Khi Sư La Y mở mắt ra lần nữa, tuyết ở Minh U tiên sơn đã rơi suốt cả một đêm.
Nàng hoảng hốt nhớ lại rõ ràng là nàng đã chết rồi mà? Chết vào năm Chiêu Hòa hai mươi ba trong một ngôi miếu bỏ hoang ở nhân gian. Nàng chết cô độc một mình cũng không có ai đến nhận xác nàng cả. Khi nàng chết cũng chính là lúc đang vào mùa hạ. Đây là khoảng thời gian đẹp nhất ở nhân gian, trong cái ao ở ngôi miếu bỏ hoang cũng nở rộ rất nhiều hoa sen.
Côi sắc thương khung, tiếp thiên liên diệp*.
*Bầu trời màu tím rực rỡ, nối liền với những chiếc lá sen vươn lên chạm tới trời.
Có lẽ vì vào mùa này hoa quá đẹp, lúc nhắm mắt lại, nàng vẫn còn ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ của hoa sen.
Sư La Y cảm thấy bản thân mình chết không khổ sở chút nào. Thậm chí, nàng còn cảm thấy giải thoát cùng nhẹ nhõm. Nàng cũng không cần tiếp tục bị mắc kẹt giữa việc không cam tâm rồi cứ thế ôm oán khí trong lòng nữa. Cuối cùng, nàng cũng có thể dừng lại rồi.
Nhưng mà hiện tại tình huống này là gì đây?
Nàng cảm thấy lạnh đến toàn thân ê ẩm, cũng không rõ hôm nay là ngày nào. Tay chân Sư La Y bị lạnh đến mức tê dại, những bông tuyết trên mi che đi tầm nhìn của nàng.
Nhưng Sư La Y biết nếu như nàng thật sự đã chết thì sẽ không cảm thấy lạnh lúc đó chỉ có hồn phách tiêu tan vào hư không. Huống hồ, bây giờ rõ ràng đang là tháng bảy thì lấy đâu ra tuyết rơi cơ chứ?
Trước mắt nàng mơ hồ nhìn thấy bóng của một nhóm người.
Những người xung quanh khẽ thì thầm, có một thiếu nữ dùng bàn tay ấm áp nhỏ nhắn của mình lau đi tuyết trên mi rồi nhào vào lòng nàng mà khóc đến hoa lê đái vũ*.
*Hoa lê đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
“Sư tỷ, tất cả đều là do ta. Nếu như không phải hôm qua ta chọc tỷ tức giận thì tỷ cũng không rời khỏi U Minh tiên sơn, bản thân tỷ cũng sẽ không gặp phải hung thú Li Lễ thiếu chút nữa thì phải mất mạng như vậy...”
Sư La Y cảm thấy một màn trước mắt này khá quen mắt. Nàng mờ mịt chớp chớp đôi mắt, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ đám người trước mặt. Tầm mắt nàng nhìn qua một lượt đám người đang mặc y phục màu xanh, có họa tiết mây trên áo, cuối cùng dừng lại ở một gương mặt trẻ tuổi. A… Nàng nhớ ra tình cảnh quen thuộc này là gì rồi!!!
Một màn trước mắt này rõ ràng là chuyện đã xảy ra 60 năm về trước!
Khi đó tiểu sư muội Biên Thanh Tuyền đã hái một đóa hoa mẫu đơn trăm năm tuổi từ hậu viện của Sư La Y, dưới cơn tức giận nàng đã xuống tay động thủ với Biên Thanh Tuyền.
Biên Thanh Tuyền cũng không đánh trả chỉ liên tục khóc lóc xin lỗi.
Vào thời khắc mấu chốt thuật pháp của nàng không đánh trúng người Biên Thanh Tuyền mà lại bị một nam tử ngăn lại còn dùng một chưởng đánh bay nàng ra ngoài.
Người này chính là sư huynh của nàng Vệ Trường Uyên.
Dưới tình huống cấp bách, Vệ Trường Uyên không thu tay kịp khiến nàng bay ra ngoài đập vào hòn non bộ, trên đầu cũng bị chảy máu rất nhiều.
Vết thương như vậy cũng không tính là nghiêm trọng nhưng khi nàng nhìn thấy người trong lòng lại vì bảo vệ một nữ tử khác mà đả thương nàng. Lúc đó, thứ vỡ vụn chính là trái tim kiêu ngạo trong lồng ngực của nàng, khó chịu đến mức không đập nổi nữa.
