Học Thần Cậu Ấy Vẫn Luôn Nhìn Tôi

Chương 4: Tối qua cậu nói muốn uống mà


10 tháng

trướctiếp

Editor: Eby

 

“Cậu từng thi chạy tiếp sức bao giờ chưa?” Sau khi Diệp Đồng Châu đưa Lương Ninh đến ăn cơm ở căn tin, thì dẫn cậu đến một góc sân thể dục.

“Chưa từng.” Đây là lần đầu Lương Ninh tham gia chạy tiếp sức 4x100m, cậu đã từng chạy nước rút năm mươi mét hồi cấp hai, lần này bởi vì trong lớp đã có người báo danh hạng mục đó rồi, cậu mới chọn 4x100m vẫn còn thiếu người.

“Vậy chúng ta thử giao gậy trước đã.” Diệp Đồng Châu nói xong, cầm lấy gậy tiếp sức, “ Đến lúc đó tay nào thuận thì cậu cứ bắt bằng tay đó, nhưng nhớ là chừa độ dài vừa đủ cho người sau, nếu không rất dễ thất bại.”

“Ừm.” Lương Ninh gật đầu, cậu vẫn hiểu những quy tắc cơ bản này.

“Cậu là người chạy thứ ba đúng không?” Thứ tự là do Diệp Đồng Châu sắp xếp, hắn đã hỏi qua những người tham gia, họ đều bảo như thế nào cũng được, sau đó hắn liền tham khảo thành tích môn thể dục ngày thường của từng người, sắp xếp một thứ tự đại khái, trước lúc thi đấu vẫn có thể thay đổi được.

“Đúng.” Trong chạy tiếp sức 4×100 quan trọng nhất là người chạy đầu tiên và cuối cùng, người đầu tiên chạy kéo ra khoảng cách, người cuối cùng chạy nước rút để vượt, miễn là hai người chạy ở giữa phát huy ổn định, về cơ bản chắc chắn sẽ lấy được hạng nhất, tuy đây là lần đầu cậu tham gia, nhưng cũng không quá áp lực.

Diệp Đồng Châu đưa gậy tiếp sức cho cậu, thấy cậu đã cầm ổn, mới chạy một đoạn về phía trước, sau đó ra hiệu cho Lương Ninh chạy về hướng hắn.

Lương Ninh hít sâu một hơi, chạy tới chỗ Diệp Đồng Châu, kết quả không kịp dừng, gậy cũng chưa kịp giao thì cả người té nhào về phía trước.

Diệp Đồng Châu sững sờ, túm chặt lấy cậu, nhưng vì quán tính mà ngồi xuống đất, Lương Ninh trực tiếp ngã nhào vào lòng ngực hắn.

Cả hai đều có chút mông lung, lúc Lương Ninh hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Diệp Đồng Châu không hề hấn gì, phủi bụi trên quần thể dục rồi đứng dậy.

Lương Ninh dò hỏi: “Cậu còn muốn làm lại lần nữa không? Vừa rồi tớ không khống chế được lực.”

“Không cần, tớ đổi vị trí với cậu nhé? Cậu chạy cuối cùng.” Khi nãy Diệp Đồng Châu tận mắt thấy sức bật của Lương Ninh, một cú đó hạ xuống, tuyệt đối có thể vượt qua rất nhiều thí sinh.

“Hả?” Đột nhiên Diệp Đồng Châu lại giao kì vọng vào vị trí cuối cùng cho cậu, Lương Ninh lập tức căng thẳng: “Nếu tớ không bắt được thì sao?”

“Không có đâu.” Diệp Đồng Châu chạy thứ ba, hắn có tự tin sẽ giao gậy đến cho Lương Ninh một cách an toàn.

Buổi chiều, ngay khi thời gian thi chạy tiếp sức đến, mỗi thí sinh đều đã vào vị trí tương ứng, lúc bọn học sinh lớp chín chú ý đến người chạy cuối cùng không phải là Diệp Đồng Châu, mà là Lương Ninh, tất cả đều há hốc mồm đầy kinh ngạc.

“Lương Ninh chạy cuối cùng sao?”

“Chắc không phải đâu ha? Thành tích chạy bộ ngày thường của cậu ấy như thế nào?”

“Chưa xem kỹ, lúc thường cậu ấy đâu có tham gia thi đúng không?”

Vài ba người thảo luận một hồi, mới nhận ra tiết thể dục ngày thường không thấy Lương Ninh chạy mấy bước.

“…Miễn thi?”

“Chắc vậy?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng chỉ có thể dùng cách nói này để an ủi bản thân.

Tiếng súng vang lên, thí sinh số một nhanh chóng xuất phát, không biết tiếng cổ vũ của từng lớp có giống nhau không, nhưng các thí sinh xuất phát đều không có chênh lệch quá nhiều, cho nên lúc giao gậy gần như là cùng một lúc.

Nhưng khi đến vị trí thứ ba thì xảy ra một tai nạn nhỏ, người chạy thứ hai của lớp sáu bị té ngã, còn lúc người chạy thứ hai của lớp chín giao gậy cho Diệp Đồng Châu, vì quá hồi hộp, người còn chưa đến thì gậy đã đánh rớt. Diệp Đồng Châu khom người nhặt gậy chuyền tay, trừ ban sáu ra, thì những đối thủ bên cạnh đều đã vượt mặt.

Lương Ninh đứng ở vị trí thứ tư, hồi hộp đến nổi mồ hôi lạnh đều toát cả ra, cậu liên tục ngoáy đầu lại nhìn Diệp Đồng Châu, ước gì người nọ có siêu năng lực của Flash, nhanh chóng giao gậy đến cho cậu.

Ngay lúc lớp chín nghĩ bọn họ không có duyên với hạng nhất, thì Diệp Đồng Châu nhanh chóng tăng tốc, đuổi kịp rồi vượt mặt ba tuyển thủ đã vượt xa mình một khoảng cách lớn. Khi gậy chuyền tay được giao đến cho Lương Ninh, cậu nghe Diệp Đồng Châu nói với mình: “Cố lên.”

Lương Ninh mang theo lời cổ vũ này, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào, trước mắt chỉ còn một đoạn quanh co, lòng bàn chân tăng tốc chạy nhanh như bay.

Càng gần đến đích, tai cậu dần khôi phục rõ ràng, cậu nghe thấy tiếng reo hò của những người xung quanh vì cổ vũ cho cậu mà càng lúc càng lớn. Khi cậu cán qua vạch đích, các bạn học lớp chín đều từ khán đài chạy xuống, bọn nam sinh thoáng cái nhấc bổng Lương Ninh lên, ném lên cao vài cái rồi reo hò: “Thắng rồi.”

Diệp Đồng Châu liếc mắt nhìn từ xa, rồi đi đến lấy bình nước khoáng trong cặp mà Lương Ninh cho hắn, mở nắp ra nhưng không uống.

Lương Ninh bình phục lại từ cảm giác ngột ngạt, nhìn Diệp Đồng Châu đứng cách đó không xa, nhanh chóng vỗ nhẹ tay của mọi người ra hiệu cho họ thả mình xuống: “Tí nữa còn có một trận đấu, chúng ta tranh thủ thời gian đi cổ vũ.”

“Nhóc hạt tiêu[1] nhớ đi nhận giải đó!” Cái biệt danh này không biết vì sao mọi người lại đặt cho cậu.

[1] Nguyên gốc là 小个子 (tiểu cá tử) ý chỉ vóc dáng của ban học Lương nhỏ con, nên mình mạn phép đổi thành nhóc hạt tiêu.

Lương Ninh quay đầu trừng mắt nhìn bạn cùng bàn một lúc, biệt danh này không cần nghĩ cũng biết là cậu ta đặt.

Bạn cùng bàn cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của cậu, vội vàng chạy trốn, trên mặt còn nở nụ cười hí hửng.

Lương Ninh thở phào một hơi, đi đến trước mặt Diệp Đồng Châu, mở miệng liền khen không ngớt lời: “Lớp trưởng cậu cũng thiệt là lợi hại.”

Diệp Đồng Châu tự nhiên được khen, không hiểu vì sao, cho nên không đáp lời cậu.

“Tôi nhìn thấy cậu bên trái vượt mặt một người, bên phải lại vượt mặt người nữa, tớ vốn dĩ còn tưởng lớp chúng ta thua chắc rồi, kết quả cậu quả thật chính là vị cứu tinh, rất đẹp trai nha!” Lương Ninh vô cùng kích động mà vỗ vai Diệp Đồng Châu.

Diệp Đồng Châu đưa nước trong tay cho cậu: “Uống đi.”

“Cảm ơn.” Lương Ninh được sủng mà lo, không dám uống nhiều, đỡ khát một chút thì trả lại cho hắn.

Sau một ngày ngắn ngủi trôi qua, hạng mục thi đấu của Diệp Đồng Châu và Lương Ninh đều kết thúc, hơn nữa đều giành được hạng nhất, ngày mai có thể tiến vào trận chung kết khối, có thể nói là khiến cho lớp 10/9 nở mày nở mặt vô cùng.

Lương Ninh không còn hạng mục nào nữa, nhưng vì cậu có thành tích môn ngữ văn tốt nhất khối nên phải giúp các thí sinh dự thi viết lời chúc nguyện, còn Diệp Đồng Châu thì vội vàng đi báo thành tích của lớp, tiện thể báo tình hình với thầy chủ nhiệm còn đang nghỉ ngơi của trong văn phòng.

Hôm đó, đại hội thể dục đến chạng vạng năm giờ là kết thúc, quyết định xong học sinh được hạng nhất của mỗi khối, cũng sắp xếp ổn thỏa thời gian tổ chức của trận chung kết ngày hôm sau.

Nhờ phúc của đại hội thể dục, giờ tự học buổi tối ngắn ngủi bị hủy bỏ, sau khi Lương Ninh thu xếp đồ đạc thì rất tự giác mà đứng trước cổng sân cỏ đợi Diệp Đồng Châu, gần đây hai người bọn họ có thói quen đi về cùng nhau, mặc dù Diệp Đồng Châu chỉ có thể đi cùng cậu một đoạn đường ngắn, nhưng rời cổng trường thì nhất định phải đi chung.

Trong tòa nhà văn phòng, Diệp Đồng Châu giúp thầy chủ nhiệm phê chữa bài kiểm tra nhỏ của tuần trước, đợi đến khi xong xuôi rồi đi xuống lầu thì đã là năm giờ rưỡi.Hắn nhìn thời gian, rồi lại không ôm hy vọng mà nhìn thoáng qua sân thể dục. Lúc nhìn thấy Lương Ninh đang đá đá chân, đứng ở cổng sân cỏ, tâm tình của hắn đột nhiên tốt lên

Diệp Đồng Châu nhanh chóng chạy tới chỗ Lương Ninh: “Thật xin lỗi, tớ mắc chữa bài kiểm tra.”

“Bài kiểm tra nhỏ của tuần trước sao?” Lương Ninh hỏi hắn.

“Ừm.” Diệp Đồng Châu gật đầu, “Thầy chủ nhiệm nói buổi chiều có việc bận rồi đưa cho tớ một bài mẫu.”

“Là bài kiểm tra điểm tuyệt đối của cậu?” Lương Ninh cá chắc rằng bài mẫu kia chính là bài kiểm tra môn toán của Diệp Đồng Châu.

“…Ừm.” Diệp Đồng Châu lại gật đầu.

Lương Ninh hỏi: “Còn tớ được nhiêu điểm?”

“Một trăm năm mươi tám, câu thứ hai từ dưới đếm lên có một lỗi nhỏ.”

“A! Còn thiếu hai điểm!” Lương Ninh rất chi là phiền muộn, bây giờ trong môn toán, Diệp Đồng Châu chính là người mà cậu muốn vượt mặt nhất.

“Không sao, còn có lần tới mà.” Tư tâm mà nói Diệp Đồng Châu không hề muốn cậu vượt mặt chính mình, ngay cả hắn cũng không giải thích rõ là vì sao.

Sau khi đưa Lương Ninh đến trạm xe buýt, nói chuyện phiếm với cậu một hồi chờ cho xe tới, thì Diệp Đồng Châu mới trở về nhà.

Lương Ninh ngồi trong xe buýt, mở quyển nhật kí rồi viết những chuyện đã xảy ra trong hôm nay, cuối cùng còn nhấn mạnh câu “Môn toán nhất định phải vượt mặt học thần”.

Sáng hôm sau, bởi vì phải trực ban nên Lương Ninh đến rất sớm, sau khi vào lớp cậu hạ ghế trên bàn của mọi người xuống rồi lau sạch bài tập được viết trên bảng đen, ở góc phía bên phải thì viết nội dung của tiết tập đọc buổi sáng.

