Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, gió lốc nổi lên, bầu trời nhá nhem. Khi Biên Thanh Tuyền mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Y phục nàng ta rách rưới, quỳ trên một đống mảnh vụn của thủy tinh, hai tay cầm vạn cân Cửu Châu Đỉnh, toàn thân đều là nước mưa.
Bầu trời tối đen, một người đàn ông bị thương trên đầu, thân mặc một bộ y phục đen tuyền cười lạnh cùng vài ba tên tùy tùng không có ý tốt đi đến.
“Thanh Tuyền à, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có tranh cái gì với ta.” Nam tử dùng quạt nâng cằm nàng ta, giễu cợt nói: “Phụ thân có nhiều hài tử như vậy, ngươi là kẻ có dã tâm nhất. Mẫu thân ngươi cùng lắm cùng là một kẻ thấp hèn bị cả ngàn người cưỡi lên ngủ, là mẫu thân của ta từ bi cho bà ta lưu lại trong nhà. Ngươi cứ an phận mà ở nơi hoang dã kia thì có gì bất lợi đâu? Ngươi xem, muốn hại chết huynh trưởng mà không thành lại biến thành bộ dạng như thế này, ta là ca ca ngươi nhìn mà cũng thấy đau lòng cho ngươi. Dù sao thì Thanh Tuyền nhà chúng ta cũng người đẹp nhất nhà, tiểu dã chủng.”
Người đi đến tự xưng là huynh trưởng của Biên Thanh Tuyền nhưng lại khuôn mặt lại khác xa so với Biên Linh Ngọc.
Hắn ta dùng quạt đẩy vạt áo của Biên Thanh Tuyền ra, Biên Thanh Tuyền đang quỳ căn bản là không thể nào phản kháng hoặc đánh lại. Mấy người đứng sau nhìn thấy Biên Thanh Tuyền chật vật đều đồng thanh cười, ánh mắt dính chặt trên thân thể nàng ta.
“Ngoan ngoãn quỳ ở đây đi, cầu xin mẫu thân của ta, nói không chừng bà ấy có thể mở lòng từ bi mà cho mẫu thân đê tiện kia của ngươi một hơi tàn. Có lẽ, nếu như ngươi kiên trì quỳ thêm chốc nữa biết đâu phụ thân sẽ mềm lòng mà bỏ qua?”
Hắn ta hừ một tiếng phất tay áo rời đi chỉ còn lấy người nam nhân còn lại chưa đi.
Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau vây quanh nàng ta.
“Thanh Tuyền, ánh mắt của ngươi là đang bất mãn với đại công tử hay sao?”
“Đại công tử nương tay không muốn dạy dỗ ngươi nhưng mà chúng ta ngược lại có thể dạy dỗ thay.”
Nàng ta ngẩng mặt lên nhìn ra được sự hạ lưu trong mắt đám người kia.
Sắc mặt Biên Thanh Tuyền lập tức trở nên hoảng hốt liền nhẹ nhàng cười hỏi: “Mấy người các ngươi muốn dạy dỗ thay?”
Tay bọn hắn lúc này đã chạm vào vạt áo của nàng ta cười đến đê tiện.
Biên Thanh Tuyền cũng cười theo, nhan sắc diễm lệ nàng ta đem Cửu Châu Đỉnh ầm một tiếng ném qua. Mấy người nam nhân trong chớp mắt liền bị đánh ngã xuống đất, xương sườn vỡ nát phun một ngụm máu lớn.
Bọn hắn sợ hãi nhìn nàng ta: “Ngươi điên rồi!”
Biên Thanh Tuyền đứng lên, cười cười nàng ta nhẹ nhàng nói: “Mấy tên phế vật như ngươi ngay cả Cửu Châu Đỉnh cũng không đỡ được lấy gì mà muốn dạy dỗ ta?”
Đầu gối Biên Thanh Tuyền chảy máu ròng ròng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh trên đó.
Nàng ta trầm mặc mỉm cười rút ra một mảnh vỡ sắc bén nhất cầm đi về hướng của bọn nam nhân kia. Đám người đó lúc này mới luống cuống tay chân: “Ngươi muốn làm gì? Ả điên này! Mau cút đi, đại công tử xin hãy cứu chúng ta!”
Bọn họ muốn đẩy Cửu Châu Đỉnh ra nhưng lại bị đè lên người giống như bị giam lại. Bọn hắn đẩy đến đỏ cả mặt cũng không nhúc nhích xê dịch chút nào.
“Suỵt!” Biên Thanh Tuyền dựng một ngón tay che môi: “Đừng kêu nữa, vì bị các ngươi lôi kéo cho nên tâm trạng hiện tại của ta không tốt lắm.”
Mấy tên nam nhân khác chửi ầm lên: “Tiểu dã chủng được sinh ra từ tiện phụ kia mau thả chúng ta ra!”
Biên Thanh Tuyền lạnh lùng nhìn, trên mặt hiện lên tia khó xử: “Sao lại không biết im lặng như vậy? Thế thì cắt đầu lưỡi của các ngươi trước đi. Đừng lo lắng, Đại công tử của các ngươi không lâu sau cũng sẽ đi cùng các ngươi mà thôi. Biên Thanh Tuyền ta đảm bảo đó.”
Bầu trời sầm tối, sấm sét đùng đoàng.
Biên Thanh Tuyền đứng dậy từ trong vũng máu, một con mắt lăn lóc dưới chân bị nàng ta hững hờ đạp lên cười khinh bỉ.
“Ảo cảnh?”
Ảo cảnh cũng quá thật rồi lại đưa nàng ta về ngày mẫu thân nàng ta chết.
Nàng ta cũng không vội vàng ra ngoài, theo như nàng ta biết ảo cảnh không phải là ác mộng. Nó sẽ phản chiếu ra khát vọng của người trong đó, ở trong mộng đẹp từng bước từng bước thâu tóm người ta.
Đương nhiên có khi ảo cảnh hiệu nghiệm có khi thì không. Bởi vì có một số người không cầu mong gì cả, còn có một số người... không hoàn toàn đánh mất tỉnh táo, còn Bất Hoa Thiềm nó sẽ từ từ cướp đi thứ nó muốn.
Vậy để nàng ta nhìn xem ảo cảnh sẽ cho nàng ta xem viễn cảnh gì. Nàng ta thấp giọng hô một tiếng, nói chung chỉ cần không để cho nàng ta lại nhìn thấy thân thể mẫu thân lại bị dã thú ăn thịt lần nữa là được. Làm như thế ngoại trừ việc khiến cho nàng ta nổi giận thì sẽ không thể nào dụ dỗ nàng ta giao hợp để cướp xác đâu.
Giống như nàng ta suy đoán, sau khi ngồi dưới mái hiên một lúc lâu có một bóng người chậm rãi đi đến.
Người đến cầm theo một cây dù, xoa đầu nàng ta nói: “Sao lại bẩn như vậy? Ngươi có muốn về nhà cũng ta hay không?”
Biên Thanh Tuyền lạnh lùng cười, sắc mặt nàng ta gạt cái tay đang xoa đầu nàng ta kia ra, trong lòng thầm mắng xui xẻo.
Vì sao lại là người này? Vì sao?
Nàng ta không cần những thứ này! Nàng ta không cần những thứ ấm áp, cũng không cần người ta thương hại! Nàng ta muốn chính là quyền lực chí cao vô thượng, là pháp lực mạnh nhất thế gian này khiến cho không ai có thể chèn ép được nàng ta, nàng ta muốn đem tất cả mọi người giẫm dưới chân. Nàng ta muốn giết huynh trưởng, giết phụ thân, giết tất cả những huynh đệ tỷ muội vô dụng!
Nàng ta mím môi, trong ánh mắt giống như đang ẩn giấu bão tố.
Trong tay Biên Thanh Tuyền chợt xuất hiện một cây sáo ngọc màu trắng lưu ly, cây sáo giống như biết được ý của nàng ta xoay tròn bay qua phá vỡ ảo cảnh.
Khi trở về, trước mặt nàng ta chính là một con Bất Hoa Thiềm.
Nàng ta bắt được cây sáo, cười lạnh lẽo: “Đồ ngốc.”
Hình dáng của thôn Thanh Thủy lộ ra trước mắt nàng ta, nàng ta có chút tức giận chỉ là một con Bất Hoa Thiềm lại dám đùa bỡn nàng ta. Bây giờ, nàng ta đã xác định đánh không lại được Bất Hoa Thiềm nhưng ảo cảnh? Ảo giác? Mê hoặc? Chỉ sợ không biết mấy thứ này ai mới là người giỏi hơn. Để một tên nhỏ bé như này đến đối phó nàng ta là đang tìm chết hay sao?
Nàng ta cũng không thèm giấu cây sáo từ từ đi về phía trước. Nàng ta vẫn không biết con Bất Hoa Thiềm lợi hại nhất đang ở đâu tuy là có thể dễ dàng giết những con Bất Hoa Thiềm bình thường này nhưng để đối đầu với nghiệt súc tàn dư kia thì vẫn quá sức với nàng ta.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Biên Linh Ngọc không ở đây, nàng ta không dám đánh. Nhưng giết mấy con yêu quái nhỏ bé này thì vẫn được.
Tiểu kiếm gỗ đào bản mệnh được nàng ta đeo bên hông đi qua rất nhiều ảo cảnh. Những con Bất Hoa Thiềm nàng ta gặp đều không đáng nhắc tên, chiếc sáo ngọc lưu ly chém chết hết con này đến con khác. Trong lòng nàng ta phỏng đoán: Con Bất Hoa Thiềm chân chính đang ở đâu rồi?
Nếu như nghiệt dư kia tự mình khống chế đại cục thì nàng ta sẽ không thể dễ dàng thoát khỏi ảo cảnh như vậy.
Sắc mặt nàng ta trở nên kỳ u ám lại mang theo chút ác ý xem chuyện vui.
Chẳng lẽ thôn Thanh Thủy này thực sự sót lại ý thức của Bất Hoa Thiềm? Trong nhóm người của bọn họ có bao nhiêu người khi còn sống nhớ ?
Nói đến Biên Thanh Tuyền thì đây quả thật là một chuyện tốt, nếu như tên xui xẻo kia gặp nguy hiểm thì nàng ta sẽ được an toàn. Thậm chí còn nhàn nhã dư thời gian đi làm một vài chuyện khác.
Nghĩ đến việc Sư La Y bây giờ không còn dễ khống chế nữa, ánh mắt nàng ta liền lạnh lẽo.
Sư La Y đã sinh ra tâm ma một lần rồi vậy thì sớm sinh ra thêm tâm ma thứ hai đi.
Không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy được, nếu như nàng ngưỡng mộ Vệ Trường Uyên vậy thì liền bắt đầu từ Vệ Trường Uyên đi.
Đã ba năm trôi qua nếu như người khác ắt hẳn đã sớm từ bỏ. Nhưng thiếu niên kiếm tu trời sinh kia thì vẫn còn chống cự.
Đây là cơ hội tốt nhất của nàng ta. Sư La Y, liệu hắn ta sẽ trở thành tâm ma hủy diệt Sư La Y không đây?
Vận may của Biên Thanh Tuyền quả thật không tệ, nàng ta muốn gì thì liền có cái đó.
Nàng ta cố gắng đi tìm Vệ Trường Uyên không ngờ lại gặp được thật.
Trước mắt là một đại điện xung quanh được che phủ bởi trúc, ánh mắt Biên Thanh Tuyền sáng lên. Đây là thế gia tu chân Vệ gia.
Để nàng ta đến xem xem bây giờ người Vệ Trường Uyên giấu trong lòng vui vẻ cùng lúc này chính là ai?
Là nàng ta hay là tiểu thanh mai trúc mã của hắn ta đây?
*
Vệ Trường Uyên đứng dưới mái hiên.
Trong phòng truyền ra tiếng mẫu thân hắn ta ho khan, cha Vệ đẩy cửa ra nhíu mày nhìn hắn ta: “Trường Uyên, sao con lại phải cố chấp như vậy? Khiến cho ta cùng mẫu thân con tức giận?”
Thiếu niên sau khi trầm mặc một lát mới đáp: “Phụ thân từng dạy Trường Uyên, tu giả làm việc không sai với trời không thẹn với lòng. Sư bá vì thiên hạ chúng sinh mà lâm vào giấc ngủ say, sao chúng ta có thể nhân lúc này bội bạc giải trừ hôn ước được?”
Cha Vệ lạnh lùng nhìn nhi tử: “Vi phụ cũng không muốn ngươi phải làm kẻ bội bạc, con cũng biết tình cảnh bây giờ của Vệ gia, đã mấy ngàn năm rồi, gia tộc chúng ta nghiêm túc tuân theo quy củ mà vẫn giậm chân tại chỗ nhưng những thế hệ sau căn cốt lại không bằng được những người đi trước dần dần đánh mất truyền thừa. Vài vạn năm trước kia, sự to lớn của ngày trước vẫn còn nhưng nội tình bên trong tông môn lại không có ai có thể phi thăng.”
“Con là đứa con trai duy nhất của ta, là hậu bối có căn cốt tốt nhất của Vệ gia sinh ra liền mang kỳ vọng của tất cả mọi người. Vi phu không để con luôn phải ở mãi bên trong nơi này, đưa con đi khắp nơi học nghệ, làm thân cùng công chúa và đạo quân chỉ có một nguyện vọng duy nhất là để có thể chấn hưng lại Vệ gia ta, hưng thịnh lại giống như ngày xưa một lần nữa. Nếu không thì cũng có thể dựa vào sự bảo vệ của đạo quân để có thể yên ổn thêm vài năm không bị chà đạp sỉ nhục. Tu sĩ chống lại mệnh trời sẽ luôn phải gặp tai ương, con đừng quên Khương gia đã phải chịu những chuyện gì! Cơ nghiệp ngàn năm liền bị hủy đi trong chớp mắt chỉ còn lại một đứa trẻ Khương Kỳ.”
“Đạo quân xả thân vì đại nghĩa. Bất Dạ tiên sơn không có sự bảo vệ của đạo quân, mà nữ nhi của đạo quân cũng chỉ trăm tuổi có thể làm được chuyện gì chứ? Bất Dạ tiên sơn mất đi chủ nhân ngay cả trận pháp hộ sơn cũng đã tiêu tán rồi. Con có biết trừ khi chủ nhân trước đó chết đi thì trận pháp hộ sơn mới có thể tiêu tán hay không? Hay con vẫn còn tin chuyện đạo quân còn có thể tỉnh lại hay sao? La Y làm sao có thể giữ được Bất Dạ tiên sơn? Làm sao có thể giữ vững được cơ nghiệp của phụ thân con bé? Con bé chắc chắn bị một đám sói thâu tóm mà thôi! Con nói với ta tình nghĩa sao? Vi phu không ngấp nghé cơ hội chiếm Bất Dạ tiên sơn đã là niệm nghĩa xưa lắm rồi. Ta sẽ không để cho con lại tiếp tục dính vào vòng xoáy này nữa đâu.”
Thiếu niên nắm chặt tay, cố chấp đáp: “Còn có sư tôn của ta, sư tôn của ta sẽ bảo vệ nàng. Ta cũng có thể! Ta sẽ cố gắng tu luyện bảo vệ nàng và Bất Dạ tiên sơn, mong phụ thân thành toàn!”
“Trường Uyên, chung quy thì con vẫn còn rất trẻ.” Ông ta lạnh lùng đáp, trong mắt không rõ ý tứ: “Đi gặp Tiết Nhiêu đi, đó là chất nữ của sư tôn con. Từ nhỏ con bé đã thích con, vi phu tin là hai người các con chính là một cặp không sai.”
Chuông gió dưới mái hiên khẽ rung.
Thiếu niên cúi đầu, hắn mang kiếm của bản thân không nói gì trầm mặc quỳ xuống.
Mây trôi gió thổi, cha Vệ cũng phất tay áo rời đi.
Thiếu niên ngước mắt nhìn bầu trời nhíu mày mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng lắm. Thanh kiếm sau lưng rung nhẹ, sắc mặt Vệ Trường Uyên lạnh lùng thức hải cũng rõ ràng hơn không ít mơ hồ nhớ ra bản thân lúc này phải đang ở một nơi khác trừ yêu chứ không phải là ở nhà. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Biên Thanh Tuyền nấp sau cây cột nhìn hắn ta thoát khỏi trận cảnh mà buồn bực.
Có lẽ bên trong ảo cảnh của Vệ Trường Uyên, nàng ta đã được định sẵn là không vui vẻ gì. Nếu như Vệ Trường Uyên thay đổi tình cảm thì nàng ta sẽ khinh thường hắn ta không thực sự để tâm thật lòng yêu một người. Nhưng khi nhìn thấy hắn ta cãi lại mệnh lệnh của cha, giãy giụa bảo vệ tiểu khổng tước kia lại khiến cho nàng ta cảm thấy không vui.
Nàng ta tin chắc rằng sự ôn nhu của bản thân sẽ có thể chạm đến tâm của Vệ Trường Uyên nhưng cuối cùng hắn ta vẫn chọn người ban đầu mà bản thân yêu.
Nàng ta so với Sư La Y có thua kém chỗ nào đâu? Đúng là kẻ có mắt không tròng.
Nói tới nói lui thì vẫn là do ảo cảnh chết tiệt này. Nàng ta thậm chí còn có thể đoán ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu như Vệ Trường Uyên không phá vỡ ảo cảnh này...
Ảo cảnh vì muốn cướp đi thân thể của Vệ Trường Uyên sẽ đẻ trứng trong cơ thể hắn ta. Tất nhiên điều này sẽ giúp cho hắn ta thành công chống đối lại cha mẹ sau đó cưới Sư La Y rồi giao hoan.
Nàng ta trầm mặc chỉ là ảo cảnh mà cũng dám mơ tưởng đến việc cướp người với nàng ta! Lại còn vô dụng như thế chưa bắt đầu mà đã để cho Vệ Trường Uyên phát giác ra có điểm bất thường.
Vậy thì để nàng ta đến giúp thứ này một tay! Biên Thanh Tuyền khẽ động ngón tay, cây sáo liền bay lên không trung lập tức một vầng sáng chiếu rọi lặng lẽ bao trùm cả ảo cảnh.
Sau khi làm xong, nàng ta nhếch môi cười: “Linh ngọc của Vệ gia cũng đã cho ta mượn rồi, ngươi hà tất gì phải làm như vậy?”
Cây sáo nhập vào cơ thể của Biên Thanh Tuyền, trên mặt nàng ta hiện lên một tia châm chọc. Cũng không biết là sau khi ảo cảnh tan rã thì trong lòng Vệ Trường Uyên sẽ đau khổ dằn vặt như thế nào đây? Nhưng như thế thì đã sao? Người ngăn cản nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không thương xót cho kẻ nào cả.
Sau ngày hôm nay, tất nhiên hắn ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ nàng ta hơn, cũng khiến cho tâm ma của Sư La Y càng ngày càng nặng thêm.
*
Cây sáo phát ra ánh sáng màu vàng nhạt trên không trung trong giây lát ảo cảnh đã sụp đổ liền trở về như cũ.
Vệ mẫu bệnh nặng cần một vị thuốc.
Người nhà họ Vệ hết sức lo âu, mấy chục người thử thuốc vì không chịu nổi phản phệ của tiên dược đã chết vài chục người.
Cha Vệ trầm ngâm sai người bắt những đứa trẻ mồ côi người phàm thử thuốc.
Ông ta đang đổ thuốc vào miệng những đứa trẻ kia thì bị một cánh tay ngăn lại. Cha Vệ nghiêng đầu nhìn, lạnh lùng nói: “Trường Uyên, buông tay! Ta chưa bao giờ dạy ngươi yếu đuối như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn bản thân trơ mắt nhìn mẫu thân ngươi chết đi sao?”
Vệ Trường Uyên mím môi giật lấy chén thuốc trong tay Cha Vệ uống một ngụm thuốc, hắn ta khàn giọng đáp: “Phụ thân, ngươi đừng hại người khác. Mẫu thân cần người để thử thuốc thì cứ để ta làm cho.”
Cha Vệ nhìn hắn ta rồi thở dài một hơi.
Đêm đến, Vệ Trường Uyên cảm thấy không đúng lắm thuốc hắn ta uống chính là dược liệu mạnh nhất trong thuốc của mẫu thân hắn ta - cỏ Cửu Vĩ. Đáng ra hắn ta phải cảm thấy đau nhức khắp người nhưng hắn ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên.
Hắn ta nhẫn nại một hồi lâu nhíu mà muốn bức thuốc ra khỏi cơ thể. Nhưng không hiểu sao càng vận công thì thuốc trong cơ thể lại chạy loạn khắp cơ thể nhanh hơn nữa.
Hắn ta chỉ có thể đi ngâm mình trong ao nước lạnh lẽo trong sân nhưng mà loại thuốc trong cơ thể kia không có cách nào giải được Vệ Trường Uyên muốn phản kháng nhưng thần trí ngày càng mơ hồ...
Dưới ánh trăng, một thiếu nữ mặc một thân lụa mỏng tiến tới bên hắn.
Nàng ta đi vào ao nước ôn nhu ôm lấy thân thể nóng rực của thiếu niên: “Trường Uyên ca ca, ngươi có phải cảm thấy rất khó chịu hay không? Có cần Tiết Nhiêu giúp ngươi một chút không?”
Vệ Trường Uyên mở mắt, trong mắt đầy sương, môi bị hắn ta cắn chặt bật cả máu. Hắn ta thử triệu hồi Hồng Kiếm của bản thân nhưng thanh kiếm không có phản ứng gì.
Hắn ta dùng hết sức lực đẩy nàng ta ra: “Tránh ra, đừng chạm vào ta.”
Tiết Nhiêu cười một tiếng: “Nhưng mà đây cũng không phải là cỏ Cửu Vĩ gì đâu mà chính là Hợp Hoan đan. Nếu như không giải độc thì chỉ sợ Trường Uyên sư huynh sẽ bạo thể mà chết. Ta biết Trường Uyên sư huynh đã có vị hôn thê, Tiết Nhiêu cũng biết là Trường Uyên ca ca cũng không thích ta. Chuyện tối nay chỉ là chấp niệm của Tiết Nhiêu mà thôi ta sẽ không kể cho ai hết chỉ cần Trường Uyên ca ca không nói thì nàng ấy sẽ không biết được.”
Nàng ta trèo lên người hắn ta giống như một con rắn nước bò quanh, cánh tay nàng ta ôm chặt tựa đầu vào ngực hắn ta.
Tiết Nhiêu đang tiếp tục động tác thì bỗng nhiên bị một đạo mạnh mẽ đánh bay nàng ta, ngoái đầu lại nhìn thì phát hiện thiếu niên ở trong ao nước đã bị người ta mang đi.
“Trường Uyên sư huynh, ngươi tỉnh lại đi!” Thiếu nữ lo lắng lay hắn ta.
Vệ Trường Uyên mơ hồ nhìn thấy bóng người trước mắt hắn ta đã thay đổi, khàn giọng nói: “Tiểu sư muội?”
Thiếu nữ nín khóc, mỉm cười: “Là ta, Trường Uyên sư huynh ngươi không sao rồi.”
“Hiện tại ta đang trúng độc, ngươi cách xa ta một chút.”
Biên Thanh Tuyền lo lắng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Thiếu niên khó khăn thở dốc.
Biên Thanh Tuyền nhẹ nhàng dựa vào vai hắn ta cắn môi: “Nếu như tiếp tục như vậy ngươi sẽ chết mất. Trường Uyên sư huynh, ta sẽ không giương mắt nhìn ngươi chết, để ta giúp ngươi một chút nhé? Ta muốn cứu ngươi.”
Vệ Trường Uyên nắm chặt tay nàng ta muốn đẩy ra nhưng một lúc lâu sau. Hắn ta dần dần nắm chặt tay hơn...
Biên Thanh Tuyền dựa vào bả vai hắn ta cười mỉm.
Rèm lụa khép lại, trăng lạnh như nước.
Biên Thanh Tuyền ngồi trên xà nhà, lạnh lùng nhìn “bản thân” ở trong ảo cảnh quấn quýt si mê cũng Vệ Trường Uyên.
Nàng ta cười lạnh nói: “Nam tử thế gian sao? Nếu như ngươi thật sự không muốn thì nàng ta cũng không có cách nào ép buộc được ngươi cả. Huống hồ, đây cũng chỉ là một ảo cảnh tất cả cũng chỉ là ảo giác mà thôi.”
Biên Thanh Tuyền nghĩ nếu như đổi lại người ở đó là vị huynh trưởng kia của nàng ta thì cho dù hắn có chết hay là lạnh lùng đem thứ kia thiến đi cũng sẽ không bao giờ chạm vào nàng ta.
Lại nghĩ đến việc mấy tháng trước, Biên Linh Ngọc cùng Sư La Y phát sinh chuyện kia. Trong mắt Biên Thanh Tuyền bùng lên lửa giận. Nếu như hăn không nguyện ý thì sao Sư La Y có thể ép buộc được hắn chứ? Tiểu khổng tước kia căn bản chẳng biết gì cả!
Nàng ta càng nghĩ càng tức suýt chút nữa thì không thể duy trì được ảo cảnh. Sắc mặt nàng ta nặng nề nghĩ không biết Biên Linh Ngọc bây giờ đang ở đâu chắc không phải là đang ở cùng Sư La Y kia đâu nhỉ?