Học Thần Cậu Ấy Vẫn Luôn Nhìn Tôi

Chương 3: Nhóc đáng yêu và chim ưng giương cánh


10 tháng

trướctiếp

 Editor: Eby

 

Sau khi giai đoạn nổi loạn ngắn ngủi của Lương Ninh qua đi, thành tích khôi phục lại rất nhanh, kết thúc kì thi tháng thứ ba, kết quả vừa được dán lên, cậu còn chưa kịp xem thì bạn cùng bàn đã giúp cậu xem trước rồi.

“Ôi đệt! Điểm của cậu cao thật đấy! Hạng nhì lớp! Tớ mới vừa đi hỏi lớp bên cạnh, là hạng ba toàn khối đó!” Bạn cùng bàn gào lên, “Sao cậu làm được vậy? Cái đầu nhỏ này của cậu đang giấu gì thế? Mới có một tháng mà sao cậu lật kèo nhanh như vậy? Sao tớ lại không giỏi được như vậy?”

Lương Ninh rất muốn nói mấy lần thi trước cậu thật sự thi không tốt, nhưng rồi vẫn im lặng.

Bây giờ bạn cùng bàn nhìn Lương Ninh với vẻ mặt “Người ngồi kế bên tôi là học bá hàng thật giá thật”, như thể người cùng cậu ta chơi game mấy tháng trước là một tên giả mạo.

Bài thi tháng lần này vẫn như thường lệ là do Diệp Đồng Châu phát, sau khi Lương Ninh nhận được bài thi, thì nhìn thấy câu sai ở mặt trước được người dùng bút chì vẽ lên một vòng tròn lớn xung quanh các công thức tính toán, bên cạnh còn viết tỉ mỉ chỗ sai và lối giải đề, trong nháy mắt cậu liền hiểu.

Đây là Diệp Đồng Châu viết giúp cậu, từ sau kì thi tháng lần trước, hai người bắt đầu ngồi cùng bàn trong giờ tự học buối tối, thường thường khi gặp trở ngại Lương Ninh sẽ hỏi người nọ, dần dần Diệp Đồng Châu cũng có thói quen giúp Lương Ninh chỉ ra trọng điểm trong câu hỏi sai, rồi viết ra lối giải đề. Nếu gặp phải câu hỏi vắt não cũng không hiểu, Lương Ninh sẽ nhân giờ tự học buổi tối đến hỏi Diệp Đồng Châu.

Thỉnh thoảng, Diệp Đồng Châu cũng gặp khó khăn trong lúc giải đề, lúc này, hắn sẽ chủ động thảo luận với Lương Ninh.

Dãy bàn cuối cùng của phòng học trong giờ tự học buổi tối đã trở thành thế giới riêng của hai tên học bá.

Khi thầy chủ nhiệm nhìn thấy thành tích của Lương Ninh khôi phục, tâm trạng của ông vô cùng tốt, cả trường có ba học bá lợi hại nhất, mà hai đứa đã là của lớp ông, đây không là một chuyện đáng để hãnh diện sao?

Gần đây, lớp 10/9 tràn ngập bầu không khí vui sướng, không chỉ đơn giản là vì tâm trạng của thầy chủ nhiệm tốt lên, mà còn là vì đại hội thể thao mùa đông của trường sắp diễn ra.

Trường Số 1 không giống với các trường khác, không tổ chức đại hội thể thao vào mùa thu, ngược lại đợi sau khi thời tiết chuyển lạnh mới tổ chức, mĩ kì danh viết[1]: “Dùng cái lạnh lẽo của thời tiết để tôi luyện ý chí cứng cỏi của học sinh.”

[1]: Nói một cách tốt đẹp, nói hay.

Thời gian tổ chức đại hội thể thao mùa đông hằng năm sẽ vào thứ hai đến thứ sáu, tuyệt đối không chiếm dụng thời gian nghỉ cuối tuần, cả đại hội kéo dài trong hai ngày, cũng được xem như là kì nghỉ ngắn hạn đối với các học sinh.

