Trong không khí thoang thoảng mùi máu máu tanh ngòn ngọt, mùi thối của Bất Hoa Thiềm và cả mùi tuyết tùng mát lạnh.

Sau khi giấu kỹ Biên Linh Ngọc, Sư La Y vội vàng dùng thuật xóa mùi hương, cũng không quên cài thêm một cái kết giới ở cái tủ mà Biên Linh Ngọc đang trốn.

Mặc dù khứu giác Bất Hoa Thiềm không nhạy bén như loài chó nhưng nàng sắp phải đối mặt với nó, nàng vẫn phải cẩn thận hơn một chút.

Sư La Y vừa làm xong tất cả cũng không kịp quay về ngồi lại chỗ cũ. Dưới ánh nến mập mờ, một người không biết đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào.

Hai tay hắn ta lạnh lẽo vòng qua ôm eo nàng, Tưởng Ngạn dựa vào trên vai nàng, giọng nói âm trầm hỏi nàng: “Vì sao lại đứng đây? Nương tử, khăn trùm đầu của nàng đâu rồi?”

Sư La Y bị khí tức lạnh lẽo của Tưởng Ngạn làm cho tê dại cả da đầu, nghĩ đến việc khăn trùm đầu đã bị Biên Linh Ngọc cầm mất, nàng không có đủ thời gian dọn dẹp quên mất không cầm về, dừng một lúc đành phải nói dối: “Các tỳ nữ đều đi rồi, chàng lại chưa đến nên ta muốn đi tìm chàng.”

*Đoạn này Sư La Y đang đóng kịch theo Bất Hóa Thiềm nên đổi xưng hô ta - chàng

Trong phòng im lặng hẳn, sự im lặng kỳ lạ như vậy khiến Sư La Y rất khó chịu.

Nàng tự nhận bản thân không giỏi nói dối và diễn kịch. Nếu như nàng giỏi thì kiếp trước cũng không trở thành bại tướng thua thảm dưới tay Biên Thanh Tuyền như vậy. Nàng không biết Tưởng Ngạn có tin hay không, nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất cùng lắm thì đánh với hắn ta một trận.

Nếu như không được thì cứ trực tiếp đánh thôi, nàng cảm thấy mệt mỏi rồi. Tưởng Ngạn nói chuyện thì cứ nói mắc gì lại cứ ôm nàng như thế vậy? Khiến cho cả người nàng không thấy thoải mái chút nào.

Thiếu nữ cũng không biết, điều bất hòa cùng với thân phận đao tu của nàng chính là mặc dù nàng kế thừa thiên phú cùng sự kiêu ngạo của phụ thân nhưng gương mặt, giọng nói đều giống như mẫu thân của nàng chính là Oản Tầm công chúa.

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, chậm rãi lại ôn nhu. Mặc dù là nói gì đi nữa thì cũng mang theo một cảm giác ôn nhu khác thường.

Nếu như nàng muốn nàng có thể dễ như trở bàn tay lừa gạt trái tim của bao nhiêu nam nhân.

Bởi vậy mà ngay khi lời nói dối vừa được thốt ra khỏi miệng không dẫn đến một trận đánh long trời lở đất giống như trong dự đoán của nàng. Hai nam nhân ở đây, một người nhắm mắt trong tay toàn là máu. Người còn lại thì đáp lại bằng cách mỉm cười nhẹ nhàng ôn nhu hôn là cổ nàng.

“...” Cả người Sư La Y cảm thấy không ổn, ngay cả nụ cười trên môi cũng không duy trì nổi nữa rất muốn đưa tay lau đi. Tưởng Ngạn thật sự quá ác độc rồi chi bằng hắn ta cứ trực tiếp lật mặt đi vì sao lại muốn chậm rãi tra tấn nàng như thế?

Tưởng Ngạn ôn nhu nói: “Là ta không tốt, ta đến chậm rồi. Tiểu La Y, chúng ta nên uống rượu giao bôi rồi.”

Chuyện khăn trùm đầu kia cứ như vậy tùy tiện được bỏ qua. Tối nay là đêm tân hôn của Tưởng Ngạn, hắn ta cũng không có tâm tư đi truy cứu. Mấy thuộc hạ được phái đến chăm sóc không biết là đã đi đâu rồi, tóm lại ngày mai tất cả đều phải chết.

