Tay Biên Thanh Tuyền chảy máu đầm đìa nhưng nàng ta không đi cầm máu mà nhìn theo ánh mắt của Biên Linh Ngọc dừng trên tô mì ở trên bàn, trong lòng Biên Thanh Tuyền không khỏi căng thẳng.
Nàng ta thu hồi vẻ mặt căm giận cười nói: “Ca ca, ngươi thật sự cho rằng tiểu ngu xuẩn kia đang quan tâm ngươi sao? Có lẽ ngươi không biết mấy ngày trước Trường Uyên sư huynh sau khi về sơn môn biết được nàng ta giả bệnh liền cãi nhau với nàng ta một trận.”
Biên Linh Ngọc không có phản ứng gì, Biên Thanh Tuyền lại nói tiếp: “Trường Uyên sư huynh vì để bảo vệ thanh danh của ta mà đi dạy bảo Sư La Y, nhất định là do trong lòng nàng ta cảm thấy không thoải mái cho nên mới đến đây trêu chọc ngươi. Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện mấy tháng trước rồi sao? Chỉ khi nào nàng ta bị ta chọc giận thì mới đến đây tìm ngươi mà thôi.”
Biên Linh Ngọc liếc nàng ta: “Nói xong chưa?”
Biên Thanh Tuyền nhíu mày.
“Nói xong rồi thì cút ra ngoài.”
Biên Thanh Tuyền thấy vẻ mặt hắn vẫn rất bình thường không biết có phải bản thân bị hắn chọc tức không.
Nàng ta không biết Biên Linh Ngọc có thật sự không quan tâm hay không. Biên Thanh Tuyền thấy Biên Linh Ngọc đang lạnh lùng nhìn bản thân, tay nàng ta thật sự rất đau nàng ta chỉ có thể che miệng vết thương quay về bôi thuốc.
Biên Linh Ngọc ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.
Cửa sổ vừa mở có thể nhìn thấy bầu không khí ngày tết ở bên ngoài cùng với ánh đèn sáng rực. Gió đêm lành lạnh thổi qua dường như thân thể đang nóng bỏng của hắn có thể cảm nhận được một chút lạnh lẽo lướt qua da.
Hắn nhìn chằm chằm vào tô mì một lúc lâu rồi cầm đũa lên lặng lẽ ăn hết tô mì kia.
*
Ngay khi gà vừa gáy, trời vẫn còn chưa sáng Hàm Thục đã gọi chúng đệ tử dậy lên đường xuất phát.
Sư La Y tu luyện cả một đêm, trước khi rời khỏi nàng nhìn bầu trời lúc này cũng chỉ mới giờ Dần còn chưa đến giờ Mão, không biết hôm qua Biên Linh Ngọc bị bệnh nặng như vậy thì sáng nay có thể tiếp tục lên đường cùng bọn họ hay không nữa?
Nhưng mà ngoài dự đoán của nàng, khi Sư La Y đi đến đại sảnh đã thấy Biên Linh Ngọc ngồi bên cửa sổ nhâm nhi trà, cách đó không xa lác đác vài đệ tử đi lại nơi hành thôn.
Khí chất của Biên Linh Ngọc cực kỳ đặc trưng giữa đám người, hắn là một người phàm cho nên không thể nào giống như các tu sĩ được.
Sư La Y lại nghe thấy nam đệ tử kia nhẹ giọng nói: “Một thân bệnh tật ốm yếu như hắn ta không biết đi theo làm gì nữa?”
“Bỏ đi, hắn là huynh trưởng của tiểu sư muội. Tiểu sư muội để hắn đi theo chắc chắn là có lý do. Lúc trước, ta nghe tiểu sư muội nói với trưởng lão Hàm Thục là thời niên thiếu hắn ta đã từng gặp con yêu quái này rồi nói không chừng có thể biết được cách thu phục nó.”
Tên đệ tử kia bán tín bán nghi nhưng lúc này Biên Thanh Tuyền lại từ trên lầu đi xuống, đôi mắt của hai tên đệ tử lập tức sáng lên chạy lại bên nàng ta.
Mấy người bọn họ chỉ nói chuyện qua loa nhưng Biên Thanh Tuyền vẫn kiên nhẫn nghe hai người trò chuyện sau đó lại đưa vài bình thuốc trị thương cho bọn họ.
Biên Thanh Tuyền: “Huynh trưởng của ta thân thể không được tốt gây thêm phiền phức cho các vị sư huynh rồi, mong mọi người quan tâm tới hắn thêm một chút.”
Hai tên đệ tử không nhận đan dược của nàng ta, lớn tiếng nói: “Sư muội nói quá rồi, nếu như hắn là huynh trưởng của ngươi đương nhiên cũng là người của Hành Vu Tông chúng ta. Nếu như hắn có cần giúp đỡ gì nhất định chúng ta sẽ không ngần ngại giúp đỡ.”
Biên Thanh Tuyền nói thêm vài câu, kiên trì muốn đưa đan dược cho hai người kia, bọn họ không từ chối được cho nên đành phải nhận lấy.
Sư La Y mang Thần Vẫn Đao sau lưng nghiêng đầu nhìn. Nàng vốn không thích lấy lòng người khác, cũng không có mềm mỏng như Biên Thanh Tuyền hèn gì mà nàng không có được nhân duyên tốt nào.
Khác với Biên Thanh Tuyền, Sư La Y đứng trong gió sớm giống như một cây tre thẳng đứng lại kiêu ngạo như một cây bạch dương.
Oản Tầm công chúa mất sớm, cha của Sư La Y lại là một đao tu thiên tài yêu con gái hết mực. Hai cha con bọn họ vẫn luôn như lúc ban đầu, mang theo trượng nghĩa của một đao tu mà tiến về phía trước.
Biên Thanh Tuyền trấn an được những đệ tử bất mãn xong thì Vệ Trường Uyên cùng trưởng lão Hàm Thục cũng đã đến đại sảnh.
Biên Thanh Tuyền xách váy đi lên phía trước nhẹ nhàng chào hỏi.
“Sư tôn.” Nàng ta hành lễ với Hàm Thục xong lại hành lễ với Vệ Trường Uyên: “Trường Uyên sư huynh.”
Hàm Thục điểm sơ qua chúng đệ tử nhìn thấy tất cả đều đã đến đầy đủ liền bảo: “Lên đường.”
Bọn họ duy trì tốc độ ban đầu tiếp tục đi đến giữa trưa ngày thứ năm đã đến thôn Thương Sơn.
Thôn Thương Sơn ở gần bên thôn Thanh Thủy, từ tên của hai thôn có thể dễ dàng nhận biết một thôn thì ở gần núi, thôn còn lại thì gần sông, hai nơi này cũng cách nhau chỉ có mười phút đi bộ mà thôi.
Lúc này thôn trưởng thôn Thương Sơn mang theo một đám người đang trông mong chờ đợi, nhìn thấy đám người Hàm Thục bọ họn liền quỳ xuống kêu gào: “Tiên trưởng, cứu mạng...”
Hàm Thục khoát tay một cỗ năng lượng vô hình cản đầu gối của bọn họ không để họ quỳ xuống.
“Không cần vậy đâu, chúng ta đi đến thôn Thanh Thủy chính là vì trừ yêu diệt ma. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các người kể lại cho ta xem.”
Trưởng thôn già cả xoa trán đổ đầy mồ hôi của bản thân, mặt mũi nghiêm trọng đem hết chuyện phát sinh mấy ngày vừa qua kể lại cho Hàm Thục nghe.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Hóa ra, sau khi thôn Thanh Thủy có chuyện kỳ lạ xảy ra thì thôn dân ở thôn Thương Sơn cũng không dám lại gần thôn Thanh Thủy.
Hai thôn vốn dĩ liền kề nhau bây giờ lại phân chia ranh giới.
Mà ngay tại ranh giới của thôn Thanh Thủy lại luôn tràn ngập sương mù, làn sương mù này rất kỳ lạ nhìn qua thì không có gì cả nhưng khi ném đồ vật gì vào thì lại không nhìn thấy được gì.
Mấy ngày trước, làn sương mù này không ngừng lan sang thôn Thương Sơn khiến cho thôn dân ở gần ranh giới hoảng sợ bỏ chạy.
Sương mù giống như một cái hố tham lam không chỉ cắn nuốt thôn Thanh Thủy mà bây giờ còn khuếch tán sang thôn Thương Sơn ngay sát vách.
Không ít thôn dân bị dọa sợ đã mang theo người nhà rời khỏi đây chạy trốn.
Thôn trưởng già nua run rẩy, sắc mặt đầy vẻ chán nản sợ hãi: “Những thôn dân còn lại chỉ có thể rời xa ra khỏi phạm vi của đám sương mù kia. Chúng ta đời đời kiếp kiếp ở lại thôn Thương Sơn, nơi này chính là nơi chôn rau cắt rốn của chúng ta. Nếu như không phải bất đắc dĩ không thể phản kháng thì chúng ta cũng không muốn phải rời đi như vậy,...”
Huống chi bây giờ chỉ là mới bắt đầu nếu như đám sương mù kia lan ra cả thôn Thanh Thủy lẫn thôn Thương Sơn mà không ai biết rốt cuộc bên trong là gì, chuyện này đáng sợ đến mức nào cơ chứ?