Nàng nén nước mắt cùng cơn giận dữ, không màng đến cái nhíu mày của Vệ Trường Uyên. Mặc kệ hắn muốn nói điều gì, nàng chỉ chăm chăm rời khỏi Minh U tiên sơn, cứ mơ mơ hồ hồ cả một đoạn đường không ngờ lại xui xẻo gặp phải hung thú Li Lễ.
May mắn là mấy năm qua Sư La Y đã sớm tu luyện thuật pháp, cho nên khi quyết đánh một trận với Li Lễ cũng miễn cưỡng lấy được nội đan của nó. Tuy là đã bảo vệ được tính mạng của bản thân nhưng nàng lại bị thương nặng, mệt mỏi đến mức một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. Ngược lại, nàng cứ thế tùy ý nằm trên nền đất mặc kệ cho tuyết rơi vùi lấp bản thân mình lại.
Nàng bị chôn vùi trong tuyết suốt cả một đêm. Ngày thứ hai, sau khi đồng môn đến nơi bọn họ tìm thấy nàng từ trong đống tuyết. Bình thường, nàng độc mồm độc miệng nhưng lúc này cũng không nói được câu gì. Lúc này, Biên Thanh Tuyền cũng nũng nịu bắt đầu khóc.
Tiếp theo, tất cả đồng môn đều trách cứ nàng không hiểu chuyện. Vào thời điểm hung thú đang tung hoành khắp nơi lại chạy lung tung khiến cho toàn bộ đệ tử tông môn phải đi tìm nàng.
Nếu nàng nhớ không lầm thì khi đó sư huynh yêu dấu của nàng cũng nói vài câu.
Sư La Y cũng không còn nhớ rõ lúc ấy hắn ta đã răn dạy nàng cái gì nữa. Quả nhiên, khi nhớ lại đến đây thì ngay sau đó nàng liền nghe thấy âm thanh lạnh như băng của nam tử vang lên.
“La Y, muội thật sự quá tùy hứng rồi. Chỉ vì một đóa hoa mẫu đơn lại đi động thủ với tiểu sư muội, lại còn không màng mệnh lệnh mà đã tự mình xuống núi. Những năm gần đây, muội càng ngày càng trở nên kỳ quặc rồi đấy! Nếu như sư bá bế quan ra ngoài lại nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của muội. Chắc chắn người sẽ rất thất vọng về muội.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Đúng rồi! Hiện tại bọn họ vẫn đối xử với nàng bao dung lại còn nguyện ý toàn lực đi tìm nàng như vậy đều là vì cha nàng cũng chính là tổ sư đã sáng lập ra tông môn này, là người đang trong kỳ Đại Thừa sắp sửa phi thăng.
Nếu không thì chỉ với việc đồng môn chán ghét nàng như vậy chắc chắn bọn họ thà rằng cứ để mặc nàng chết ở bên ngoài còn hơn.
Cha của nàng là Sư Hoàn hay gọi là đạo quân Nguyên Tâm, cả đời ông chỉ có một nữ nhi là nàng cho nên yêu thương nàng như trân bảo vậy. Nhưng mười năm trước, cha nàng vì trừ ma để bảo vệ đạo pháp mà bị thương nặng lâm vào hôn mê. Từ đó về sau, sinh hoạt của nàng đã xảy ra những biến cố nghiêng trời lệch đất.
Có lẽ những xui xẻo không phải bắt đầu từ đó, mà là sau này từ khi tiểu sư muội tiến vào tông môn.
Tầm mắt nàng dừng trên người thiếu nữ đang nằm trong lồng ngực mình.
Thiếu nữ tầm khoảng hai mươi tám tuổi, hai mắt to tròn nhu nhược không khỏi khiến người ta động lòng giờ phút này lại đang rưng rưng nước mắt đầy quan tâm mà nhìn Sư La Y.
Nhưng Sư La Y không cảm thấy cảm động mà chỉ thấy buồn nôn.
Tiểu sư muội này tên là Biên Thanh Tuyền, nàng ta chỉ vừa mới tiến vào tông môn được ba năm.
Nàng ta có mệnh cách đặc thù. Vào ngày cửa tiên môn mở ra, vô số phàm nhân muốn bái sư tầm đạo cầu mong có một con đường tu tiên mở ra cho mình. Nhưng vào thời điểm Biên Thanh Tuyền xuất hiện, bảy ngôi sao trên bầu trời sáng lên rực rỡ, ẩn hiện mang theo long khí. Trưởng lão Thiên Cơ Các hai mắt trừng lớn, tự mình cho rằng nàng ta là khí vận chi nữ cao quý không gì sánh nổi.