Hắn ta nắm tay Sư La Y ngồi xuống trước bàn, Sư La Y khẽ thở phào một hơi may quá Bất Hoa Thiềm này vẫn không quá thông minh.

Cuối cùng nàng cũng có thời gian để tìm đầu lâu mà Tưởng Ngạn giấu ở đâu.

Nàng nhớ rõ cái đầu lâu kia sẽ di chuyển, sẽ ẩn náu. Đó là huyết mạch của Bất Hoa Thiềm, nàng nhất định phải dùng một nhát kiếm duy nhất đâm chết nó, nếu không sẽ để lại hậu quả khôn lường.

Sư La Y một mặt cùng Tưởng Ngạn, mặt khác cầu nguyện Biên Linh Ngọc nằm trong tủ đừng phát ra âm thanh.

*

Cửa tủ trước mắt bị đóng lại.

Tất cả ánh nến đều bị chặn lại sau cánh cửa, Biên Linh Ngọc nằm trong một khoảng không tăm tối. Hắn không thể nào nhìn được chỉ có thể nghe.

Hắn nghe thấy tiếng yêu quái đi trên mặt đất, nghe thấy thiếu nữ ôn nhu nói: “Các tỳ nữ đều đi rồi, chàng lại chưa đến nên ta muốn đi tìm chàng.”

Ánh mắt Biên Linh Ngọc lạnh lùng tràn ra ý trào phúng.

Trước kia nàng nói: “Trường Uyên sư huynh, sao ngươi bây giờ mới về ta đã đợi ngươi rất lâu!”

“Khoảng thời gian ngươi không thể Minh U tiên sơn, ta rất nhớ ngươi.”

“Ta muốn ở bên Trường Uyên sư huynh mãi mãi.”

Giọng nói của nàng luôn luôn ngọt ngào cười nói với người khác cho dù là kẻ nhàm chán vô vị như Vệ Trường Uyên cũng không nhịn được mà cười mỉm, hai tai đỏ bừng.

Cùng ở rừng mai kia, hai người bọn hắn đều rung động với nàng.

Nhưng mà Biên Linh Ngọc chỉ có thể ở nơi tối tăm, ánh mắt gắt gao nhìn theo nàng giống như một con quái vật ngấp nghé thiếu nữ.

Bắt đầu từ ngày đó, hắn cũng không muốn gặp lại tình cảnh như vậy nữa. Hắn thà rằng ở bên hiên nhà, dù trời mưa hay gió lạnh nghe vài ba câu chuyện về nàng còn hơn.

Hắn là Biên Linh Ngọc, hắn có thể héo mòn, tàn lụi đời này vĩnh viễn không gặp lại nàng, cũng không thể biến thành một con chó hướng nàng mà vẫy đuôi mong chờ nhưng chưa bao giờ được đáp lại.

Tâm của đao tu quả thật là thuần túy. Nhưng đó là lại là lưỡi dao tổn thương tất cả những người yêu mà không thể chiếm được nàng. Nếu như Sư La Y không sinh ra tâm ma thì có lẽ là đời này đến khi chết Biên Linh Ngọc cũng sẽ không chủ động đi nhúng chàm nàng.

Giờ phút này, bên ngoài nến đỏ chập chờn. Biên Linh Ngọc vừa nghĩ đến cảnh hai người bọn họ đang làm gì liền cúi thấp đầu, khóe mắt còn dính vết máu dần trở nên lạnh lùng.

Nàng có thể lấy chồng, có thể cũng người kia quấn lấy nhau, có thể cả một đời này trong mắt đều không có hắn. Nhưng hắn không cho phép Sư La Y ở trước mặt bản thân triền miên cùng người khác.

Bọn họ xem hắn là gì? Huống chi yêu quái kia còn là Bất Hoa Thiềm.

Biên Linh Ngọc lau đi vết máu trên môi đặt tay lên khóa tủ, những kết giới mà Sư La Y bày ra trước mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là giấy mỏng.

Mắt thấy cửa tủ sắp bị hắn đá văng, bên ngoài đột nhiên yên tĩnh chợt giọng nói của nam tử vang lên.

Tưởng Ngạn nắm chặt cổ tay Sư La Y, nổi giận nói: “Ai? Ai chiếm được lần đầu của ngươi rồi?”

Biên Linh Ngọc: “...”

*

Sư La Y bị Tưởng Ngạn bắt mạch, cảm thấy đầu óc của Tưởng Ngạn chắc hẳn là có chút vấn đề. Vào thời khắc sinh tử này hắn ta lại đi chú ý cái gì vậy?

Mắt thấy Tưởng Ngạn tức giận đến toàn thân run rẩy, ghen ghét cùng tức giận lan tràn trong mắt hắn ta. Túi da của Bất Hoa Thiềm như ẩn như hiện trên mặt hắn ta, giống như đang mang mặt nạ của quỷ.

Tưởng Ngạn nghiêng qua hướng nàng, hai tay bóp chặt cổ nàng.

Yêu quái vốn dĩ tâm tính thất thường. Lúc này hai mắt Tưởng Ngạn đỏ ngầu, hắn ta giống như điên dại vừa thương xót vừa tức giận, một con mắt giống như đang thèm nàng nhỏ dãi một con mắt khác lại lặng lẽ rơi lệ: “Vì sao phụ thân ta không chiếm được Oản Tầm, đến ta cũng không thể chiếm được ngươi cơ chứ?”

Thiếu nữ không nghe ra được sự bi thương cùng đau khổ trong lời nói của hắn ta, Thần Viên Đao lặng lẽ xuất hiện trong tay Sư La Y. Nàng bị Tưởng Ngạn bóp cổ hô hấp khó khăn nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo.

Ngay lúc này, thừa dịp Tưởng Ngạn đang đắm chính trong cảm xúc không kiểm soát được bản thân nàng ném thanh đao về hướng hắn ta. Thanh đao bay ra ngoài, dứt khoát chặt đứt nến Phượng đặt trên bàn.

*Nến Phượng: Một loại nến khắc hình rồng phượng được thắp trong phòng tân hôn của tân lang và tân nương mới cưới ngày xưa

Nến Phượng đứt gãy rơi trên đất biến thành một con cóc xấu xí, nó biến thành một cái đầu lâu giống như Tưởng Ngạn, một con mắt lạnh lùng một con mắt khác lại ôn nhu yên lặng rơi lệ.

Nàng không đoán sai, nàng đã tìm ra được đầu lâu chân chính của Bất Hoa Thiềm.

“A---”

Tưởng Ngạn phát điên gầm lên một tiếng, che lại cổ, cơ thể hắn ta vặn vẹo kỳ dị.

Bất Hoa Thiềm bị chém đầu không bao lâu sẽ chết. Tính tình hung dữ của nó bị kích thích, trước mặt Sư La Y trút bỏ lớp da người, thân thể đột ngột mọc từ dưới mặt đất, đảo mắt liền lớn đến hơn nửa gian phòng. Nó lạnh lùng nhìn về phía Sư La Y vung cái lưỡi dài ngoằng tới.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Trong lòng Sư La Y biết sẽ có một cuộc ác chiến liền vội vàng triệu hồi Thần Viên Đao xoay người tránh một đòn này.

Bất Hoa Thiềm nhìn qua thì vụng về nhưng thật ra tốc độ của bọn chúng rất đáng sợ, mỗi lần tấn công đều nặng cả vạn cân. Kiếp trước, một đám người bọn họ vây lại tấn công nó, chết hơn phân nửa mới có thể chế ngự được nó.

Điều này quá khác xa so với kiếp trước, Hàm Thục không ở đây, Vệ Trường Uyên cũng không ở đây chỉ có một mình Sư La Y.

Nhưng Sư La Y hoàn toàn không sợ hãi, nàng chỉ cần chống đỡ một nửa khắc thì có thể giết chết được Bất Hoa Thiềm.

Bất Hoa Thiềm sắp chết và nó muốn trước khi công lực biến mất hoàn toàn chém đầu kẻ giết nó.

Bất Hoa Thiềm là yêu quái thượng cổ, cho dù là Hàm Thục ở đây cũng chưa chắc đã đánh thắng được. Huống gì Sư La Y chỉ là một thiếu nữ ở kỳ Kim Đan. Móng vuốt lần nữa lao đến khiến Sư La Y không thể không dùng Thần Viên Đao cản đòn.

Khí lực của đao tu mạnh mẽ nhưng một đòn này vẫn khiến đan điền Sư La Y đau nhói phun ra một ngụm máu.

Bất Hoa Thiềm biết sử dụng pháp thuật để giam cầm nàng, cái lưỡi dài đến tới ý đồ đâm xuyên tim nàng, Sư La Y lúc này muốn tránh cũng không thể tránh. Nàng cắn răng cố gắng nghiêng người né tránh, muốn tránh đi những điểm yếu của bản thân, sợ rằng hôm nay nàng không chết thì cũng trọng thương!

Nó còn chưa chạm đến thân thể của nàng thì dường như đã bị thứ gì đó hù dọa, kêu lên một tiếng nhanh chóng thu hồi đầu lưỡi.

Nhưng tất nhiên là đã muộn, một thanh tiểu kiếm bằng gỗ đào từ bên hông Sư La Y bay ra đâm xuyên khoang họng của Bất Hoa Thiềm, nó giãy giụa sau đó thì hóa thành một vũng nước bẩn biến mất trên không trung.

Trước khi tiêu tán, nó vẫn không quên phun nọc độc ý đồ muốn đưa Sư La Y chết cùng.

Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng khiến Sư La Y không còn cách nào khác là chỉ có thể bảo vệ mặt của bản thân.

Nhưng đợi mãi mà cảm giác đau đớn vẫn chưa truyền đến ngược lại trên người nàng truyền đến một tiếng rên khẽ.

Nàng buông lỏng cánh tay nhìn thấy Biên Linh Ngọc mím môi, che chắn cho nàng.

Sư La Y mới vừa bị phun nọc độc cũng không hoảng hốt như vậy, lúc này lòng nàng lặng xuống bắt đầu hoảng loạn.

“Biên Linh Ngọc?”

Chuyện gì xảy ra với hắn vậy? Có phải hắn bị luồng khí của Bất Hoa Thiềm ném tới đây không? Nếu không phải thì đây là muốn chết sao?

Hai người bốn mắt nhìn nhau, thiếu nữ cau mày nhìn hắn chằm chằm trong lòng lạnh lẽo.

Sư La Y cảm thấy Biên Linh Ngọc e là chỉ ngay sau đó liền sẽ tắt thở. Nhưng mà cánh tay che chắn của thiếu niên từ đầu đến cuối cũng không chạm vào thân thể mềm mại của nàng.

Hắn nhắm chặt mắt, chịu đựng cỗ đau đớn kia cắn răng đứng lên.

Sư La Y nằm trên đất ngơ ngác nhìn hắn, sau đó lại nhìn Bất Hoa Thiềm: “Nó... phun mực đen?” Đây rốt cuộc là con cóc hay bạch tuộc vậy?

Biên Linh Ngọc rũ mắt không muốn trò chuyện.

Thiếu nữ thu lại thanh đao đứng dậy. Sư La Y cảm thấy ổn hơn nếu như nàng không nhìn bãi nước mủ mà yêu quái kia hóa thành nhưng khi nhìn thấy trong lòng nàng liền cảm thấy lạnh lẽo.

Bất Hoa Thiềm cũng xem như là đã hồn phi phách tán nay hóa thành bãi nước mủ chảy trên mặt đất giống như đang cử động vậy.

Ảo cảnh bỗng nhiên bị đánh sập, thủ phủ tráng lệ biến mất không còn gì nữa, cách đó không xa là một hồ nước đã khô cạn trơ trọi cả mảng đáy hồ.

Không có hoa sen, cũng không phải là vào mùa hè. Mùa đông rét lạnh lúc này xuất hiện khiến nàng không kịp chuẩn bị hứng cả cơn gió khiến Sư La Y rùng mình.

“Tại sao lại như vậy...” Bất Hoa Thiềm cuối cùng cũng đã chết rồi sao?

“Bất Hoa Thiềm có hai viên nguyên thân.”

A? Sư La Y kinh ngạc nhìn sang thì thấy Biên Linh Ngọc khó mà cầm cự được nữa, đang quỳ một chân trên đất. Sư La Y vội vàng đỡ lấy hắn: “Ngươi đừng cử động, ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi một lát rồi nhìn xem vết thương của ngươi ra sao.”

Diện mạo của thôn Thanh Thủy lại lộ ra như trước – một thôn làng chất phác, từng mảng lớn hồ nước trải quanh phủ đầy bằng vỡ và trên bầu trời không có mặt trăng.

Màn đêm buông xuống dường như tăm tối nhưng lại tái nhợt, Sư La Y tìm một tảng đá lớn để Biên Linh Ngọc dựa lưng vào.

Trong lòng nàng có chút mệt mỏi, vốn cho rằng Bất Hoa Thiềm chết rồi thì tất cả mọi người có thể an toàn rồi thế nhưng Bất Hoa Thiềm lại có đến hai nguyên thân. Dù cho nàng đã giết chết một nguyên thân nhưng vẫn còn một nguyên thân khác vẫn đang sinh sôi giết người ở nơi khác! Đây là điều mà kiếp trước nàng không biết được.

Khó trách sau này bọn họ lại bị cám dỗ còn nàng thì cửu tử nhất sinh*, Hàm Thục cũng chết. Nguyên nhân là còn một nguyên thân của Bất Hoa Thiềm ở nơi khác quấy phá.

*Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm.

Càng hỏng hơn là lúc này tình trạng của Biên Linh Ngọc nhìn qua rất tệ. Toàn thân hắn toàn máu còn có cả chất nhầy của Bất Hoa Thiềm.

Trong lòng Sư La Y rất sầu não.

Nàng không phải là đan tu nên đành phải dùng pháp quyết giúp hắn miễn cưỡng chữa thương và làm sạch cho hắn. Nàng loay hoay nửa ngày mới nhận ra cách này không có tác dụng mấy. Nếu như muốn cứu Biên Linh Ngọc thì chỉ có thể nhanh chóng tìm trưởng lão Hàm Thục hoặc Biên Thanh Tuyền.

Bọn họ nói không chừng có thể giúp hắn trị thương.

Nàng thu tay: “Ta dẫn ngươi đi tìm trưởng lão Hàm Thục.”

Lời nói phát ra nhưng không thấy Biên Linh Ngọc đáp lại. Sư La Y ngước mắt lên nhìn vào mắt của hắn.

Đó là một loại yên tĩnh đến lạ, ánh mắt nhìn rất chăm chú. Hắn nhân lúc nàng không chú ý, yên lặng nhìn nàng.

Nhưng lúc nàng ngẩng đầu lên thì ánh mắt của hắn đã dời xuống nơi khác.

Sư La Y cũng không thể giải thích vì sao mà khi nàng gặp mặt Biên Linh Ngọc thì mười lần cũng phải bảy tám lần là lúc hắn đang tức giận. Lần này, hắn bị thương nặng như vậy nhưng nàng vô tình phát hiện hắn rất bình tĩnh.

Nàng ngồi xổm bên cạnh hắn cảm thấy không khí có chút kỳ lạ. Nàng nhớ đến ánh mắt của hắn thậm chí nàng còn sờ mặt bản thân xem thử có gì khác thường không. Thiếu nữ hơi do dự hỏi han: “Ngươi cảm thấy không thoải mái sao?”

Ánh mắt lại không giống như vậy.

Nàng nhớ rõ lúc bản thân giấu Biên Linh Ngọc vào trong ngăn tủ, đôi mắt của hắn lạnh lùng giống như muốn đóng băng, nắm chặt lấy tay nàng giống như muốn bẻ gãy xương nàng.

Hiện tại, ban đêm lúc này yên tĩnh quỷ dị, nàng ngồi xổm bên cạnh hắn, không hiểu vì sao ánh mắt của hắn lại kỳ lạ đến như vậy.

Cổ họng Biên Linh Ngọc giật giật, không hiểu sao lại cảm thấy có chút xấu hổ: “Ừm.”

Nghe được hắn đáp bản thân hắn cảm thấy không thoải mái, trong tiềm thức Sư La Y liền nghĩ tên này so với nàng còn xui xẻo hơn, bị khí lưu của Bất Hoa Thiềm đánh bay còn dính phải nọc độc. Nọc độc của Bất Hoa Thiềm vậy mà không phun trúng vào người nàng ngược lại lại phun trúng Biên Linh Ngọc.

Trong lòng nàng liền cảm thấy căng thẳng sợ hắn xảy ra chuyện gì: “Ta xem vết thương cho ngươi nhé?”

Thiếu nữ sốt ruột nôn nóng muốn cứu người không nghĩ gì nhiều liền cởi quần áo của Biên Linh Ngọc. Nhưng nàng vừa chạm vào thắt lưng của hắn liền bị đè tay lại.

Trong đêm tối, hắn nhìn nàng chăm chú thấp giọng nói: “Sư La Y.”

Hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng.

Sư La Y ngượng ngùng rút tay lại, trên gương mặt lúc này không hiểu từ lúc nào đã đỏ bừng. Nàng xấu hổ nhớ đến, ở kiếp trước vào vài tháng trước lúc nàng tổn thương hắn cũng cởi quần áo của hắn.

Lúc đó, nàng không có biết rõ hết sự tình nhưng đại khái biết được có vài thứ làm như thế này nhưng bởi vì đối mặt với người mà nàng không có tình cảm cho nên khi nàng cởi áo của hắn chưa cởi xong đã bị tâm ma điều khiển, nàng làm qua loa đến mức không cúi người xuống để hôn hắn cũng không chạm vào thân trên của hắn lần nào cả.

Cuối cùng khi Biên Thanh Tuyền xông đến, hắn đã tự mặc lại quần áo của bản thân.

“...” Sư La Y không nhịn được mà đỏ mặt cảm thấy xấu hổ. Nàng khẳng định bản thân đã lưu lại cho Biên Linh Ngọc một kí ức tồi tệ không thể xóa nhòa. Sư La Y cũng không kiên trì tiếp tục muốn xem vết thương của hắn nữa. Dù cho đó là mực hay nọc độc thì nàng cũng chỉ là một đao tu không thể làm gì cả.

Biên Linh Ngọc trầm mặc một hồi cuối cùng nói: “Ta nghỉ ngơi một lát, rất nhanh sẽ đến sáng thôi. Đến lúc đó chúng ta đi tìm Biên Thanh Tuyền.”

“A.” Nàng tự giác cách xa hắn một chút hi vọng hắn đừng sợ nàng.

Mặc dù tính cách của Biên Linh Ngọc không tốt lắm , tính tính cũng lãnh đạm. Nhưng mà hiện tại nàng cũng nhìn ra được hắn và Biên Thanh Tuyền không phải là cùng một dạng người.

Mặc kệ hắn có kỳ quặc thế nào thì hắn vẫn còn nhận ra được con Bất Hoa Thiềm kia chính là giả.

Hắn không đáng ghét, cũng không phải là người xấu liền khiến cho nàng nhận ra bản thân trước kia đúng là một cầm thú. Sư La Y cảm thấy có chút đau đầu.

Gió đêm thổi hương sen bay khắp nơi mang theo một chút hơi bùn nhưng đã không còn mùi hôi thối của yêu quái nữa.

Sư La Y cũng đã bị thương, ngực nàng cảm thấy đau nhói nhưng rất may là vết thương cũng nhẹ. Biên Linh Ngọc đang ở đây nàng không thể xoa xoa cho đỡ đau đành phải giả vờ nghiêm túc làm như không có chuyện gì.

Khi nàng tỉnh lại lần nữa trong lòng sinh ra không ít ngờ vực như là chuyện tiểu kiếm gỗ đào kia là sao? Biên Thanh Tuyền đã giở trò gì hay sao? Biên Linh Ngọc làm sao lại biết Bất Hoa Thiềm có đến hai nguyên thân? Nàng cũng không cảm giác được trên người của Biên Linh Ngọc rốt cuộc là tiên khí hay là yêu khí.

Nàng nghĩ Biên Linh Ngọc sẽ không nói chuyện với nàng nữa nhưng không ngờ hắn trầm mặc thật lâu đột nhiên mở miệng hỏi một câu kỳ lạ: “Bất Hoa Thiềm kia hóa thành ai?”
 Sư La Y ngẩn người chợt đáp: “Ừm... Chắc là Tưởng Ngạn, chính là thiếu tông chủ mất tích gần đây của Xuyên Vân Tông.”

“Tưởng Ngạn.”

Hắn thấp giọng chậm rãi đọc cái tên này, giọng điệu có chút lạnh lùng.

Tưởng Ngạn, ha ha.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play