Các tiết tập đọc buổi sáng của Trường Số 1 đều có quy luật, một ba năm đọc ngữ văn, hai bốn sáu đọc tiếng anh.

Hôm nay là thứ ba, mặc dù buổi sáng phải tổ chức trận chung kết của đại hội thể dục, nhưng tiết tập đọc thì vẫn phải học.

Bạn cùng bàn của Lương Ninh hiếm thấy tới rất sớm, bởi vì hôm nay giáo viên dạy tiếng anh của bọn họ sẽ kiểm tra thuộc lòng bài khóa[2], đối tượng chủ yếu là những học sinh không đạt yêu cầu trong bài thi tiếng anh lần trước, mà trước đó bạn cùng bàn đã bị chỉ đích danh rằng nhất định sẽ “được” kiểm tra.

[2] Bài khóa là bài ngoại ngữ cho học sinh tập đọc và tập vận dụng những quy tắc ngữ pháp được dùng trong đó.

“Xong đời rồi, tớ mới chỉ thuộc được một đoạn.” Bạn cùng bàn nằm úp sấp xuống bàn, vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc.

“Vậy mau nhìn một hồi đi, nhớ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Lương Ninh cổ vũ người nọ.

“Tớ không muốn học nữa đâu, thiệt sự không hiểu nổi học mấy bài khóa này có ích lợi gì, cả khối lớp mười chỉ có mỗi ban chúng ta với ban mười kế bên là phải học, vì sao ư, vì chung một giáo viên tiếng anh đó.” Bạn cùng bàn căm phẫn nói.

Giáo viên tiếng anh của bọn họ hay cho học sinh học thuộc lòng bài khóa của mỗi đơn vị bài, nhằm mở rộng vốn từ vựng và chuẩn hóa các câu học sinh dùng một các cơ bản nhất. Nhưng học thuộc lòng bài khóa là một chuyện không hề dễ dàng, nhất là bài khóa tiếng anh, không những dài mà còn rất khó học.

Lương Ninh ngồi bên cạnh yên lặng đọc sách, bạn cùng bàn cũng tiếp tục nhìn vào sách tiếng anh, nhìn không nổi mới quay đầu hỏi cậu: “Gần đây tớ cảm thấy cậu rất thân thiết với lớp trưởng nha.”

“Hả?” Lương Ninh không rõ vì sao cậu ta lại nhắc đến chuyện này.

“Tốt nhất là cậu nên cách xa cậu ấy ra một chút.” Bạn cùng bàn thần thần bí bí nói, “Nghe nói ba mẹ cậu ấy là người có quyền thế, nếu không cẩn thận đắc tội thì đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ gánh không nổi hậu quả. Hơn nữa lớp trưởng còn rất thích mách lẻo, cậu ngàn vạn lần cũng đừng quá thân thiết với cậu ta.”

Lương Ninh nghe xong, nhíu mày: “Cậu nghe ở đâu vậy?”

Bạn cùng bàn bị câu hỏi này của cậu làm cho bối rối, một lúc sau mới nói: “Tất cả mọi người đều bàn tán như vậy, hơn nữa cậu ta cũng rất ít giao tiếp, lầm lầm lì lì, ai mà biết cậu ta nghĩ cái gì? Vừa khai giảng đã lên làm lớp trưởng, còn không phải là nhờ vào quan hệ sao?”

“Bởi vì cậu ấy có thành tích tốt, có năng lực.” Lần đầu tiên Lương Ninh có chút chán ghét cái tính chém gió lung tung của bạn cùng bàn, “Nếu như chưa tiếp xúc với người ta thì cậu đừng có đánh giá lung tung.”

“Tớ! Quên đi, xem như tớ chưa nói gì hết!” Bạn cùng bàn thở phì phò quay ngoắt đầu lại, giống như bị oan ức rất nhiều.

Lương Ninh cũng có hơi mất hứng, mới vừa cúi đầu xuống thì thấy bên sườn mặt lành lạnh, quay đầu lại là Diệp Đồng Châu, trong tay còn cầm một hộp sữa chua: “Tối hôm qua cậu nói muốn uống mà, vị xoài đó.”

Khoảnh khắc đó, Lương Ninh cảm thấy Diệp Đồng Châu hình như nở nụ cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp