đan dược quý giá như vậy cho Trương Hướng Dương tùy ý sử dụng như vậy được.

Dường như Sư La Y nhớ đến điều gì, ánh mắt nàng liền dừng lại trên người Biên Thanh Tuyền.

Thiếu nữ trước mắt ngượng ngùng nhìn nàng cười một cái, nàng ta nhẹ nhàng hô: “Sư tỷ, ngươi hãy cố gắng lên nha...”

Sư La Y thu hồi ánh mắt cũng hiểu ra được mọi chuyện.

Biên Thanh Tuyền cũng thật lợi hại có thể luyện ra được đan dược này. Kiếp trước, tài nghệ của nàng không bằng Biên Thanh Tuyền thua tâm phục khẩu phục. Nhưng lần này nàng không ngại phải chiến đấu...

Trương Hướng Dương là kiếm tu, hắn ta rút ra thanh kiếm của bản thân ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn nói: “Sư muội, xin được chỉ giáo.”

Hắn đã sớm nghe qua vũ khí của Sư La Y cũng là kiếm nhưng lại chỉ là kiếm pháp tầm thường. Trương Hướng Dương nghĩ thầm bản thân đã nắm chắc thắng lợi càng thêm hăng hái.

Tuy nhiên dưới ánh mắt của hắn ta cổ tay thiếu nữ xoay một cái. Dưới ánh nắng đột nhiên trong tay nàng xuất hiện một thanh đao đỏ như máu.

Thân đao màu đỏ rực giống như một ngọn lửa nhỏ nhưng lại mỹ lệ đến mức lạ thường. Thanh đao lúc này đang được nắm vững vàng trong tay thiếu nữ. Không những chỉ có Trương Hướng Dương đang sửng sốt mà Biên Thanh Tuyền đang đứng ở xa lúc này cũng nhíu mày.

Biên Thanh Tuyền nhớ ra Sư La Y vốn là một đao tu.

Đạo quân Sư Hoàn năm xưa cũng chính là một đao tu. Đao pháp của ông lợi hại đến mức khi xưa chỉ dùng một đao là có thể cắt núi chia biển, chấn động khắp chín phương trời.

Nhưng mà từ sau khi Biên Thanh Tuyền lên núi, tông chủ thích kiếm pháp nhẹ nhàng uyển chuyển của nàng ta cho nên liền để cho Biên Thanh Tuyền hàng ngày luyện kiếm cùng Vệ Trường Uyên. Mà Sư La Y trời sinh tính cách rất mạnh mẽ, không cam lòng thua kém Biên Thanh Tuyền cho nên liền tức giận bắt đầu tập dùng kiếm.

Từ đó về sau Sư La Y không để lộ đao của nàng ta ra nữa. Nhưng bây giờ...

Sư La Y cong môi: “Sư huynh, xin chỉ giáo.”

Trương Hướng Dương giận tái mặt mày nhào đến, hắn ta sử dụng kỹ năng kiếm pháp thuần thục của mình một cách tàn nhẫn nhất muốn khiến cho Sư La Y bị thương.

Biên Thanh Tuyền sắc mặt tối tăm thấp giọng mắng “phế vật”.

Lúc này, Trương Hướng Dương vẫn chưa biết đao của Sư La Y chính là “Thần Viên”. Năm đó, đạo quân đã dày công khổ luyện trên chiến trường tìm kiếm chất liệu tốt nhất lại mất thêm hai mươi năm mới có thể đúc được thanh đao này.

Sư La Y kế thừa căn cốt của phụ thân cũng chính là một đao tu lợi hại nhất trên thế gian.

Kiếp trước, dù cho Sư La Y có đọa ma thì nàng cũng không hề ngừng tu luyện một khắc nào. Sau khi nàng rời khỏi tông môn nàng chưa từng phạm phải những lỗi lầm thuở thiếu thời cũng không vứt bỏ thanh đao của bản thân.

Kim Đan hậu kỳ? Dùng đan dược?

--- Vậy thì liền thử một chút đi!

Thiếu nữ xoay người dùng Thần Viên đao chém xuống một nhát giống như một ngọn lửa đỏ rực mang theo sức mạnh của vạn quân khi đao kiếm chạm nhau, kiếm bạc của Trương Hướng Dương rung lên, cổ tay của Trương Hướng Dương cũng bị đánh cho tê dại. Sức mạnh của đao tu luôn tàn nhẫn và thô bạo như vậy. Trương Hướng Dương bởi vì tự cao ngay từ đầu đã gây hấn với Sư La Y ngay lúc đang yếu thế này, hắn ta mới phát hiện bản thân ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, đầu gối cũng mất khống chế mà quỳ xuống!

Nhưng chưa kịp đợi hắn ta đứng lên thì dư ảnh của đao thứ hai liền đánh đến.

Trương Hướng Dương thậm chí không dám tiếp chiêu chật vật né tránh, hắn ta hoảng hốt chạy loạn dường như trước mắt hắn ta lúc này nhìn đâu cũng là dư ảnh của đao pháp. Rốt cuộc hắn ta bị dọa đến mức lăn khỏi lôi đài tuy nhiên đao khí lại không buông tha cho hắn ta, cổ họng Trương Hướng Dương ngòn ngọt phun ra một ngụm máu, tóc cũng bị cắt rơi mất mấy cọng.

Trương Hướng Dương hoảng hốt ngẩng đầu nhìn người đang mang đại đao sau lưng đứng trước mặt hắn ta.

Nàng cũng không bộc lộ biểu cảm gì nhưng Trương Hướng Dương lại run bần bật trong một khắc kia dường như hắn ta cảm nhận được đao khí thật sự muốn giết chết bản thân liền muốn cầu xin Sư La Y tha thứ.

Rõ ràng là bản thân hắn ta muốn làm như vậy với nàng nhưng vì sao Sư La Y cũng chỉ là một Kim Đan tiền kỳ mà hắn lại không thể đỡ nổi ba đao của nàng chứ?

Biên Thanh Tuyền đẩy một đám người ra tiến đến đỡ Trương Hướng Dương lên khuyên can: “Sư tỷ, mọi người là đồng môn cùng bàn luận thực tế một chút mà thôi. Sao ngươi lại đả thương người khác?”

Trương Hướng Dương hoàn hồn liền tức giận nói: “Sư muội, ta dù sao cũng chỉ là một tu sĩ chỉ mới Trúc Cơ kỳ, ngươi lại là một tu sĩ Kim Đan kỳ làm vậy có phải là đang khinh người quá đáng hay không?”

Mắt thấy các đệ tử bắt đầu xì xào bàn tán, Sư La Y chỉ khinh thường nhìn bọn họ cầm đao của chính mình bay lên tiên sư đang trên cao kia thưa: “Tiên sư, Trương sư huynh ăn thêm đan dược gian lận!”

Trương Hướng Dương: “...”

Biên Thanh Tuyền: “...” Cái tính cách thẳng thắn này của đao tu là thứ nàng ta ghét nhất.

Tiên sư đi đến bắt mạch của Trương Hướng Dương, vẻ mặt liền thay đổi: “Trương Hướng Dương, chỉ là bàn luận thực tiễn mà thôi vì sao lại ăn đan dược tăng tu vi? Đan dược này ngươi lấy từ đâu ra?”

Trương Hướng Dương ấp úng cuối cùng đành phải quỳ xuống: “Đệ tử... Đệ tử cũng chỉ là nhất thời hồ đồ.”

“Hoang đường!” Tiên sư nói: “Việc này ta sẽ báo lên tông môn điều tra ra manh mối, tâm ngươi bất chính mau đi đến Tư Quá Nhai tự xem lại bản thân, chờ tông môn xử lý!”

Biên Thanh Tuyền mở to mắt thập phần không hiểu: “Trương sư huynh, chỉ là bàn luận mà thôi. Vì sao ngươi lại muốn làm như vậy với La Y sư tỷ?”

Trương Hướng Dương há miệng cuối cùng lại lắc đầu. Tiểu sư muội không biết gì cả hắn ta không thể làm liên lụy đến tiểu sư muội...

Trương Hướng Dương bị mang đi, Biên Thanh Tuyền liền đi đến bên cạnh Sư La Y ôm lấy tay nàng: “Sư tỷ, vừa rồi ta hiểu lầm ngươi rồi. Thanh Tuyền xin lỗi tỷ.”

Nàng ta lại đến! Sư La Y tay chân nhanh nhẹn xoay sống đao khiến cho mu bàn tay của Biên Thanh Tuyền đau đớn không thể không tránh xa Sư La Y vài bước. Hai mắt Biên Thanh Tuyền rơm rớm nước mắt trông rất đáng thương.

“Tiểu sư muội.” Sư La Y nhếch môi nói: “Hôm nay, tâm trạng của sư tỷ rất tốt cho nên mủi lòng thương cảnh cáo ngươi một chút, lần sau ngươi mà còn đến gần ta thì ta liền chặt tay người. Nếu như ngươi muốn khóc thì có thể bắt đầu rồi.”

Khương Kỳ đứng từ xa nhìn được cảnh này không phát hiện trong mắt hắn ta tràn ngập ý cười.

Thật đáng yêu mà!

Biên Thanh Tuyền tức đến đỏ mặt tía tai bị một câu này của Sư La Y làm cho muốn khóc cũng không được mà khóc cũng không xong.

*

Mãi cho đến khi hoàng hôn thì cuối cùng các đệ tử cũng được tan học. Đinh Bạch ôm má ưu sầu nhìn vào phòng.

Cứ mỗi khi đến giờ này công tử đều sẽ ra ngoài nghe các đệ tử nói chuyện. Nhưng mà đã năm ngày trôi qua rồi hắn vẫn không rời giường, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?

Biên Thanh Tuyền sắc mặt không tốt đến đây ngửi được mùi máu trong không khí trong chốc lát gương mặt lại càng khó coi hơn.

Nàng ta đẩy cửa ra đi đến bên giường.

Biên Linh Ngọc vẫn đang xem mấy quyển sách của hắn, thấy nàng ta đang có ý định vươn tay đoạt sách hắn liền liếc nàng ta một cái nói: “Đi ra ngoài.”

Biên Thanh Tuyền tức giận: “Người ta giả bệnh hôm nay liền nhảy nhót tưng bừng mà ngươi lại ngu ngốc lấy máu của bản thân làm thuốc cho nàng ta dùng, không biết nên bảo ngươi đáng đời hay đáng thương nữa đây!”

Biên Linh Ngọc nhìn nàng ta chằm chằm không nói gì.

Dưới cái nhìn của hắn Biên Thanh Tuyền hạ giọng, cắn môi nói: “Ca ca, ta cũng là tức giận vì ngươi mà thôi. Cho dù là ngươi làm như vậy đi nữa thì nàng ta vẫn sẽ không thích người, vì sao ngươi không chịu thử nhìn về phía ta?”

Biên Linh Ngọc rũ mắt đọc sách nhàn nhạt đáp: “Đại khái là ta vẫn yêu thích làm một kẻ đáng đời hơn.”

Biên Thanh Tuyền nghẹn ngào.

“Chuyện giữa hai người các ngươi ta cũng chỉ là một tên tàn phế không quản nổi, ngươi thua rồi thì cũng đừng đến đây để kích thích ta làm gì.” Hắn châm chọc nói tiếp: “Ta nói ta muốn nàng thích ta khi nào? Cút đi, đừng đến đây làm phiền ta nữa.”

Nếu để hắn lại nhúng tay vào rắc rối của hai người bọn họ thì Sư La Y vì lý do kia mà tiếp tục làm vậy... Hắn sợ hắn sẽ không nhịn được mà bóp chết từng người một.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play