Khí vận chi nữ là người mang vận khí tốt đến không thể miêu tả được. Nếu như là phàm nhân tu luyện gia nhập tiên môn, tư chất tốt một chút cũng cần đến ba bốn năm mới có thể lên Trúc Cơ, vài chục năm mới có thể Kết Đan. Mà tiểu sư muội này mới chỉ mất một năm Trúc Cơ, năm thứ hai liền đại viên mãn Trúc Cơ, năm thứ ba liền kết Kim Đan.
Đối lập với nàng ta, trời sinh tiên thai như Sư La Y từ khi sinh ra đến bây giờ dù rất chăm chỉ nỗ lực tu luyện nhưng để Kết Đan cũng phải mất 39 năm!
Trong ba năm này, chỉ cần là tiểu sư muội tham gia đi làm nhiệm vụ của tông môn thì mọi người đều có thể thu hoạch được rất nhiều chiến lợi phẩm. Có khi chỉ cần đi đường thôi cũng có thể nhặt được linh dược.
Mà một khi Sư La Y đi cùng mọi người thì dường như lại sở hữu vận khí xui xẻo, chẳng những không thu hoạch được gì mà lại còn thường xuyên gặp phải hung thú.
Mọi người chỉ dám ngấm ngầm oán giận nhưng để tránh việc khi đi làm nhiệm vụ lại khiến cho tông môn phải xấu hổ cho nên vào ban đêm bọn họ liền lặng lẽ xuất phát và tất nhiên là không mang theo Sư La Y. Sau một đoạn thời gian nữa bọn họ lại bắt đầu chỉ cây dâu để mắng cây hòe*.
* Chỉ cây dâu để mắng cây hòe: Còn có biến thể khác là chỉ chó mắng mèo, gián tiếp tấn công kẻ địch thông qua một trung gian khác.
Sư La Y là một người kiêu ngạo, nàng là nữ nhi của tông môn lớn mạnh vừa sinh ra đã là hòn ngọc quý trên tay của cha mẹ. Nàng cảm thấy rất nhục nhã nhưng lại không muốn liên lụy đến đồng môn. Vì vậy cho nên từ đó về sau, nàng liền bắt đầu đi làm nhiệm vụ một mình. Tuy là rất nguy hiểm nhưng may mắn là nàng cũng không cần phải chịu đựng những ánh mắt coi thường của người khác nữa.
Thật ra lúc đầu nàng cũng không chán ghét Biên Thanh Tuyền. Tuy rằng nàng cũng đã từng hâm mộ tư chất của tiểu sư muội này. Nhưng mà từ khi còn bé nàng đã được yêu thương trân quý lại lớn lên trong khăn gấm áo lụa không có lý gì lại đi ghen ghét với người khác làm gì cả.
Nhưng mà sau khi dần dần lớn lên, đại sư tỷ rất yêu thích nàng, sư huynh Trường Uyên vốn đã có hôn ước và cả sư bá tông chủ người luôn thân thiết với cha nàng như huynh đệ đều lần lượt vì Biên Thanh Tuyền mà trách móc nàng. Trong lòng nàng ủy khuất lại mờ mịt khó hiểu, cho đến mãi sau này mới nhận ra sư huynh Trường Uyên đối với Biên Thanh Tuyền càng ngày càng ôn nhu, đồng môn bởi vì Biên Thanh Tuyền mà bắt đầu ngấm ngầm xa lánh nàng. Mà trực giác nói cho nàng biết những điều này đều có liên quan đến Biên Thanh Tuyền. Cuối cùng, Sư La Y liền hoàn toàn chán ghét tiểu sư muội đã cướp hết thảy những gì đã từng thuộc về nàng này!
Nàng nỗ lực tu luyện là vì muốn vượt qua tiểu sư muội. Nhưng mà vài chục năm sau, tiểu sư muội giống như chơi xấu gian lận vậy. Mặc kệ là lúc nàng ta tu luyện hay bay nhảy thậm chí ngay cả khi chỉ ngủ thôi nàng ta cũng đều có thể tăng tu vi.
Biên Thanh Tuyền chỉ dùng 20 năm ngắn ngủi để Kết Anh tiếp tục không ngừng đột phá. Mà Sư La Y bên này tu luyện không ngừng, tu đến mức tẩu hỏa nhập ma, tu đến chết cũng chỉ mới Kết Anh. Trong khi đó, Biên Thanh Tuyền đã thong thả bước vào giai đoạn Hóa Thần.
