Trong đêm đông không nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang mà chỉ có tiếng bước chân của thôn dân đi trên tuyết mà thôi.
Hàm Thục cũng không ở trong phòng bà đã ra ngoài xem trận pháp hạn hán. Sư La Y gối đầu lên cánh tay, lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Trong tâm trí nàng sợ hãi việc phải đi vào thôn Thanh Thủy.
Nếu như nói sự xuất hiện của tiểu sư muội khiến cho cuộc sống của nàng trở nên hỗn loạn thì thôn Thanh Thủy chính là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của nàng.
Thật ra nàng có thể khống chế tâm ma của bản thân nhưng khi đến thôn Thanh Thủy trơ mắt nhìn trưởng lão Hàm Thục bởi vì Biên Thanh Tuyền mà chết. Điều này khiến cho thâm tâm nàng áy náy không dứt làm cho tâm ma ngày càng bành trướng. Vì vậy mà càng đến gần thôn Thanh Thủy thì tâm trạng của nàng cũng trở nên khẩn trương hơn.
Nàng sợ bản thân không có cách nào thay đổi tất cả mọi chuyện, sợ bản thân không thể cứu được trưởng lão Hàm Thục.
Trong chuồng cừu có những con cừu non đang kêu gào vì lạnh, Sư La Y không ngủ được cho nên đêm nay nàng muốn tập trung tu luyện vì vậy liền dứt khoát đứng lên ra ngoài đi dạo một lát.
Những ngôi nhà ở trong thôn cũng không cách nhau quá xa, nàng chỉ vừa đi vài bước đã nhìn thấy Biên Linh Ngọc đang bị làm khó dễ.
Tâm trạng Sư La Y rất phức tạp theo bản năng trốn sang một bên.
Kỳ thật nàng cũng muốn nhìn xem huynh trưởng của Biên Thanh Tuyền sẽ đối phó với tình huống này như thế nào. Nàng nghĩ dù sao thì muội muội của hắn luôn luôn tràn ngập ý đồ xấu xa như thế làm huynh trưởng của nàng ta ắt hắn hắn cũng có năng lực bảo vệ bản thân.
Đầu thôn có một gốc cây đa cổ thụ, cây đa bốn mùa xum xuê bóng mát. Dù đang là thời gian lạnh nhất của mùa đông thì thân cây cũng chỉ nâu thêm một chút, những rễ phụ rủ xuống cũng ít đi một chút nhưng nhìn chung thì cành lá vẫn rậm rạp như cũ, Sư La Y nhất quyết liền trốn vào sau tán cây.
Sư La Y cúi đầu nhìn qua, giữa mùa đông lạnh giá, Biên Linh Ngọc ngồi trong viện không biết đang đẽo gọt cái gì. Lúc này thì tên ở cùng phòng với Biên Linh Ngọc cũng đi ra ngoài cầm theo một gáo nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu Biên Linh Ngọc xuống.
Tiết An dựa vào cửa, cười nhạo nói: “Ta đã không ưa ngươi từ đầu, thứ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Tâm ý của tiểu sư muội là thứ mà nhiều người ước mà không có được. Vậy mà sao một con ma bệnh như ngươi lại dám chà đạp đủ kiểu như vậy chứ? Huynh trưởng? Ngươi thật sự là huynh trưởng của tiểu sư muội sao? Sao ta nghe nói nhà họ Biên cũng chỉ có một vị tiểu thư và một tên súc sinh được nhặt về vậy?”
Nước lạnh chảy từ đầu Biên Linh Ngọc chảy xuống, sau đó lăn qua hàng mi dài của hắn. Hắn ngước mắt nhìn ta ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Hắn cười nói: “Sao nào? Ngươi muốn đánh nhau với ta sao?”
Sư La Y siết chặt thân cây, ngay lúc đó nàng cũng cảm thấy Biên Linh Ngọc sẽ ra tay. Tuy nhiên, Biên Linh Ngọc lại không nói gì thậm chí còn không lau nước chảy trên mặt. Hắn mang y phục đã bị ướt nhẹp một nửa đi xa ra nơi khác, đến gần cái cây nàng đang đứng tiếp tục gọt đẽo đồ vật trong tay.
Khi Sư La Y bình tĩnh nhìn lại thì đã thấy Biên Linh Ngọc đang tiếp tục tập trung đẽo gọt gỗ đào trong tay.
Nước lạnh rất nhanh chóng đã kết thành sương trên tay áo cùng cổ áo của hắn. Nhưng dường như Biên Linh Ngọc lại không cảm nhận được, hắn vẫn tiếp tục đẽo gọt khối gỗ đào trong tay thành hình.
Tiết An đứng cạnh cửa. Lúc đầu, hắn ta dự tính không muốn để cho tên người phàm kia về phòng khiến cho Biên Linh Ngọc cảm thấy khó xử. Nhưng không nghĩ đến việc Biên Linh Ngọc cũng không có ý định quay về phòng. Tiết An không vui chỉ có thể âm thầm mắng một câu: “Đồ nhu nhược, xui xẻo. Nhìn qua còn trưởng thanh kiếm gãy kia có thể bảo vệ được người trong thôn Thanh Thủy đấy!”
Trong lời nói mang ý sỉ nhục rất nặng nề, Sư La Y cũng không nhịn được mà nhíu mày nhưng thiếu niên lại giống như cũ mắt điếc tai ngơ, lạnh lùng như tượng đá.
Tiết An, người này quả thật rất có ấn tượng với Sư La Y. Hắn ta chính là một trong những đệ tử si mê Biên Thanh Tuyền, cũng là một trong những kẻ chết trong thôn Thanh Thủy lần này.
Ba năm trước, lần đầu tiên Biên Thanh Tuyền lên núi tên ta đã quấn quýt lấy nàng ta.
Không giống như các đệ tử khác, gia thế của ta rất tốt. Phụ thân của hắn ta cũng có thân thiết với tông chủ, hắn ta vậy mà gọi tông chủ Hành Vu Tông một tiếng thúc phụ. Gia tộc mẫu thân của hắn ta cũng là hoàng tộc nhưng không giống như Nam Việt nhỏ bé, ta có huyết thống của hoàng thất Triệu Quốc.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Bởi vì Sư La Y có phụ thân là đạo quân Sư Hoàn cho nên bàn về xuất thân hay gia thế mặc dù Tiết An có chút thua kém nàng một chút nhưng cũng là một trong những đệ tử nổi bật.
Kiếp trước, Tiết An giống như một thanh đao trong tay Biên Thanh Tuyền thuận lợi dọn dẹp mọi việc cho nàng ta, âm thầm đối phó những người không thích Biên Thanh Tuyền. Kể cả Sư La Y cũng từng bị hắn ta tính kế vài lần cho nên Sư La Y không thích hắn ta chút nào.
Nghĩ đến việc Tiết An chính là chắt của tông chủ liền khiến cho nàng càng chán ghét hắn ta hơn.
Nhưng mà Sư La Y chưa từng nghĩ đến việc Tiết An sẽ đích thân ra tay với Biên Linh Ngọc như vậy. Mà hắn ta cũng chính miệng nói ra thân thế của huynh muội Biên gia khiến cho nàng cực kỳ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên mà Sư La Y nghe người khác nói về thân thế của Biên Linh Ngọc.
Nghe được từ trong ý tứ của Tiết An thì chắc hẳn hắn ta đã điều tra qua lai lịch của Biên Thanh Tuyền từ đó biết được Biên Linh Ngọc chỉ là con nuôi của nhà họ Biên. Khó trách vì sao mà Tiết An không giống như những đệ tử khác nịnh bợ lấy lòng mà âm thầm làm khó dễ Biên Linh Ngọc.
Nhưng thân thế của bọn họ có thật là như vậy không?
Kiếp trước, sau khi Sư La Y đọa ma cũng cố ý điều tra qua lai lịch của bọn họ. Lúc đó đã là mấy chục năm sau rồi mà nhà họ Biên cũng đã bị trộm cướp trắng trợn cướp sạch chỉ còn là một nơi hoang vu không có cách nào chứng thực tìm hiểu được.
Cộng thêm việc Biên Thanh Tuyền quá để tâm đến người ca ca này quả thật so với ca ca ruột thịt còn thân thiết hơn vài phần, căn bản là không khiến cho người ngoài hoài nghi.
Đao của Sư La Y dường như hiểu được ý nghĩ của chủ nhân luôn luôn sẵn sàng chực chờ tấn công Tiết An.
Nàng bất đắc dĩ nắm chặt thanh đao, trong lòng yên lặng trấn an nó: “Suỵt, nằm yên chúng ta xem sao đã.”
Một lát sau, Tiết An cũng không làm gì nữa xoay người đóng cửa lại. Tất nhiên là tối nay hắn ta sẽ không cho Biên Linh Ngọc quay về phòng nghỉ. Không biết hắn ta là ngu xuẩn hay ác độc lại có thể để một phàm như mặc y phục ẩm ướt chịu gió đêm lạnh buốt thổi suốt một đêm. Nếu như vậy thật thì chỉ sợ Biên Linh Ngọc cũng mất nửa cái mạng.
Lúc này ở dưới cây đa cũng chỉ còn Sư La Y và một thiếu niên mặc y phục trắng bạch ở đây.
Kiếp trước, Sư La Y cũng không có nhiều cơ hội để đi tìm hiểu kỹ về Biên Linh Ngọc. Thêm vào đó, dường như tất cả những người xung qua Biên Thanh Tuyền đều có ác cảm với nàng. Sư La Y cũng vì vậy mà ngấm ngầm cho rằng Biên Linh Ngọc cũng là một “huynh trưởng tốt” của Biên Thanh Tuyền.
Thế nhưng sau khi nghe những lời mà ta vừa nói thì xem ra Biên Linh Ngọc cũng không thèm để tâm đến tâm ý của Biên Thanh Tuyền.
Trong lòng sinh ra vài phần tò mò, trên đời này thật sự có người không thích Biên Thanh Tuyền sao? Hơn nữa còn là ca ca sớm tối ở cùng với Biên Thanh Tuyền?
Thôn Thanh Sơn ban đêm rất lạnh trong chuồng đàn cừu nhỏ co ro nép vào trong lòng của cừu mẹ kêu be be không ngừng.
Thôn dân trong làng còn không thể lo nổi cho bản thân huống gì là người khác cũng vì vậy mà chưa kịp sửa sang lại chuồng cừu cho ấm áp. Vì vậy mà những con cừu non mới sinh phải chịu đựng cái lạnh rét buốt rất đáng thương.
Trong mắt Sư La Y thì thiếu niên dưới gốc cây cổ thụ kia cũng đáng thương giống như mấy con cừu non kia vậy.
Sắc mặt của Biên Linh Ngọc tái nhợt, những ngón tay bị lạnh đến đỏ bừng. Mỗi khi không có Biên Thanh Tuyền ở bên thì mọi người ai cũng có thể sỉ nhục hắn. Bên trong một đám tu sĩ, một phàm nhân như hắn chỉ có thể lặp đi lặp lại những tháng ngày cô đơn không ai bầu bạn.
Sự quan tâm đặc biệt mà Biên Thanh Tuyền dành cho Biên Linh Ngọc ngược lại lại biết thành cái gai độc đâm thẳng vào hắn. Chỉ khi ở bên Biên Thanh Tuyền thì hắn mới có thể sinh hoạt bình thường được.
Theo lý thuyết, hắn sẽ càng ỷ lại vào Biên Thanh Tuyền.
Nhưng hắn lại không ỷ lại một chút nào.
Biên Linh Ngọc giống như trăng muộn vậy, cách hình dung này rất kỳ lạ nhưng Sư La Y không nhịn được mà so sánh như vậy. Thiếu niên ở dưới gốc cây cổ thụ trông như một vành trăng cô đơn sắp rơi xuống vậy.
Nàng nhìn hắn bình tĩnh đẽo gọt. Từ sau khi đọa ma, lương tâm của nàng giống như bị cắn nuốt vậy nhưng đúng lúc này lương tâm của nàng lại trỗi dậy khiến cho nàng có chút không được tự nhiên.
Sư La Y chưa từng cảm nhận được rõ ràng được như vậy.
Nàng ta đã đến Minh U tiên sơn được ba năm, Biên Linh Ngọc chẳng qua cũng chỉ là một phàm nhân. Hắn cái gì cũng không làm nhưng lại vì muội muội này mà bị những người yêu thích và cả những người chán ghét Biên Thanh Tuyền nhắm vào.
Quá khứ hắn cũng chả tốt đẹp chút nào. Cũng bởi vì những chuyện mà Biên Thanh Tuyền gây ra mà phải gánh chịu rất nhiều sỉ nhục.
Trong lòng Sư La Y có chút buồn bực, ở thôn Thanh Sơn tuyết rơi dày đặc khiến cho xương cốt của thiếu niên dưới cây dường như rã ra.
Thiếu nữ chăm chú nhìn hắn một hồi lâu sau đó yên lặng. Nàng dùng lá đa để bày một trận pháp ngăn cản tuyết cho người kia.
Nàng nhìn thấy động tác đẽo gọt nghiêm túc của Biên Linh Ngọc cảm thấy dường như người này bị lạnh đến ngốc rồi.
Nàng nghĩ thầm, đẽo gọt gỗ đào thì có tác dụng gì chứ? Giống như Tiết An nói, không thì hắn cứ ngoan ngoãn theo sát muội muội của mình, tìm kiếm sự che chở của Biên Thanh Tuyền còn hơn.
Sợ hắn ngốc như vậy sẽ bị tuyết làm cho lạnh đến đông cứng mà chết cho nàng cũng ở trên cây chờ suốt một đêm, nhìn hắn không ngủ không nghỉ đẽo gọt khối gỗ đào kia.
*
Dưới gốc cây đa, bàn tay đang đẽo gọt khối gỗ đào của Biên Linh Ngọc dừng lại một chút.
Tác dụng của địch hồn đan ngay khi đêm đến sẽ biến mất. Đan dược kia giống như độc đòi mạng người khác, nhanh chóng ăn mòn cơ thể của hắn. Nhưng đan dược này cũng ngày càng không đem lại bao nhiêu hiệu quả đối với thân thể của hắn. Những chiếc gai xương đã rút vào trong cơ thể của hắn, cơn đau giống như gặm nhấm xương cốt của hắn. Bây giờ thân thể này của hắn không khác gì một người bình thường thậm chí còn yếu ớt hơn nhiều.
Hắn đã ở trong thân thể bất lực này vài năm, ngay cả đối phó Tiết An cũng không đối phó được.
Hắn cũng xem thường việc đối phó với Tiết An. Lần này, mục tiêu của hắn là diệt trừ thảm họa nhân gian Bất Hóa Thiềm kia.
Biên Linh Ngọc biết Biên Thanh Tuyền đang chờ đợi điều gì. Nàng ta đang chờ hắn hết hi vọng, chờ hắn quay đầu, chờ hắn buông bỏ người không thèm cho hắn dù chỉ là một cái liếc mắt kia.
Biên Linh Ngọc nghe người ta nói rằng con người có thể sống sót như đại bàng. Và hắn giống như con đại bàng hung dữ mà Biên Thanh Tuyền mong muốn thuần phục kia.
Đôi khi hắn cũng không biết bản thân cuối cùng có thể chờ đợi thiếu nữ kia được bao lâu nữa. Ba năm, năm năm hay là mười năm?
Quả thật hắn cũng không muốn biết đáp án chính xác là gì.
Có lẽ hắn vẫn luôn ấp ủ sự cố chấp cùng kiêu ngạo trong lòng. Dù là vậy nhưng hắn vẫn chán ghét bản thân vẫn luôn cố chấp chờ đợi ở nơi cũ.
Gió tuyết dừng lại trong chớp mắt, gió lạnh tiêu tan từng tia ấm áp len lỏi tiến vào trong thân thể của hắn.
Biên Linh Ngọc nắm chặt con dao găm của bản thân. Thân thể lúc này của hắn không thể nhìn thấy được mắt trận của trận pháp cũng không thể nhận biết được sự chuyển động của ngũ hành. Nhưng hắn biết nhất định là đã có chuyện gì đó.
Chuồng cừu lúc này những con cừu non tội nghiệp vẫn còn kêu be be, Biên Linh Ngọc dựa vào trực giác của bản thân ngước mắt nhìn lên phía trên cây.
Nhưng mà cành lá của cây đa cổ thụ này rất rậm rạp căn bản là không thể nhìn thấy gì cả.
Biên Linh Ngọc mím môi trong mắt phát ra hàn ý.
Người trên cây là ai? Hắn nhíu mày trong đầu đánh giá những thứ xuất hiện ở thôn Thanh Sơn này có phải là tà hay không.
Hắn dùng chút sức lực, Biên Linh Ngọc không có biểu cảm gì để cho gỗ đào rạch tay bản thân máu tươi chảy đầm đìa bao phủ toàn bộ gỗ đào. Ngay lập tức, hắn lại ngồi dưới gốc cây, chờ đợi thứ kia thò chân ra.
Nhưng mà mãi đến nửa đêm mà người kia từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh gì.
Pháp quyết kia ở trong không gian nhẹ nhàng bảo vệ hắn không bị gió tuyết làm cho lạnh cóng, có thể yên bình ở đây suốt một đêm.
Trước khi bình minh ló dạng, hắn cảm nhận được pháp quyết đang tiêu tan. Biên Linh Ngọc lại nhìn cây đa cổ thụ thì bất ngờ phát hiện người kia đã yên lặng rời đi không một tiếng động.
Ánh ban mai ló dạng, trời dần hừng sáng một lượng lớn địch hồn đan ăn vào lúc này cuối cùng cũng bắt đầu có hiệu quả.
Những chiếc gai xương không nghe theo hắn mà nhô lên khỏi tay áo, tàn nhẫn cướp đi khí lực còn sót lại của hắn. Thân thể Biên Linh Ngọc ngày càng kém đi cho nên cũng không thể nào có thể nhẹ nhàng khống chế nó.
Nhưng khi những chiếc gai xương này chạm vào nơi thiếu nữ đêm qua ẩn thân trong nháy mắt liền rút đi những gai nhọn, lập tức biến thành một đoạn xương trắng, giống như mắc bệnh mà gắt gao quấn lấy nhành thân cây nọ kia. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Sắc mặt Biên Linh Ngọc cứng đờ dường như hiểu được gì đó sắc mặc liền trở nên kỳ lạ.
“Quay về.” Hắn ra lệnh.
Nhưng thứ kia giống như không nghe theo lời hắn tham lam hấp thụ khí tức của thiếu nữ còn sót lại ở nơi này.
“Ta bảo ngươi quay về.” Biên Linh Ngọc lạnh lùng dứt khoát bẻ gãy một đoạn xương cốt của bản thân. Thứ kia thấy hắn nhẫn tâm như vậy rốt cuộc cũng cảm thấy nên dè chừng liền buông thân cây kia ra chui vào trong thân thể của hắn.
Biên Linh Ngọc vuốt ve cái xương đã gãy kia giống như mấy năm trước mà khuyên bảo bản thân: Ngươi đang nghĩ gì vậy? Cho dù nàng triển khai pháp quyết một đêm cũng không phải là để sưởi ấm cho ngươi. Dù là tu sĩ thì cũng sợ lạnh. Đừng nghĩ nhiều, đừng ôm hy vọng, nàng đã có người trong lòng rồi, đừng để bản thân càng chìm sâu rồi rơi vào tình cảnh chật vật thêm nữa.
Hôm đó nàng vui vẻ như vậy nhưng cuối cùng thì sao nào?
Nàng cũng giống như ta mà thôi. Dù cho là vui vẻ hay tức giận cũng không phải cảm xúc dành cho ta. Nàng so với ta thì càng đáng hận hơn!
Những đệ tử tiên môn này cũng chỉ là lúc nhàm chán đem hắn ra thuận tiện đùa giỡn một chút mà thôi.
Sau khi nghĩ thông rồi, hắn đè xuống suy nghĩ trong lòng nhặt lên năm thanh tiểu kiếm đã được đẽo gọt trên mặt đất.
Hôm nay có lẽ sẽ tiến vào thôn Thanh Thủy, đối với hắn chuyện nữ nhi tình trường cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Mà Sư La Y đối với hắn cũng không quan trọng đến như vậy, hắn vẫn còn việc quan trọng cần phải làm.