Minh U tiên sơn nằm ở đầu phương Bắc mà thôn Thanh Thủy thì lại ở điểm cuối phía Nam.
Đường xá xa xôi cho dù là tu sĩ cũng mất bốn đến năm ngày mới đến nơi.
Đi cả một ngày khi sắc trời dần tối Hàm Thục quyết định để cho các đệ tử dừng chân nghỉ ngơi.
Bọn họ dừng chân ở một khách điếm thường phục vụ các tu sĩ, bà chủ nơi này có gương mặt tròn trĩnh rất vui mừng chiêu đãi bọn họ. Bà chủ nhận ra Hàm Thục liền đẩy tiểu nhị sang nơi khác tự mình tiếp: “Tiên sư, rất hoan nghênh ngươi đến đây, cái tiệm nhỏ này nhất định sẽ rất phát đạt cho xem.”
Hàm Thục ném ra một khối linh thạch trung phẩm: “Chúng ta sẽ ở lại đây một đêm.”
Bà chủ vui vẻ ra mặt: “Mời các vị đi theo lối này, mời.”
Sư La Y được phân cho một căn phòng tốt. Lúc này ở nhân gian đang sắp đến Tết, người người ở nhà đoàn viên với gia đình, ngoài đường đều được giăng đèn kết hoa đối lập với bên trong khách điếm vắng tanh này.
Hàm Thục dặn dò đệ tử không được ra ngoài đi lung tung, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát sớm.
Sư La Y quay lại phòng, nàng trầm ngâm một lúc, cảm thấy dường như bản thân đã quên gì đó nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Mãi cho đến khi gió lùa thổi tung dải lụa bên hông, nàng nhìn bụng mình mới nhớ ra bọn họ đi cả một ngày nhưng vẫn chưa bỏ gì vào bụng.
Khi tu sĩ đạt đến một tu vi nhất định dù không ăn cơm mấy ngày cũng không sao, khi tu vi đạt đến Hợp Thể kỳ thì có thể không cần ăn cơm nữa.
Nhưng mà người phàm chỉ cần không ăn thì sẽ đói bụng.
Trong đám người bọn họ cũng chỉ có Biên Linh Ngọc là một phàm nhân. Hàm Thục đã quen với việc đưa đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ. Nàng là một người kỷ luật chưa bao giờ ăn uống ở nhân gian những đệ tử đi theo nàng cũng không có đam mê ăn uống.
Nhưng mà Biên Linh Ngọc thì phải làm sao bây giờ?
Kiếp trước, Sư La Y không thèm quan tâm đến hắn, mà từ trước đến nay nàng cũng không quan tâm đến những chuyện này nhưng lúc này nàng lại không kìm được mà nghĩ đến.
Thật ra chuyện này cũng không cần nàng phải bận tâm nhưng mà trước khi vào phòng nàng lại vô tình nhìn thấy sắc mặt Biên Linh Ngọc tái nhợt không còn chút sức sống nào.
Có lẽ Biên Thanh Tuyền không cẩn thận nên quên mất mà Biên Linh Ngọc cũng không mở miệng nói chuyện, không có chút cảm giác đang tồn tại gì giống như dù cho đói chết cũng không mở miệng nói.
Sư La Y bắt đầu lo lắng đứng ngồi không yên. Sau một lúc lâu, nàng nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng cùng với những chuyện bản thân đã gây ra cuối cùng Sư La Y vẫn quyết định đứng lên đi tìm tiểu nhị.
Dù cho nàng chán ghét huynh muội bọn họ như thế nào cũng không đến mức có thể trơ mắt nhìn Biên Linh Ngọc đói chết.
“Tiểu nhị, có thể làm cho ta một tô mì không?”
Tiểu nhị đã vào làm ở đây được bảy tám năm gặp qua rất nhiều tu sĩ dung mạo đẹp đẽ vốn nghĩ bản thân đã nhìn quen rồi nhưng lúc này khi nhìn thấy Sư La Y thì lại kinh ngạc với nhan sắc của nàng.
Hắn ta đỏ mặt nói: “Được, ta liền đến bếp nói với Triệu nương tử một tiếng. Tiên tử, ngươi cứ ở đây chờ ta một lát.”
Sư La Y ngồi uống trà ở sảnh một lúc thì tiểu nhị liền bưng mì đến.
Sư La Y nói: “Ngươi đem tô mì đến phòng Thiên Dần đi.”
Tiểu nhị liền nhanh chóng làm theo.
Nhưng mà chẳng lâu sau đó, tiểu nhị bưng tô mì còn nguyên vẹn quay lại buồn rầu nói: “Tiên tử, tiểu nhân gõ cửa nhưng bên trong phòng vẫn không có động tĩnh gì cả.”