Hàm Thục ngờ rằng chỉ có vài ngày ngắn ngủi mà lại phát sinh ra chuyện lớn đến vậy.
Bọn họ vốn muốn trực tiếp tiến vào thôn Thanh Thủy nhưng lúc này không thể không ở lại thôn Thương Sơn để tìm hiểu xem thôn Thanh Thủy đã bị sương mù “thâu tóm” kia có gì kỳ lạ.
“Thôn trưởng, ngươi có thể dẫn bọn ta đi xem qua sương mù kia một chút được không?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi mời tiên trưởng đi cùng lão.”
Thôn trưởng dẫn mọi người đi xem sương mù ranh nằm ở giữa ranh giới hai thôn: “Tiên trưởng, mời ngài xem chính là ở chỗ này.”
Quả nhiên, giống như lời thôn trưởng nói lớp sương mù kia nhìn qua thì trắng xóa nhưng không quá dày đặc, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy vài ngôi nhà của thôn dân thôn Thương Sơn đang bị nó bao trùm.
Vệ Trường Uyên trầm ngâm biến ra một ngọn chân hỏa: “Đi.”
Là một kiếm tu trời định cho nên linh lực của hắn rất thuần khiết. Vốn dĩ khi chân hỏa gặp sương mù thì có thể xua tan sương mù ngay lập tức.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là sương mù không tản đi mà chân hỏa thiêu đốt làn sương này cũng không thấy nữa.
Giống như một giọt nước bỏ bể không tiếng động gì biến mất. Mà sương mù không những không tản đi mà còn lan rộng ra hơn nữa.
Lần này thì sắc mặt của tất cả các đệ tử đều thay đổi. Chân hỏa cũng không thể xua tan được sương mù, đây thực sự là sương mù sao?
Mọi người đều lui về sau một bước.
Sư La Y đã sớm dự đoán được điều này. Kiếp trước, khi bọn họ muốn đi vào thôn Thanh Thủy cũng bị làn sương này ngăn cản.
Lúc đó bọn họ dừng chân ở thôn Thương Sơn mấy ngày mới nghĩ ra cách tiến vào nhưng khi đó tình trạng của thôn Thanh Thủy đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Sư La Y nói: “Sương mù xuất hiện đầu tiên là ở thôn Thanh Thủy mặc dù sau này có lan rộng nhưng cũng rất chậm chạp. Chắc hẳn không phải làn sương này muốn bành trướng là có thể làm ngay nhất định là phải có điều kiện gì đó thì mới có thể lan rộng ra được. Chúng ta tìm hiểu xem nó dựa vào cái gì mà sinh ra nói không chừng có thể xua tan được đám sương mù này.”
Hàm Thục nói: “Ngươi còn nghĩ được gì nữa?”
Tất cả mọi người đều nhìn sang, Sư La Y tiếp tục nói: “Nước, điểm khác biệt lớn nhất giữa thôn Thanh Thủy và thôn Thương Son chính là thôn Thanh Thủy thì xây dựng trên nước, bốn bề đều là nước. Còn thôn Thương Sơn thì lại không ẩm ướt và nhiều nước như vậy cho nên việc sương mù lan sang mới chậm chạp như vậy.”
Nhìn thấy mọi người không phản đối gì nàng mới nói tiếp: “Nếu đúng như vậy thì theo ngũ hành tương khác việc chân hỏa của Trương Uyên sư huynh không có tác dụng gì với sương mù cũng có thể hiểu được.”
Hàm Thục suy ngẫm một hồi liền đáp: “Phỏng đoán của ngươi cũng không phải là không có lý. Nhìn chung thì xung quanh thôn Thương Sơn không có nước chỉ có cây cối cùng núi rừng có thể thấy được có khả năng đám sương mù kia hấp thu nước từ rừng cây.”
Như vậy thì nếu muốn ngăn cản sương mù tiếp tục lan qua thôn Thương Sơn thì phải nghĩ ra biện pháp làm bay hơi nước. Ngũ hành tương khắc, kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim.
Hàm Thục thấy không còn giải pháp nào khác đành quyết định thử một chút, nàng mang theo các đệ tử bày một trận pháp hạn hán xung quanh sương mù.
Trận pháp này có thể hút nước vào trong đây.
Rốt cuộc là có thể hay không thì sáng ngày mai nhìn sương mù có tản ra hay không liền rõ.
Lúc mọi người đang bày trận thì Biên Linh Ngọc đang đứng ở một bên. Đôi mắt của hắn lạnh lùng nhìn xa xăm vào bên trong lớp sương mù giống như muốn tiến vào thôn Thanh Thủy.
Biên Thanh Tuyền thừa dịp mọi người không chú ý đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Sao rồi?” ( truyện trên app T𝕪T )
“Long mạch.” Hắn nói ít mà hàm ý nhiều.
Biên Thanh Tuyền hơi kinh ngạc, một nơi chết tiệc như thôn Thanh Thủy vậy mà lại có long mạch? Nàng ta ngồi xuống kề tay sát đất quả nhiên mơ hồ cảm thấy một nguồn linh lực mạnh mẽ.
Biên Thanh Tuyền trong lòng trầm xuống, thấp giọng mắng: “Xem ra đúng thật là con yêu quái Bất Hóa Thiềm kia. Nó vậy mà có thể tìm được long mạch ở một thôn nhỏ hoang vu như vậy.”
Nàng ta hỏi Biên Linh Ngọc: “Bây giờ ngươi nắm chắc bao nhiều phần có thể đối phó với đám yêu quái này?”
Biên Linh Ngọc im lặng, dưới ống tay áo của hắn những chiếc gai xương trắng bạc bén nhọn không thể khống chế mà nhô ra: “Ba phần.”
Biên Thanh Tuyền sụp đổ, ánh mắt nàng ta yếu ớt, nhìn về phía Sư La Y muốn nói gì đó nhưng không nghĩ ra được câu nào để nói hắn đi lấy chút máu của Sư La Y đi. Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của hắn cuối cùng nàng ta cũng không nói gì.
Ba phần chắc chắn sẽ thua.
Nếu như hắn không nguyện ý đi lấy máu Sư La Y thì nàng ta sẽ nhân cơ hội mà lấy!
Phải mất vài ngày để hạn hán dẫn nước vào. bách tính ở thôn Thương Sơn rất hoảng sợ, sợ rằng các vị tiên trưởng sẽ mặc kệ bọn họ mà rời đi cho nên liền vội vàng mời các tu sĩ vào nhà bọn họ ở.
Thôn trưởng cũng vội vàng nói: “Trong thôn vẫn còn vài nhà có phòng trống có thể để cho các vị tiên trưởng đến đó nghỉ ngơi.”
Tu sĩ chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ nghỉ qua đêm thôi cũng không có việc gì đáng ngại nhưng ánh mắt Hàm Thục lướt qua những gương mặt bất an cùng mệt mỏi trong lòng lặng lẽ thở dài: “Được.”
Xem ra tất cả mọi người lo sợ trong lúc ngủ sẽ bị sương mù lan đến cho nên mấy ngày nay không nghỉ ngơi đoàng hoàng mà những người ở lại thôn bây giờ cũng không còn chỗ nào để đi nữa.
Các thôn dân thở phào một hơi, lao nhao mời các tiên trưởng đến nhà mình ở.
Bây giờ, có rất ít nhà có thể cho người vào ở Hàm Thục liền nói :”Vậy thì nghe theo thôn trưởng sắp xếp vậy.”
Thôn trưởng liên tục gật đầu rất nhanh đã sắp xếp xong.
Một đoàn người chỉ toàn là nam nhân kể cả cHàm Thục cũng chỉ có 4 nữ nhân.
Ba người còn lại là Sư La Y, Biên Thanh Tuyền cùng phó các chủ Kiếm Các Lý Phi Lan.
Thôn trưởng nhìn thấy chỉ có hai tiểu cô nương cho rằng quan hệ giữa hai người bọn họ không tệ cho nên liền để Sư La Y ở cùng chỗ với Biên Thanh Tuyền. Sư La Y nhếch môi không đồng ý chút nào.
Khóe môi Biên Thanh Tuyền cũng nở một nụ cười thâm sâu nhẹ nhàng đáp: “Được, vừa hay ta có thể làm bạn cùng La Y sư tỷ.”
Nhưng mà ngoài Vệ Trường Uyên cũng có một thanh âm khác lạnh như băng đồng thời nói: “Không được.”
Vệ Trường Uyên biết hai người bọn họ có hiềm khích với nhau chỉ sợ ở cũng một chỗ lại gây ra thêm phiền phức cho nên liền nói: “La Y ở cùng trưởng lão Hàm Thục còn tiểu sư muội ở cùng trưởng lão Lý có được không?”
Lần này tất cả mọi người đều không nói gì.
Biên Thanh Tuyền nhìn qua Biên Linh Ngọc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn đang nhìn bản thân đành phải miễn cưỡng đáp lời Vệ Trường Uyên: “Ta nghe theo sắp xếp của Trường Uyên sư huynh vậy.”
“La Y?”
“Được, ta không có ý kiến gì.” Chỉ cần không để nàng ở cùng một chỗ với Biên Thanh Tuyền là được rồi. Nàng rất chán ghét Biên Thanh Tuyền sợ bản thân không khống chế được thù cũ mà nửa đêm mang đao chẻ nàng ta làm hai.