Sư La Y ở trong các đại bí cảnh, nàng bôn ba khắp nơi luôn luôn nỗ lực để chứng minh rằng nàng cũng có thể tự mình có được cơ duyên. Nàng không phải là đồ sao chổi xui xẻo trong miệng của mọi người. Nhưng khi làm mọi chuyện một mình thì không tránh khỏi gặp nhiều khó khăn, nàng liên tục bị thương vừa chật vật lại vừa đáng thương. Những gì nàng cố gắng tìm được còn không bằng một lần Biên Thanh Tuyền vô tình ngã. Nàng ta chỉ cần ngã tại chỗ cũng đã dễ dàng nhặt được một cây Huyết Linh Chi.
Thế này thì làm sao có thể khiến cho người khác cam tâm chứ? Tâm trạng của Sư La Y lập tức trở nên bùng nổ.
Nàng không ngừng cố gắng, liều mạng chứng minh chính mình cũng có một phương diện có thể hơn hẳn Biên Thanh Tuyền. Nhưng mà ông trời giống như đã hạ quyết tâm muốn đối nghịch cùng với nàng. Dần dần, thanh danh của Sư La Y cũng càng tệ đi.
Không biết từ khi nào sư tỷ La Y xinh đẹp hiền lành quan tâm đồng môn đã biến thành một người kiêu căng ác độc lại ích kỷ tâm địa hẹp hòi trong miệng của đồng môn...
Trong tông môn dù chỉ là một tiểu hài tử nhỏ bé cũng đều khinh thường nàng.
Rồi sau đó, tâm ma của nàng cũng ngày càng lớn hơn. Mỗi khi Sư La Y mất ý thức lúc tỉnh lại bao giờ dưới chân nàng cũng có vài ba thi thể của các đồng môn.
Sư La Y nhanh chóng xuống núi, trong lòng nàng tràn đầy hoảng hốt nàng cũng không dám quay về tông môn thêm lần nào nữa. Tông môn chính thức ban lệnh thưởng tìm kiếm Sư La Y, mà nàng lúc này đã đến nhân gian trốn tránh. Cho đến cuối cùng nàng lại lẻ loi chết ở trong một ngôi miếu đổ nát.
Đến chết nàng cũng không thể hiểu cả đời này rốt cuộc là nàng đã sai ở đâu?
Vì sao nửa đời trước của nàng được nuông chiều không ngớt, nàng luôn thân thiết trò chuyện cùng đồng môn mà sư tỷ cũng sẽ cười cười véo chóp mũi rồi cùng nàng vừa uống rượu vừa hát hò, các sư huynh sẽ đỏ mặt tặng lễ vật cho nàng, cũng sẽ tranh nhau đưa nàng theo tập luyện, Vệ Trường Uyên - người trẻ tuổi nhất trong thiên hạ cũng sẽ vì nàng mà làm dải lụa choàng, lặng lẽ vì nàng mà cho thêm sính lễ...
Vì cái gì mà đến cuối cùng chỉ ngắn ngủi có mấy chục năm chỉ trong một cái chớp mắt, nàng từ một người được yêu thương chăm sóc lại trở nên khô héo mà chết đi. Sau đi chết thanh danh của nàng cũng bị bêu rếu không còn gì...
Nàng tràn đầy thống khổ cùng không cam lòng, không ngừng mang theo ủy khuất, oán hận cùng ghen ghét trăm bề. Cuối cùng Sư La Y liền nôn ra một ngụm máu, nàng ngắm nhìn bầu trời xanh ngát lần cuối. Sư La Y biết đại nạn đã sắp đến mà lúc này nàng lại đột nhiên nhớ đến người cha bị thương nặng chưa xuất quan của mình.
Cha, người còn có thể tỉnh lại hay không? Nếu như người biết được nữ nhi duy nhất của người chết phơi thây hoang dã có phải tim gan đều đau hay không?
Vì cái gì mà nàng vất vả tu luyện nửa đời người, nghe theo lời dạy dỗ của phụ thân yêu quý đồng môn, thương yêu bá tánh cuối cùng lại phải rơi vào cảnh người người trông mong tìm đến đây để giết chết nàng vậy?
Nàng lại nhớ đến mẫu thân ôn nhu trong trí nhớ của mình. Trong không khí thoang thoảng hương sen, mẫu thân xinh đẹp đang ôm nàng hát lên vài câu ca dao Nam Việt xưa.
Trong giấc mộng, Sư La Y cảm thấy cơ thể ngày càng nhẹ cũng dần dần nhắm mắt lại…
*
Nhưng Sư La Y không nghĩ đến khi nàng mở mắt ra lần nữa đã quay lại 60 năm về trước. Vào lúc tiểu sư muội Biên Thanh Tuyền chỉ mới tiến vào tông môn được ba năm!
Nhìn Biên Thanh Tuyền đang khóc lóc trước mắt, còn có sư huynh Trường Uyên đang lạnh lùng dạy dỗ bản thân. Đáng lẽ ra nàng phải cảm thấy chán ghét cùng phẫn nộ nhưng ngoài dự đoán tâm tình của Sư La Y lại bình thản đến lạ.
Một người thì đến chết nàng cũng không thể vượt mặt được, còn một người thì đến chết nàng cũng không gặp được.
Dù gì thì Sư La Y cũng đã chết một lần rồi, tâm trạng hiện giờ của nàng từ cực kỳ bất ổn cũng trở nên cực kỳ kiên nhẫn, bình tĩnh.
Nói ngắn gọn là tê tâm liệt phế.
Không biết Biên Thanh Tuyền có phải là cố ý hay không mà lại tỏ vẻ thâm tình chôn người vào trong lồng ngực nàng. Biên Thanh Tuyền ỷ vào việc nàng không thể động đậy, cũng không thể đẩy nàng ta ra mà làm xằng làm bậy, thực sự chính nàng ta cũng cảm thấy ghê tởm bản thân.
Sư La Y xác thực cảm thấy ghê tởm. Nhưng hiện tại, nàng đã được sống lại thêm một lần, tâm trí cũng tỉnh táo hơn. Đã có thể nhìn từ hoàn cảnh hiện tại mà nhận ra được tình cảnh của bản thân lúc này.
Biên Thanh Tuyền lại giống như cố ý muốn chọc cho nàng tức giận để khiến cho nàng ta trở nên vô tội hơn. Mỗi lần bản thân Sư La Y gây khó dễ cho nàng ta chẳng những khiến bản thân trở nên xấu xí mà còn giúp cho Biên Thanh Tuyền ngày càng giống như một đóa hoa nhỏ ủy khuất mỗi khi đứng trước nàng vậy.
Bản thân nàng đời trước giống như con rối trong tay của Biên Thanh Tuyền mặc cho nàng ta điều khiển giật dây. Sư La Y lạnh lùng nhìn nàng ta, tuy là hiện tại nàng không diễn hay như nàng ta được. Nhưng từ giờ trở đi, nàng sẽ không dễ dàng để cho Biên Thanh Tuyền được như ý nguyện nữa đâu.
Sư La Y nghĩ như vậy xong liền dứt khoát nằm bất động ở đó, lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
Nhắm mắt lại nàng cũng sẽ không nhìn thấy Vệ Trường Uyên nữa.
Vệ Trường Uyên là đệ tử thân truyền nhỏ nhất của tông chủ. Hắn ta có xuất thân hiển hách, được người người tin yêu lại còn được công nhận là người sẽ kế nhiệm chức tông chủ Hành Vu Tông đời tiếp theo.
Từ khi còn bé Sư La Y đã đính hôn cùng hắn ta, hai người họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm quấn quýt không rời. Vì tiên thai đến hai trăm năm tuổi mới trưởng thành. Cho nên nếu như Sư Hoàn không vì trọng thương mà ngủ say, nếu như Biên Thanh Tuyền không gia nhập tông môn thì năm nay cũng chính là năm Sư La Y đã đến tuổi cập kê phải gả cho hắn ta rồi.
Sư La Y đã từng rất yêu người này, cũng từng căm hận người này sâu sắc. Nàng sợ rằng khi vừa nhìn thấy mặt của hắn ta thì tất cả những vất vả, những thứ mà nàng không cam lòng trước đó sẽ không kìm được mà khóc ra thành tiếng.
Sư La Y vẫn nhớ rõ trong suốt một năm bị đuổi cùng giết tận đến chật vật kia. Khi nàng cho rằng bản thân sẽ chết ở đó thì Vệ Trường Uyên lại xuất hiện lần nữa, hắn ta đưa thanh kiếm ngăn trước mặt mọi người: “Vệ mỗ là sư huynh của nàng, hãy để ta tự mình tiễn nàng!”
Mọi người mắt đối mắt nhìn nhau cuối cùng chọn cách rời đi.
Nhưng Vệ Trường Uyên không giết nàng, hắn ta chữa trị vết thương cho nàng xong liền bảo nàng đi đi đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa. Cuối cùng, hắn ta đưa tay ra giống như thuở còn bé muốn xoa đầu nàng. Nhưng rốt cuộc hắn ta lại chọn nhắm mắt giấu tay sau lưng nhanh chóng rời đi không nói gì.
Lúc này, ở nhân gian tuyết cũng đã rơi, cố nhân ngày xưa bây giờ gặp lại cũng không còn nhận ra nhau nữa. Hắn vẫn là thượng tiên cao cao tại thượng đứng trên cao mà nàng lúc này đã sớm đọa ma.
Ngày hôm đó khi Vệ Trường Uyên lặng lẽ rời đi, trong lồng ngực Sư La Y lại có thêm một chiếc túi càn khôn chứa không ít pháp khí cùng rất nhiều linh dược trị thương.
Nàng ngồi dưới gốc cây trong rừng nhìn chiếc túi càn khôn không ngừng khóc.
Nàng cũng đã từng nghĩ có phải Vệ Trường Uyên đã từng nhớ ra. Hắn ta cũng đã từng đau lòng cho nàng, cũng đã từng bất đắc dĩ cõng nàng đi ngắm hoa dại ở khắp cả một vùng núi. Có phải hắn ta cũng đã từng nhớ đến thiếu niên đẹp nhất trong thiên hạ như hắn ta cũng đã từng hạ mình mặc y phục cho nàng, cũng đã từng chịu đòn thay cho những lần nàng nông cạn gây ra bao rắc rối...
Sư La Y đã nhớ đến rất nhiều viễn cảnh, ở những giây phút cuối cùng của sinh mệnh rốt cuộc nàng cũng cảm thấy thoải mái.
Nàng bị sự đố kị cùng oán hận che lấp tâm trí giống như bị thất tâm phong* mà đuổi theo suốt cả một đời nhưng cuối cùng bản thân đến cuối cùng chỉ nhận lại hai bàn tay trắng. Ngay cả nàng cũng cảm thấy bản thân thật xa lạ thì làm sao Vệ Trường Uyên lại có thể thích nàng chứ?
*Thất tâm phong: là một chiêu thức võ công huyền thoại trong tiểu thuyết võ hiệp, thể hiện sức mạnh phi thường của bậc đại cao thủ. Ý ở đây nói nữ chính cứ như bị nhập mà theo đuổi oán hận
Huống hồ cuộc đời, số mệnh, phẩm cách, thân nhân của một người, thậm chí là tu vi làm sao có thể đáng giá bằng thứ mà nam nhân đã theo đuổi?
Sư La Y nhắm mắt lại không muốn đáp trả, lúc này Biên Thanh Tuyền cũng nhận ra khóc nữa thì cũng không hay lắm. Sau khi được mọi người an ủi, cuối cùng nàng ta cũng lau nước mắt khẽ dụi đôi mắt đã đỏ rực.
Nhóm đệ tử nam tranh nhau dỗ dành Biên Thanh Tuyền, không ngừng trách cứ Sư La Y không hiểu chuyện khiến cho tiểu sư muội vì nàng mà tự trách lo lắng không thôi.
Trong lòng Sư La Y cảm thấy phiền chán không thấy thú vị chút nào.
Cuối cùng nàng được đồng môn dùng pháp khí đưa trở về.
Nàng biết bộ dạng lúc này của mình nhất định trông rất thảm hại. Dù sao thì nàng cũng đã chịu lạnh suốt cả một đêm, tay chân cùng mặt mũi bây giờ ắt hẳn cũng đã bầm tím cả rồi, hẳn là rất chật vật. Mặt mũi nàng lúc này cũng mất sạch rồi.
Nếu là trước kia thì chắc chắn nàng sẽ cảm thấy rất xấu hổ buồn bực. Nhìn thấy tình cảnh của mình đối lập với cảnh bảy tám người thay nhau vây quanh tiểu sư muội bên kia, trong lòng nàng sẽ nảy lên đố kỵ không ngừng. Nhưng mà lúc này, nàng đã có thể nhìn lại bản thân kỹ càng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Bất luận ra sao thì chỉ cần không gãy xương là tốt rồi.
Các đệ tử đưa Sư La Y trở về Minh U tiên sơn, Vệ Trường Uyên còn có nhiệm vụ của tông chủ trên vai cho nên chỉ nhíu mày liếc nhìn nàng một cái. Cuối cùng, hắn ta cũng không muốn dung túng Sư La Y thêm nhưng lại nghĩ đến cảnh chỉ cần một lời không hợp thì nàng lại tùy hứng đặt bản thân trong tình cảnh nguy hiểm liền dứt khoát xoay người rời đi.
Biên Thanh Tuyền lại đi đến bên cạnh nắm tay nàng quan tâm hỏi han: “Sư tỷ cứ dưỡng thương đi, mấy ngày nữa ta lại đến thăm tỷ sau.”
Đừng chạm vào nàng nữa làm ơn nhanh nhanh cút đi cho khuất mắt!
Minh U tiên sơn là nơi cư trú của các đệ tử Hành Vu Tông. Mấy năm trước, Sư La Y đã dọn khỏi động phủ của cha mình ở Bất Dạ tiên sơn để ở cùng với các đồng môn.
Đệ tử đưa nàng về căn bản cũng không thích nàng, nhìn sơ qua cảm thấy nàng không chết được nên liền đem nàng về phòng sau đó không thèm ngoái lại nhìn liền rời đi.
Sư La Y nhìn chằm chằm xà nhà đến phát ngốc, lúc này tuyết rơi khắp núi cho nên trong phòng khá lạnh, cổ họng nàng khát đến đau. Nàng nằm trên giường nghỉ ngơi thì nhìn thấy trên bàn vẫn còn ấm trà từ hôm qua liền cố hết sức xoay người lảo đảo đi đến bên bàn.
Nhưng mà 60 năm trước nàng chỉ mới là tu sĩ Kim Đan, tu vi không bằng sau này. Hôm qua, nàng lại mới vừa đánh một trận với hung thú Li Lễ đến trọng thương, xương cốt giống như bị đóng băng đau không chịu nổi. Nàng còn chưa đi đến cạnh bàn đã ngã trên mặt đất.
Nếu nàng vẫn là Sư La Y của trước kia chắc bây giờ đã ấm ức mà khóc rồi. Nhưng lúc này nàng đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, nàng cũng đã quen với việc tự liếm láp vết thương. Nàng thở phì phò từ từ đứng lên.
Một bóng người đang rón rén ở ngoài nhìn trộm thấy vậy liền vội vàng lao tới: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Sư La Y ngước mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của nữ tử. Lúc nãy nàng vẫn còn nén nước mắt vào trong nhưng giây phút này lại không kiềm được mà òa khóc.
Nữ tử trước mắt tên là Hồi Hương, nữ tử dùng những chiếc lá xanh cài trên tóc vừa nhìn đã biết không phải là tu sĩ mà là một tinh linh biến thành.
“Tiểu thư, Hồi Hương đỡ người lên nhé? Ngươi ngã có đau không? Có phải ngươi muốn uống nước không?” Sư La Y không nói được câu nào chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào.
Hồi Hương là sơn linh được mẫu thân nàng nhặt được. Khi đó, Hồi Hương vẫn chưa biến hình được lại bị thương nặng đến mức chỉ còn sót lại chút hơi tàn. Cha Sư La Y đã giúp Hồi Hương biến hình. Sau khi Hồi Hương hồi phục vết thương thì được giữ lại để chăm sóc cho cô con gái còn nhỏ của bọn họ lúc ấy là Sư La Y.
Sau này khi Sư La Y bị tông môn truy lùng những tu sĩ được phát lệnh ban thưởng bao vây để giết nàng. Hồi Hương vì sợ nàng bị phát hiện cho nên liền dứt khoát xuống núi để báo tin cho nàng mau chạy trốn. Sau chuyện đó, Hồi Hương lại bị coi là kẻ phản đồ nhanh chóng bị bắt trói đưa về tông môn. Hồi Hương bị giam trong nhà lao bị một đám tu sĩ nam trông coi biến thành lô đỉnh* thải bổ cứ vậy mà thê thảm chết đi.
*Lô đỉnh: được dùng để thải bổ. Thải bổ là cướp tu vi, sinh mạng, thọ khí,.. của người khác thông qua việc giao hoan.
Sau khi Sư La Y hay tin liền khóc ra huyết lệ. Nàng dùng thanh kiếm vài chục năm đã không động đến của mình tàn sát vô số tu sĩ máu chảy thành sông cuối cùng cũng đưa được thân thể lúc này đã rách nát của Hồi Hương ra ngoài.
Từ một khắc này, mắt nàng hắc hóa triệt để, chính thức đọa ma.
Mà lúc này, Sư La Y lại được làm lại một lần nữa. May mắn lớn nhất là bây giờ Hồi Hương vẫn còn sống.
Hồi Hương cho nàng uống nước sau đó lại cẩn thận thay y phục cho nàng. Khi đang bôi thuốc Hồi Hương nhìn thấy hốc mắt của Sư La Y đỏ bừng như muốn khóc đến nơi trông rất đáng thương. Hồi Hương nghĩ rằng tiểu thư mình bị đau cho nên liền nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như đang dỗ một đứa trẻ mà ôn nhu vỗ về Sư La Y.
“Tiểu thư xin ngươi hãy kiên nhẫn thêm một chút. Đạo quân sẽ mau chóng tỉnh lại thôi. Đến lúc đó sẽ không có ai dám khi dễ tiểu thư nữa đâu.”
Sư La Y chỉ yên lặng lắc đầu nghẹn ngào không nói được gì.
Hồi Hương vừa mới đặt chung trà xuống đang định nói thêm gì đó thì bỗng dưng ngoài cửa có tiếng xe lăn bánh, lập tức có người gõ cửa ngay sau đó.
Hồi Hương biết người đến là ai chỉ lặng lẽ thở dài trong lòng cảm thấy thiếu niên ở bên ngoài thật đáng thương. Nhưng khi nhìn thấy hai mắt Sư La Y hồng hồng chực khóc, nàng lại thấp giọng hỏi nhỏ: “Biên Linh Ngọc đến đây tiểu thư người có muốn Hồi Hương ra ngoài đuổi hắn ta đi không?”
Hồi Hương nghĩ rất đơn giản chỉ cần đừng để cho tiểu thư gặp Biên Linh Ngọc thì hắn cũng sẽ không bị sỉ nhục mà tiểu thư nhà nàng cũng sẽ không tức giận.
Sư La Y bối rối trong giây lát thiếu chút nữa bật ra thành tiếng Biên Linh Ngọc là ai vậy?
Vô tri vô giác, nàng mới nhớ lại 60 năm trước Biên Thanh Tuyền còn có một ca ca là người phàm tên là Biên Linh Ngọc.
Đây là một thiếu niên lạnh lùng trầm mặc không được ai chú ý đến. Về sau hắn còn bị nàng tính kế leo lên giường ngủ cùng để trả thù.
Biên Thanh Tuyền là khí vận chi nữ cho nên nàng ta không có chút khuyết điểm nào trước mặt Sư La Y. Nhưng Biên Thanh Tuyền lại rất cẩn thận chăm sóc để lấy lòng thiếu niên này. Thậm chí chính vì điều này mà còn làm cho không ít huynh đệ trong tông môn ghen tị với hắn.
Sư La Y hít vào một hơi.
Rõ ràng nàng đã cố tình quên đi người này nhưng vào lúc này đầu nàng không ngừng đau nhói nhớ lại: Nàng và Biên Thanh Tuyền đấu đá cả đời từ tu vi, thanh danh, tình yêu của vị hôn thê, Sư La Y đều thất bại thảm hại nhưng mà...
Nhưng mà nàng đã từng thắng một lần, chỉ thắng duy nhất lần đó.
Lần đó giống như đem tim của Biên Thanh Tuyền ra hung hăng giẫm đạp trên mặt đất vậy. Lúc đó, Biên Thanh Tuyền gần như muốn ngất đi, ánh mắt căm phẫn hận không thể ăn tươi nuốt sống Sư La Y vậy!
Đó cũng là cảm giác sảng khoái sau những chuỗi ngày Sư La Y bị áp bức. Nàng không bao giờ ngờ được vào một ngày nọ lại có thể nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt Biên Thanh Tuyền---
Không thể tin được, đau lòng, điên tiết phẫn nộ, lục phủ ngũ tạng giống như muốn vỡ ra!
Mặc dù lúc đó Sư La Y rất sảng khoái nhưng nàng cũng cảm thấy đau đớn đến nhíu mày lại.
Đau thật sự rất đau, địch mất 1000, mình tổn hại 800, nhưng nàng đã không rảnh nghĩ nhiều như vậy!
Sư La Y cố gắng đè nén cảm giác không khỏe cố ý nhếch môi đỏ, nàng ở trên cao nhìn xuống thưởng thức sự thất thố của Biên Thanh Tuyền chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng! Trong lòng Sư La Y lúc đó chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Biên Thanh Tuyền, ngươi vậy mà cũng có ngày hôm nay sao?
Thiếu niên ở dưới không đau khổ như Biên Thanh Tuyền cũng không điên cuồng cố chấp như nàng.
Đôi mắt của hắn đen nhánh mang theo sát khí u ám. Hắn chỉ dùng một đôi tay trắng như bạch ngọc của hắn nhẹ nhàng kéo chăn lên che lại thân thể. Hắn khép hờ hai mắt lạnh lùng nói với hai người bọn họ: “Cút.”
*
Thuận tiện giải thích tên truyện một chút:
Bất Dạ tiên sơn là nhà của nữ chính, nam chính ở lại đây canh giữ cho đến khi từ từ già nua rồi chết đi nhưng vẫn không đợi được nữ chính nhớ ra hắn và yêu hắn. Hắn dần dần khô héo, trăng sáng vằng vặc, cuối cùng giống như ngọc vỡ mà chết đi.