Không có động tĩnh gì? Không phải là đói đến ngất rồi chứ?
Sư La Y lo lắng nhận lấy tô mì từ trong tay tiểu nhị, trả cho hắn ta một ít linh thạch sau đó đi vào phòng. Nàng gõ cửa nhưng giống như tiểu nhị nói không có ai đáp lại cả.
Sư La Y sợ Biên Linh Ngọc xảy ra chuyện gì vội vàng làm pháp ấn hô một tiếng cửa liền mở ra.
Nàng nhìn thấy một bóng người ở phía trong dựa vào bàn.
Nàng đặt mì để lên bàn vội vàng đi sang đẩy hắn: “Biên Linh Ngọc?”
Hắn nhắm chặt hai mắt, đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Sư La Y lại nhớ đến chuyện người phàm rất dễ bị bệnh liền đặt tay lên trán hắn.
Tay nàng cảm thấy rất nóng.
Sư La Y không nói nên lời đúng thật là rất nóng! Nàng muốn đi ra ngoài tìm đại phu cho Biên Linh Ngọc thì không biết hắn đã mở mắt nhìn nàng từ lúc nào.
Mà lúc này tay nàng cũng đang bị hắn nắm chặt.
Bàn tay to rộng của thiếu niên rất nóng giống như chiếm hữu mà gắt gao nắm chặt bàn tay nàng.
Sư La Y ngẩn người do dự hỏi: “Biên Linh Ngọc, ngươi phát sốt đến hoa mắt rồi à?” Từ trước đến giờ hắn tránh nàng còn không kịp, trải qua chuyện kia không chừng còn để lại bóng ma tâm lý. Nếu như Biên Linh Ngọc vẫn còn tỉnh táo nhận ra bản thân đang tiếp xúc với nàng chắc chắn sẽ rất chán ghét.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Sư La Y cảm thấy đôi mắt hắn không được minh mẫn liền cảm thấy đau đầu, tu sĩ như nàng không bị bệnh cho với việc này nàng không có kinh nghiệm xử lý như thế nào cả.
*
Trước khi Biên Linh Ngọc đến thôn Thanh Thủy đã bảo Biên Thanh Tuyền luyện rất nhiều đan địch hồn. Sau khi ăn địch hồn đan vào ban ngày hắn có thể hành động như bình thường không khác gì so với những người khác. Nhưng mỗi khi đến đêm lúc đan dược mất đi hiệu lực thì hắn sẽ phải chịu đựng đau đớn gấp đôi bình thường.
Thân thể hiện tại của hắn không khác gì người phàm nhưng cứ mỗi khi đến đêm thì liền cảm thấy nóng như đang đứng trên đống lửa. Biên Thanh Tuyền không quan tâm hắn, Biên Linh Ngọc cũng không quan tâm đến bản thân trước giờ hắn chưa bao giờ để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này. Biên Linh Ngọc đã quen chịu đựng những đau đớn này trong suốt nhiều năm.
Nhưng mỗi khi trời sáng thì hắn sẽ không phải chịu đựng nỗi đau này nữa.
Biên Linh Ngọc nóng đến đầu óc không rõ ràng mơ hồ nghe được giọng của Sư La Y nhưng hắn vẫn nghĩ đấy chỉ là ảo giác của bản thân. Trong lòng hắn không khỏi tự giễu nếu không phải đang trong ảo giác thì sao Sư La Y có thể ở bên cạnh hắn chứ?
Thật ra mấy năm qua hắn đã sớm quen với việc này cho nên rất hiếm khi xuất hiện ảo giác như vậy.
Biên Linh Ngọc dừng lại một chút dựa vào bản năng cùng khát vọng của bản thân nắm lấy bàn tay kia đặt lên trên trán mình.
Bàn tay Sư La Y hơi lạnh lại mềm mại, sự mềm mại chỉ có trên người nàng.
Hắn lập tức giật mình đây không phải là đang nằm mơ!
Biên Linh Ngọc khựng lại một chút, hắn mím môi không muốn buông ra.
Mà đúng vào lúc này thiếu nữ đang nghiêng người về phía hắn hỏi: “Biên Linh Ngọc, ngươi nóng đến hoang tưởng rồi sao?”
Những lời này giống như gieo xuống một hạt giống tà ác âm u khiến cho hắn dừng lại động tác đang làm ngước mắt lên nhìn nàng.
Sư La Y thấp giọng lẩm bẩm: “Thật sự là sốt đến hoang tưởng rồi đến cả ánh mắt nhìn ta cũng khác.”
“...”
Biên Linh Ngọc trầm mặc.
Thiếu nữ là đao tu, nàng luôn tu luyện rất nghiêm túc không vì xuất thân cao quý của bản thân mà lười biếng. Vì vậy, dù bàn tay Sư La Y rất mềm mại nhưng trong lòng bàn tay nàng cũng không thể tránh khỏi có một ít vết chai sần nho nhỏ.
Từ trước đến giờ Biên Linh Ngọc chưa bao giờ có thể yên bình ở chung một chỗ với nàng, hắn mang theo một tia giảo hoạt cùng xấu hổ không nhịn được tự hỏi vì sao nàng lại đến đây?
Hạt giống hi vọng lặng lẽ nảy mầm, lòng bàn tay hắn hơi đổ mồ hôi hơi thở cũng gấp gáp hơn vài phần.
“Ngươi có nhận ra ta là ai không?” Giọng nói dịu dàng của nàng hòa cùng tiếng gió đang thổi vào phòng, nàng dùng tay còn lại đẩy nhẹ hắn giống như dỗ một đứa trẻ mà nói: “Bây giờ ta sẽ đi tìm đại phu cho ngươi, như này nhé sau khi ta đưa ngươi đi khám bệnh thì ngươi sẽ quên đi chuyện đã xảy ra bốn tháng trước được không?”
Đôi mắt nàng sáng lên như đang mong đợi nhìn hắn, hi vọng trong lúc hắn không được tỉnh táo mà gật đầu đồng ý với nàng.
Hạt giống vừa mới nảy mầm trong lòng Biên Linh Ngọc ngay lập tức bị bóp chết hắn cười tự giễu.
Trước đây hắn có thể nhận ra Sư La Y vì có tâm ma cho nên mới đến tìm hắn. Sư La Y sinh ra đã là một thiên chi kiêu nử*, nàng vừa kiêu ngạo vừa ngạo mạn nhưng lại vì chính nghĩa mà quên mình lại can đảm không sợ hãi gì.
*Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.
Mong đợi việc nàng áy náy đến chết là chuyện không thể xảy ra. Từ trước đến nay tu sĩ không bao giờ thương xót người phàm như vậy. Đây cũng không phải là quan điểm của nàng mà còn là vấn nạn của cả giới tu tiên.
Sở dĩ nàng đến đây có lẽ là vì bứt rứt lương tâm cùng cảm giác tội lỗi hiếm hoi nhưng việc này cũng không khác gì nhắc nhở Biên Linh Ngọc về việc nàng có bao nhiêu hối hận cùng chán ghét việc đã xảy ra cùng với hắn.
Nhưng mà Biên Linh Ngọc không thể nào từ bỏ bảo Sư La Y rời đi được.
Hắn không thể không thừa nhận bản thân đang tham lam tận hưởng sự ấm áp giả tạo này.
Đã ba năm kể từ khi hắn lên núi nhưng nàng vẫn chưa bao giờ nhìn hắn dù chỉ là một lần. Thân thể của hắn lúc đó còn tệ hơn bây giờ rất nhiều, dù cho xương cốt gãy hết hắn cũng cắn răng đi vào U Minh tiên sơn cuối cùng cũng có thể gặp được nàng nhưng hắn lại phát hiện trong mắt Sư La Y chỉ có mỗi mình Vệ Trường Uyên.
Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hắn đã không biết bao nhiêu lần nhìn nàng nhào vào lòng Vệ Trường Uyên, nhìn thấy hắn ta mỉm cười ôm Sư La Y vào lòng.
Hai tay Biên Linh Ngọc nắm chặt nhìn làn váy của thiếu nữ bay phất phơ trong gió, cười cười nói nói cùng với người khác.
Ghê tởm, thật ghê tởm. Hắn hận không thể dùng lời nói ác độc nhất trên thế gian để che giấu sự ghen ghét không thể kìm nén của bản thân. Nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể chọn cách mắt không thấy tâm không phiền. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Sau đó, Biên Thanh Tuyền công kích Sư La Y không ngừng có khi còn khiến Sư La Y ủy khuất đến sắp khóc, có khi lại khiến nàng nhe nanh múa vuốt về phía Biên Thanh Tuyền.
Biên Linh Ngọc chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng, hắn biết rõ Sư La Y rất chán ghét Biên Thanh Tuyền nhưng không nhịn được mà nghĩ Biên Thanh Tuyền như vậy cũng rất tốt, ít nhất trong cuộc đời của nàng Biên Thanh Tuyền là một vết nhơ không thể xóa nhòa.
Sư La Y lại mói: “Ngươi không nói gì thì ta xem như ngươi đã đồng ý rồi nhé?”
Đồng ý rồi? Sau đó lại tiếp tục không thể gặp nàng trong ba năm nữa sao? Rồi lại chờ đến khi nàng bị Biên Thanh Tuyền chọc tức mới đến tìm hắn để trút giận?
Biên Linh Ngọc quả thật muốn tự tay khoét một miếng thịt từ trên người nàng xuống!
Sư La Y nhìn thấy ánh mắt của hắn bỗng dưng trở nên lạnh lùng liền cảm thấy không ổn: “A, ngươi...”
Nàng muốn rút tay ra hoặc bóp chặt cằm hắn nhưng lại sợ bản thân vô tình làm hắn bị thương do dự một lúc thì tay nàng đã bị hắn ngậm trong miệng.
Sư La Y trộm nghĩ thật xui xẻo, Biên Linh Ngọc bệnh đến hoang tưởng rồi mà vẫn không quên tìm nàng báo thù! Nàng tự hỏi vì sao hắn vẫn không chịu buông tay nàng ra thì ra là muốn cắn nàng!
Nàng mím chặt môi quay đầu đi nơi khác chờ đợi cơn đau ập đến. Dù sao thì chỉ cắn một cái cũng không có vấn đề gì to tát.
Nhưng mà Sư La Y chờ một lúc lâu vẫn không cảm thấy đau, thứ đang dán trên mu bàn tay nàng truyền đến cảm giác vừa nóng bỏng vừa mềm mại lúc này chính là môi của Biên Linh Ngọc!
Sư La Y ngẩn người nhưng nàng lại nhìn thấy Biên Linh Ngọc đã buông tay ra, không biết hắn đã nhắm mắt ngủ say từ lúc nào.
Nàng nhanh chóng rút tay về trộm nghĩ thật nguy hiểm suýt chút nữa là đã bị hắn cắn rồi, may là Biên Linh Ngọc đã thiếp đi kịp lúc.
Sư La Y không dám chậm trệ sợ hắn bị bệnh mà chết liền muốn ra ngoài tìm đại phu cho hắn nhưng mà mới chỉ ra đến cửa đã gặp được Biên Thanh Tuyền.
Biên Thanh Tuyền lạnh lùng nhìn cánh cửa vừa được mở ra, vừa nhìn Sư La Y.
Nàng ta hít sâu một hơi rồi nở một nụ cười dịu dàng: “La Y sư tỷ, ngươi đến tìm ca ca có chuyện gì sao?”
Sư La Y cảm thấy kỹ thuật diễn này của nàng ta thật vụng về như vậy sao có thể khiến nhiều người bị lừa như vậy chứ? Nhưng hiện tại nàng không muốn lợi dụng Biên Linh Ngọc để chọc tức Biên Thanh Tuyền cho nên liền thu hồi cảm xúc lạnh nhạt đáp: “Không có chuyện gì cả, hắn bị bệnh tốt nhất ngươi nên qua xem hắn một chút.”
Biên Thanh Tuyền nói: “Yên tâm, ta biết rõ thân thể của ca ca. La Y sư tỷ không cần phải lo lắng, từ nhỏ hắn đã vậy rồi đợi đến khi trời sáng thì sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Sư La Y gật đầu nhanh chóng quay về phòng.
Nàng không lo lắng về việc Biên Thanh Tuyền sẽ hại Biên Linh Ngọc. Nếu như nàng ta đã nói không có vấn đề gì thì ắt hẳn cũng không xảy ra chuyện gì được. Nếu như Biên Linh Ngọc tỉnh táo chắc hẳn hắn cũng không muốn nàng xen vào chuyện của hắn.
*
Biên Thanh Tuyền đi vào phòng liếc mắt một cái đã nhìn thấy tô mì trên bàn.
Nàng ta nhíu mày trong lòng liền cảm thấy bất an nhanh chóng đi đến bên mép giường.
Thiếu niên nằm trên giường đang nhắm chặt hai mắt, gương mặt đẹp đẽ khiến người khác không khỏi si mê.
Biên Thanh Tuyền nâng tay muốn chạm vào mặt hắn nhưng khi sắp chạm vào liền cảm thấy tay đau nhói.
“A!” Biên Thanh Tuyền đau đớn hét lên.
Bàn tay nhợt nhạt mảnh khảnh của thiếu niên không biết khi nào lại xuất hiện những chiếc gai xương đâm thủng lòng bàn tay của Biên Thanh Tuyền khiến máu không ngừng chảy.
Biên Thanh Tuyền che bàn tay bị thương của mình oán hận nhìn: “Sao vậy? Không giả vờ ngủ nữa sao?”
Những chiếc gai xương từ từ thu lại vào trong cơ thể của Biên Linh Ngọc, hắn lạnh lùng nói: “Đừng có cố chấp tự chuốc lấy phiền phức.”