Sáng sớm thứ hai, sau khi kết thúc lễ chào cờ, mọi người tập trung ở sân thể dục, hiệu trưởng đứng ở trên bục phát biểu vài câu chúc phúc, nổ phát súng khai mạc đại hội thể thao mùa đông.

Từng lớp giải tán khỏi chỗ, các thành viên của hội học sinh nhanh chóng trải khăn bàn màu đỏ đã chuẩn bị từ trước, bày biện micro và loa, rồi thu xếp người mang nước và thức ăn đến. Còn các lớp theo sự hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm, ai không tham gia thì ngồi dưới khán đài, ai tham gia dự thi thì đi lấy bảng số, ngồi nghe giảng giải nội quy.

Trường học có quy định bắt buộc là mỗi lớp phải báo danh ít nhất là từ mười hạng mục thi đấu trở lên, thể thao không phải điểm mạnh của ban chín, cho nên báo danh không hơn không thiếu đúng mười hạng mục, mà trong đó một mình Diệp Đồng Châu đã kham hết ba cái.

Tám trăm mét, một ngàn hai trăm mét, chạy tiếp sức 4x100m, Lương Ninh cũng có tham gia chạy tiếp sức.

Tại đại hội thể thao, chạy bộ chỉ chiếm dụng đường băng, cho nên không xảy ra xích mích với một số hạng mục khác diễn ra giữa sân cỏ, sau phần thi so tài năm mươi mét và hai trăm mét sẽ là phần chạy cự ly dài tám trăm mét.

Diệp Đồng Châu chưa hề nói với ai là hắn giỏi ở khoản chạy bộ, tự mình đi báo danh, không biết là xuất phát từ thân phận lớp trưởng nên báo danh cho đủ số lượng, hay là thật sự chạy rất lợi hại. Ngược lại Lương Ninh đứng ở ngoài đám người, nhìn thấy bộ dáng thành thạo của Diệp Đồng Châu, cậu cảm giác được hắn nhất định sẽ thắng.

Rất nhiều nữ sinh muốn cổ vũ cho Diệp Đồng Châu, đứng trên mặt cỏ hét lớn: “Diệp Đồng Châu, cố lên.”

Diệp Đồng Châu không nhìn bọn họ, mà mắt hướng về phía trước, chờ trọng tài nổ súng.

Lương Ninh cảm giác mình còn hồi hộp hơn chính đương sự, nắm chặt tay, đi theo đám đông, muốn tìm một vị trí tốt để xem Diệp Đồng Châu thi đấu, nói không chừng hắn chính là kim bài số một của ban chín.

Một tiếng “Bang”, cùng một lúc với tiếng súng nổ, Diệp Đồng Châu lập tức rời khỏi vạch xuất phát, trong vòng đầu tiên, hắn không phải là người chạy nhanh nhất, nhưng là người chạy ổn định nhất, tới vòng thứ hai, hắn bắt đầu tăng tốc, vượt qua rất nhiều người, ở nửa vòng cuối cùng thì bắt đầu chạy nước rút, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Lúc xem người khác chạy bộ, người đi cổ vũ sẽ vô thức mà chạy theo họ, Lương Ninh cũng vậy, tuy là đuổi theo không kịp tốc độ của Diệp Đồng Châu, nhưng vẫn luôn chạy theo ở phía sau.

Khi Diệp Đồng Châu thoáng cái vượt qua vạch đích, cùng lúc đó từ khán đài phát ra tiếng hoan hô của các học sinh ban chín.

Tiếng loa phát ra là lời chúc phúc của Lương Ninh thay mặt cho toàn bộ ban chín  —— “Cậu ấy giống như chim ưng giương cánh giữa không trung, vượt lên trời xanh bằng sức bật mạnh mẽ…”

Diệp Đồng Châu đang lau mồ hôi, trước mặt có nhiều nữ sinh đưa nước cho hắn, nhưng hắn không muốn nhận cho lắm, nhất là ảnh hưởng không tốt, hai là không quen không biết, vô công bất thụ lộc[2].

[2]: không có công lao thì không dám nhận thưởng

Ngược lại, khi Lương Ninh cầm chai nước chỉ còn một nửa đến bên chỗ Diệp Đồng Châu, hắn như được ân xá, đi vòng qua đám đông đến trước mặt cậu.

Diệp Đồng Châu còn chưa nói gì, Lương Ninh nhìn thấy hắn đổ mồ hôi, theo phản xạ đưa cho người nọ nửa chai nước khoáng trong tay.

Diệp Đồng Châu cũng không để ý, vặn nắp chai “Cô lỗ lỗ” chỉ còn lại non nửa rồi uống: “Cảm ơn.”

Nghe người nọ nói cảm ơn, Lương Ninh mới phát giác ra đó là chai nước mình vừa mới uống, khuôn mặt lập tức nóng như thiêu cháy: “…Thật xin lỗi, nước này tớ mới vừa uống qua.”

Diệp Đồng Châu giơ chai nước khoáng lên, hỏi: “Tớ đi lấy cho cậu chai mới?”

“…À, không sao, cậu không ngại là được.” Lương Ninh chỉ sợ Diệp Đồng Châu để tâm, nếu người nọ không ngại, cậu cũng không có gì để nói.

Mười phút sau khi kết thúc phần thi tám trăm mét là bắt đầu phần thi chạy một ngàn hai trăm mét, Lương Ninh còn chưa kịp hỏi Diệp Đồng Châu có chạy được hay không thì bị người của hội học sinh gọi đi.

Diệp Đồng Châu nhìn cái chai còn một ít nước trong tay, rồi bỏ vào cặp sách của chính mình, dựa vào lan can nhắm mắt dưỡng thần để giết thời gian.

Học sinh nam được hội học sinh giao cho phụ trách phần phát thanh vừa rồi không biết có phải bị đau bụng do uống nước lạnh hay không, đi vệ sinh lâu không thấy về, mắt thấy cuộc thi còn đang tiến hành, thiếu đi một phát thanh viên cũng không phải chuyện lớn, nhưng đúng lúc trong hội học sinh có người khá thân với Lương Ninh, thì liền gọi người đến một lúc.

Lương Ninh ngồi xuống, cậu được giao cho hai tờ bản thảo, cũng không còn cách nào khác, cậu chỉ đành kiên trì đọc.

Cũng may tiếng phổ thông của cậu rất chuẩn, thêm vào một chút giọng điệu của phát thanh viên nữa thì cũng rất gì và này nọ, vả lại giọng của cậu rất trong trẻo, khiến cho người nghe cảm thấy thật dễ chịu.

Có học sinh ban chín để ý đến đã đổi người phát thanh, quay đầu lại thì thấy Lương Ninh đang ngồi ở đó.

“Chà, là Lương Ninh.”

“Quả nhiên giọng nói này chỉ có thể là cậu ấy.”

“Nghe giọng cũng có chút dễ thương đi?”

“Yo, lát nữa tao sẽ nói với cu cậu là mày khen cu cậu dễ thương!”

“Thì sao? Vốn dĩ cũng rất dễ thương mà!

“Trong cái đầu nhỏ nhỏ chứa một trí tuệ to to?”

“Ha ha ha ha cái quỷ gì vậy?”

Mọi người đều bị chọc cho tức cười, một đám loạn tung lên.

Lương Ninh hoàn toàn không biết có người đang bàn tán về mình, hai tờ bản thảo đọc được một nửa, thì chuẩn bị bắt đầu thi chạy cự li dài một ngàn hai trăm mét, chờ đến khi cậu đọc xong, Diệp Đồng Châu đã chạy được một đoạn dài rồi.

Cuối cùng nam phát thanh viên trước đó cũng trở lại, cầm trong tay một đống giấy: “Đếch thể tin được, có người hạ độc vào chai nước đó đúng không?”

“Thuốc xổ hả ha ha ha ha!” Nữ phát thanh viên thừa dịp không có bản thảo, tắt micro, bắt đầu cười nhạo anh ta.

“Là thuốc xổ là tốt rồi, tôi lập tức xin nghỉ để đến bệnh viện.” Nam phát thanh viên lắc đầu, sau đó mới nhớ tớ Lương Ninh thay ca cho mình: “Ai! Lương Ninh đúng không?”

“Vâng, chào đàn anh.” Lương Ninh đang chuẩn bị đi xuống, bị gọi thì đành phải quay đầu lại.

“Cảm ơn nhé, vừa rồi thay ca giúp anh, nếu em muốn vào hội học sinh, anh có thể giúp em đi cửa sau.” Nam phát thanh viên nháy mắt với cậu.

“Đàn anh khách sáo rồi.” Lương Ninh chưa nói chính mình có vào hay không, khách sáo một tiếng rồi chạy mất dạng.

Khi cậu đi đến bên ngoài sân thể dục, Diệp Đồng Châu đã chạy được hai vòng, tốc độ của hắn vẫn rất ổn định, những người lúc trước dốc đầu chạy về sau kiệt sức đều dần dần bị bỏ xa, phía trước hắn chỉ còn lại một người.

“Diệp Đồng Châu cố lên! Diệp Đồng Châu cậu đẹp trai nhứt!”

Bởi vì vóc dáng Lương Ninh không cao, lại bị nhiều người chặn tầm mắt, cậu vừa định đổi chỗ khác thì bên cạnh truyền đến tiếng hét chói tai thấu tim thấu gan của một nữ sinh, cậu hãi hùng đến mức tự vấp chân mình, trực tiếp nhào vào bức tường xi măng.

Chờ một lúc sau, cậu mới nhanh chân chạy đến gần đích, định đợi Diệp Đồng Châu chạy đến thì…đưa nước cho hắn.

Ban chín cũng có nữ sinh đi từ khán đài đến vị trí vạch đích, đứng cùng với Lương Ninh.

“Lương Ninh, cậu cũng đến cổ vũ cho lớp trưởng à?”

“Ừm, ánh sáng của lớp chúng ta.” Lương Ninh nhìn Diệp Đồng Châu chỉ còn nửa vòng là đến vạch đích.

“Ai, đẹp trai học giỏi, đáng tiếc, nếu dịu dàng hơn một chút, người theo đuổi chắn chắc rất nhiều.”“Nhưng tính cách lạnh lùng cũng rất thu hút, hoàng tử thì phải ra dáng hoàng tử chứ, kiêu ngạo một chút.”

“Cái gì mà hoàng tử? Cách nói của thím này có hơi cổ lỗ sỉ ha?”

“Ha ha ha, đều giống nhau thôi.” Nữ sinh kia nói được một nửa, nhìn qua Lương Ninh đang đứng, cười nói: “Lương Ninh mới là hoàng tử nhỏ đúng chuẩn, vừa trắng lại mềm, dễ thương chết đi được.”

Lương Ninh tự nhiên thành “dễ thương chết đi được” không có phúc hưởng lời khen ngợi đó, vội vàng vẫy tay với bọn họ rồi chạy đi.

Diệp Đồng Châu chạy nước rút thần tốc trong một trăm mét cuối cùng, ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng nam sinh ban tám kia là người giành chiến thắng, thì hắn đã phá kỉ lục một ngàn hai trăm mét của trường, giành được hạng nhất.

Lương Ninh vốn dĩ muốn đi lên, nào biết đám nữ sinh kia nhào lên như điên, trực tiếp đẩy cậu ra ngoài.

Xoa xoa cùi chỏ bị va chạm, Lương Ninh đứng yên tại chỗ.

Ngược lại, Diệp Đồng Châu từ chối nước của một đám nữ sinh, hơi thở hổn hển, đi đến góc tường lấy cặp sách, sau đó đi đến bên cạnh Lương Ninh: “Đi?”

“Đi đâu?” Lương Ninh sửng sờ.

“Buổi chiều thi chạy 4x100m, chúng ta đi luyện tập một chút.”

“…Được, được a.” Tuy rằng không biết tại sao mới hơn mười giờ lại đi luyện tập thi tiếp sức buổi chiều, nhưng Lương Ninh vẫn ngoan ngoãn đi theo Diệp Đồng Châu: “Cho cậu.”

“Hơ? Cảm ơn.” Diệp Đồng Châu cầm lấy, sau đó nhét nó vào bên kia cặp, rồi lấy chai nước khoáng chỉ còn một ngụm khi nãy uống hết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp