Sư La Y chuẩn bị thành thân.
Lúc này thời tiết bên ngoài đã vào đông nhưng bên trong thôn Thanh Thủy vẫn là mùa hè nóng bức. Đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng đi theo Tưởng Ngạn vào nhà của hắn ta ở thôn Thanh Thủy.
Ngôi nhà này rất lớn tường đỏ ngói xanh, phía trước còn treo một tấm biển “Tưởng phủ”. Bên trong lúc này đã giăng đèn kết hoa, bốn phía chung quanh đều là lồng đèn đỏ nhìn qua liền biết là nhà này đang có chuyện vui.
Thôn Thanh Thủy nhỏ như vậy không thể nào có thể có một ngôi nhà to nhớ như phủ vệ như vậy. Sư La Y ôm đóa hoa sen kia, không nói gì lặng lẽ thu hồi lại ánh mắt của bản thân.
Kiếp trước, ở thôn Thanh Thủy khắp nơi cũng không yên bình mấy. Nhưng hết lần này đến lần khác các thôn dân ở đó một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ đây chính là một trong những năng lực khác của Bất Hóa Thiềm, trong thế giới mà nó tạo ra, nó giống như thần chủ chí cao vô thượng chậm rãi nuốt đi tâm trí của thôn dân sinh ra đời tiếp theo.
Lần này Sư La Y đi theo Tưởng Ngạn giả vào tòa nhà.
Mấy bà lão trong đó vội vàng ra đón tiếp:”Ai da, cuối cùng lang quân cũng mang một cô gái về rồi. Ngươi nhanh chóng đi thay váy cưới đi để lát nữa còn phải bái đường thành thân, kẻo trễ giờ lành thì lại không hay.”
Tưởng Ngạn nhếch môi: “Đi thôi.”
Sư La Y nhìn hắn ta một cái liền đi theo nhóm bà lão kia.
Trong nhà cảnh sắc không tệ, hòn non bộ san sát nhau, còn có một hồ nước thanh tịnh. Sư La Y yên lặng hít hà thì lại ngửi được một mùi hôi thối giống như bùn.
Ánh mắt Sư La Y lại rời trên những người dẫn đường cho nàng. Những người này tuổi cũng đã bốn đến năm mươi tuổi, thân hình to lớn và bụng cũng to hơn so với những người bình thường.
Sư La Y nghĩ đến việc bên trong tất cả đều là Bất Hóa Thiềm liền cảm thấy buồn nôn.
Khi đi ngang qua hòn non bộ, Sư La Y nhìn thấy một người rất quen. Nàng dừng bước gọi hắn ta: “Tiết An?”
Tiết An đang đè một người, quần áo lúc này không chỉnh tề. Hắn ta nghe thấy có ai gọi bản thân liền dừng động tác đang làm lại.
Sư La Y mặc cho nhóm bà lão này ngăn cản liền đi đến sau hòn non bộ thì nhìn thấy Tiết An quần áo xộc xệch đang đè Biên Thanh Tuyền.
Tiết An nhìn thấy nàng không e dè mà đi đến bên cạnh, tay chân luống cuống mặc lại quần áo nhưng vẫn không quên đỡ Biên Thanh Tuyền đáng thương vào trong ngực: “Sư La Y?”
Hắn ta tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn duy trì bộ dạng đại thiếu gia tức giận như cũ: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau cút đi chỗ khác.”
Sư La Y không để ý đến Tiết An, nàng hướng mắt dò xét Biên Thanh Tuyền đang ở trong ngực hắn ta.
Nếu phỏng đoán của Sư La Y không sai thì Tiết An trước mắt này là thật mà Biên Thanh Tuyền kia chính là giả.
Nàng không ngốc tất nhiên là biết Biên Thanh Tuyền rất ghét Tiết An, làm sao có chuyện nàng ta nguyện ý cùng với hắn ta chơi đùa ở hòn non bộ này. Tiết An này mơ cũng thật đẹp đó!
Khoảnh khắc ngay khi tiến vào thôn Thanh Thủy này thì tất cả mọi người đểu trở thành mục tiêu của Bất Hóa Thiềm.
Sư La Y nhớ rõ, thời điểm nàng nhìn thấy Tiết An ở kiếp trước hắn ta đã biến thành Bất Hóa Thiềm không thể rời khỏi thôn Thanh Thủy.
Kiếp này...
Có lẽ là do nàng phối hợp cho nên Tưởng Ngạn không mất nhiều sức lực liền có thể mang nàng đến đây. Cho nên lúc này Tiết An vẫn chưa hành sự cùng Bất Hóa Thiềm.
Sư La Y giơ tay ra, vỗ mạng vào vai Tiết An khinh bỉ nói: “Tiết sư huynh, ngươi thích tiểu sư muội như vậy thì sau khi trở về nên cưới hỏi nàng ta đoàng hoàng rồi hẵng làm sự tình này.”
Tiết An xấu hổ đến đỏ cả mang tai, hất tay nàng đi.
Sư La Y đã đem pháp ấn truyền vào thân thể Tiết An, có thể kiểm soát bản thân tỉnh táo nhớ ra nơi này là thôn Thanh Thủy hay không thì phải dựa vào bản thân hắn ta rồi.
Mấy bà lão ở một bên giục nàng: “Cô nương, mau đi thôi, lang quân còn đang chờ chúng ta đó.”
Sư La Y gật đầu rồi rời đi cùng bọn họ.
Tiết An à, ngươi hãy tự cầu phúc cho bản thân đi. Trước khi tiến vào thôn Thanh Thủy, nàng đã cảnh cáo tất cả mọi người không nên dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai. Hắn ta không nghe lại còn có ý đồ dâm dê Biên Thanh Tuyền cho dù có biến thành Bất Hóa Thiềm thật cũng là đáng đời hắn ta.
Sư La Y mặc dù chán ghét Tiết An nhưng nàng cũng hiểu rõ bản thân đến đây là để diệt trừ Bất Hóa Thiềm chứ không phải để thế gian này lại có thể vô số Bất Hóa Thiềm. Có thể cứu được người nào thì hay người đó.
Hiện tại, thân nàng nàng còn chưa lo xong sao có thể lo đến sự an nguy của người khác mà nàng lại còn phải đi đối phó với con Bất Hóa Thiềm mạnh nhất ở đây nữa.
Thay xong y phục, nhóm bà lão kia trang điểm cho nàng. Sư La Y biết rằng bọn họ chỉ là những con Bất Hóa Thiềm cấp thấp mà thôi không hề giống như Tưởng Ngạn cho nên liền nói vài câu khách sáo: “Sao Tiết An lại ở đây vậy?”
“Tiết lang quân là sư huynh của cô nương, tất nhiên là sẽ tham gia tiệc cưới của cô nương cùng với lang quân của chúng ta rồi.”
“Những người khác đâu? Những đồng môn khác của ta cũng đến đây sao?”
Mấy bà lão liếc nhau, nói mơ hồ: “Nô gia chỉ phụ trách trang điểm cho cô nương. Những việc khác nếu như cô nương muốn biết ngươi có thể hỏi trực tiếp lang quân.”
Trong lòng Sư La Y trầm xuống, nàng cũng không biết những người khác lúc này đang ra sao.
Bất Hóa Thiềm thường sẽ tạo ra những ảo cảnh riêng lẻ. Nếu như bọn họ không chịu nổi cám dỗ bị Bất Hóa Thiềm đẻ trứng vào thân thể thì nguy to.
“Cô nương vốn là một mỹ nhân sắc nước hương trời, lại mang giá y này lên người đều khiến cho bọn ta ngây người. Lang quân quả thật là có phúc mà.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Sư La Y cười cười để cho bọn họ choàng khăn lên đầu.
Mau lên, mau mau lên. Tiết An nhanh như vậy đã bị cám dỗ không biết tình cảnh của những người khác như thế nào nữa.
Nàng rất lo lắng cho trưởng lão Hàm Thục, Trưởng lão Hàm Thục có nhận ra Bất Hóa Thiềm hay không? Hay nàng đã xảy ra chuyện không may rồi?
Còn Biên Linh Ngọc nữa, dù sao hắn ta cũng chỉ là một phàm nhân. Cho dù là chống cự được sự cám dỗ nhưng mà nếu như.. hắn bị ép thì sao?
Nàng rất lo lắng, ngay cả nàng hắn cũng không phản kháng được. Nếu như gặp phải mấy con Bất Hóa Thiềm làm càn thì phải làm sao bây giờ?
Đa phần những đồng môn khác đều chết tại thôn Thanh Thủy nhưng đa số là do bọn họ đánh không lại Tưởng Ngạn, bị Tưởng Ngạn giết, hoặc bị cưỡng ép làm mẹ sinh ra những con Bất Hóa Thiềm.
Nhưng dù là gì đi nữa, nếu như nàng muốn tất cả mọi người đều sống sót thì đầu tiên phải giết chết Tưởng Ngạn.
Sắc trời dần tối, Sư La Y bị đưa đến đại sảnh.
Khăn cưới che khuất tầm mắt của nàng. Vì trấn an Tưởng Ngạn, nàng vẫn luôn rất phối hợp tình toán thời cơ phù hợp chém đầu Tưởng Ngạn.
Sư La Y nhìn thấy rất nhiều giày của thôn dân, nhìn vào hoa văn trang trí dưới vạt áo hóa ra là đệ tử của Xuyên Vân Tông, những người đã vào thôn Thanh Thủy trước đó.
Tất cả bọn họ lúc này đều biến thành Bất Hóa Thiềm.
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả bọn họ đều rơi trên người nàng không khí bỗng nhiên trở nên kỳ lạ.
“...” Sư La Y nghĩ đến cảnh bản thân đang ở trong hang ổ của Bất Hóa Thiềm, bốn phía đều là những con cóc dinh dính. Cho dù nàng đã từng là ma tu cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng này. Nàng trực tiếp đi vào hang ổ của bọn chúng, da đầu Sư La Y lúc này cũng căng ra. ( truyện trên app T𝕪T )
Chỉ mong đồng môn tỉnh táo mau chóng tìm ra nàng, giúp đỡ nàng một chút.
Tưởng Ngạn mặc một bộ hỉ phục của tân lang đi đến liền nhìn thấy ánh mắt yếu ớt của vài trăm người đang thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào tân nương của hắn ta.
Hắn ta nheo mắt cảnh cáo những người kia, bọn họ liền nhanh chóng lấy lại tinh thần không dám ngấp nghé nhìn Sư La Y thêm nữa nhao nhao chúc mừng hắn ta thành thân.
Trong lúc ăn uống linh đình, không khí vô cùng náo nhiệt.
Tưởng Ngạn đi đến nắm chặt tay nàng: “Đi, chúng ta đi bái đường thành thân.”
Thôn trưởng ngồi ở trên, cười tủm tỉm làm chủ hôn cho bọn họ: “Nhất bái thiên địa.”
Sư La Y không cúi người hành lễ, Tưởng Ngạn cũng vậy. Hắn ta im lặng một lát, lạnh lùng nhìn về phía “trưởng thôn”, vẫn là giọng nói ôn nhu kia: “Tưởng Ngạn ta sinh ra không nhận sự phù hộ của thiên địa, cũng không cha không mẹ. Hai bái đầu tiên kia liền bỏ đi, ta không bái thiên địa, cũng không hiếu kính cha mẹ, chỉ bái nương tử của ta mà thôi.”
Dưới chiếc khăn trùm đầu, Sư La Y quay đầu nhìn hắn ta một chút.
Hai kiếp, nàng đều không thể hiểu được, trong thân thể của Tưởng Ngạn cuối cùng chính là Bất Hóa Thiềm, hay hắn ta... vẫn chưa bị thâu tóm hoàn toàn, vẫn còn là Tưởng Ngạn chăng?
*
Trời đã tối, những hồ nước ở trong phủ có rất nhiều bóng đen dày đặc bò ra khỏi mặt nước.
Hàng nghìn hàng vạn con cóc lột da, dưới ánh trăng bọn chúng càng lớn nhanh hơn. Bọn chúng mọc ra những móng vuốt sắc bén, làn da cũng từ từ cứng lại giống như đá màu trắng xám. Từ những con cóc như cỡ nắm tay liền biến thành những con cóc to bằng cả một con chó.
Mà vào ban ngày, những người dẫn đường cho Sư La Y thậm chí còn có nam nhân nửa thân dưới đã biến thành cóc ngâm mình trong nước đẻ trứng.
Sau hòn non bộ, Tiết An chảy mồ hôi lạnh hoảng sợ nhìn xem cả một màn này.
Tất cả đều là – cóc!
Nhìn thấy bọn chúng giao phối dưới ánh trăng còn đẻ trứng, hắn ta nghĩ đến chuyện ban ngày bản thân còn trải nghiệm một số việc Tiết An che miệng suýt nữa thì nôn ra.
Ban đầu, hắn ta còn muốn cùng “Biên Thanh Tuyền” mây mưa một phen may mắn là Sư La Y đã cắt ngang. Sau đó, “Biên Thanh Tuyền” còn muốn dựa vào trong ngực hắn ta, cuối cùng bản thân hắn ta cũng nhớ lại một số lễ tiết cùng những lời dạy bảo nói cho tiểu sư muội hiểu. Đợi hắn ta đến cửa xin cưới nàng, bọn họ sau khi kết làm đạo lữ thì mới có thể làm loại chuyện này.
“Tiểu sư muội” yếu đuối nhìn hắn ta, sau đó lại nhìn đại sảnh không biết nghĩ gì chỉ nhếch môi rồi rời đi.
Nàng ta nói thầm: “Nếu như không phải tối nay chủ thượng thành hôn...”
Tiết An ôm bụng, cẩn thận nấp vào một bên vừa nghĩ đến việc bản thân suýt nữa thì phạm phải sai lầm lớn. Ban ngày nếu như hắn ta làm loại chuyện kia với con quái vật kia thì đêm nay người biến thành cóc đang đẻ trứng kia chính là hắn ta.
Thứ này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì chứ? Thân thể của nam nhân vậy mà cũng có thể đẻ trứng? Còn có huyễn hóa chi thuật nữa?
Hắn ta nhúc nhích cũng không dám vừa nghĩ đến việc nếu như những thứ này tất cả đều có thể lớn lên “biến thành người” và ra ngoài thì sẽ ra sao.
Dưới ánh trăng càng ngày càng nhiều cóc, không biết vì sao Tiết An lại nghĩ đến tình cảnh của Sư La Y.
Hắn ta nghiến răng, hiện tại bị nhốt ở đây tâm trạng không tránh khỏi có chút lo lắng.
Hắn ta mặc dù ngày thường luôn vì Biên Thanh Tuyền mà cảm thấy chán ghét Sư La Y. Nhưng cũng giống như Sư La Y khi thấy hắn ta gặp khó khăn cũng sẽ giúp đỡ hắn ta. Cuối cùng thì giữa bọn họ chính là đồng môn của nhau, cùng nhỏ đến lớn đều được dạy bảo “làm thiện diệt ác”. Mặc dù Tiết An có xấu tính đến đâu cũng không mon Sư La Y xảy ra chuyện gì.
Sư La Y sẽ không bị quái vật lừa chứ? Hắn ta có lòng muốn đi nhắc nhở nhưng lại bị những con cóc vay quanh. Đừng nói là đi nhắc nhở chỉ cần hắn ta cử động một chút thôi cũng có thể bị hàng trăm con cóc này xé xác không còn gì. Hắn ta có thể giết một con hai con nhưng có thể giết hàng ngàn hàng vạn con sao?
Những người khác đâu rồi? Đi đâu cả rồi, chẳng ai đi cứu Sư La Y ngu ngốc kia à?
Cũng không biết biết trời cao nghe được tiếng lóng của hắn ta hay không mà dưới ánh trăng có bóng hình của một người đang đi đến.
Thiếu niên cao ráo, bước chân suy yếu trên cổ tay đang chảy máu. Nơi hắn ta đi qua những con cóc mới sinh giống như chuột nhìn thấy mèo, giống như thủy triều tách ra mở đường cho hắn ta, hoảng sợ trốn vào trong hồ nước.
Người kia chậm rãi đi đến trước hắn ta.
Ban đầu, Tiết An không nhìn rõ người đến là ai, trong lòng còn vui mừng tưởng là Vệ Trường Uyên đến. Cho đến khi nhìn rõ mặt của người kia chính là Biên Linh Ngọc, trong lòng hắn ta trầm xuống mười phần tuyệt vọng.
Sao lại là tên phàm nhân vô dụng này vậy?
Nhưng tên phàm nhân vô dụng này cũng dám đi từ bên đám cóc kia qua đây, mà hắn chỉ dám rụt cổ trốn ở nơi này. Điều này khiến cho hắn ta đỏ bừng cả người vội vàng đi ra từ sau hòn non bộ.
“Biên Linh Ngọc.” Tiết An gọi: “Ngươi có nhìn thấy những người khác không? Mau gọi những người kia đi cứu Sư La Y, nàng ta đang ở đại sảnh bái đường cùng quái vật!”
Không biết có phải là ảo giác của Tiết An hay không mà dưới ánh trăng gương mặt của người trước mắt này tuy đã rất yếu ớt rồi nhưng đôi mắt của hắn lại có thể nhìn thấy một tia lạnh lùng, hắn gằn giọng hỏi: “Nàng ở đâu?”
Vạt áo của hắn dính rất nhiều dịch tanh dinh dính, xem qua giống như máu của những yêu vật kia.
Dựa vào ký ức, Tiết An chỉ đường cho hắn.
Thiếu niên gật đầu: “Đa tạ.”
“Này, này!” Nhìn thấy hắn đi thẳng đến hướng kia, Tiết An vội vàng nói: “Ngươi điên rồi, mau đi cùng ta tìm người đến giúp! Ngươi đi như vậy không phải là đang tìm chết sao?”
Nhưng mà thiếu niên giống như mắt điếc tai ngơ cũng không quay đầu mà đi thẳng đến nơi kia.
Tiết An cũng muốn đi theo sau nhưng đám cóc con kia chẳng biết lúc nào đã im lặng xông đến phía sau.
Bọn chúng đã phát hiện ra hắn ta! Tiết An vội vàng cầm kiếm chém giết, kiếm chém lên người yêu quái giống như đang chặt đá vậy.
Chặt mất tứ chi thì bọn chúng rất nhanh liền có thể mọc ra lại.
Chết tiệt, gặp quỷ rồi! Bọn yêu quái này vậy mà có thể nhận ra gì đó sao? Vì sao lúc nãy lại không tấn công Biên Linh Ngọc chứ? Lúc này, Tiết An cuối cùng cũng nhớ ra một vấn đề Biên Linh Ngọc vừa xuất hiện kia vẫn là cóc biến thành sao?
Sắc mặt hắn ta trắng bệch nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
*
Sư La Y bị người ta đưa đi động phòng.
Mấy thiếu nữ cười tủm tỉm, dùng những lời hoa mỹ chúc phúc cho Sư La Y. Các nàng khi còn sống đều là những thiếu nữ trẻ tuổi trong thôn bây giờ bị biến thành Bất Hóa Thiềm, bị Tưởng Ngạn phái đến làm tỳ nữ cho nàng.
Sư La Y ngồi bên giường, tiện tay sờ một cái liền mò ra được không ít nhãn và đậu phộng.
“...” Tưởng Ngạn là yêu quái tinh quái nhất mà nàng từng gặp.
Buổi thành thân này tuân thủ rất nhiều quy củ. Sư La Y rất thắc mắc: Hắn ta chi nhiều tiền như vậy. Đây ắt hẳn là rất hận nàng cho nên mới muốn từ từ tra tấn nàng không muốn cho nàng chết yên ổn?
Chẳng phải là nên giống như Tiết An, trực tiếp an bài một con Bất Hóa Thiềm đẩy lên hòn non bộ là xong sao?
Sư La Y đang lục lọi tìm kiếm Tưởng Ngạn giấu đầu lâu ở đâu, đang muốn sai nhóm tỳ nữ rời đi. Ai mà ngờ nàng còn chưa mở miệng thì sắc mặng các nàng liền trắng bệch đẩy cửa sổ giống như bị ác quỷ đến lấy mạng tranh nhau chạy ra ngoài.
Cửa bị gió đêm thổi mở ra.
Bóng của một nam tử bị ánh trăng kéo dài đến chân nàng. Trong lòng Sư La Y khẽ giật mình có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tưởng Ngạn lại đến nhanh như vậy sao?
Người kia đi đến bên, thân thể Sư La Y căng cứng chuẩn bị triệu hồi Thần Vẫn đao.
Trước mắt nàng xuất hiện một đôi giày màu xám bạc.
Xám bạc? Không phải là màu đỏ sao? Nhưng không chờ nàng động thủ người kia liền ngã xuống.
Sư La Y ngẩn người mơ hồ ngửi được mùi trên người mới đến kia. Nàng vô thức bắt lấy hắn một giây sau khăn cưới liền bị người ta giật xuống.
Trâm cài tóc của Sư La Y kêu leng keng, nàng mở to mắt kinh ngạc nhìn người mới đến kia: “Biên Linh Ngọc?”
Thiếu niên cầm chặt khăn trùm đầu của nương tử.
Trên cổ tay hắn toàn là máu, mà đôi mắt lạnh lùng của hắn đang nhìn nàng chằm chằm.
Nhìn thấy y phục của nàng vẫn còn nguyên vẹn hắn cuối cùng cũng thở hổn hển, thập giọng ho hai tiếng.
Sư La Y ngửi được mùi hương trên người hắn liền biết người đang ở trong ngực nàng chính là Biên Linh Ngọc chứ không phải Bất Hóa Thiềm.
“Vì sao ngươi lại ra nông nỗi này?”
Trên người hắn đều là chất nhầy của Bất Hóa Thiềm còn có máu của chính hắn.
Sư La Y mơ hồ nghe được tiếng động. Nàng không kịp giải thích sợ Tưởng Ngạn phát hiện ra Biên Linh Ngọc đành phải giấu hắn vào trong tủ.
Sư La Y giấu hắn ở bên trong nói: “Ngươi ở đây chờ ta một lát!”
“...” Ngay sau đó, cổ tay của nàng bị nắm chặt.
Sư La Y xưa nay không biết người thiếu niên trước mắt nàng lại mạnh đến như vậy, cổ tay của nàng bị hắn nắm đến đau.
Mau buông tay nàng ra đi, nếu như Tưởng Ngạn đi vào thì bọn hắn đều phải chết.
Nàng không thể không đẩy hắn ra.
“Buông ra!”
“Tên kia là yêu quái, không phải là sư huynh của ngươi...” Địch hồn đan phản phệ khiến cho cổ họng Biên Linh Ngọc ngòn ngọt vị máu. Trên đường đến đây Biên Linh Ngọc không biết bản thân đã giết chết bao nhiêu Bất Hóa Thiềm phá bao nhiêu ảo cảnh nữa.
Ban đêm đã đến, địch hồn đan đã sớm mất tác dụng. Hắn dựa vào máu của bản thân khiến cho Bất Hóa Thiềm e ngại mới có thể đi đến đây. Trước khi trời hừng đông, hắn cũng là lực bất tòng tâm. Được Tiết An chỉ đường hắn cũng chỉ kịp can ngăn bọn họ động phòng. Lọt vào mắt hắn một thiếu nữ toàn thân y phục đỏ hỉ, thiếu nữ nhu thuận chờ đợi người trong lòng nàng đến khiến cho mắt hắn đau nhói.
Hắn vất vả lắm mới có thể giữ nàng lại lại bị thiếu nữ gạt ra.
Biên Linh Ngọc gần như hận đến hai mắt đỏ ngầu.
Đừng đi! Ta nói ngươi không được đi! Ngươi thích hắn ta như vậy, thích đến nỗi không nhận ra điều gì bất thường tình nguyện rơi vào ảo cảnh tin vào một cái ảo cảnh hư ảo?
Nhưng mà cửa tủ vẫn vô tình đóng lại trước mắt hắn, những ngón tay dính máu của hắn bị thiếu nữ cạy ra.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thế giới của Biên Linh Ngọc rơi vào một vùng tối tăm.